sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 4 phần 3

Trước tang lễ

Tấm màn nhung đậm đen vẫn che kín, trong phòng vẫn tối tăm như trước, lão nhân thần bí cũng vẫn ngồi trong một góc phòng như trước, xem chừng không bao giờ chịu để cho người ta nhìn thấy rõ mặt lão.

Quan Nhị đứng xa xa đối diện lão, trên khuôn mặt gầy gò băng giá, biểu tình tỏ vẻ rất trầm trọng.

Trương Ngũ đang đứng gần cửa, đang báo cáo với lão, thần tình cũng rất nghiêm túc:

"Bảy ngày nay, bọn tôi tổng cộng đã phái bảy mươi tám thuyền chày đi sưu tra trên mặt biển, lục tục tìm được những mảnh vụn của thuyền hiệu 'Thiên Ưng', lại thủy chung không thấy tung tích của Bốc Ưng, cũng không nghe tin gì về gã".

"Đội thuyền do bọn Hồ Kim Tụ phái đi kết quả cũng như bọn tôi".

"Bọn tôi đã thảo luận nhiều lần, chung quy nhất trí đồng ý Bốc Ưng đã ngộ nạn".

Khóe miệng Trương Ngũ không khỏi để lộ một nụ cười:

- Ý tứ đó là muốn nói bọn ta đã thắng cuộc.

Sau khi thảm bại về tay Bốc Ưng nhiều lần, chung quy đã thắng về tất cả những gì Bốc Ưng đã thắng, mà cả mạng của Bốc Ưng cũng thắng luôn, cũng khó trách Trương Ngũ không nhịn được sự cao hứng ngấm ngầm.

Quan Nhị lại không cười, lúc nhìn Trương Ngũ, trong mắt thậm chí còn hiển lộ sự giận dữ, lão nhân không ngờ cũng không có biểu hiện cao hứng gì.

Trương Ngũ lại nói:

- Căn cứ theo điều tra trên nhiều phương diện, tài sản riêng của Bốc Ưng ức vạn, có thể liệt vào hàng một trong thiên hạ ngũ đại phú hào. Đó là còn chưa tính tới đất đai...

Lão nhân chợt cắt ngang lời nói của gã, điềm đạm hỏi:

- Tài sản của gã bao nhiêu có quan hệ gì đến bọn ta?

- Không có sao?

- Vậy ngươi có phải nghĩ ta thật rất muốn thắng cuộc cá này?

- Cùng người ta đánh cá tranh thắng, không ai chịu thua cả.

- Ngươi lầm rồi. - Lão nhân thốt. - Cuộc này ta thà chịu thua cho gã.

Trương Ngũ ngẩn người, không nhịn được phải hỏi:

- Sao vậy?

- Bởi vì Hải Thần.

Quan Nhị động dung.

- Hải Thần? - Y cũng không thể nào không hỏi. - Hải Thần có quan hệ gì tới chuyện này?

- Hải Thần thường hay xuất hiện ở miền biển đó, ta vốn hy vọng Bốc Ưng lần này có thể gặp y.

- Gặp được thì sao?

- Giữa hai người đó tất không thể không có xung khắc, hai người nếu tương ngộ, tất có đấu tranh. - Lão nhân đáp. - Hải Thần chưa bao giờ để ai sống sót, Bốc Ưng nếu có thể quay về, nếu đã đụng Hải Thần, biểu thị gã đã tiêu diệt Hải Thần.

- Nếu gã không quay về, biểu thị gã có thể đã chết dưới tay Hải Thần.

- Không phải là có thể, mà là nhất định. - Lão nhân nói. - Một khi gã thấy được mặt Hải Thần, Hải Thần tuyệt không thể để cho gã sống sót trở về.

- Cho dù gã không muốn giết Hải Thần, Hải Thần cũng không thể không giết gã.

- Phải. - Lão nhân chầm chậm nói tiếp. - Nếu gã đạp chân lên đảo của Hải Thần, vô luận dưới bất cứ tình huống nào, đều đừng mong sống sót thoát ly.

- Gã nếu không chết trên đảo, cũng tất phải chết trên biển?

- Phải. - Thanh âm của lão nhân ngưng trọng. - Ta có thể bảo đảm tình thế không nhượng cho gã chút đất chọn lựa nào khác.

Hải táng

Rạng đông.

Lúc Mặc Thất Tinh tỉnh dậy, không những cảm thấy tinh thần phấn chấn, mà tâm tình cũng đặc biệt khoan khoái.

Đó không những là vì y biết hôm nay nhất định là một ngày tràn đầy hưng phấn và kích thích, mà còn là vì y cảm thấy toàn thân mình đều sung mãn dục vọng, giống như một thanh niên vậy.

Ngoại hình của y tuy tàn khuyết, trong người lại sung mãn động lực, có lúc dục vọng của y thậm chí còn cường liệt hơn người trẻ tuổi xa, cả một nữ nhân cường tráng tinh anh như Y Sa Mỹ cũng thường phải khuất phục dưới động lực của y.

Nhưng hiện tại y nhất định phải tạm thời khắc chế lấy mình, một đối thủ như Bốc Ưng, vô luận dưới bất kỳ tình huống nào đều không phải dễ đối phó, y tất phải bảo trì thể lực.

Cả lúc ăn điểm tâm, lúc y kêu Tuyết Tử và Thiên Đại đi vào, y vẫn ráng khống chế mình, chỉ hỏi bọn họ:

- Bốc Ưng đi chưa?

Tuyết Tử và Thiên Đại là truyền nhân của Y Hạ Thôn ở đảo Phù Tang, chuyên tập nhẫn thuật, cũng là một loại công phu rèn luyện của Hạ Ngũ Môn trong võ lâm Trung Nguyên năm xưa, kỳ trung bao gồm dịch dung, dịch hình, ám khí, độn pháp, chướng phục pháp và khinh công.

Niên kỷ của bọn họ chỉ khoảng hai mươi, vì kết quả khổ luyện nhiều năm, cơ bắp toàn thân đều tràn đầy khí lực đàn tính, thậm chí có thể điều khiển co duỗi toàn thân trên dưới theo bất kỳ bộ vị nào, có thể dễ dàng khiến cho nam nhân mà bọn họ giao tiếp tiến nhập trạng thái đê mê.

Một nam nhân tính dục vượng thịnh, khi đối diện với những nữ nhân như vậy mà còn có thể tự khống chế, thật không phải là chuyện dễ.

Mặc Thất Tinh đối với điểm đó cảm thấy rất hài lòng.

Bốc Ưng đã đi.

- Đã đi từ lúc hừng đông, đi đã được khoảng hơn nửa canh giờ. - Tuyết Tử đáp.

- Gã có mang theo những thứ ta chuẩn bị cho gã không?

- Gã chỉ chọn vài thứ mang đi.

- Thứ nào?

- Gã chọn một thanh Khảm Hổ Đao mà động chủ của người thổ miền núi Tây Nam sử dụng.

- Thật là có mắt.

- Ngoài ra gã còn chọn một cuộn dây gân bò, một hỏa pháo của Bảo Hoa Đường ở kinh thành, một đuốc lửa Thất Bảo, và một cái xẻng thập tự mà nhẫn giả bọn tôi thường mang bên mình.

- Người đó quả nhiên là một chuyên gia. - Mặc Thất Tinh thần tình có vẻ càng khoan khoái, một vật săn như Bốc Ưng nhất định không phải thời thường có thể tìm ra.

Y cười cười nói:

- Ta nếu là các ngươi, đêm hôm qua nhất định không buông tha cho gã, người đó trên phương diện đó nhất định cũng là một chuyên gia.

- Bọn tôi cũng thấy được, nhưng bọn tôi không dám.

- Không muốn? Hay là không dám?

- Không dám.

- Các ngươi sợ cái gì chứ?

- Sợ ông. - Tuyết Tử đáp. - Bọn tôi sợ ông muốn chết.

- Sợ ta? Tại sao lại sợ ta?

Tuyết Tử nheo mắt tình tứ:

- Bởi vì bọn tôi đều chịu không nổi ông.

Mặc Thất Tinh cười lớn, lại hỏi:

- Còn Y Sa Mỹ?

- Y thị đã đuổi theo. - Tuyết Tử đáp. - Đã đi cũng khoảng nửa canh giờ rồi.

- Y thị tại sao lại đuổi gấp vậy? Có phải muốn dùng gã một lần trước khi gã chết không?

- Đại khái là vậy. - Tuyết Tử cười ngất. - Tôi thấy y thị muốn muốn chết.

Trong mắt Mặc Thất Tinh chợt vằn vện những tia máu li ti đỏ ngầu, chợt quăng ả lên giường:

- Đây là ngươi tự tìm đến, ta thấy hai ngày nay ngươi cũng đã muốn muốn chết.

Tuyết Tử cắn môi tóe máu, trong mắt hiển lộ vẻ khoái trá.

Thiên Đại lạnh lùng nhìn, ả chầm chậm cởi hết y phục.

* * * * *

Mặc Thất Tinh luôn luôn ăn rất ít, nhưng món ăn đều là đồ bổ phi thường, tốt xấu sạch dơ gì y cũng không để ý tới.

Chỉ cần là vật có thể khiến cho nam nhân "cường tráng", cái gì y cũng ăn, có lúc thậm chí cả cóc chuột y cũng đều có thể nuốt trọng.

Vì để tẩm bổ lại khí lực tiêu hao sáng sớm hôm nay, y đã nuốt sống một con cóc tía.

Sáng sớm hôm nay vị khẩu của y tịnh không tốt lắm, bởi vì tin tức y nghe được đều không phải là tin tốt.

Bốc Ưng đã vượt qua hai mươi ba cơ quan và hầm bẫy trong phòng tuyến thứ nhất của y, đã đến phạm vi ngoài đảo Hải Thần, hành động thần tốc của gã thật vượt ngoài ý liệu.

Hiện tại đã đến lúc Mặc Thất Tinh thân mình ra trận.

Hồi nãy y tuy đã tiêu hao nhiều phần thể lực trên mình Tuyết Tử và Thiên Đại, nhưng hiện tại tịnh không cảm thấy quá mệt mỏi.

Đối với điểm đó, y cũng cảm thấy rất hài lòng.

Càng làm cho y khoái trá là y vừa đi ra đã nghe tin vật săn đã lọt vào hầm bẫy trong phòng tuyết nội địa vòng hai.

Hầm bẫy đó mô phỏng theo phương pháp của thổ dân Nam Hải mà cải tạo chế biến, vừa sâu vừa rộng, hơn nữa trên bốn bức vách đều có trét dầu mỡ, không bấu tay vào được, cho dù là hổ báo khỉ vượn cũng khó lòng leo lên nổi.

Tiếc nuối duy nhất là người lọt xuống hầm tịnh không phải là Bốc Ưng, mà là Y Sa Mỹ.

Mặc Thất Tinh biến sắc.

Cây cỏ trên đảo, trừ Mặc Thất Tinh ra, không ai rành rọt bằng Y Sa Mỹ.

- Ta đã tính kỹ về hành động tập quán và khinh công của Bốc Ưng, hầm bẫy này đặc biệt chuẩn bị cho gã. - Mặc Thất Tinh hỏi. - Ngươi sao lại lọt xuống đây chứ?

- Người lọt xuống vốn là gã.

- Đã là gã, sao bây giờ lại biến thành ngươi?

- Vì lúc tôi chạy tới xem, đột nhiên bị gã từ bên trong kéo xuống, gã chui xuống nguyên lai là muốn dụ tôi mắc bẫy.

- Gã kéo ngươi chỗ nào? - Sự giận dữ của Mặc Thất Tinh chợt tan biến, lại biến thành bộ dạng có hứng thú phi thường, chuyện này xem chừng đã làm cho y động tâm.

- Gã từ bên dưới leo lên, hai tay ôm lấy vai tôi, hai khuỷu tay lại đè lên ngực tôi. - Y Sa Mỹ cũng hiểu rõ thị hiếu của Mặc Thất Tinh, cho nên tả rất kỹ. - Miệng của gã cũng không biết là hữu ý hay vô ý, không ngờ còn cắn lên miệng tôi.

- Còn ngươi?

- Tôi đương nhiên chịu không nổi.

Mặc Thất Tinh chợt nắm lấy đầu ả, kéo ả ra khỏi hầm, táng ả mười bảy mười tám bạt tay, tiếp đó lại xé áo quần ả.

Ả bắt đầu rỉ máu, máu tươi lần theo nụ cười trên khóe miệng của ả chảy xuống, hiển lộ một nét khủng bố quỷ dị khôn tả.

Khuôn mặt mỹ lệ đó đã không còn là một khuôn mặt người nữa!

Nụ cười dùng máu tươi in khắc đã khiến cho khuôn mặt đó biến thành một mặt nạ quỷ dị.

Có lẽ trên mặt ả vốn luôn luôn mang mặt nạ.

Trong tiếng rên rỉ hổn hển, ả chợt nói:

- Mai phục trước mặt ngươi cũng bất tất phải đi xem, Bốc Ưng nhất định đã sớm đào thoát.

- Sao vậy?

- Bởi vì ta nhìn thấy Hải Linh, nàng ta đã dám đến mặt trước, nàng ta không chịu để cho gã chết ở đó.

Khóe miệng của Mặc Thất Tinh cũng có máu, là máu của Y Sa Mỹ. Y dùng đôi mắt đỏ ngầu những tia máu li ti nhìn ả. Ả nhe răng nhăn nhở:

- Chỉ tiếc gã vẫn không thể không chết.

Hải Linh quả nhiên đã tha cho Bốc Ưng đi, thuyền đã giương buồm đi xa.

Mặc Thất Tinh trừng trừng nhìn Hải Linh, trên mặt không ngờ cả một chút buồn giận cũng không có, chỉ hỏi nàng:

- Ngươi sao lại không đi theo gã?

- Bởi vì ông. - Hải Linh đáp. - Ông là chủ nhân của tôi, cũng là trượng phu của tôi, tôi đương nhiên phải ở lại hầu ông.

- Không cần biết ta là nam nhân ra sao cũng vậy?

- Phải.

Mặc Thất Tinh mỉm cười, vuốt ve má nàng:

- Ngươi là một cô gái ngoan, ngươi sẽ sống rất lâu dài.

- Còn gã?

- Gã đương nhiên nhất định phải chết. - Mặc Thất Tinh nhìn triều dương đang lặn dần xa xa. - Ta đã có nói, không cần biết dưới bất cứ tình huống nào, gã nhất định phải chết.

Y buông Hải Linh, bước lên một khối nham thạch cao nhất bên bờ, tay rút ra một ống vọng viễn kính mà y lấy được từ trong tay một vị trưởng lão truyền giáo Tây phương, phảng phất muốn tận mắt nhìn thấy Bốc Ưng chết trên biển.

Đột nhiên "oành" một tiếng, trên khối nham thạch gã đang đứng chợt tóe lửa vỡ tung, những tia lửa bắn ra bốn phía, rất có thể là kiệt tác của loại hỏa pháo làm ra từ Bảo Hoa Đường ở kinh thành.

Người Mặc Thất Tinh lập tức từ trên tảng nham thạch bay lên, tuy lộn vòng đổi liền bốn thứ thân pháp, nhưng thể lực cuối cùng vẫn không đủ, ngã xuống giữa đám đá ngầm mọc lởm chởm nhọn sắc.

Y là người mẫn cảm phi thường, trong phút chốc đã tính ra trên mình mình ít nhất đã có tám chỗ tổn thương.

Nhưng chuyện đó không trọng yếu mấy.

Bởi vì y hồi nãy đã nhìn qua ống kính viễn vọng chế tác tân kỳ, đã nhìn thấy con thuyền kia đang chìm dần trên mặt biển xa xa.

Con thuyền đó cũng là do y chuẩn bị cho Bốc Ưng, những khớp nối dưới đáy thuyền đã rút hết đinh, trét sáp nến.

* * * * *

Mặc Thất Tinh cuối cùng đã tận mắt chứng kiến cuộc hải táng của Bốc Ưng.

Hải Linh tại sao phải cứu gã? Tuyết Tử và Thiên Đại có phải cũng đã ngấm ngầm câu kết với gã từ sớm?

Những chuyện đó Mặc Thất Tinh không muốn truy cứu nữa.

Hiện tại y chỉ muốn trở về ngọa thất thoải mái nhàn nhã của mình, ngủ một giấc ngon lành, an dưỡng thương thế. Quan trọng nhất là sức khỏe của mình, chuyện khác tạm thời gạt qua một bên.

Nhưng giây phút y bước chân vào ngọa thất, y biết mình đã lầm.

Có những chuyện vĩnh viễn buông không rời được.

Có những người cũng vậy. Bọn họ hình như luôn luôn có thể đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình lúc mình không muốn gặp bọn họ nhất.

Trong giây phút đó, Mặc Thất Tinh đã nhìn thấy Bốc Ưng.

Bốc Ưng tịnh không trầm mình giữa biển, lại đã nằm trên giường của y trước, gát chân nhìn y mỉm cười.

Trong mắt của một vài người, nụ cười của Bốc Ưng thật cực kỳ đáng ghét.

Màn cuối

Quán của Thang sư phụ mở trong con hẻm nhỏ cực kỳ tối tăm, đã mở quán mấy chục năm rồi, người nào khuyên lão dời đi, lão nổi giận liền.

Thang sư phụ là một ông già cổ hủ, chuyện gì cũng thích bảo trì hiện trạng, hễ ngồi là không muốn đứng dậy, cho dù nhìn thấy có quý nhân trong kinh thành ghé qua, cũng rất ít khi đứng dậy.

Người khác cũng không sợ lão ta, bởi vì mọi người đều biết Thang sư phụ là thợ may tài giỏi nhất phía nam, cho dù giá cả hơi mắc chút, cũng đáng đồng tiền bát gạo.

Nhưng khi nhìn thấy hai người kia, Thang sư phụ không ngờ đã phá lệ đứng dậy.

Hai người kia, một người là một đại hán đầu trọc như loài ưng ăn xác người, thân thể khôi vĩ, trên mình vận một bộ trường bào lụa đen, chất liệu tuy không tệ, lại hình như đã lâu ngày dầm mưa dãi nắng, đã rất cũ kỷ.

Người đi theo gã là một nữ nhân tuổi còn rất trẻ, lại đẹp cực kỳ, hơn nữa đẹp đến thoát tục, y phục trên người lại rất quái dị, không giống như người kén chọn y phục.

Đối với loại người như vậy, Thang sư phụ không có lý nào hôm nay có thể phá lệ.

Thang sư phụ đã thấy được lai lịch của hai người này không phải bình thường, nam cố nhiên khí thế kinh người, nữ càng đẹp như thần tiên từ trong sương khói xuống chơi nhân gian, rất có thể là một vị công chúa.

Bọn họ đến đây đương nhiên là muốn may đồ.

- Cần may vài bộ thường phục không màu mè, cả một chút hoa hòe cũng không cần, tiền công không thành vấn đề, nhưng phải nhanh.

- Muốn nhanh cỡ nào?

- Chậm nhất cũng không thể quá hai ngày.

Thang sư phụ ra giá cao cực kỳ, bọn họ lại không nhíu mắt chút nào.

- Nhưng phải nhanh, càng nhanh càng tốt. - Đại hán mục quang như ưng thốt. - Ta phải đi tham dự tang lễ của một người.

- Người đó nhất định là hảo bằng hữu của ngài.

- Kỳ thật cũng không thể coi là hảo bằng hữu gì. - Trong mắt của đại hán nhấp nháy nét cười cợt. - Chỉ là tang lễ của gã ta tuyệt không thể bỏ qua được, hơn nữa tuyệt không nên bỏ qua.

- Sao vậy?

- Bởi vì nếu không có ta, tang lễ đó căn bản không thể thành tang lễ.

Lòng hiếu kỳ của Thang sư phụ đã bị câu dẫn, nhịn không được phải hỏi:

- Thật ra là tang lễ của ai vậy?

- Của chính ta.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx