sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Luận Kết Quả Của Trông Mặt Bắt Hình Dong - Chương 005

Chương 5: Hai màu vàng tím.Dịch: Rìa​

Kỳ Yến lấy một tờ giấy và bút trong túi ra, đưa tới trước mặt Dương Đào: “Anh viết một chữ cho tôi xem thử.”Dương Đào cũng không ghét bỏ tờ giấy đó hơi nhăn nheo, sì soạt viết vài nét thành chữ “Bách”, dáng dấp tuy phóng khoáng, có điều chữ lại trái ngược rất xấu xí.“Bách có ý may mắn kéo dài không suy yếu, là một chữ tốt. Cộng thêm chữ “Bạch” (*白) có đầu trên chữ “Nhật” (*日), “Mộc” (*木) ở bên trái làm chỗ dựa, đồng nghĩa với các chuyện anh mong muốn, bởi vì gặp được quý nhân, cuối cùng sẽ có ngày xuất đầu*.” (*được nổi bật) Tay Kỳ Yến chỉ vào tờ giấy Dương Đào để xuống. “Chúc mừng anh, anh sẽ được như ý.”“Thật hả?” Dương Đào không dám tin nhìn Kỳ Yến, đó là người nhà họ Sầm đó, bao nhiêu người muốn bon chen nịnh hót người nhà họ Sầm, nhà bọn họ thật sự có thể bám lên cái đùi khổng lồ này?“Loại chuyện này vốn tại tin và không tin, tôi nói anh nghe, tin hay không là tùy anh.” Kỳ Yến chắp hai tay sau lưng, cười đến mức cả gương mặt rất bình tĩnh. Có điều Dương Đào hình như đặc biệt thích dáng vẻ đó, lập tức không nghi ngờ câu nói của Kỳ Yến nữa.“Đại sư, vậy tôi có thể hỏi thêm chuyện khác không?” Dương Đào hạ thấp giọng nói: “Anh xem kiếp này tôi có gặp phải đại nạn gì không?”Kỳ Yến quan sát cậu ấy từ đầu đến chân một lượt xong, lắc đầu: “Cuộc sống có đắng có ngọt mới đúng đắn, số mệnh của anh cực tốt, không cần để tâm những khó khăn nhỏ sau này, nếu một người hiểu rõ toàn bộ chuyện tương lai của mình, vậy còn có gì thú vị đây?”Câu này để người bình thường nghe, chắc chắn sẽ cho rằng Kỳ Yến bói không ra mới mượn cớ, nhưng trong mắt Dương Đào, vậy liền thành lời khuyên chân tình đại sư dành cho cậu, thế là cậu cảm ơn liên tục: “Cám ơn đại sư chỉ dạy, tôi hiểu rồi.”Thái độ đó, ngược lại khiến Kỳ Yến có chút thiện cảm với cậu ấy. Ánh mắt cậu rơi trên bả vai người nọ, giống như vô ý phủi vai cậu một chút. Nếu có người hiểu nghề đứng chỗ này, liền có thể nhìn thấy sương đen biến mất tức khắc sau cái phủi của Kỳ Yến.Dương Đào chỉ cảm thấy đôi vai hơi mỏi của cậu không hiểu sao lại thoải mái trở lại, chuyện gì khác cũng không biết.“Đại sư, ngài xem ngài có thể lưu cho tôi cách liên hệ không?” Dương Đào xoa xoa tay, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng: “Nghe nói cao nhân như ngài, không chỉ biết xem bói, còn hiểu phong thủy, về giá cả dễ bàn bạc lắm...”Xưng hô từ “anh” thành “ngài”, tự nhiên như thế đấy.Ý thức được câu nói của bản thân nói quá tục rồi, đã bôi nhọ sự cao thượng của đại sư, Dương Đào lập tức chữa lại: “Đại sư có thể tới, nhất định là vẻ vang cho hàn xá của kẻ hèn này.”Lần đầu gặp được người ‘vỗ mông ngựa’ vỗ trực tiếp như vậy, Kỳ Yến cảm thấy tính thích ứng của mình rất tốt. Mấy năm nay sống cùng sư phụ, kỹ năng khác không học được nhưng mấy thứ như da mặt dày, tâm tính ổn định, diễn tốt, cậu có thể được xem là trò giỏi hơn thầy rồi.“Chuyện này nên để tùy duyên.” Kỳ Yến lắc đầu: “Tôi thấy thời tiết hôm nay không quá tốt, chỉ sợ sắp mưa, anh về nhà sớm đi.”Dương Đào ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, thực sự nhìn không ra thời tiết như vậy, nào có dấu hiệu sẽ mưa, có điều miệng vẫn cười đáp ứng: “Đại sư, không biết tiền quẻ bói của ngài…”“Chuyện này nên để tùy duyên, tùy duyên liền tốt.” Kỳ Yến cười tới mức đuôi mắt cong cong, tư thế xem tiền tài như cỏ rác.Xem đi, đây mới là đại sư chân chính đó! Siêu nhiên biết bao, xuất thần thoát tục cỡ nào, mấy tên lừa gạt đầu đường xó chợ ở trước mặt đại sư, đều là cặn bã!Dương Đào lấy ví tiền của mình ra, giao toàn bộ tiền mặt trong ví cho Kỳ Yến: “Đại sư, xin đừng chê, nhận lấy hết nhé.”Kỳ Yến rút ra hai tờ trong xấp tiền đặt trong tay Dương Đào: “Tiền này cậu còn cần dùng, thu về đi.”Tuy không hiểu vì sao đại sư lại trả lại hai tờ tiền cho cậu, Dương Đào vẫn vui vẻ cất đi, cuối cùng mặt dày mày dặn xin được số điện thoại tư nhân của đại sư.“Đại sư, ngài đi thong thả.” Dương Đào kính trọng nhìn đại sư rời đi, đến lúc không thể nhìn thấy người ấy nữa, mới tiếc nuối thu tầm mắt.“Thiếu gia, công ty kéo xe vừa gọi điện, bọn họ đi nửa đường thì xảy ra chút vấn đề nhỏ, cần chờ mười mấy phút mới có thể tới.” Tài xế hạ điện thoại đen xì xuống, vẻ mặt hơi vi diệu.Mặc cho ai chính mắt trong thấy con trai của ông chủ mình, la liếm tặng tiền cho một kẻ lừa đảo, vẻ mặt cũng sẽ không tốt gì. Chỉ là ông biết tính cách của vị thiếu gia này, đó là vừa ngang ngược vừa không nghe lời khuyên của người khác, ông là một tài xế, chỉ cần im lặng nhìn cậu ấy rải tiền là được.Dù sao có tiền có thể tùy hứng.“Làm gì…” Dương Đào nhíu mày, cầm điện thoại ra chuẩn bị bảo bọn anh em lái xe tới đón, liền nghe thấy trên đầu đột nhiên vang lên một tiếng sét, chớp mắt mây đen che phủ mặt trời, thời tiết đột ngột u ám.Tài xế lẫn Dương Đào đồng thời nhìn trời, thấy mây đen giăng đầy trên không, có chút trố mắt.Mưa thật hả?Hai người cùng nghĩ tới lời nói của thầy bói lúc nãy, trong mắt cả hai hiện lên sự khiếp sợ.Sau cùng Dương Đào chật vật vẫy một chiếc xe taxi, về nhà, tiền xe hết một trăm tám mươi hai tệ. Cậu cầm mười tám tệ tài xế xe taxi thối lại cho mình, đứng ngẩn người trước cổng.Vị đại sư đó quả thật quá thần kì, chẳng trách cố ý trả lại cho cậu hai trăm tệ, hóa ra đã bói ra cậu cần nhiều như thế!“Con trai, bên ngoài mưa lớn, con đừng trước cửa nhà làm gì? Dự báo thời tiết bây giờ cũng không chuẩn gì cả, nói hôm nay trời nắng trong, kết quả lại mưa to như vậy.” Mẹ Dương thấy tay con trai cầm mấy tờ tiền nhăn nhúm ngây người, tò mò bước tới bên người cậu xem xét: “Đã xảy ra chuyện gì à?”“Mẹ.” Dương Đào hưng phấn nhìn mẹ mình: “Con gặp được cao nhân đó!”“Đùa gì đấy?!” Mẹ Dương bị sự hưng phấn của con trai dọa hết hồn, vô thức bật ra giọng địa phương quê bà.Tiếp đó Dương Đào kể toàn bộ sự việc cho mẹ cậu một lượt, mẹ Dương cảm thấy chuyện này có chút khác thường, nhưng trùng hợp nhiều hơn. Đợi bố Dương trở về, bà nhắc lại chuyện đó cho chồng nghe.“Từ nhỏ đến lớn có lúc nào thằng bé gặp đúng người đáng tin cậy đâu?” Bố Dương không còn chút hi vọng với chỉ số IQ của con trai ông, vì thế nghe xong câu nói của vợ, thái độ ông có chút xem thường: “Hơn nữa cao nhân đó nhiêu tuổi, chừng hai mươi? Mấy vị cao nhân chân chính ở Đế Đô chúng ta, ai mà chẳng tới sáu mươi rồi? Đồ đệ không nặng lực nhưng vẫn chưa thể xuất sư của bọn họ, đều tới ba bốn mươi tuổi, lẽ nào bản lĩnh của mấy vị này, còn không bằng một thằng nhóc khoảng hai mươi tuổi?”“Huống chi, cao nhân chân chính sẽ tùy ý gặp được trên đường, còn có thể xem là cao nhân?”“Nãy ăn cơm tối, Đào Đào có nói với em, muốn mời vị đại sư đó tới nhà mình xem phong thủy, nếu không em nói với nó, thôi nhé.” Trong lòng mẹ Dương có chút do dự, hiếm khi con trai muốn giúp gia đình chút việc, tuy tìm đại sư không đáng tin, nhưng có tấm lòng là được. Nói thẳng với thằng bé đại sư không đáng tin, bố không cho phép mời người ta đến, có phải không tốt lắm không?“Không, chúng ta không chỉ phải mời cậu ta đến, còn phải vừa khách khí vừa nhiệt tình chào đón.” Bố Dương hừ một tiếng. “Tôi phải khiến thằng bé tự hiểu đã mời đến tên lừa đảo dạng gì, tránh sau này không tái phạm loại chuyện như thế nữa.”Bi chủ động lừa, ông còn nhịn được, hành vi của con trai ông, căn bản chính là tự mình đưa lên cửa cho người ta lừa, người làm bố như ông, trong lòng có thể vui vẻ mới kì lạ.“Ngã một lần khôn một lần, chỉ có vạch trần sự thật, thằng bé mới chịu ghi nhớ.” Bố Dương chỉ hận bản thân quá nuông chiều con, nuôi cậu thành tính cách không chịu suy nghĩ, giờ đã hơn hai mươi tuổi vẫn là người vô tích sự.“Như vậy được không?” Mẹ Dương có chút không đành lòng nhìn con trai mình bị mất mặt.“Con hư tại mẹ!”“Anh nói gì đấy?” Mẹ Dương nhíu mày, tát một cái vào tay bố Dương: “Dạy con đâu phải chuyện của mỗi em? Bây giờ thấy con có khuyết điểm, liền đổ lên người em, anh thì thế nào?”Bố Dương vuốt cánh tay bị đánh đau của mình, im lặng rụt đầu, không dám phát ngôn nữa.Lúc Kỳ Yến nhận điện thoại của Dương Đào, đang mở máy tính đánh phó bản, hai cận chiến trong đội ngũ là kẻ ngốc, dùng kỹ năng bậy bạ khiến Boss bùng nổ, làm hại cả đội chết mãi.Cậu nhịn không được mắng một câu, trực tiếp rời đội, dùng một tấm phù định vị trở về chủ thành, lúc này mới chú ý tới trên màn hình điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ. Gọi tới là số lạ, Kỳ Yến nhìn hai lần, không gọi lại.Chẳng qua đối phương nhanh chóng lại gọi đến tiếp, sau khi Kỳ Yến bấm nghe, mới biết đối phương là thanh niên mấy ngày trước cậu gặp.“Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới nhà thăm hỏi.” Kỳ Yến tắt điện thoại, thả di động lên sô pha: “Sinh ý chủ động đưa đến cửa rồi.”Chuyên ngành đại học của cậu là quản lý tài chính, thực tế cậu vốn không hề hứng thú với nó, so sánh thì, cậu càng thích xem bói và phong thủy cho người khác. Trước khi ông đi, từng bắt cậu lập lời thề, chưa đủ mười tám tuổi, không được xem phong thủy cho người ta, càng không thể sửa phong thủy.Giờ cậu đã trưởng thành, còn không hiểu vì sao nhiều hơn một bản lĩnh là dùng mắt thường xem vận khí, số mệnh đã định cậu trời sinh nên ăn chén cơm này.Hơn nữa...Cậu biết trong lòng ông, vẫn hi vọng cậu có thể kề thừa nghề đó. Tuy cậu không biết vì sao ông có bãn lĩnh như vậy, lại luôn tránh trong huyện nhỏ. Thế nhưng đến giờ, tất cả đều đã không quan trọng nữa rồi.Là con trai kiêm đồ đệ do ông nuôi lớn, cậu sẽ không để truyền thừa của ông biến mất.Bước tới trước bức ảnh của ông, Kỳ Yến thắp một nén hương, cười hì hì nói: “Ông ơi, ông yên tâm ở trên trời nhìn cháu đi.”Ông cụ trong bức ảnh đội mũ xanh, mặt gầy còm, đôi mắt dịu dàng nhìn chằm chằm cậu.Kỳ Yến cười nhẹ, kéo rèm che cửa sổ ra, ánh trăng trút xuống trong phút chốc, làm tôn gương mặt cậu càng trắng trẻo, càng sáng sủa.Trong ánh mắt người khác, cảnh sắc ngoài cửa sổ là cảnh đêm xinh đẹp, nhưng trong mắt Kỳ Yến, đây là thành phố phồn vinh bốc lên sương mù hai màu vàng tím.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx