Bà Mỵ là vợ Xạ Đẩu, chúa nước Chiêm Thành. Lý Thái Tôn đánh được
Chiêm Thành, chém Xạ Đẩu, bắt Mỵ mang về. Đến sông Lý Nhân, vua sai
quan trung sứ triệu bà sang hầu. Bà căm giận khôn xiết, lấy chiên trắng
quấn quanh mình rồi nhảy xuống sông Hoàng Giang mà chết. Những buổi
sáng sớm sương mù và đêm trăng thường nghe thấy có tiếng than ai oán
ở khúc sông đó. Người nước ta bèn lập đền thờ cúng. Về sau, vua ta đi
qua hạt Lý Nhân, ngồi ngự ở thuyền rồng nhìn sang bên kia sông thấy có
đền thờ, bèn quay lại hỏi tả hữu. Tả hữu bèn đem chuyện bà tâu rõ lại. Vua
thương tình nói rằng: "Nếu quả thực là linh thiêng tất nàng sẽ báo cho trẫm
biết". Đêm đó vào hồi canh ba, bà bèn ứng mộng cho vua. Bà mình mặc y
phục Chiêm Thành, vừa vái vừa khóc mà tâu rằng: "Thiếp giữ đạo nữ nhi,
một lòng một dạ với chồng. Xạ Đẩu tuy không thể cùng bệ hạ tranh sáng,
nhưng cũng là người hiển hách ở một phương, thiếp thường vẫn chịu ơn
nghĩa của chàng. Ngày nay Xạ Đẩu lỗi đạo, thượng đế giáng chích, mượn
tay bệ hạ để trị tội cho nên nước mất thân tan. Thiếp hàng ngày vẫn muốn
báo ơn chàng nhưng chưa có dịp. Thiếp may mắn một ngày được gặp bệ
hạ. Bệ hạ sai quan trung sứ tiễn thiếp xuống dòng nước này, nhờ đó mà
giữ được tiết trong giá sạch, ơn đó kể sao cho xiết. Thiếp nào có pháp
thuật gì để dám tự xưng là linh thiêng, nào có lời nói gì có thể xứng tai bệ
hạ". Nói xong bỗng biến mất không thấy đâu nữa. Vua kinh hãi tỉnh mộng,
phong bà là hiệp chính nương phu nhân. Đời Trần Trùng Hưng lại gia
phong cho bà là tá lý phu nhân, thêm hai chữ trinh liệt để biểu dương cái
tiết đoan trinh của bà vậy.
@by txiuqw4