Tại bệnh viện……
Bác sĩ đã khám cho Mai Mai và nói rằng do thể trạng của cô ấy rất yếu đứng ngoài trời lạnh lâu quá nên bị cảm và cũng do cô ấy vừa trải qua cú shock tinh thần rất lớn
Lạc Dương hiểu rõ nguyên nhân hơn ai hết. Anh ngồi bên cạnh cô, dằn vặt vô cùng. Giá như anh đưa cô ấy về thì sẽ không có chuyện này xảy ra
Đột nhiên như nhớ ra việc gì quan trọng lắm anh vội vã chạy đến phòng bác sĩ
-Bác sĩ, có khi nào nguyên nhân cô ấy ngất là do……. do có thai không?
-Cháu và cô ấy…….?
- Hơn 1 tuần trước ạ! Liệu có thể không?
-Cũng chưa biết được, bởi khoảng 10à14 ngày từ khi quan hệ mới biết được. Nếu muốn biết thì phải đợi 1 chút nữa
Lạc Dương hụt hẫng, anh trở về phòng bệnh. Ngồi bên cạnh Mai Mai, anh khẽ đặt tay lên bụng cô ấy trượt nhẹ. Lòng anh xót xa vô cùng. Lúc ấy anh đã ước giá như Mai mai của anh có thai, đứa con của anh và cô ấy. Giá như thế thì tuyệt biết bao. Nhưng giá như chỉ là giá như thôi……..
Đến lúc này anh mới chợt nghĩ : “ Cõ lẽ cô ấy yêu Tử Long nhiều hơn mình và có lẽ mình nên buông tay cô ấy ra trước. Nếu tiếp tục thế này cả hai sẽ cùng tổn thương”
9.00 am
Mai Mai đã tỉnh lại, khuôn mặt đã hồng hào hơn rất nhiều. Lạc Dương đang ở bên cạnh cô và ngủ. Nét mặt anh rất mệt mỏi, thoáng chút gì đó lo âu, u sầu
Cô nắm chặt lấy tay anh, rất chặt như thể nếu không làm thế Lạc Dương sẽ bỏ cô đi mất
Lạc Dương tỉnh ngủ vì cái nắm tay quá chặt ấy. Vừa lờ mờ mở mắt Lạc Dương đã giật bắn mình khi bắt gặp đôi mắt Mai Mai đang mở to nhìn anh không chớp
-Em tưởng anh sẽ bỏ em đi mãi. Em sợ lắm !
-Em đừng lo, anh không bỏ em đâu
Lạc Dương cúi người hôn lên trán Mai Mai nhìn cô âu yếm, ánh mắt chứa 1 niềm thương cảm xót xa.
Anh xót thương cô và xót thương cả chính mình. Trên thế gian này có thứ hạnh phúc gọi là niềm đau
Có tình yêu khiến người ta khổ
Có những mong chờ khiến người ta phải sống trong vô vọng
Có những sự thật tưởng như giả dối
Có những giọt nước mắt hạnh phúc
Và cũng không thiếu những nụ cười chua chát đắng cay
Cuộc đời này luôn tồn tại những nghịch lí. Lạc Dương và Mai Mai cũng là nạn nhân của những nghịch lí ấy
Lòng vẫn yêu nhau, vẫn đang gần bên nhau mà tưởng như xa cách ngàn dặm
Xin các bạn đừng vội trách Mai Mai. Cô ấy cũng đau khổ nhiều lắm! Con đường tình yêu của cô cũng chông gai chẳng khác nào Lạc Dương
Vì muốn bảo vệ tình yêu với Tử Long cô đã khiến Lạc Dương tổn thương rất nhiều lần
Cô biết vậy và cô cũng thương anh ấy nhiều lắm ! Và cô đã yêu anh ấy để bù đắp phần nào những nỗi đau Lạc Dương phải chịu đựng
Nhưng sự trở về của Tử Long thật là không đúng lúc. Gặp lại Tử Long, những xúc cảm của mối tình đầu chợt trỗi dậy. Và lúc này đây cô nghĩ mình yêu Tử Long nhiều hơn
Mối tình đầu thần tiên đang vẫy gọi cô. Cô đã quyết quay trở lại với Tử Long để hàn gắn mối tình dang dở, cái tình yêu thời áo trắng đầy mộng mơ ấy
Còn với Lạc Dương, anh đã chạy theo Mai Mai suốt bao năm nay. Giờ đây anh đã mệt mỏi rồi. Anh muốn dừng chân, buông tay để cô ấy đi tiếp
Anh không níu kéo nữa vì anh biết càng cố gắng càng nuôi hi vọng lớn thì lại càng thất bại ê chề
Mai Mai đã xác định được con đường dẫn đến thiên đường tình yêu của cô ấy. Anh sẽ không làm vật cản nữa
Tất cả sẽ trở về nguyên vị trí của nó, y như 6 năm trước. Lạc Dương sẽ quay trở lại vị trí của anh đứng lẻ loi trông theo hình bóng của Mai Mai
“Yêu 1 người không phải chỉ giữ người đó bên mình mà điều quan trọng nhất là để người đó được hạnh phúc”
Đó là quan niêm trong tình yêu của Lạc Dương. Anh đã từng ích kỉ, từng lừa dối Mai mai và anh nghĩ đây là cái giá anh phải trả
Lạc Dương luôn tự trách mình tự đổ lỗi cho mình như thế. Anh dằn vặt anh ăn năn không thể ngủ nổi. Và anh nghĩ mọi việc nên kết thúc ở đây. Đây là lối thoát duy nhất để sau này anh không hối hận nữa
"Người biết nắm giữ tình yêu là người biết yêu đúng lúc và dừng đúng lúc"-Belle princess
Lạc Dương là 1 chàng trtai thông minh. Anh đã có 1 lựa chọn sáng suốt mang lại niềm hi vọng được yêu 1 lần nữa cho Mai Mai vad cũng là cách anh tự giải thoát mình.......
-Mai Mai em có cần anh gọi bố mẹ đến không? Hay là em có thể ở đây 1 mình? Anh có việc phải làm rồi
Mai Mai ngồi dậy ôm chặt lấy cổ Lạc Dương níu xuống
-Anh cứ đi đi, em ở đây chờ anh. Đừng gọi cho bố mẹ, em sợ bố mẹ lại lo
-Được rồi, trưa nay em sẽ được xuất viện thôi, buổi chiều hẹn gặp em bên bờ biển nhé. Anh có chuyện muốn nói với em
........
Buổi chiều bên bờ biển, sóng vẫn cứ vỗ vào bờ rì rào rì rào.....
Cảnh vật chẳng có gì đổi khác mà lòng người đã có nhiều đổi thay!
Mai Mai ngồi đó chờ Lạc Dương với nỗi lòng buồn vô hạn. Lạc Dương đã từng qùy gối trên bãi cát này và cầu hôn cô.
Anh ấy đã trao cho cô 1 chiếc nhẫn cùng lời thề ước mãi bên nhau mà bao cô gái muốn nghe từ Lạc Dương
Nhưng lúc đó cô lại từ chối, để lại 1 vết sẹo lớn trong lòng Lạc Dương
Hôm nay rất có thể cô và Lạc Dương sẽ chia tay nhau tại đây. Mai Mai chợt nghĩ thế. Nước mắt lại giàn ra
Bờ biển đẹp đẽ thế này lẽ nào lại trở thành cái chốn hoang tàn nhuốm màu chia li????......
-Em chờ anh có lâu không?- tiếng gọi của Lạc Dương cắt đứt dòng suy nghĩ của Mai Mai
Mai Mai nhìn anh khẽ lắc đầu. Lạc Dương ngồi xuống sát cạnh cô ấy, nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang khe khẽ run rẩy kia
-Mình đã có rất nhiều kỉ niệm vui em nhỉ? Mình cũng đạp xe, cũng vui đùa dưới mưa như bao cặp tình nhân khác. Hơn 1 tháng vừa qua, anh thấy mình thực sự được sống.
Anh yêu cuộc sống này ! Cuộc sống trở nên thật có ý nghĩa khi được bước đi bên em. Trước đây khi ngắm những bông hồng xanh đang khoe sắc rạng rỡ anh thấy nó thật tầm thường
Đối với anh hoa có nở đẹp mấy thì cũng chỉ toàn 1 màu tàn úa. Mây cứ bay sông cứ chảy và anh vẫn cứ sống 1 cách ảm đạm.
Anh nhìn cuộc đời này bằng lăng kính màu đen. Nhưng em đã mang đến thế giới của anh đầy sắc màu…… Thật đáng tiếc định mệnh không bao giờ được như ý muốn con người
Anh biết em yêu Tử Long nhiều hơn anh. Cũng đúng thôi ! 1 tháng và 6 năm là sự so sánh khập khiễng vô cùng chênh lệch.
Sự trở về của Tử Long đã buộc anh phải chấp nhận sự thật ấy. Có lẽ anh không nên mộng mơ nữa. Anh sẽ rút lui. Trước đây anh đã từng nghĩ nếu Tử Long trở về, anh sẽ cạnh tranh đến cùng để giành được em. Nhưng ý nghĩ ấy thật là ngốc nghếch !
Cuộc chiến này không cân sức. Nếu quyết chiến anh sẽ tự làm tổn thương mình. Bỏ cuộc không phải là hèn nhát mà là quyết định đúng đắn nhất
Anh đã yêu em tha thiết nhưng bây giờ anh mệt mỏi rồi…….
Chúng ta chia tay đi !!!!!
Vậy là cuối cùng Lạc Dương cũng nói ra cái điều mà Mai Mai không muốn nghe. Kết thúc thật rồi ! Tim cô nhói đau, cô ôm chặt lấy Lạc Dương khóc nức nở
-Lạc Dương, tại sao….tại sao mọi việc lại nặng nề đến mức này cơ chứ? Em sợ…….
Trong khi đó Lạc Dương vẫn cười. Anh đau đủ rồi bây giờ chẳng còn gì mà đau nữa. Anh thấy vui vì rốt cuộc anh cũng dám đối diện với nỗi đau của bản thân, đối diện với cái sự thật đáng nguyền rủa này !
Anh khẽ vuốt tóc Mai Mai thủ thỉ
-Em đừng khóc nữa. Anh biết nó thật phũ phàng nhưng sớm muộn gì cũng thế thôi. Chia tay là điều tất yếu. Anh không muốn đắm chìm trong mộng tưởng nữa. Em cũng phải vui lên vì ít nhất chúng ta cũng đã từng là của nhau. Vả lại người em chờ đợi bấy lâu nay cũng đã về rồi. Vậy thì sao em phải khóc chứ?
Anh có đề nghị này. Cho đến hết ngày hôm nay anh vẫn là chồng em được không? Hãy để anh được làm thế đến hết hôm nay
Nói rồi Lạc Dương kéo tay cô ấy đứng dậy, lau khô khuôn mặt ướt đẫm lệ của Mai Mai dỗ dành
-Vợ yêu, chúng ta chỉ còn có 6 tiếng nữa thôi ! Phải nhanh lên ! Nếu em làm chậm phút nào của anh thì đừng có trách anh đấy nhé !
@by txiuqw4