sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Luận Kết Quả Của Trông Mặt Bắt Hình Dong - Chương 009

Chương 9: Thấy việc nghĩa hăng hái làm.Dịch: Rìa​

“Ông nhé, cháu cúng cho ông lưỡi vịt cháu thích nhất rồi nhé, ông ở trên trời phải chăm sóc cháu chút, đừng để cháu gặp vận xui đó.” Kỳ Yến đặt lưỡi vịt kho trước bức ảnh của sư phụ, bái ba bái, quay đầu nhìn mặt trời chói lóa bên ngoài, trong lòng mơ hồ cảm thấy có việc gì đó liên quan tới cậu sắp xảy ra, cậu bói cho mình một quẻ, chỉ tính ra không phải điềm xấu, những thứ khác đều bói không ra gì.May mà cậu đã dưỡng thành tính cách thích kéo dài - ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’ từ nhỏ, thấy bói không ra kết quả, liền trực tiếp quẳng việc đó ra khỏi đầu, ra ngoài mua thức ăn.Gần khu cậu sống có một chợ nông nghiệp rất lớn, mỗi lần cậu đi chợ mua thức ăn, số lượng luôn nhiều hơn người khác, mua bó rau xanh nhỏ, bác gái bán rau còn cho cậu thêm hai cây hẹ, dựa vào gương mặt dễ được thiện cảm, lăn lộn thành quen mặt trong chợ này. Nhưng hôm nay cậu đi chợ, phát hiện trong chợ có từng dòng khí đen lượn lờ, có người dính phải những khí đen đó rồi, cũng có một số người đi qua đi lại trong khí đen dính một ít. Cậu cau mày, nhìn xung quanh chợ một vòng, muốn tìm ra nguyên do. Chỉ tiếc sáng sớm người mua thức ăn quá nhiều, dù cậu nhón chân lên, cũng không thể nhìn đến bên ngoài.“Tiểu Yến, mua thức ăn à?” Chủ quầy hàng bên cạnh là một bác gái hơn năm mươi tuổi, thấy Kỳ Yến, vui vẻ vẫy cậu lại: “Biết cháu thích ăn cà chua, đây là cà chua bác mới mua ở quê lên, cố ý để dành cho cháu một phần, nếu cháu còn không đến, bác chuẩn bị bán đi rồi.”“Cám ơn bác.” Kỳ Yến nhìn đối phương lấy một túi ‘plastic’ dưới bàn ra, bên trong chứa mấy quả cà chua vừa to vừa đỏ còn rất tươi, lập tức cười tít mắt, lấy tiền trong túi ra chuẩn bị trả. Chính vào lúc này, cậu trông thấy khí đen trôi dạt đến trên cơ thể chủ quầy, sau đó quấn quanh cổ tay bà.Mặt Kỳ Yến biến sắc, thấy chủ quầy không biết gì còn đang nhắc nhở cậu nên ăn cà chua thế nào mới càng ngon, càng có dinh dưỡng, cậu cười cười đưa tiền cho đối phương, xách túi plasic nhìn nhìn, bên trong quả nhiên có hai cây hẹ, còn có hai múi tỏi.Nói cảm ơn với chủ quầy, cậu tiếp tục đi tới nơi có nhiều khí đen nhất, đi vào góc trong cùng, đó là nơi để các chủ quầy hàng đỗ xe, ngọn nguồn chính là đây.Nhìn họa tiết trên góc tường như bị đám con nít tùy ý vẽ bậy, vẻ mặt cậu hơi đổi, cư nhiên là loại ‘bàng môn tà đạo’ này!Mấy trăm năm trước, từng có người vì vận mệnh của mình không tốt, mời một số thuật sĩ ‘bàng môn tà đạo’ bày pháp trận cầu vận may từ bốn phương. Khi thuật sĩ làm loại việc này, đều chọn lúc nửa đêm, vì như thế sẽ không khiến người khác chú ý, cũng sẽ không liên lụy người vô tội, phải biết rằng người bình thường dính phải hung thần, nhẹ thì bệnh một hồi, nặng thì mất mạng.Sau này vì loại pháp thuật đó trái lẽ trời, còn gây tổn thương cực lớn với người thực hiện pháp thuật, cho nên dần dần không còn bao nhiêu người biết thủ đoạn đó nữa, ngay cả Kỳ Yến cũng chỉ từng trông thấy phù cầu vận may ở chỗ ông mà thôi, không học qua loại thủ đoạn đó.Bởi vì ông nói, thủ đoạn làm hại người khác để cầu phúc cho mình, đều là việc ác, kết quả cuối cùng của thuật sĩ như thế đều là không chết già được.Kỳ Yến thật sự không ngờ, cậu sẽ nhìn thấy loại đồ đó tại nơi tập trung người đông đúc, bởi vì nơi càng tập trung nhiều người, càng dễ xảy ra chuyện. Nếu vận may của người ở nơi này đều bị mượn hết, rất có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thậm chí dẫn đến thương vong, thuật sĩ hơi có nhân tính, đều sẽ không làm ra chuyện đó.Càng trùng hợp là, nơi này có mấy chiếc xe điện ba bánh màu đỏ đang đậu, vừa vặn hình thành nên một trận pháp thúc giục vận may, tăng nhanh tốc độ xói mòn vận may ở đây.Ba ngày trước cậu tới đây mua thức ăn, còn chưa tra ra ở đây có gì không đúng, thuyết minh trận pháp thúc giục vận may này mới làm ra trong ba ngày. Đặt tay lên một chiếc xe điện ba bánh gần cậu nhất đẩy đẩy, xe điện ba bánh không hề nhúc nhích như dự liệu.Hai mắt ông cụ trông coi xe ở trong góc sáng quắc nhìn Kỳ Yến chằm chằm, hệt như đang nhìn một têm trộm chuẩn bị trộm xe điện ba bánh.Loại ánh mắt đó khiến Kỳ Yến áp lực vô cùng, cậu ho khan hai tiếng, cổ tay chuyển chuyển, chỉ vào ba chỗ trên xe điện, sau đó lấy sức, kéo đầu xe, đẩy về phía bên cạnh, xe điện ba bánh phát ra tiếng lèo xèo, cứ thể di chuyển sang vị trí khoảng mấy chục cm.Ông cụ trông coi xe há hốc mồm nhìn chòng chọc một màn này ở phía xa, một tay kéo xe điện ba bánh?!Kỳ Yến xoay đầu nhìn ông cụ cười cười, tiếp đó xoay người rời khỏi nơi này.Xong chuyện rũ áo rời đi, không lưu danh tiếng, để lại mỗi ông cụ khiếp sợ ngẩn ngơ tại chỗ.“Sư phụ?!”Hai người trẻ tuổi nghe tiếng đồ vật ngã trong phòng truyền ra, lo lắng mở cửa, liền thấy sư phụ nằm trên đất, chuông trong tay đã rơi, vỡ thành hai nửa.“Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy ạ?!”Người nằm trên đất ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi, mới miễn cưỡng có khí lực nói chuyện, ông nhìn chiếc chuông đã vở thành hai nửa, vừa đau vừa hận: “Có người động pháp trận của thầy.”Hai đồ đệ hoảng hốt, sư phụ từng nói qua, loại thuật pháp mượn vận đổi vận kiểu này, gần như tuyệt tích, ông còn cố ý chọn nơi như chợ nông sản bày trận, chính vì nơi đó người nhiều mắt tạp, xe đỗ loạn xạ là chuyện bình thường, dù bọn ông mượn chỗ đó làm gì, cũng không ai nhận ra.Nhưng thế giới này liền có chuyện trùng hợp thế đó, trận pháp mượn vận đổi vận bọn họ mới làm xong hôm qua, kết quả qua một buổi tối, liền bị người ta phá trận, phá hủy lĩnh vực, đến sư phụ cũng bị phản phệ nghiêm trọng.“Đế Đô quả thật là ‘đầm rồng hang hổ’, cao nhân xuất hiện lớp lớp.” Sư phụ chùi máu trên môi, đôi mắt hẹp dài híp lại, nhiều hơn chút gian tà lẫn âm ngoan: “Sau này chúng ta làm việc, nên cẩn thận hơn.”“Sư phụ, con dìu thầy đi nghỉ ngơi.” Đồ đệ thứ hai là một cô gái rất xinh đẹp, cô dìu sư phụ ngồi trên đất lên nằm trên giường, ân cần hỏi han, có vẻ rất thân mật.Đại sư huynh thấy vậy cười khẽ một tiếng, cô nàng này cũng quá biết làm bộ làm tịch, muốn làm sư phụ vui vẻ nha!Kỳ Yến phá trận xong, lúc đi ra nhìn người trong chợ lần nữa, khí đen trên người bọn họ nhạt hẳn, còn có dấu hiệu càng lúc càng mờ, thế là yên tâm mua các loại thức ăn mình cần, chuẩn bị về nhà.Chưa bước ra khỏi cổng chợ, cậu liền nghe thấy tiếng người cãi nhau, ngôn ngữ ngày càng thăng cấp, hai bên dường như có dấu hiệu sẽ đánh nhau.Cậu nhìn cơ thể của hai người đang cãi nhau, trên người bọn họ đều bị khí đen vây quanh, hơn nữa tâm trạng vô cùng không ổn định.Không biết một người trong đó nói gì, người còn lại tức giận mất cả lý trí, cư nhiên giơ đứa trẻ sau lưng đối phương lên rất cao, tỏ vẻ muốn ném.Đứa trẻ bị giơ lên cao chưa kịp phản ứng ra gặp chuyện gì, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, bị người ném đi.“A!”Đứa bé nghe thấy xung quanh truyền tới hét lên, u u mê mê ngẩng đầu, mới phát hiện mình nằm trong lòng một anh lớn, người đó đang cười tủm tỉm nhìn mình.“Soái ca nhỏ, không sao chứ?”Đứa bé hít hít mũi, mím môi, nghẹn nghẹn, không khóc.Kỳ Yến để đứa bé xuống, xoa xoa bả vai bị va chạm của cậu, xoay người lại nhìn thức ăn bị cậu quẳng xuống đất, mới phát hiện cà chua đã lăn hết ra ngoài, túi plastic đựng cà chua cũng không biết rơi ở đâu rồi.Người vây xem lúc này mới phản ứng kịp, bố của đứa bé cảm ơn Kỳ Yến rối rít, còn nói muốn đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra, người vây xem thì giúp cậu nhặt đồ, không chỉ cho cậu túi plastic đựng đồ, bên trong còn thêm một cái đùi gà.Còn có mấy người đàn ông cường tráng đè người con trai ném đứa bé xuống, đợi cảnh sát tới, ở đó rối loạn kèm thêm tiếng cãi vả, nhưng có thể nhìn ra đa số người ở đây đều có lòng lương thiện.Kỳ Yến cầm túi plastic có thêm một cái đùi gà, được mấy bác gái quan tâm hỏi thăm, cậu liên tục bảo đảm mình không sao, mọi người mới yên tâm. Bố đứa bé móc tiền trong ví ra, móc hết toàn bộ số tiền trong đó, ngay cả xu cũng moi bằng được, nhét tất cả vào tay Kỳ Yến.“Em trai, lần này thật sự cám ơn cậu, cám ơn cậu nhiều lắm!” Giọng bố đứa bé còn run rẩy, cúi gập người nắm chặt tay Kỳ Yến, chỉ thiếu mỗi chưa quỳ xuống thôi. Mẹ đứa bé ôm con, mắt đã đỏ.Riêng chỉ đứa bé mờ mịt nhìn mẹ mình, còn chưa biết cậu đã trải qua một chuyện bất ngờ như thế nào.“Em chỉ tiện tay thôi, không sao là được.” Kỳ Yến cười với đứa bé, trả tiền tại cho đôi vợ chồng, nhưng đôi vợ chồng đó kiên quyết không nhận. Kỳ Yến hết cách, chỉ đành nhét tiền vào túi áo khoác của đứa bé.Đứa bé ôm cổ mẹ, đỏ mặt nói nhỏ một câu cám ơn với Kỳ Yến.Kỳ Yến cười khẽ, đưa tay sờ đầu cậu bé: “Ngoan, sau này sẽ bình an lớn lên.”Làm xong những thứ đó, nhân lúc bố mẹ đứa bé không chú ý, Kỳ Yến xoay người chen qua đám đông, không hề quay đầu, rời đi. Không chạy không được, vì các vị bác trai bác gái quá nhiệt tình, nhiệt tình tới mức khiến cậu không thể chịu nổi.“Anh Sầm, đây là bữa ăn dinh dưỡng của anh.” Y tá bưng bữa tối tới, thấy anh hơi gật đầu, mới đặt lên bàn trên giường, nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh.Sầm Bách Hạc nhìn mấy món không hề khiến người ta hứng thú trên bàn, cầm điều khiển ở bên cạnh, mở ti vi treo trên tường.Phim truyền hình vô vị, tin tức giải trí không mới mẻ, còn có quảng cáo lung tung. Sầm Bách Hạc không ngừng chuyển kênh, cuối cùng dừng lại ở một kênh trong vùng.Cứ đúng tám rưỡi tối mỗi ngày, kênh này sẽ chiếu tin chiều nay, toàn bộ nội dung đều là tin vặt về nhà phía Đông mất con gà, nhà phía Tây mất cái bát, ai mua phải hàng giả, ai không nhặt của rơi, có điều rất được người dân yêu thích, tỉ lệ xem cũng không tồi.Vì thế khi Sầm Bách Hạc đang ăn cháo, ngẩng đầu nhìn ti vi liền thấy một đoạn ‘video’ do máy quay giám sát quay được, cậu thanh niên trẻ tuổi nhạy bén cứu một đứa bé. Đám đông hỗn loạn, cậu thanh niên mặc áo phông trắng xông lên tiếp đứa bé, liền trở nên bắt mắt vô cùng.‘Video’ chỉ mấy giây ngắn ngủi, nhanh chóng chiếu xong, kế đó là hình ảnh ký giả phỏng vấn người bán hàng trong chợ lẫn bố mẹ đứa bé.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx