sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 5 phần 1

Đổ Cục Hệ Liệt - Lang Nha

Lời dẫn

Những người đặc biệt linh thông tin tức đều biết trong giang hồ có một Đổ Cục thần bí, không những tiếp nhận đủ thức đủ dạng thiên kỳ bách quái cá cược, mà còn tiếp nhận đủ thức đủ dạng phương thức đặc cược.

Trong truyền thuyết, chủ trì Đổ Cục đó là hai vị lão tiên sinh và một vị lão thái thái, hành tung quỷ bí, tiềm lực hùng hậu, hơn nữa còn có đặc tính mạo hiểm hiếu kỳ như trẻ nghịch.

Hiện tại mọi người mới biết trong đó có một vị lão tiên sinh tịnh không già như trong tưởng tượng của người ta, không những thường hay làm những chuyện người khác làm không được, thậm chí còn thường đạt được sự yêu thích của các thiếu nữ.

Người đó tinh lực sung bái, lực lượng hoạt động to tác đến mức làm cho người ta thất kinh. Cả mức độ thâm sâu của võ công của gã, người biết được cũng không có nhiều.

Bởi vì lúc gã có thể không phải xuất thủ, tuyệt sẽ không xuất thủ. Chính như lúc gã có thể ngồi xuống, tuyệt sẽ không đứng lên, lúc có thể uống rượu, tuyệt không uống nước.

Người đó là Bốc Ưng.

Một người nếu quả không có đối thủ, sống trên thế gian cũng không vui thú gì lắm.

Bốc Ưng lại sống rất lý thú, gã có một đối thủ rất lý thú, Quan Tây Quan Nhị Quan Ngọc Môn, "Mạnh tựa hổ báo" Quan Ngọc Môn, xé toạt người sống như con nít xé giấy.

Lần này bọn họ lại đánh cá, vật đánh cá là răng sói, là răng sói trong truyền thuyết.

Sói trên lửa

Một đại hán đầu trọc lóc như loài ưng ăn xác chết đang dựa mình trên một tảng đá xanh bên triền núi, vận hắc bào rộng rãi mềm nhuyễn, chân mang giày rơm, đôi mắt còn sáng hơn cả sao đêm, đang nhìn chăm chăm vào một đống lửa trước mặt. Ngọn lửa lay động, que sắt treo trên ngọn lửa ghim xuyên một con vật không biết là cừu hay là bê, sắp chín tới, hương thơm tản mác bốn bề, cả sau triền núi nhất định cũng có thể ngửi thấy.

Sau triền núi quả nhiên có người mò đến.

Một hán tử cao ráo khôi vĩ, lại gầy ốm cực kỳ, gầy ốm đến mức chỉ còn da bọc xương, đang quẹo từ sau sườn núi xuất hiện.

- Bốc Ưng.

Y không những đi không vững, cả đứng cũng đứng không vững, nhưng khi hai tiếng "Bốc Ưng" vừa ra khỏi cửa miệng, đột nhiên y đã từ cách xa hai ba chục trượng phóng đến trước đống lửa. Nhìn thấy thịt trên lửa, mắt y cũng phát sáng. Ánh sáng trong mắt y cũng sáng còn hơn sao đêm.

- Ngươi không phải đang nướng thịt dê?

- Vốn không phải. - Bốc Ưng lười biếng chống tay trên tảng đá, cầm một cái chổi lông nhúng trong một cái thau đồng không biết là chứa tác liệu gì, quét quét một cách rất cẩn thận kỹ càng khắp người con vật đang nướng, dầu mỡ nhỏ giọt trên lửa, tí tách reo vang.

Có gió, lửa càng lớn, thịt càng thơm. Bốc Ưng nói:

- Không ai nói đây là dê, ở đây không phải là chỗ ăn dê.

Hán tử bệnh hoạn nhíu đôi mày dày cộm, hít một hơi sâu, trên mặt chợt lộ xuất một biểu tình kỳ quái phi thường:

- Đây là sói.

- Đúng. - Ánh mắt Bốc Ưng có vẻ tươi cười. - Quan Nhị toàn thân đều bị bệnh, mũi lại không có bệnh.

- Thịt sói quá dai, ăn không ngon.

- Đúng.

- Ta chỉ cần phân nửa, mặt và mắt cũng phải nhường cho ta.

Bốc Ưng cười:

- Thịt sói quá dai, thịt sói ăn không ngon, sao ngươi còn đòi ăn phân nửa?

- Cái ta muốn ăn không phải là thịt sói. - Quan Nhị đáp. - Cái ta muốn ăn là hương quê.

- Hương quê?

Mục quang của Quan Nhị vọng nhìn xa xăm, giữa trời đêm, sao đêm lấp lánh bên trên, lòng y lại đang ở một nơi bên dưới sao đêm:

- Ở quan ngoại năm xưa, Quan Nhị lúc còn thiếu niên, một đêm đi giết cướp, chém đầu bốn mươi sáu tên.

- Giết được lắm, thống khoái lắm.

- Đêm đó, ta chém đến mức thanh cương đao luyện đúc trăm lần cong cả lưỡi, sau canh tư, bụng sôi rột rột, ta đói đến mức có thể ăn hết một con ngựa.

- Ở đó không có ngựa?

- Cho nên ta tìm thấy một con sói, xé toạt làm hai, hun trên lửa giống như ngươi vậy. - Quan Nhị kể. - Chưa đến một canh giờ, ta đã ăn sạch bách con sói đó.

- Ăn giỏi, thống khoái lắm.

- Cho đến hôm nay, ta nhớ đến chuyện đêm hôm đó, vẫn cảm thấy rngón tay giật giật, cũng không biết là muốn giết cướp, hay là muốn ăn sói.

Bốc Ưng lại cười:

- Sói ở đây có một con, hơn nữa đã nướng xong, chỉ tiếc cũng không có chút liên quan gì đến ngươi, nó ăn không được ngươi, ngươi cũng ăn không được nó.

- Tại sao?

- Bởi vì con sói này là của ta, từ đầu đến đuôi đều là của ta, từ mặt cho đến mông đều là của ta.

- Ngươi có thể ăn hết sao?

- Ăn không hết.

- Ngươi lại không thể chia một nửa cho ta?

- Không thể.

- Ngươi biến thành nhỏ nhen từ hồi nào vậy?

- Từ bây giờ.

- Bây giờ ngươi sao lại biến đổi?

- Bởi vì hiện tại trong lòng ta có chút không thoải mái, hơn nữa còn có chút khẩn trương. - Bốc Ưng đáp.

- Khẩn trương? - Quan Nhị kinh ngạc. - Bốc Ưng thân kinh bách chiến, cũng không biết đã vào sinh ra tử bao nhiêu lần rồi, cũng có thể khẩn trương sao?

Bốc Ưng thở dài:

- Mỗi khi ta biết có người đến giết ta, ta đều cảm thấy rất khẩn trương, ta vừa khẩn trương là muốn ăn, cho nên ta mới làm thịt con sói này.

Quan Nhị cũng cười.

- Ta cũng vậy, vừa khẩn trương là muốn ăn. - Y nói. - Nhưng ngươi hiện tại bất tất phải khẩn trương.

- Sao vậy?

- Bởi vì ta, Quan Tây Quan Nhị ta đã ăn con sói của ngươi, không thể nhìn người khác đến giết ngươi.

- Ngươi ăn con sói của ta là đi giết cướp giùm ta?

- Phải. - Quan Nhị cười lớn. - Ăn sói giết cướp, một công hai chuyện, hùng phong ba chục năm về trước lại khởi dâng, đời người như vậy sung sướng lắm thay.

Bốc Ưng lại thở dài:

- Chỉ tiếc đêm nay người đến không phải là bốn mươi sáu người.

Đến chỉ có bốn người.

Bốn người từ bốn phương hướng khác nhau đến, tuổi tác khác nhau, y phục khác nhau, tướng mạo đương nhiên càng khác biệt. Kỳ quái là bốn người khác nhau đó lại có một chỗ tương đồng rất đặc biệt.

Bốn người xem ra đều rất trầm tĩnh, cả một chút giận dữ cũng không có, đang đêm đầu xuân lạnh giá như vầy, giữa vùng núi hoang dã không người, bọn họ đột nhiên xuất hiện, không ngờ lại như là đang tản bộ ra ngoài chơi giữa ban ngày nắng đẹp, làm như là khách dạo mát không bằng.

Lẽ nào bọn họ đến để giết người?

Quan Nhị xé đùi sói, đang nhai nhồm nhoàm, nhìn thấy bốn người đó, mồm lẩm bẩm:

- Ba vạn năm ngàn lượng, ba vạn bảy ngàn năm trăm lượng, ba vạn hai ngàn lượng, bốn vạn lượng.

Y hỏi Bốc Ưng:

- Tổng cộng là bao nhiêu?

- Mười bốn vạn bốn ngàn năm trăm lượng.

- Không rẻ, không rẻ.

- Không rẻ cái gì?

- Bốn người đều không rẻ, rất có thể còn cao giá hơn bốn mươi sáu người một chút.

- Ồ?

- Đồ Sát Cẩu ba vạn năm ngàn lượng, Kim lão nhị ba vạn bảy ngàn năm trăm lượng, Vương Đoạn Tam ba vạn hai ngàn lượng, Tiêu Ngọc Nhân bốn vạn, sát thủ cao giá nhất trong giang hồ không ngờ đã đến một lượt bốn vị. - Quan Nhị thở dài. - Không tưởng được không ngờ có người chịu bỏ ra bao nhiêu vàng ròng để giết ngươi.

- Là vàng? Hay là bạc?

Bốn người trong bóng tối, có một người đột nhiên cười lạnh:

- Nếu là bạc, một chút đó chỉ xứng đi giết chó.

Quan Nhị cắn miếng thịt cuối cùng trên đùi sói rồi mới lắc đầu thở dài:

- Cho dù là vàng, chút đó cũng không đáng để giết ta.

- Giết ngươi? - Kim lão nhị hỏi. - Tại sao phải giết ngươi?

- Muốn giết Tiểu Ưng, trước tiên phải giết ta.

Tiêu Ngọc Nhân đứng ở xa nhất chợt mở miệng:

- Không được, người đó giết không được.

- Sao vậy?

- Giết được y, cả một lượng bạc cũng không ai giao ra.

Quan Nhị cười lớn:

- Tiêu bà bà quả nhiên danh bất hư truyền, chuyện không có tiền tuyệt đối không làm.

Tiếng cười của y đột nhiên ngưng hẳn, chầm chậm đứng dậy, bộ dạng cả người chừng như gió vừa thổi qua là bay mất, ánh mắt lại bén như lưỡi đao, như lưỡi đao rạch trên mặt Tiêu Ngọc Nhân:

- Chỉ tiếc lần này các ngươi không giết ta, ta cũng phải giết các ngươi.

Tiêu Ngọc Nhân hững hờ cười:

- Ngươi nghĩ sát nhân là chuyện dễ dàng như vậy sao?

Câu nói đó còn chưa dứt lời, đã có ba người xuất thủ.

Ba người ở trước mặt.

Đơn đao, trát đao, chủy thủ.

Ba người đều dùng binh khí rất phổ thông, lại đều là lợi khí sát nhân.

Thái độ của ba người vốn đều rất trầm tĩnh, nhưng vừa xuất thủ, hình như đã biến thành ba con độc xà.

Mục tiêu công kích của ba người không phải là Quan Nhị, mà là Bốc Ưng.

Bốc Ưng bất động, động là Quan Nhị.

Quan Nhị động, đơn đao, trát đao, trủy thủ đều rơi xuống, trát đao dài ba thước chín tấc, trong một sát na đã gãy làm mười ba đoạn.

Hai cánh tay gầy gò lại vững mạnh đã bị xé toạc khỏi thân mình.

Không khác gì một cô gái thích xé lụa, một đứa bé thích xé giấy, Quan Nhị thích xé người.

Người bị y xé không phải là ba người ở trước mặt, mà là người đứng xa nhất, người trị giá bốn vạn, Tiêu Ngọc Nhân.

Huyết quang bắn bay, trong bóng đêm nhìn không tươi đẹp gì, lại khiến cho cánh tay bị xé đứt quăng lên trời nhìn càng quỷ dị đáng sợ.

Ba người trước mặt đã mất hết khí thế, nhuệ khí cũng tiêu tán, sát khí đã diệt, người đã cứng đơ.

"Phạch phạch phạch".

Bốc Ưng vỗ tay. Ba tiếng vỗ tay vừa vang lên, người gã bỗng trợt khỏi chỗ ngồi nãy giờ.

Bởi vì giữa sát na đó, bỗng có một thanh kiếm sáng nhóa từ dưới đất đâm lên.

Bốc Ưng nếu không động, thanh kiếm đó giờ này đã đâm xuyên mông gã, xuyên thấu thận và gan của gã.

Đó mới là sát thủ chân chính, vốn đã tính kỹ một chiêu tất trúng, tất chết không đường thoát.

Quan Nhị hét lớn:

- Giỏi, một kiếm đó đáng hai chục vạn.

Trong tiếng hét, bàn tay to bự gầy khô vàng khè của gã đã bấu thọt vào đất, lôi một người lên khỏi mặt đất.

Hỏa quang thiểm động, trong nháy mắt, đại hán bệnh hoạn gần chết đó không ngờ đã đột nhiên biến thành một hung thần ác quỷ đời thượng cổ cùng hoang.

Truyền thuyết

Ngoại hiệu: Nhân Xà.

Họ tên: Không biết.

Thiện nghệ: Ẩn trốn, độn thổ, dịch dung, súc cốt, thoát thân, trị độc, ám khí, ám sát.

Giá tiền: Hai chục vạn lượng hoàng kim.

Kỷ lục: Hành thích ba mươi mốt lần, thành công hai mươi bảy lần, không làm mà thoái lui bốn lần.

Thất thủ: Chưa lần nào.

- Tài liệu đó trong Đổ Cục nhất định cũng có.

- Hình như có.

- Ba năm gần đây, nghe nói hắn đã được liệt vào một trong thập đại sát thủ.

- Hình như là vậy. - Bốc Ưng đáp.

- Vậy ngươi tại sao không hỏi cho rõ ai phái hắn đến giết ngươi? Tại sao lại thả hắn đi?

Bốc Ưng cười cười:

- Ta tung hoành giang hồ hai chục năm, giết người vô số, người khác muốn kiếm giết ta, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta hà tất phải mặc cả.

- Hay, bằng vào câu nói đó của ngươi, đáng để kính ba chén.

- Ta không uống với ngươi đâu.

- Sao vậy?

- Ngươi uống quá nhiều, ảnh hưởng đến tửu hứng của ta. - Bốc Ưng đáp. - Người hình như vĩnh viễn ăn không no, có phải ngươi có bệnh không?

Quan Nhị cười lớn.

Con sói kia không ngờ đã bị y ăn sạch bách, chỉ còn dư lại nguyên cái đầu sói.

Quan Nhị vừa giơ một con dao nhọn ra rạch vào đầu sói, Bốc Ưng chợt xuất thủ như điện, từ trong miệng sói rút ra một vật phát sáng lấp lánh trong bóng đêm.

- Cái gì vậy? - Quan Nhị hỏi.

- Là răng, là lang nha, răng sói. - Bốc Ưng đáp. - Mặt và mắt sói đều là của ngươi, răng sói thuộc về ta.

- Cừu tối ngày ăn cỏ, sói tối ngày gào hú, cho nên mặt sói cũng giống như mặt cừu, đều dai, đều là đồ ăn nhấm rượu tuyệt hảo, mắt sói và mắt cừu cũng giống nhau, không có gì khác. - Quan Nhị hỏi. - Còn răng sói? Răng sói có gì hữu dụng? Lẽ nào ngươi muốn gắn răng sói cắn người?

Bốc Ưng không đáp, chỉ đưa cái răng sói cho Quan Nhị xem.

Cái răng bẻ từ miệng sói đó không ngờ lại giống như răng người, bốn bề đều bọc vàng, làm cực kỳ tinh trí, trên lớp vàng còn khắc một chữ "Tiêu" cực nhỏ.

Quan Nhị động dung.

Giang hồ truyền ngôn đều biết giữa sói và Tiêu Thập Nhất Lang danh chấn thiên hạ năm xưa có một thứ cảm tình thâm hậu kỳ lạ.

Tiêu Thập Nhất Lang là cô nhi, từ nhỏ đã lưu lãng giữa hoang sơn khoáng dã, sinh hoạt cũng giống hệt như sói vậy, đói khổ, cô độc, lạnh giá, không được chút thương cảm ấm cúng nào, cho nên y có thể hiểu thấu thâm sâu nỗi thống khổ của sói.

Sói cũng như cừu vậy, cũng có sinh mệnh, cũng có dục vọng cầu sinh, cũng muốn sống còn, cũng cần ăn, nhưng răng sói nếu bị gãy mất, thường thường sẽ chết đói.

Cho nên Tiêu Thập Nhất Lang thường vào chốn hoang sơn tìm kiếm những con sói đói, dùng kỹ xảo y thuật Ba Tư mà mình học được để tu bổ lại răng nướu tàn khuyết của bầy sói.

Cố sự đó chỉ bất quá là một trong số vô số truyền thuyết thần kỳ có liên quan đến Tiêu Thập Nhất Lang.

Nhưng hiện tại Quan Nhị đã biết đó không những là truyền thuyết mà thôi.

- Răng sói đáng lẽ là của ngươi. - Quan Nhị hỏi Bốc Ưng. - Nhưng cái răng sói này ngươi có thể cho ta không?

- Không thể.

- Ta có vật gì có thể đem đổi với ngươi không?

- Không có.

- Ta có cách nào có thể làm cho ngươi cải biến chủ ý được không?

- Không có.

Quan Nhị thở dài. Tới lúc đó, sau triền núi chợt truyền đến một tràng thanh âm hò reo.

Người hò reo khí lực sung túc, thanh âm sang sảng:

"Tứ bình bát ổn, thiên hạ thái bình".

Trời đã sáng rõ, ngày xuân tháng tư ấm áp.

Một đội bảo tiêu đang bước đi trên đạo lộ bên triền núi. Mười sáu người đẩy xe y phục tươi tắn, bốn vị tiêu sư áo mới ngựa mạnh, mười hai cỗ tiêu xa sơn bóng loáng mới tinh, lúc đi ngang qua, trên đường còn in dấu bánh xe rất sâu, chứng tỏ hàng vận tải trên xe rất nặng.

Mười hai cỗ tiêu xa, hai mươi bốn ngọn tiêu kỳ, trên mặt lụa vàng có bốn chữ đỏ tươi: "Thiên Hạ Thái Bình".

Khẩu khí phách lối làm sao.

Người bảo tiêu, nếu thật có thể đi khắp thiên hạ mà thái bình vô sự, đó đã không còn là bảo tiêu, mà là kỳ tích.

Nhìn thấy vị tổng tiêu đầu đi sau chót, càng cảm thấy bốn chữ đó rất hoang đường hoạt kê.

Tổng tiêu đầu ba bốn chục tuổi, một trăm ba chục bốn chục cân, không cưỡi ngựa, không ngồi trên tiêu xa, cả kiệu cũng không ngồi kiệu, lại ngồi trên một cái ghế thái sư lưng dựa to rộng, trên người vận một trường bào lụa đỏ tươi, trước sau mỗi mặt thêu bốn chữ vàng.

Mặt trước là "Gia Cát Thái Bình".

Mặt sau là "Thiên Hạ Thái Bình".

- Người đó có phải là đại lão bản và tổng tiêu đầu của Thái Bình tiêu cục, Gia Cát Thái Bình?

- Phải.

- Mười lăm năm nay, bảo tiêu của hắn thật chưa bị hụt một lần.

- Một nửa cũng không.

Quan Nhị lại thở dài:

- Thành thật mà nói, ta thật nhìn không ra hắn có tài gì, có lúc ta thậm chí còn nhìn không ra hắn thật ra là heo hay là người.

- Hắn đương nhiên là người, hơn nữa là người vận khí đặc biệt tốt. - Bốc Ưng đáp. - Hắn cũng không có tài nghệ gì quá ghê gớm, bất quá cha của hắn là Gia Cát Anh Tiết, là người được người ta tôn kính nhất trong các tiêu cục, nhạc phụ của hắn lại là Đỗ Đoạn, người tài nhất trong hắc đạo. Hai người đó đều đã hy sinh vì bằng hữu của bọn họ.

- Người trong giang hồ ân oán phân minh, cho nên mọi người đều ghi nhớ món nợ ân tình đó.

- Sự tình xem ra là như vậy.

Quan Nhị móc một con mắt sói, bỏ vào miệng nhai, giống như đứa bé nhai kẹo vậy, qua một hồi rất lâu mới từ từ nói:

- Chỉ bất quá mọi chuyện đều có ngoại lệ.

- Ồ?

- Cả Lục Tiểu Phụng và Sở Hương Soái năm xưa cũng có lúc thất thủ, hà huống là Gia Cát Thái Bình.

Y dùng một ánh mắt trộm cướp nhìn Bốc Ưng chằm chằm, gằn từng tiếng:

- Ta có dự cảm, chuyến tiêu này nhất định không giữ được cho đến đích, ngươi có dám cá với ta không?

Lần này người thở dài là Bốc Ưng:

- Ngươi một mực nhìn ta chằm chằm từ sau lưng, nguyên lai là muốn cá với ta một ván?

- Đương nhiên. - Quan Nhị thốt. - Trong thiên hạ người vừa thua cuộc, có ai mà không muốn gỡ lại?

- Có lý.

- Ngươi có đánh cá không?

- Người của Đổ Cục làm sao mà không cá được? Ngươi có bao giờ nhìn thấy điếm không tiếp khách không?

Quan Nhị cười lớn.

Bốc Ưng hỏi y:

- Ngươi cá cái gì?

- Ngươi có cái gì, ta cá cái đó với ngươi.

Bốc Ưng cười cười:

- Không cần biết là cá cái gì, cái răng sói này đương nhiên phải bao gồm trong đó.

- Điều đó là đương nhiên rồi.

Bốc Ưng vụt đứng dậy, cũng dùng ánh mắt trộm cướp chằm chằm nhìn Quan Nhị, qua một hồi rất lâu mới gằn từng tiếng:

- Ngươi nghe đây, phải chú ý mà nghe, phải nghe từng chữ cho rõ.

- Ngươi yên tâm, tai ta không bị bệnh.

- Ngươi nói ngươi muốn đánh cá với ta, đánh cá chuyến bảo tiêu này của Gia Cát Thái Bình nhất định không đưa được đến đích, có đúng không?

- Đúng.

- Vậy ta không cá với ngươi.

- Sao vậy?

- Bởi vì ta cũng có dự cảm như vậy. - Bốc Ưng đáp. - Cho nên ta cũng muốn chọn như ngươi, chuyến bảo tiêu này của Gia Cát Thái Bình tuyệt đối đưa không đến đích được, như vậy ngươi có cá không?

Quan Nhị đáp không do dự:

- Ta cá.

- Không cần biết cá cái gì ngươi cũng cá với ta?

- Đúng.

- Nói vậy lần này ngươi nhất định muốn cá với ta?

- Không sai chút nào.

* * * * *

Nhà nhỏ, giường lớn, trà kỷ, đồ ăn vặt, trái cây khô, bánh ngọt, đồ điểm tâm, mứt, trà, rượu.

Quan Nhị, Trương Ngũ, Trương Bát.

Trương Ngũ và Trương Bát bộ dạng vẫn như trước, nhìn vẫn giống như hai trái dưa.

- Tôi không hiểu. - Trương Bát hỏi. - Lần này Bốc Ưng tại sao lại đánh cá ngược như vậy?

- Bởi vì gã thấy ta quá chắc ăn. - Quan Nhị đáp. - Hơn nữa muốn cướp chuyến tiêu của Gia Cát Thái Bình xem ra còn dễ dàng hơn nhiều so với phải bảo tiêu.

- Bốc Ưng tự mình động thủ cướp tiêu?

- Gã đương nhiên là không thể, người của Đổ Cục luôn luôn không đổ mồ hôi can dự quấy phá thắng bại đánh cá, Bốc Ưng quyết không thể vi quy phá lệ.

- Tôi cũng nghĩ gã không thể.

- Chỉ bất quá chuyện như vầy nhất định sẽ có người khác làm cho gã, hơn nữa nhất định là một chuyên gia.

- Thời gian không có nhiều, gã có thể tìm kiếm chuyên gia cướp tiêu xung quanh đây sao?

- Ít ra gã có thể tìm đến một người.

Trương gia huynh đệ nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ xuất thứ biểu tình rất kỳ quái, chừng như đều đã nghĩ ra người đó là ai.

Cho nên bọn họ chỉ còn nước hỏi:

- Bọn ta có thể tìm người đối phó gã không?

- Bọn ta ít ra cũng có thể tìm được một người.

- Ai?

Quan Nhị tịnh không trực tiếp trả lời câu hỏi đó, chỉ điềm đạm thốt:

- Cuối cùng sẽ có người, đến lúc cuối cùng sẽ thấy được.

Trương gia huynh đệ đương nhiên không dám hỏi truy nữa, lại không nhịn được phải hỏi:

- Nếu còn có người khác đến động vào chuyến tiêu đó, dám động vào chuyến tiêu đó, đương nhiên không thể là nhân vật đơn giản. Nếu bị người khác cướp tiêu đi mất, bọn ta có phải vẫn thua không?

- Những người đó đương nhiên cũng có người đối phó.

- Ai?

- Ngươi nghĩ ta là ai? Quan Tây Quan Nhị ta lẽ nào là người chết?

* * * * *

"Nhẹ như phi yến Hồ Kim Tụ, mạnh sánh hổ báo Quan Ngọc Môn".

Quan Ngọc Môn đương nhiên không phải là người chết.

Hồ Kim Tụ cũng không phải.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx