-Mai Mai , là em phải không ?-tiếng Lạc Dương vọng lại từ đằng xa
Mai Mai giật bắn mình, vội vã gạt đi nước mắt, quay lại đi về phía Lạc Dương
Cô cố giấu đi nỗi buồn sau hàng mi, nở 1 nụ cười gượng gạo
-Anh giỏi thật đấy lúc nào cũng tìm ra được em. Nhưng mà anh đừng trách em nhé, em không mua được quà gì cho anh cả !
-Anh tìm em từ sáng đến giờ mới thấy, em trốn kĩ quá đấy (cười)
Bất chợt Lạc Dương thấy nỗi buồn thoáng hiện trên đôi mắt cô. Anh là 1 người rất tinh ý, anh biết cô ấy đã khóc
-Em vừa khóc phải không? Tại sao lại ra ngoài 1 mình từ sáng sớm tới tận lúc khuya như thế này. Ra ngoài sao không bảo anh 1 câu
Em đang giấu anh chuyện gì ? - Lạc Dương đặt tay lên má cô, nhìn cô lo âu
Cô ấy không trả lời, chỉ khẽ hôn lên bờ môi của Lạc Dương......
......1 nụ hôn vô cảm..... lạnh lẽo.....
Rồi cô ấy kéo tay Lạc Dương đi về phía xe ô tô tỏ ý muốn về. Lạc Dương rất thắc mắc, Mai Mai cư xử lạ lắm.
Anh không biết trong đầu cô ấy đang nghĩ gì nhưng anh không dám hỏi , anh sợ sẽ chạm phải nỗi đau mà cô đang giấu kín
Sương đêm đang rơi dày, phủ trắng ô cửa kính xe. Giá như nó có thể làm mờ đi những kí ức trong cô
Xe vẫn chạy, con đường tình yêu của cô đang xa dần........
Mai Mai ngoái nhìn lại. Niềm hạnh phúc ấy đành trả lại quá khứ. Từ nay con đường của cô và Tử Long sẽ chia đôi, chia lối bước và chia cả những nhớ thương
Nhưng rồi khi chiếc xe chuẩn bị rẽ sang 1 con đường khác, Mai Mai bất chợt lên tiếng
-Lạc Dương, cho em xuống, cho em xuống đi anh, em không đi tiếp nữa đâu, em phải trơ lại chỗ đó!
Xe vừa dừng cô ấy đã vội vã mở cửa lao ra ngoài, chạy nhanh trở lại phía Tử Long đã đi ban sáng
Lạc Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh hoảng hốt chạy theo cô bé, kéo mạnh tay cô, giật lại
Mai Mai vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay của Lạc Dương. Lạc Dương vẫn ôm chặt lấy cô ấy. Mai Mai hét lớn, tiếng hét tuyệt vọng đầy đau khổ
-Tử Long, đợi em, anh đừng đi 1 mình, cho em theo với- vừa nói cô vừa nấc lên 1 cách đầy thương cảm
Lạc Dương như chết 1 nửa con người khi nghe câu nói đó. Vậy là lí do khiến cô ấy khác lạ chính là Tử Long.
Anh đã cố gắng bảo vệ Mai Mai- nữ thần của anh. Nhưng cô ấy đã gặp Tử Long mất rồi. Ông trời luôn biết đùa con người.
Mọi việc tưởng chừng đơn giản vậy mà lại thành ra khổ sở như thế này. Lạc Dương bất lực. Anh chẳng thể làm gì được nữa.
Không thể làm kim đồng hồ quay ngược lại được nữa, không thể giữ nổi trái tim của Mai Mai nữa
Tất cả thật trớ trêu ! 1 trò đùa của số phận thật khó lòng chống lại. Quy luật tự nhiên đã định, Lạc Dương không đủ sức thay đổi vận mệnh của đời mình
Anh chỉ biết lặng người, nghe trái tim mình mỗi lúc 1 nhói đau
Mai Mai cầm lấy cổ áo anh, kéo xộc xệch
-Tử Long , em nhớ anh, em yêu anh, yêu nhiều lắm. Tai sao anh lại đối xử với em như thế ?????
Em đã chờ anh 6 năm rồi đấy ! Vì anh em đã làm tổn thương những người khác. Vậy mà anh trả cho em sự tàn nhẫn vô tình ấy ư? - Mai Mai nấc lên từng hồi rồi lại nói tiếp
-Mà không, không đúng, anh vẫn còn yêu em phải không? Anh chỉ giả vờ thôi đúng không?
Nói đi, nói đi, anh trả lời em đi, Tử Long !!!!!!!!!.........
Mai Mai ngã vào vai Lạc Dương khóc nức nở
Nhưng Lạc Dương không dỗ dành cô ấy như mỗi khi cô ấy khóc 6 năm qua . Mọi thứ đã đổi khác rồi !
Anh không còn là kẻ trắng tay trong tình yêu nữa. Anh và cô ấy sắp kết hôn. Cô ấy cũng yêu anh.
Vậy mà lúc này đây, cô ấy đứng trước mặt anh và nói lời yêu với 1 thằng con trai khác
Trước đây khi cô ấy khóc vì nhớ Tử Long ,dù đau lòng, Lạc Dương vẫn chấp nhận an ủi cô ấy. Nhưng bây giờ khác, anh không thể hèn nhát như trước kia nữa
Lạc Dương cũng là 1 chàng trai bình thường, cũng biết ghen và có quyền được ghen. Và lúc này đây Lạc Dương đang rất giận dữ
Liệu có thằng đàn ông nào chịu nổi khi người mình yêu đứng trước mặt mình mà cứ liên tiếp nói yêu 1 thằng con trai khác ????!!!!
"Yêu đơn phương đã đau khổ lắm rồi nhưng người mình yêu nói yêu mình và chạy theo kẻ khác có lẽ còn đau khổ hơn" - Belle princess
Lạc Dương nắm chặt bờ vai gầy nhỏ bé của Mai Mai lắc thật mạnh
-Em tỉnh lại đi. Hãy nhìn kĩ lại đi ! Anh là Lạc Dương là chồng sắp cưới của em, anh không phải Tử Long. Em hiểu không?
Em tưởng rằng chỉ có Tử Long vô tình với em sao, chỉ có mình em bị tổn thương thôi sao ? Em hãy nghĩ lại đi ! Em đang làm gì với anh thế này ?
Khiến anh tan nát thế này em vui lắm sao? Hay từ trước đến giờ em chưa từng coi anh là 1 thằng đàn ông bình thường?
Anh cũng như bao người khác thôi. Anh vị tha đủ rồi, anh cũng có quyền được ghen. Anh đang giận lắm đây em có biết không?
Em nói yêu anh và rồi chạy theo 1 thằng con trai khác.
Vậy với em anh là cái gì, là cái gì hả ? Nói đi - Lạc Dương nói mạnh, dằn từng tiếng 1 vô cùng đáng sợ !
Anh đang nhìn Mai Mai bằng ánh mắt hình lưỡi đao như 1 con quỷ hung tợn tàn ác lạnh lùng ngưng đau đớn
Anh ấy không còn là thiên thần với đôi mắt dịu dàng nữa. Anh đã lột xác hoàn toàn.
Tất cả những nỗi đau anh phải chịu đựng từ trước đến nay đang bùng nổ thành 1 cơn thịnh nộ
Nhưng trái tim ác quỷ đang chảy máu. Đúng thế ! Lạc Dương đang lột xác thành quỷ nhưng là 1 con quỷ đau khổ nhất cái thế gian này
Anh đang quát tháo người khác đấy , đang dữ tợn đấy nhưng lòng anh đau lắm. Bởi người anh đang vùi dập là người con gái anh yêu !
Anh yêu cô ấy nhiều lắm. Nhìn cô ấy phải vật lộn với cái vết thương lòng quá lớn như thế anh cũng xót xa lắm chứ
Nhưng yêu càng nhiều thì hận càng nhiều. Anh đã trao cả trái tim mình cho cô ấy và cô đã bóp vụn nó
Hận người hận người hận đến chết
Khắc lên thân gỗ bóng hình người
Đem về ghim chặt vào tấm ván
Ngàn vạn lưỡi dao chém chặt người
( Cực phẩm gia đinh)
Thiên thần và ác quỷ......
Yêu và hận.......
Chưa bao giờ trong tâm trí Lạc Dương ranh giới giữa hai điều này lại gần nhau đến thế !
Ánh mắt sắc nhọn của Lạc Dương như lưỡi dao cứa vào da thịt Mai Mai. Anh đang nhìn cô trừng trừng. Cô sợ hãi phải đối diện với ánh mắt đó
Giờ đây Mai mai chỉ như 1 con mồi nhỏ trong tay thú dữ. Tưởng chừng Lạc Dương có thể giết chết cô ấy ngay lập tức
-Lạc Dương, anh đừng thế, buông em ra đi. Đừng nắm chặt vai em như thế. Anh làm em đau- Mai Mai run rẩy, nỗi đau nghẹn lại thành những tiếng nấc
-Im đi! Đừng có dùng nước mắt để bắt nạt tôi nữa ! Cô chẳng là gì với tôi cả. Vợ ư? Ha ha......- Lạc Dương vừa nói vừa cười chua chát, giọng đay nghiến.
-Mau biến đi ! Nếu cô còn yêu hắn thì mau biến đi. Đừng để tôi nhìn thấy cô -Lạc Dương lại nghiến răng ken két 1 cách rùng rợn
Và thế là Lạc Dương buông cô ấy ra, bước nhanh về phía xe ô tô. Mai Mai vội vã chạy theo ôm chặt lấy anh ấy từ phía sau
-Anh bình tĩnh lại đi.....
Nhưng không để Mai mai nói hết câu Lạc Dương đã rút tay cô ấy ra, bỏ đi, không nói 1 lời
Anh để cô ấy 1 mình trong bóng tối, trong đêm khuya lạnh lẽo, trong nỗi cô đơn dày vò
.......Lạnh lùng.... Tàn nhẫn........
Anh khiến cho cả chúa tể bóng tối cũng phải rùng mình trước sự băng giá ấy
Vậy là cái con đường tình yêu trải đầy hạnh phúc 1 thời trước đây đã tan biến. Giờ đây, nơi Mai Mai đang đứng khác nào con đường dẫn đến địa ngục tối tăm đầy đau khổ
Mai mai đứng đó như trời trồng, lặng người thấy tim mình mỗi lúc 1 lạnh lẽo hơn. Tử Long đã quên cô và bây giờ Lạc Dương cũng bỏ cô mà đi
Cô chỉ còn có 1 mình, lẻ loi. Từ nay sẽ chẳng có ai lau khô nước mắt cho cô mỗi khi cô khóc nữa
Kết thúc rồi ! Mọi thứ sẽ chấm dứt từ đây. Sớm muộn gì cô và Lạc Dương cũng sẽ hủy hôn. Đây là cái giá Mai Mai phải trả khi yêu 2 người con trai cùng 1 lúc
Trước kia khác, bây giờ khác. Lạc Dương sẽ không bao giờ chấp nhận 1 người con gái ngày đêm quấn quít bên mình mà trong tim vẫn còn vấn vương hình bóng kẻ khác
Cô đang đi lạc lối và bây giờ chỉ có 1 mình sẽ thật khó để quay trở lại như quá khứ.
Bất chợt Mai Mai thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng, cô ngã xuống đường, ngất lịm đi......
Lạc Dương đang 1 mình trên xe ô tô, phóng hết con đường này sang con đường khác với tốc độ nhanh khủng khiếp.Anh muốn trút tất cả những gánh nặng này vào gió
Anh đã hiến dâng trọn vẹn cho tình yêu và những gì anh nhận lại được chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Thế đấy ! Cuộc đời này luôn tồn tại những bất công như thế đấy !
Nó khiến người ta phải dày vò phải chìm trong bể khổ. Anh đang giận Mai Mai, 1 cơn giận tái nhợt nhưng anh vẫn thương xót cô ấy.
Rốt cuộc cái bản tính dịu dàng vị tha trời phú cho anh lại làm khổ anh đến thế!
Anh không giống như Tử Long và hầu hết những người đàn ông khác. Khi ghen chẳng ai còn quan tâm đến cảm xúc người mình yêu nữa.
Họ rũ bỏ tất cả, chỉ quan tâm đến mình, đến cái tôi ích kỉ của mình. Nhưng Lạc Dương thì khác. Anh ấy nhẹ nhàng và tinh tế….
Trong tâm trí Lạc Dương giờ đây chỉ còn 1 mình Mai Mai- cô gái bé nhỏ đang 1 mình đau đớn. Tử Long đi rồi giờ đây Mai Mai chỉ còn mình anh nữa thôi
Vậy mà anh lại bỏ đi. Cảm giác tội lỗi trào dâng khiến anh nhói đau
Và rồi đột nhiên Lạc Dương quay xe trở lại
Đường vắng lạ lùng. Đã 3. 30 phút sáng rồi. Sương rơi dày. Lạnh đến ghê người.
Bất chợt tim Lạc Dương như bị ai bóp nghẹt, tưởng như không thở nổi nữa. Mai Mai đang nằm trên đường bất tỉnh
Lạc Dương chạy đến bên cô ấy lay gọi nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa. Người lạnh ngắt, môi tím tái vô hồn như 1 xác chết. Anh vội vã nhấc cô ấy lên
-Trời ơi, anh đã làm gì em thế này?!
@by txiuqw4