Vua An Dương Vương nước âu Lạc là người Ba Thục, họ Thục tên
Phán. Nhân vì tổ phụ ngày trước cầu hôn lấy Mỵ Nương là con gái vua
Hùng Vương, Hùng Vương không gả cho, bèn mang oán. Phán muốn
hoàn thành chí người trước, cử binh đi đánh Hùng Vương, diệt nước Văn
Lang, cải tên nước thành âu Lạc, rồi lên làm vua, xây thành ở đất Việt
Thường, hễ đắp tới đâu lại lở tới đấy. Vua bèn lập đàn trai giới, cầu đảo
bách thần. Ngày mồng 7 tháng 3 bỗng thấy một cụ già từ phương đông tới
trước cửa thành mà than rằng: "Xây dựng thành này biết bao giờ cho xong
được!" Vua mừng rỡ đón vào trong điện, thi lễ, hỏi rằng: "Ta đắp thành
này đã nhiều lần băng lở, tổn nhiều công sức mà không thành, thế là cớ
làm sao?" Cụ già đáp: "Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng
mới thành công", nói xong từ biệt ra về. Hôm sau vua ra cửa đông chờ
đợi, chợt thấy một con rùa vàng từ phương đông lại, nổi trên mặt nước,
nói sõi tiếng người, tự xưng là sứ Thanh Giang, thông tỏ việc trời đất, âm
dương, quỷ thần. Vua mừng rỡ nói: "Điều đó chính cụ già đã báo cho ta
biết trước". Bèn rước vào trong thành, mời ngồi trên điện, hỏi vì sao xây
thành không được. Rùa vàng đáp: "Cái tinh khí ở núi này là con vua đời
trước, muốn báo thù cho nước. Lại có con gà trống sống ngàn năm, hóa
thành yêu tinh ẩn ở núi Thất Diệu.
Trong núi có ma, đó là hồn người nhạc công triều đại trước chôn ở
đây. ở bên cạnh, có một quán trọ cho khách vãng lai, chủ quán tên là Ngộ
Không, có một người con gái và một con gà vốn là dư khí của quỉ tinh,
phàm có khách qua đường nghỉ đêm ở quán thì quỉ tinh lại biến hóa muôn
hình vạn trạng để làm hại. Người chết vì thế rất nhiều. Nay con gà trống
trắng lại lấy con gái chủ quán, nếu giết được con gà trống thì trấn áp được
quỉ tinh, quỉ tinh sẽ tụ âm khí thành yêu, hóa ra con chim cú ngậm lá thư
bay lên trên cây chiên đàn tâu cùng thượng đế xin phá thành. Thần sẽ xin
cắn rơi lá thư, nhà vua tức tốc lặt lấy, thành sẽ xây được". Rùa vàng bảo
vua giả làm kẻ hành nhân nghỉ trọ ở quán, để rùa vàng ở phía trên khung
cửa. Ngộ Không nói: "Quán này có yêu tinh, đêm thường giết người. Hôm
nay trời chưa tối, xin ngài đi mau chớ nghỉ lại". Vua cười, nói: "Sống chết
có mệnh, ma quỷ làm gì được, ta không sợ". Bèn cứ nghỉ lại. Đến đêm,
quỉ ở ngoài vào, thét lớn: "Kẻ nào ở đây, sao chẳng mau mở cửa?" Rùavàng hét: "Cứ đóng cửa thì mày làm gì?". Quỉ bèn biến hóa trăm hình vạn
trạng, muôn kế nghìn phương để hòng dọa nạt, sau cùng cũng chẳng nổi.
Đến lúc gà gáy sáng, quỷ tinh tẩu tán. Rùa vàng cùng vua đuổi theo, tới núi
Thất Diệu, quỉ tinh thu hình biến mất. Vua bèn quay về quán. Sáng hôm
sau, chủ quán sai người đến lượm xác khách trọ để chôn, thấy vua vẫn
cười nói hớn hở, bèn cùng chạy tới lạy mà nói rằng: "Ngài được như thế
tất là thánh nhân, vậy xin ban thuốc thần để cứu sinh dân".
Vua nói: "Nhà ngươi giết con gà trắng mà tế thần, quỉ tinh sẽ tan hết".
Ngộ Không y lời, đem gà trắng ra giết, người con gái lập tức quay ra chết.
Vua bèn sai đào ở núi Thất Diệu, lấy được nhiều nhạc khí cổ và xương
cốt, đốt tan thành tro đem đổ xuống dòng sông. Trời gần tối, vua và rùa
vàng lên núi Việt Thường thấy quỉ tinh đã biến thành con chim cú sáu chân,
ngậm lá thư bay lên cây chiên đàn, rùa vàng biến thành con chuột đen theo
sau, cắn vào chân cú, lá thư rơi xuống đất, vua vội nhặt lấy, lá thư đã bị
nhấm rách quá nửa. Từ đó quỉ tinh bị diệt. Thành xây nửa tháng thì xong.
Thành đó rộng hơn ngàn trượng, xoắn như hình trôn ốc, cho nên gọi là Loa
Thành, còn gọi là Tư Long thành, người đời Đường gọi là Côn Lôn thành,
lấy lẽ rằng nó cao lắm. Rùa vàng ở lại ba năm, rồi từ biệt ra về. Vua cảm
tạ nói: "Nhờ ơn của thần, thành đã xây được. Nay nếu có giặc ngoài thì lấy
gì mà chống?". Rùa vàng đáp: "Vận nước suy thịnh, xã tắc an nguá đều do
mệnh trời, vua có thể tu đức mà kéo dài thời vận. Song vua ước muốn, ta
có tiếc chi". Bèn tháo vuốt đưa cho nhà vua mà nói: "Đem vật này làm nẫy
nỏ, nhằm quân giặc mà bắn thì sẽ không lo gì nữa". Dứt lời, trở về biển
đông. Vua sai Cao Lỗ làm nỏ, lấy vuốt làm nẫy. Gọi là Linh Quang Kim
Quá thần cơ. Về sau Triệu Vương là Đà cử binh nam xâm, cùng vua giao
chiến. Vua lấy nỏ thần ra bắn, quân Đà thua lớn, chạy về Trâu Sơn cầm cự
với nhà vua, không dám đối chiến, bèn xin hòa. Vua cả mừng, hẹn rằng
phía bắc sông Tiểu Giang thuộc Triệu Đà cai trị, phía nam thì vua cai trị.
Không bao lâu, Đà cầu hôn. Vua vô tình gả con gái là Mị Châu cho con trai
Đà là Trọng Thủy. Trọng Thủy dỗ Mị Châu cho xem trộm nỏ thần rồi ngầm
làm một cái lẫy nỏ khác thay vuốt rùa vàng, nói dối là về phương bắc thăm
cha. Nói rằng: "Tình vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không
thể dứt bỏ. Ta nay trở về thăm cha, nếu như đến lúc hai nước thất hòa, bắc
nam cách biệt, ta lại tìm nàng, lấy gì làm dấu?". Đáp: "Thiếp phận nữ nhi,
nếu gặp cảnh biệt lá thì đau đớn khôn xiết, thiếp có áo gấm lông ngỗng
thường mặc trên mình, đi đến đâu sẽ rứt lông mà rắc ở ngã ba đường đểlàm dấu, như vậy sẽ có thể cứu được nhau". Trọng Thủy mang lẫy thần về
nước. Đà được lẫy cả mừng, bèn cử binh sang đánh. Vua cậy có nỏ thần,
vẫn điềm nhiên đánh cờ, cười mà nói rằng: "Đà không sợ nỏ thần sao?"
Quân Đà tiến sát, vua cầm lấy nỏ, thấy lẫy thần đã mất bèn bỏ chạy. Vua
đặt Mỵ Châu ngồi đằng sau ngựa rồi cùng nhau chạy về phương Nam.
Trọng Thủy nhận dấu lông ngỗng mà đuổi. Vua chạy tới bờ bể, đường
cùng, không có thuyền qua bèn kêu rằng: "Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở
đâu mau mau lại cứu". Rùa vàng hiện lên mặt nước, thét lớn: "kẻ ngồi sau
ngựa chính là giặc đó!". Vua bèn tuốt kiếm chém Mỵ Châu, Mỵ Châu khấn
rằng: "Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại lại cha, chết đi
sẽ biến thành hạt bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết
đi sẽ biến thành châu ngọc để tẩy sạch mối nhục thù". Mỵ Châu chết ở bờ
bể, máu chảy xuống nước, trai sò ăn phải đều biến thành hạt châu. Vua
cầm sừng tê bảy tấc, Rùa vàng rẽ nước dẫn vua đi xuống bể. Đời truyền
rằng nơi đó là đất Dạ Sơn, tổng Cao Xá, phủ Diễn Châu. Quân Đà kéo tới
đấy không thấy bóng vết gì, chỉ còn lại xác Mỵ Châu. Trọng Thủy ôm xác vợ
đem về táng ở Loa Thành, xác biến thành ngọc thạch. Mỵ Châu đã chết,
Trọng Thủy thương tiếc khôn cùng, khi đi tắm tưởng như thấy bóng dáng
Mỵ Châu, bèn lao đầu xuống giếng mà chết. Người đời sau mò ngọc ở
biển đông lấy nước giếng này mà rửa thì thấy trong sáng, nhân kiêng tên
Mỵ Châu cho nên gọi ngọc minh châu là đại cữu và tiểu cữu.
@by txiuqw4