sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Luận Kết Quả Của Trông Mặt Bắt Hình Dong - Chương 008

Chương 8: Dưỡng bệnh.Dịch: Rìa​

Khoảng gần bảy giờ rưỡi tối mưa đã ngừng, Kỳ Yến thay giầy, nói với ba người ngồi nghiêm chỉnh trên ghế: “Đi thôi.”“Vâng, vâng, vâng.” Đỗ Đông vội vàng đuổi theo, ngay cả giầy cũng chưa mang xong, liền vội vã đạp gót giầy, theo sau, trợ lý đi sau lưng ông ấy đóng cửa hộ Kỳ Yến kỹ lưỡng.“Đại sư, ngài không đem công cụ theo à?” Đỗ Đông thấy hai tay Kỳ Yến trống trơn: “Có cần mua gì không, ngài cứ nói, chúng tôi nhất định mua.”“Mua gì?” Kỳ Yến ấn nút thang máy, quay sang nói với Đỗ Đông: “Chúng ta không quay phim, cũng không hàng yêu trừ ma, cho nên không cần những vật như kiếm gỗ, la bàn…”Gương mặt Đỗ Đông tràn đầy kính ngưỡng, cao nhân chính là cao nhân, làm việc bình tĩnh thế đấy.Là thương nhân lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sở thích về xe của Đỗ Đông, rất giống đại gia, Kỳ Yến nhìn nhãn hiệu và số xe trên xe, giá cả khoảng ba bốn trăm vạn, xem ra rất đáng giá.“Đại sư, mời.” Trợ lý mở cửa xe cho Kỳ Yến.Sau khi Kỳ Yến ngồi vào, ngửi thấy trong xe có mùi bạc hà nhẹ, liếc xung quanh một chút, phát hiện trong xe để mấy túi thơm vị bạc hà.“Những thứ đó do con gái tôi chuẩn bị, con bé nói mùa hè nóng, người dễ mệt mỏi, để chút bạc hà bên trong, lúc lái xe sẽ không dễ thất thần.” Đỗ Đông thấy mắt Kỳ Yến dừng lại trên cái túi bạc hà, nụ cười có chút kiêu ngạo: “Con bé có hiếu từ nhỏ, thành tích tốt, còn rất ngoan…”Nhưng nghĩ tới con gái đang nằm trong bệnh viện, giọng nói của Đỗ Đông hơi nghẹn ngào, không nói tiếp được.Kỳ Yến thấy ông như thế, sắc mặt hơi hòa hoãn, khuyên nhủ: “Ông Đỗ đừng lo lắng, con gái ông nhất định không sao đâu.”“Cảm ơn lời chúc của đại sư.” Đỗ Đông cười một nụ cười còn khó coi hơn khóc với Kỳ Yến: “Chỉ cần bọn họ đều không sao, bảo tôi làm gì cũng nguyện ý.”Nghe được câu đó, Kỳ Yến không nói thêm, chỉ cúi đầu thất thần nhìn tay mình. Chỉ tay của cậu rất rõ nét, không có các đường vân lộn xộn, ông từng nói chỉ tay của cậu thuộc số mệnh quý nhân, cậu vẫn chưa nhìn thấy mình quý ở đâu.Chữa cho người khác nhưng không chữa được cho mình, người biết xem bói tới đâu, cũng bói không ra vận mệnh của chính họ. Có điều Kỳ Yến không quan tâm tới vận mệnh tương lai của cậu, người sống trên đời, chỉ có không biết mới có kỳ vọng, nếu ngay cả kỳ vọng cũng mất đi, sống còn khác gì chờ chết đâu?Nhà của Đỗ Đông là một biệt thự hai tầng, bãi cỏ và bụi hoa của biệt thự hỗn loạn vô cùng, hình như đã không chăm sóc khá lâu. Đi vào trong nhà, tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo không có người sống, cửa sổ đóng chặt kín, cảm giác hết sức khó chịu.“Khiến đại sư chê cười rồi, bởi vì dạo này tôi luôn ở công ty và bệnh viện, nên không dọn dẹp nhà cửa.” Đỗ Đông lúng túng cười, bật công tắt nơi góc tường, phút chốc cả căn nhà sáng hẳn lên.Từ phong cách trang trí, nhà họ Đỗ có thưởng thức hơn nhà họ Dương nhiều, nhưng Kỳ Yến thế nào cũng không nghĩ ra, sẽ trông thấy một bức tượng Đường Tam Thái trong nhà ông Đỗ.Đường Tam Thái (gốm màu đời Đường) trong di vật văn hóa, được xem là loại nổi tiếng, nhưng loại vật đó thật sự không nên trang trí trong nhà, càng đừng nói đến trang trí trong phòng khách. Loại vật này tại thời cổ đại, thuộc loại đồ ‘tuẫn táng’* (chôn cùng người chết), người có thể dùng nó chỉ có thể là người đã chết, tuyệt đối không được để người sống sử dụng.“Ông Đỗ là người thu thập đồ cổ?” Kỳ Yến chỉ chỉ gốm đời Đường, lẫn một miếng Ngọc Bích hảo hạng có chút tỳ vết đặt bên cạnh vật kia, hai thứ này đều tản ra khí đen âm u lạnh lẽo.“Đâu có, tôi là người quê mùa, không có nghiên cứu gì về mấy vật ấy cả.” Đỗ Đông lắc đầu nói: “Đây là mấy tháng trước, trong lễ mừng thọ của mẹ tôi, được hai người bạn tặng.”“Ồ.” Kỳ Yến như đang suy nghĩ: “Bạn trong giới kinh doanh.”“Đúng vậy.” Đỗ Đông gật đầu: “Đó là mấy người bạn từng hợp tác, nghe nói hai vật này khá đắc, nếu tôi không đặt ở đây, sợ làm bọn họ thất vọng.”“Vậy hai người bạn này của ông cũng quá hào phóng rồi.” Kỳ Yến cụp mi, giọng nói có chút thản nhiên: “Đến hàng thật cũng sẵn lòng tặng ông.”Đỗ Đông nhận ra câu này có chút không đúng: “Đại sư, hai vật này… có vấn đề?”Kỳ Yến không nói thẳng có vấn đề, chỉ nói: “Tôi thấy hai vật này chế tạo tinh tế, còn là hàng thật, lại có giá trị nghiên cứu, nếu ông Đỗ không tiếc, có thể quyên tặng cho viện bảo tàng, xem như làm việc thiện.”Đỗ Đông ngẩn người, tiếp đó đồng ý: “Nên vậy, giao di vật văn hóa cho quốc gia là điều nên làm.”“Ông Đỗ là người hào phóng.” Kỳ Yến cười, quay người đi lên lầu. Bố cục trên lầu không tồi, trang trí bày biện cũng không có vấn đề lớn, nhưng cậu cứ cảm thấy nơi này, dường như có mùi tà khí ẩn hiện.Cậu quay đầu liếc Đỗ Đông đi phía sau mình: “Ông Đỗ, ông đi tới đứng trên cầu thang.”Đỗ Đông ngoan ngoãn lùi về khúc cua nơi cầu thang, đứng vững, sau đó ông liền thấy tay phải Kỳ đại sư làm ra một tư thế rất kì quái, ông hoảng hốt trông thấy trong tay đối phương hình như tỏa ra chút khói trắng, thế nhưng lại càng giống ông hoa mắt rồi.Kỳ Yến lần mò nơi khe hỡ tay vịn cầu thang, từ đó lấy ra một tờ giấy vàng bị xếp thành hình tam giác, mơ hồ ngửi ra mùi máu tươi trộn cùng dầu mỡ trên nó.“Đại sư, đây, đây là cái gì?” Đỗ Đông không hề nghĩ tới, trong nhà mình sẽ có vật như thế này, cái cổ mập ú co rụt lại, tiềm thức cảm thấy không yên.“Không phải đồ tốt lành gì.” Kỳ Yến dùng tay vê một cái, giấy vàng giống bị lửa đốt, hóa thành tro tàn. Những tro tàn đó nằm trong tay Kỳ Yến, không hề rơi xuống đất: “Đi lấy cho tôi một bát giấm.”Đỗ Đông nghe vậy, vội vàng chạy xuống nhà bếp, dáng vẻ cường tráng một chút cũng không giống người mập như ông nên có.Không đến hai phút, ông liền bưng một bát giấm tới trước mặt Kỳ Yến, Kỳ Yến liếc ông một cái: “Bưng ổn, đừng động.” Nói xong, cậu liền ném tro trong lòng bàn tay vào bát, tro tiến vào bát, cứ như hắt nước vào chảo dầu, phát ra âm thanh xèo xèo, thối tới mức Đỗ Đông thiếu chút nữa ói tới nơi.Ông cố ép mong muốn được ói của mình xuống, nhìn đại sư, phát hiện đại sư đã cách xa ông mấy bước, hình như sớm đoán được mùi hương của vật này không dễ chịu.Chẳng qua, tro thả vào giấm sẽ xảy ra phản ứng hóa học lớn thế á?Hình như có chút không khoa học nhỉ?Có điều tuy đại sư có khuôn mặt nhã nhặn dễ gần, nhưng không có ý định giải thích nghi hoặc cho ông, chỉ nhìn bát giấm đang tỏa mùi trong tay ông với ánh mắt cao ngạo lạnh lùng, nói: “Đổ nó vào góc tường phía Tây, sau đó đối mặt nó bái ba bái, là xong.”Đỗ Đông làm theo như cũ, có lẽ bị thủ đoạn của đại sư dọa sợ, lúc bái, đặc biệt thành kính, chỉ thiếu mỗi chưa quỳ xuống thôi.Kỳ Yến đứng trước cửa lớn, im lặng nhìn ông làm xong hết thảy mới nói: “Phong thủy nhà ông rất tốt, không có vấn đề. Chỉ là hai di vật văn hóa nọ, sớm quyên ra đi.” Còn chuyện bạn bè tính kế sau lưng, không phải là chuyện của người xem phong thủy như cậu nên quản.Đỗ Đông cuống quít đồng ý, đích thân lái xe tiễn Kỳ Yến về nhà xong, mới về nhà mình. Kế đó liên hệ người phụ trách di vật văn hóa ở viện bảo tàng suốt đêm, sáng sớm hôm sau, sau khi nhân viên làm việc tại viện bảo tàng đi làm, ông vội vã quyên hai vật trong tay ra ngoài, ôm một đống vật kỉ niệm viện bảo tàng tặng lên xe.Mới về nhà không bao lâu, ông liền nhận được điện thoại của bệnh viện, nói bệnh của vợ ông đã có chiều hướng tốt, đã liên hệ được bác sĩ cho mẹ ông, rốt cuộc đã có thời gian làm phẫu thuật.Tắt điện thoại, Đỗ Đông xoa mắt, hấp tấp chạy tới bệnh viện.Hai hôm sau, Kỳ Yến nhận được một tin nhắn ngân hàng gửi cho cậu, tài khoản của cậu được cộng thêm một trăm vạn. Cậu không hề bất ngờ với việc đó, Đỗ Đông có thể điều tra ra cậu ở đâu, vậy chắc chắn có thể điều tra ra số thẻ tài khoản ngân hàng của cậu.Lúc này đối phương gửi cậu một khoản tiền to như vậy, xem ra bệnh của người nhà đã thuyên giảm.“Tôi luôn thích loại người chính trực đó.” Kỳ Yến mở ra một cơ quan từ thiện đáng tin nào đó, chuyển vào mười vạn.“Tích phúc, tiếc phúc.”“Mình nói với mấy cậu nhé, bệnh nhân giường 24 đã tỉnh rồi.”“Thật?”“Không phải nói không biết nguyên nhân hôn mê, có khả năng thành người thật vật sao?”“Mình cũng không biết vì sao, lúc mình đi đổi thuốc cho người bệnh, hình như nghe chồng bà ấy nói, gặp được cao nhân, có ai đó hãm hại bọn họ thì phải. Mình vô tình nghe được mấy câu thôi, mấy cậu đừng nói ra ngoài đó.”“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không. Có điều thật sự có cao nhân à?”“Được rồi, cậu là y tá đó, có thể tin mấy thứ kia?”Buổi tối, khi Lương Phong đi ngang qua y tá, nghe thấy tiếng bọn họ trò chuyện, có điều sau khi mấy y tá thấy anh đi qua, lập tức im lặng, không dám nói chuyện. Bọn họ nhận ra Lương Phong, biết anh là trợ lý của một nhân vật lớn nào đó trong phòng bệnh Vip, vì thế thái độ hết sức cẩn thận.Lương Phong cười với bọn họ, không nói thêm gì nữa, xoay người đi về hướng khác.Phòng bệnh Vip là nơi yên tĩnh nhất tầng này, vì thế càng đi xa, càng im ắng. Anh gõ cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra, mới đẩy cửa vào, giơ giơ hồ sơ trên tay: “Tổng giám đốc Sầm, đây là báo cáo hai ngày nay của công ty.”Người con trai ngồi trên giường bệnh nhìn anh một cái, trên gương mặt tái nhợt có chút hồng: “Đem qua đây.” Nói xong ba chữ, anh liền bắt đầu ho sặc sụa.“Tổng giám đốc Sầm, bác sĩ nói rồi, anh cần dưỡng bệnh.” Lương Phong đặt hồ sơ lên tay người đó, vẻ mặt có chút không tán thành.Chàng trai không để ý đến anh, xem xong hồ sơ, ký vào một bộ hồ sơ trong đó, bộ hồ sơ còn lại bị để sang một bên.“Cơ thể này như vậy đấy, dưỡng bệnh hay không đều như nhau.” Màu môi người con trai nhợt nhạt, nhưng khuôn mặt lại đẹp đến mức ‘kinh thiên động địa’.Lương Phong biết lời anh nói hoàn toàn vô dụng, vì thế đành trầm mặc.Anh nhìn ngoài cửa sổ tối mù mịt, nhịn không được nghĩ, có lẽ ông trời thật sự đố kỵ nhân tài, tặng cho Tổng giám đốc Sầm dung mạo mê hoặc lòng người, gia thế hiển hách, lẫn năng lực trác tuyệt, lại không cho anh một thân thể khỏe mạnh.Người sống trên đời, khó thể hoàn mỹ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx