sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Luận Kết Quả Của Trông Mặt Bắt Hình Dong - Chương 004

Chương 4: Cao nhân sâu không lường được.Dịch: Rìa​

Trên hành lang khu vực khách quý của bệnh viện, đứng không ít người, toàn thân từ trên xuống dưới của nhóm nam nữ này ăn mặc cẩn thận chỉn chu, đàn ông giàu có thích khoe của không hề quăng một đống hàng hiệu lên cơ thể, phụ nữ thích làn đẹp cũng đeo đồ trang sức không nhiều, ngay cả mỹ phẩm đều không có mấy ai dùng.Một đám người đứng trên hành lang, ấy mà không có mấy người dám nói lớn, dường như sợ đánh thức người ở trong phòng bệnh.“Bố, chúng ta đã đứng ngoài này nửa tiếng rồi đó, rốt cuộc lúc nào mới được vào?” Một thanh niên có gương mặt thon gầy, tóc còn nhuộm mấy màu khác nhau nhịn không được hỏi một câu, kết quả bị bố cậu nghiêm khắc liếc một cái: “Đừng quấy rầy Sầm Ngũ gia nghỉ ngơi.”Bị bố mắng ngay trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt thanh niên có chút xấu xí, nhưng lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, thanh niên cúi đầu xuống, lùi một bước trong vô thức.Một người con trai khoảng ba mươi tuổi bước ra khỏi phòng bệnh, tướng mạo phổ thông, phong cách dịu dàng, nhưng mọi người ở đây không ai dám coi thường anh. Vì người này là trợ lý Sầm Bách Hạc tin tưởng nhất, mọi người thường phải nể mặt anh mấy phần.“Để các vị đợi lâu, hết sức xin lỗi.” Lương Phong áy náy cười nói: “Chỉ là bác sĩ cố ý dặn dò, anh Sầm cần tĩnh dưỡng. Tôi sẽ truyền đạt lòng tốt của mọi người cho anh Sầm, mong mọi người sớm trở về nghỉ ngơi.”“Tất cả đều vì sức khỏe, sức khỏe quan trọng hơn.” Người đàn ông trung niên đứng phía trước nhất vội vàng cười xòa nói: “Nếu đã vậy, chúng tôi không làm phiền anh Sầm nghỉ ngơi nữa, đợi thân thể của anh Sầm tốt rồi, chúng tôi lại đến thăm anh ấy.”“Cám ơn các vị, hôm nay thật sự ngại quá.” Lương Phong hơi khom lưng với đám người, mấy người đứng trước mặt anh, nhanh chóng nghiêng mình né tránh.Nụ cười trên mặt Lương Phong càng ấm áp, xoay người bảo vệ sĩ tiễn bọn họ xuống lầu, thái độ thể hiện ra đủ khách khí.Những người này vội vã tới, đứng hơn nửa ngày ngoài phòng bệnh, ngay cả bóng dáng của Sầm Bách Hạc đều không thấy, nhưng thẳng đến lúc bị vệ sĩ tiễn ra khỏi cửa bệnh viện, bọn họ đều không dám có chút ý kiến. Đợi vệ sĩ quay người đi về, bọn mới dám thầm thở phào nhẹ nhỏm.Toàn bố Đế Đô đều biết, Lão Ngũ nhà họ Sầm là con trai có khi ông Sầm về già, vai vế tương đồng với rất nhiều người tầm năm sáu mươi tuổi ở Đế Đô, thế nhưng tuổi tác lại nhỏ hơn nhóm người đó gấp hai ba lần. Cũng không biết có phải vì được sinh ra khi bố về già, sức khỏe của vị Sầm Ngũ gia không quá tốt, ngày thường ít khi lộ diện trước mặt đám đông, nhưng không ai dám khinh thường năng lực của anh.Còn nhớ mấy năm trước có một tên nhà giàu mới nổi đến từ vùng khác, uống say rồi bắt đầu nói hưu nói vượn, nói mấy câu vớ vẩn trước mặt mọi người, từ đó người này không còn xuất hiện trong Đế Đô nữa.Ai cũng biết tâm tư anh thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, còn là một nhân vật vô cùng khó chung đụng.Mọi người cũng không phải nhất thiết muốn thăm được anh, dù sao chỉ cần tỏ thái độ là được, lấy lòng không nổi, ít nhất không thể đắc tội.“Gì mà Bách với Hạc, đặt tên dù tốt tới đâu, vẫn không thoát khỏi dáng vẻ chết sớm sao?” Thanh niên lúc nãy bị bố nhà cậu mắng một câu ngồi lên xe xong, hùng hổ nói: “Ra vẻ làm gì?”“Người ta làm được.” Bố cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tính cách con thế này, sớm muộn gì cũng chịu thiệt.”Thanh niên hừ một tiếng, không đáp lại bố.Hai bố con ngồi trên xe đi được một đoạn, xe ô tô đột ngột tắt máy, tài xe xuống xe kiểm tra nửa ngày, cũng không tìm được nguyên nhân, chỉ đành đợi người bên công ty xe kéo tới kéo xe đi.“Thật sự là ‘nhật cẩu’*!” Thanh niên xuống xe rồi đóng sập cửa xe lại, miệng nhịn không được mắng một câu tiếng lóng trên mạng.(*Nhật cẩu: Ý chỉ do một việc nào đó dẫn tới tâm tình cực kỳ phiền chán.)“Dương Đào!” Bố cậu nghe được câu này, rốt cuộc nhịn không được giận tái mặt: “Ai dạy con nói mấy câu thô tục đó?!”Đây đều là mấy thứ lung tung gì, thanh niên ngày nay chẳng biết nghĩ sao, ngay cả chó cũng không tha!Dương Đào nhìn khuôn mặt tức giận của bố cậu, nhất thời có chút nghẹn họng, cậu không biết giải thích thế nào, đây chỉ là một câu Khẩu Đầu Thiện*, cậu thật sự không có chút hứng thú gì với phương diện đó của chó đâu! Khẩu Đầu Thiện của dân mạng thật sự hại chết người, sau này cậu nhất định phải đặc biệt chú ý, không thì ngày nào đó bố cậu thật sự sẽ đánh gãy chân cậu mất.(Khẩu Đầu Thiện: Vốn chỉ mấy ngôn ngữ thiền hoặc phật hào. Bây giờ đề cập đến những từ thường được truyền miệng và là từ không có ý nghĩa.)“Đúng thế, đúng thế, sao anh biết được, bói quá chuẩn rồi!”“Vậy anh có thể giúp tôi bói xem, lúc nào tôi tìm ra chân mệnh thiên tử thật sự của mình không?”“Thật à, tốt quá.”Dương Đào tò tò ngẩng đầu, ngước mắt về nơi tiếng nói phát ra, liền nhìn thấy hai cô gái đứng trước mặt một thanh niên trẻ tuổi, trên mặt còn lộ ra nụ cười kích động, thỉnh thoảng hỏi mấy câu liên quan tới vấn đề về sự nghiệp, tình yêu.Đây là đang... xem bói?Nhìn cậu thanh niên đang xem bói cho người ta, dáng vẻ nhiều nhất cũng không hơn hai mươi tuổi, đôi má còn mang chút phúng phính nhưng không quá rõ ràng của trẻ con, có điều vừa đúng loại hình dễ khơi dậy bản năng làm mẹ của các cô gái, đây là đang xem bói hay đang đùa bọn họ vui vẻ nhỉ?“Con đứng đây chờ người bên công ty kéo xe tới, bố về công ty trước.” Bố Dương thấy bộ dáng ‘dầu muối không vào’ của con trai, mắt không thấy tâm không phiền, vẫy một chiếc xe taxi nghênh ngang rời khỏi, đến ánh mắt dư lại cũng lười cho cậu nữa.Đây thật là bố ruột á.Dương Đào liếc tài xế vẫn chưa hết hi vọng còn tiếp tục kiểm tra xe, nhàm chán ngồi xổm xuống góc đường, trộm quan sát chỗ xem bói cách đó không xa, không có chút hình tượng.“Anh bói chuẩn quá, bây giờ tôi xác thật đang yêu, vậy anh thấy... Anh ấy thích hợp làm chồng tôi không?” Gương mặt cô gái hỏi câu đó có chút đỏ, hình như cảm thấy vấn đề cô hỏi có chút xấu hổ, có thể thấy tính cách cô ấy dễ thẹn thùng, hơn nữa tư tưởng rất truyền thống. Người bạn bên cạnh cô hỏi rất nhiều, còn cô chỉ lên tiếng vài lần.Kỳ Yến bói ra cô gái này có một đóa ‘lạn hoa đào’, nhưng chưa xem qua tướng mạo của đối phương, cậu sẽ không dễ dàng phán định kết quả: “Chị có ảnh của người ấy không?”“Có bức nào tự nhiên hơn chút không?” Đối mặt với ‘kỹ thuật PS’ một trong ba tà thuật chỉnh dung lớn nhất Châu Á, Kỳ Yến cảm thấy dù cậu là thần, cũng không thể mượn loại ảnh này, bói ra ‘tiền căn hậu quả’ gì.Bản thân cô gái cũng cảm thấy ngại ngùng, ngón tay di chuyển qua lại, cuối cùng tìm được một bức ảnh không ‘PS’, so sánh hai bức ảnh, thật sự không giống một người.Ánh mắt đầu tiên nhìn vào bức ảnh chân thật của người con trai đó, Kỳ Yến liền biết, các mặt khác của người này khá tốt, nhưng tính cách lại hoa tâm đa tình, chí ít phải đến trung niên, mới có thể ổn định được.Đối với cô gái đó, anh ta không phải người thích hợp, càng quan trọng là, nhìn khuôn mặt của hai người này, bọn họ không nên có quan hệ hôn nhân, thậm chí tình duyên cũng không, trái lại càng giống quan hệ cùng huyết thống.Kỳ Yến liếc nhìn cô gái dịu dàng đó, trầm mặc hai giây, nói: “Chị đã không tin số mệnh, hà tất phải xem bói? Nếu tôi không xem nhầm, người này hẳn không phải là bạn trai, mà là người thân của chị.”“Hả?” Cô gái ngẩn người, lấy điện thoại về xem, mới phát hiện lúc nãy cô không cẩn thận ngón tay lướt qua một bức, chuyển bức ảnh của bạn trai qua, ảnh thầy bói nhìn đến, là anh họ cô.Cô vừa liên tục xin lỗi, vừa thầm kinh ngạc trong lòng, đây thật sư là vị cao nhân tài giỏi, chỉ xem gương mặt thôi, liền bói ra nhiều như thế, quả thật quá thần kỳ.Dương Đào cũng không ngờ cậu có thể xem được một vở kịch hay như vậy, cậu đứng bên cạnh khoảng mười mấy phút, đợi đến lúc hai cô gái kia hài lòng rời đi, liền lập tức đi tới trước mặt thầy bói trẻ tuổi.Kỳ Yến đang chuẩn bị thu hồi tấm bảng gỗ về nhà, thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một người, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cậu thanh niên ăn mặc sang trọng đừng trước mặt cậu, chẳng qua tính cách cà lơ phất phơ của cậu ta, có chút không hợp với áo quần nghiêm túc mặc trên cơ thể.“Anh biết xem bói?” Dương Đào nhìn bảng hiệu mộc mạc trên tay Kỳ Yến, trong lòng nhịn không được nghĩ, cao nhân này thật là... không giống người thường, lớn lên ‘mềm mại’ đã đành, ngay cả bảng hiệu cũng làm tới mức khiêm tốn, không hề bắt mắt.“Ngại quá, ba quẻ tháng này đã hết, nếu anh cần, tháng sau mời đến sớm.” Kỳ Yến nói xong liền nhét bảng hiệu vào túi quần mình, dáng vẻ sẽ không động lòng vì tiền tài.Dương Đào đâu ngờ tới đối phương đột nhiên trả lời như thế, ngẩn người mấy giây mới chỉ bảng hiệu, nói: “Đại sư, anh nhìn bảng hiệu của anh bên trên không phải viết ‘hữu duyên ắt tính’ sao, tôi thấy tôi khá hữu duyên đó chứ. Anh xem xe tôi vừa vặn hư ngay đường bên cạnh, anh nói đó không phải hữu duyên thì là gì?”Kỳ Yến quay đầu nhìn chiếc xe BMW thuộc loại hình xa xỉ đậu cách đây không xa, biết vị này là người có tiền: “Anh là người có tiền, không cần bói cũng biết tốt số.”“Đại sư quả là cao nhân, vừa nhìn liền nhận ra nhà tôi giàu có.” Hứng thú muốn xem bói của Dương Đào càng lớn.Kỳ Yến: Đầu óc thằng bé này có phải hơi không tốt không?Nhà dùng xe BMW loại hình sang trọng, khẳng định là người có tiền, còn cần bói?Dương Đào thấy dáng vẻ không động lòng bởi thứ gì của Kỳ Yến, trong lòng càng cho rằng người nọ chắc chắn càng cao nhân hơn cao nhân, thế là sao cũng không để Kỳ Yến đi: “Đại sư, anh bói cho tôi đi, giá cả dễ thương lượng!”Cao nhân khó tìm, tiêu chút tiền có là gì.Tên nhóc ngốc nghếch, đơn thuần này, dễ tin người thế, không biết từ nhỏ đến lớn đã bị lừa nhiêu lần rồi? Trong lòng Kỳ Yến, sinh lòng đồng tình nhàn nhạt với Dương Đào.Có điều đầu thai là kỹ thuật sống, người này tuy ngốc nghếch đơn thuần chút, nhưng số mệnh lại không kém Vương Hàng là bao, cũng là người tốt số mang vận đỏ.Dương Đào thấy cậu nhắc tới tiền, đại sư vẫn không phản ứng, càng ngày càng cảm thấy, vị cao nhân này sâu không thể dò, dù lớn lên với gương mặt dễ thương, vẫn có thể khiến người ta sinh lòng cúng bái, quả thật quá lợi hại.Ánh mắt Dương Đào càng lúc càng sáng, Kỳ Yến nhíu mày: “Anh muốn xem gì?”Bị Kỳ Yến hỏi một câu, đầu óc Dương Đào bỗng có chút kẹt, vì cậu không biết bản thân có gì muốn bói. Từ nhỏ chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, người nhà cưng chiều, bên người cũng không thiếu gái xinh, càng không phải lo âu về công việc sự nghiệp, rốt cuộc cậu mong muốn gì chứ?Không biết sao, cậu đột nhiên nghĩ tới Sầm Bách Hạc đang nằm trong bệnh viện, bố cậu muốn ôm đùi của người nhà họ Sầm, không biết có thể ôm được không?“Xin đại sư bói giúp tôi xem, nhà chúng tôi có thể lọt vào mắt xanh của quý nhân không?”Tuy Dương Đào ngốc ngốc còn đơn thuần thật, nhưng vẫn chưa đến mức ngu dại, cậu nhắc tới vấn đề này, thực tế cũng là muốn thử xem Kỳ Yến có bao nhiêu bản lĩnh thật sự.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx