Buổi chiều, đã hết giờ làm việc. Mọi người trong công ty đã lần lượt ra về, nhưng Nhã Thư vâñ còn đang cắm cúi bên chiếc máy vi tính. Thanh Tùng bôñg xuất hiện. Anh tiến đến gần bên Nhã Thư:
- Em siêng năng quá!
Nhã Thư ngẩng đầu lên:
- À, anh Tùng! Anh chưa về sao?
Thanh Tùng giở giọng tán tỉnh:
- Thấy em chưa về, anh chẳng muốn về tí nào.
- Anh Tùng thích nói chơi quá.
- Có bao giờ anh nói dùa với em đâu. Chỉ có em mới cho nhưñg gì anh nói là đùa thôi.
- Em không dám.
Nhã Thư vẫn mãi mê đánh vi tính không màng đến Thanh Tùng. Thanh Tùng là một anh chàng có tài, nhưng rất háo sắc và có máu " dê xồm ". Gần Nhã Thư là một cô gái đẹp, anh liền giở trò. Anh nắm lấy tay Nhã Thư:
- Hôm nay, đi chơi với anh nhé.
Nhã Thư vùng tay ra khỏi bàn tay Thanh Tùng:
- Không, tôi đã có hẹn rồi.
Thanh Tùng nhếch mép:
- Em nói dối anh, chứ làm gì em có hẹn.
Hoàng Nam vừa đến. Anh biết ngay Thanh Tùng đang giở trò với Nhã Thư.
- Anh Tùng chưa về sao?
Thanh Tùng cười nịnh:
- Dạ thưa sếp, em chưa về ạ. Em định qua đây rủ cô Nhã Thư đi chơi, nhưng cô ấy lại bảo là có hẹn.
- Đúng. Tôi đã hẹn với cô ấy.
Nhã Thư sưñg sờ nhìn Hoàng Nam. Còn Thanh Tùng thì đớ lưỡi không thể nói lời nào, nên đành bước đi. Sự sưñg sờ trong Nhã Thư vẫn còn:
- Sao anh lại nói thế? Anh không sợ Hạ Phương biết được sẽ buồn à?
Hoàng Nam nhìn xa xăm thở dài:
- Em đừng nhắc đến cô âý nưã.
- Tại sao? Hạ Phương làm sao chứ?
- Cô ấy đã quá lạm dụng cuộc sống hưởng thụ. Cô ấy suốt ngày chỉ biết dấn thân vào nhưñg cuộc ăn chơi của mình.
- Anh thử nhìn nhận lại vấn đề, xem đó có phải là lỗi tại anh không?
Hoàng Nam trợn mắt:
- Tại sao là lỗi tại anh chứ?
- Anh đã để cho Hạ Phương quá nhiều thời gian rảnh rỗi, và đó cuñg là một trong nhưñg nguyên nhân làm cho cô ấy sống nhàm chán và khiến cô ấy ´phải tìm đến nhưñg thú vui. Hèn chi mấy bữa nay, em thấy anh cứ buồn buồn mà không dám hỏi.
- Anh quá bức xức về Hạ Phương. Cô ấy đã khác hẳn cô Hạ Phương chăm chỉ ở Mỹ. Tất cả nhưñg nôï đau, sự chịu đựng anh đều đè nén trong lòng. Nhưng anh chỉ muốn nói cho em nghe. Với tư cách là bạn Hạ Phương, em hãy giúp anh kéo Hạ Phương ra khỏi sự ăn chơi khi chư quá muộn.
Hoàng Nam đầy vẻ lo âu, anh đang cần cứu nơi Nhã Thư. Mọi việc xảy ra làm cho lòng Nhã Thư cuñg bị lay động. Cô buồn bã theo nỗi khổ của Hoàng Nam...
Nhã Thư ơi! Mày làm sao vậy? Mày đang rung động vì anh ấy à? Trái tim mày đang hướng về anh ấy sao? Không.Mày không thể đến với anh Nam khi vâñ còn đó một Hạ Phương. Nhã Thư! Mày hãy mạnh dạn lên, mày không thể yếu đuối.
Cái cảm giác ấy cứ bao lấy Nhã Thư, nhưng nghĩ đến Hạ Phương thì cô đã kịp chấn chỉnh lại mình:
- Anh Nam! Anh phải thật sự bình tĩnh, có như thế, chúng ta mới giải quyết được mọi chuyện.
Hoàng Nam hít dài một hơi thuốc:
- Anh rất lo lắng cho Hạ Phương. Cô ấy rất thiếu chín chắn trong suy nghĩ, làm chuyện gì cuñg hời hợt cả.
- Bây giờ không phải là lúc chúng ta ngồi đó nhận xét về Hạ Phương, mà cả anh và em phải có hành động giúp Hạ Phương.
Hoàng Nam cuống lên. Anh quát to:
- Em bào anh phải làm sao bây giờ chứ?
- Anh đừng cuống lêng như thế có được không? Em cuñg đang lo đây.
- Anh xin lỗi. Vì quá lo mà anh không thể kiềm chế được.
Nhã Thư suy nghĩ, rồi cô lại nhẹ giọng:
- Anh không có lỗi gì cả. Em hiểu tâm trạng anh hiện giờ mà. Bây giờ em đi đây. Em đã biết mình phải làm gì với Hạ Phương rồi.
Nhã Thư quầy túi xách lên vai. Cô bỏ ra về mà không một lời giài thích gì với Hoàng Nam. Lòng Hoàng Nam rối như tơ vò. anh ngồi bên chiếc bàn làm việc của Nhã Thư với bao nỗi suy tư.
Nhã Thư rời khỏi công ty. Cô chạy thẳng đến khách sạn nơi Hạ Phương ở. Nhã Thư đi lên phòng Hạ Phương thì thấy cửa phòng đã khóa. Cô trở xuống phòng tiếp tân.
- Chị ơi! Chị làm ơn cho tôi hỏi.
Cô gái tiếp tân nhã nhặn:
- Tôi có thể giúp gì cho chị?
Nhã Thư nhẹ giọng:
- Chị có biết cô gái ở phòng số hai lăm đi đâu không ạ?
- À! Cô ấy đã đi ra ngoài.
- Cô ấy đi lâu chưa chị?
- Đi cuñg khá lâu rồi. Chị có cần nhắn gì không?
- Không, tôi sẽ chờ.
- Vậy mời chị ngồi ghế ở đằng kia.
- Cám ơn chị.
Nhã Thư định ngồi xuống ghế, nhưng sốt ruột cô cứ đi tới đi lui. Lấy chiếc điện thoại ra, cô bấm số máy của Hạ Phương, nhưng chẳng ai nghe máy cả. Nóng lòng, Nhã Thư ngồi chẳng yên. Nhã Thư đã chờ đợi Hạ Phương hơn tiếng đồng hồ trôi qua. Cô định ra về, nhưng vừa bước ra cổng khách sạn thì thấy một đám khoảng bảy, tám người gì đó trai có gái có. Họ cười, nói với nhau giòn giã, xe thì rú ga, bóp còi inh ỏi...
Và Hạ Phương bước xuống từ sau chiếc xe Piagio X9 sang trọng do một chàng trai ở độ tuổi choai choai cầm lái.
Hạ Phương chưa kịp nói gì với đám bạn thì Nhã Thư kéo cô rời khỏi đám đông ấy. Hạ Phương vung tay:
- Thư buông mình ra đi. Thư làm cái quỷ quái gì vậy?
Mặt Hạ Phương đỏ bừng, lời nói sặc sụa mùi rượu bia. Nhã Thư vừa kéo Hạ Phương đi, vưà nói:
- Thì Phương vào phòng đi, tụi mình sẽ nói chuyện.
- Thư kỳ quá đi! Mình và Thư có chuyện gì quan trọng để nói chứ?
Nhã Thư mặc cho nhưñg lời nói của Hạ Phương. Cô vẫn kéo được Hạ Phương về phòng.
Hạ Phương say đến nỗi không còn đủ tỉnh táo để mở cửa phòng. Nhã Thư giật chiếc chìa khoá từ tay Hạ Phương.
- Phương đưa đây mình mở cho.
Cánh cửa vừa mở toang ra, Nhã Thư đẩy mạnh Hạ Phương ngồi xuống chiếc giường ngủ. Cô nóng giận:
- Phương thử soi mình vào gương xem có còn là một cô gái nữa không?
Hạ Phương trong bộ quần áo xốc xếch, cô chồm ngồi đứng dậy, nhướng mày:
- Thư làm gì dữ vậy?
Nhã Thư thản nhiên:
- Thì Phương cứ soi vào gương xem. Nghe anh Nam nói, mình đâu tưởng tượng ra Phương tệ hại thế này.
Đứng trước gương, Hạ Phương cười gượng gạo:
- Mình thấy mình có gì đâu mà Thư quan trọng vấn đề thế. Có lẽ Thư chưa quen với con người mình thế này thôi. Mình vẫn là một cô gái.
- Phương có thật bình tĩnh để nói về chính mình không?
- Mình đang bình tiñh hơn bao giớ hết.
- Thật vậy sao?
Hạ Phương nhíu mày:
- Thư không tin mình sao? Mình sẽ chứng minh cho Thư thấy.
Nhã Thư liền khoát tay:
- Không, không cần chứng minh đâu. Mình tin là Phương tỉnh rồi.
Vẻ mặt Hạ Phương hờn trách:
- Mai mốt có chuyện gì. Thư từ từ nói, đừng nên lôi kéo mình như lúc nãy. Mình rất quê với đám bạn.
Nhã Thư nhẹ nhàng:
- Cho mình xin lỗi nha. Mình không muốn làm thế đâu. Nhưng khi nhìn Phương bước xuống từ xe của một người đàn ông khác, khiến mình cảm thấy giận Phương và ghen tức giùm cho anh Nam. Phương có biết là anh Nam đang đau khổ và gần như tuyệt vọng về Phương không?
Mặc dù trong người Hạ Phương có chút rượu bia, nhưng cô vẫn còn đủ tỉnh táo để nói chuyện với Nhã Thư một cách nghiêm túc:
- Anh Nam đã than phiền với Nhã Thư về mình rất nhiều, có phải không? Nhưng tại sao Thư có thể thông cảm cho anh ấy, mà không thể thông cảm cho mình chứ? Nhưng mà thôi đi, Thư không biết sự thương hại của đàn ông gây cho đàn bà sự đau khổ như thế nào đâu.
- Mình không biết nhưñg chuyện đó, nhưng có một điều mình biết rằng, anh Nam đang rất yêu thương Phương. Anh ấy cố làm hết sức mình cuñg vì tình yêu của Phương.
Hạ Phương nhếch mép:
- Thư nói anh Nam yêu mình... Thư lầm to đấy.
- Mình đang lầm hay chính Phương đang mê muội nhưñg chốn ăn chơi và đám bạn xa hoa kia?
Câu nói Nhã Thư như một lời chỉ trích khiến Hạ Phương nóng giận:
- Thôi, đủ rồi đó Thư. Mình và Thư, mỗi người có một cách sống riêng. Và đám bạn kia của mình cuñg chẳng liên quan gì đến chuyện này. Thư đừng nhắc đến họ.
Nhã Thư và Hạ Phương, cả hai quay mặt trong im lặng. Một bầu không khí nặng nề đang bao trùm lên căn phòng nhỏ bé. Dù cho Hạ Phương đang cố gắng biện mình cho nỗi lòng mình đến đâu thì cuối cùng nhưñg giọt nước mắt đau khổ cuñg lăn dài trên đôi gò má bừng của cô. Cô nghẹn ngào trách móc:
- Tuy Thư là bạn mình,nhưng Thư chẳng hiều và thông cảm gì cho mình cả. Thư không ibết có nhưñg đêm mình đau khổ, cô đơn như thế nào đâu. Mình tựa vào khung cửa sổ ngắm sao trời mỗi đêm. Mình luôn chắp tay cầu nguyện: Anh ấy sẽ tới, anh ấy sẽ tới. Sự cầu nguyện của mình chẳng bao giờ là sự thật để cuối cùng mình chỉ còn biết vùi vào gối khóc nức nở cho nỗi tuyệt vọng trong chờ đợi.
Nỗi lòng được khơi dậy, Hạ Phương oà khóc:
- Thư ơi! Mình đau khổ lắm.
Bao giận hờn trong Nhã Thư tan biến. Cô ôm Hạ Phương vào lòng an ủi:
- Giờ thì mình chẳng còn gì để trách Phương nữa. Mình chỉ thấy thương cho anh Nam và Phương. Hai người đã yêu nhau hơn mấy năm nay mà chẳng hiểu nhau. Thôi, Phương đừng khóc nữa. Phương hãy cố gắng dậy và làm một điều gì đó khi mọi chuyện còn chưa quá muộn.
Hạ Phương vốn là một cô gái hời hợt, vui buồn bất chợt. Cô tựa vào ghế xa lòng thở dài:
- Mình biết làm sao bây giờ hả Thư?
Nhã Thư thiệt tình thân thiện:
- Thì Phương làm gì đó để anh Nam có thể tìm lại nhưñg dấu yêu từ nơi Phương.
- Thư cũng có kinh nghiệm đấy chứ. Đâu như mình tưởng. Thư là người cứng rắn và khô khan.
Nhã Thư mỉm cười cho sự rạng rỡ từ Hạ Phương.
- Sao Phương có thể vui buồn bất chợt vậy?
- Mình buồn mãi thì thấy đau mà vui mãi thì thấy chán. Và Thư biết mình là người có thể khóc đó, nhưng rồi lại cười đó. Thư còn nhớ ngày xưa không, khi Thư còn làm lớp trưởng ở lớp mười hai đó?
Hạ Phương vui vẻ kể lại chuyện xưa:
- Mình nhớ lúc đó...tuy mình và Thư chơi với nhau rất thân, nhưng khi mình nộp cho Thư bài làm ở nhà trễ, Thư không chịu nhận mà còn bảo làm như thế để cho mình không ỷ lại và lười biếng. Mình tức giận phát khóc, nhưng liền lúc đó, mình lại cười khoái chí khi nhìn thấy chiếc áo dài của Thư dính vài vết mực do một ikẻ nào đó vung trúng phải. Lúc đó, mình thầm cảm ơn kẻ nào đã biết trả đuã giùm mình.
Nhã Thư đánh vào vai Hạ Phương:
- Mình đánh cho Phương chết luôn nè. Phương còn dám nhắc lại chuyện đó à?
Hạ Phương vừa cười, vừa ôm bụng:
- Khoan đánh Thư? Để cho mình cười cho đã.
- Còn dám cười nữa hả? Phương có biết là tiếng cười của Phương làm cho mình muốn cười theo không?
- Thì Thư cứ cười đi. Lêu...lêu...
Tiếng cười giòn giã của Nhã Thư và Hạ Phương đã xua tan mọi ưu phiền. Bỗng tiếng chuông đồng hồ reo lên làm cả hai choàng tỉnh.
Hạ Phương sửa sang lại quần áo đang mặc trên người. Cô trang điểm lại gương mặt một cách sơ sài, nhưng trông cô có vẻ tưới tắn hơn lúc nãy. Có lẽ cuộc nói chuyện với Nhã Thư đã làm cho Hạ Phương tỉnh hẳn rượu.
Hạ Phương nhún vai:
- Mình tiếc quá vì không thể ở lại nói chuyện cùng Nhã Thư được. Giờ mình phảu đi rồi. Xin lỗi Thư nha.
- Sao khách sáo quá vậy?
Nhã Thư lo sợ nhưñg gì mình nói, Hạ Phương sẽ không nghe nên cô nghi ngờ:
- Phương lại đi đâu?
Hạ Phương véo vào má Nhã Thư:
- Mình không là một đưá trẻ đâu, cô nương ạ. Mình đang nghĩ và làm theo nhưñg gì cô nương dạy đây. An tâm chưa?
Nhã Thư nhíu mắt:
- Có như thế chứ. Chúc thành công và vui vẻ.
Nhã Thư và Hạ Phương chia tay nhau trong vui mừng thanh thản.
Hạ Phương đang rong ruổi ngoài đường hít thở không khí mát mẻ...cô ngần ngơ nghĩ về Hoàng Nam:
"- Hoàng Nam ơi! Giá như anh không vì công việc thì có lẽ em và anh sẽ hạnh phúc hơn nhiều. "
Tiếng chuông điện thoại reo, Hạ Phương cho chiếc Max của mình dừng lại ở lề đường. Cô lấy chiếc điện thoại đặt vào tai nghe.
- Alô.
- Hạ Phương! Anh là Nam đây. Em đang ở đâu vậy? Đến chỗ anh đi.
Mừng thầm, Hạ Phương thỏ thẻ:
- Hôm nay, anh mới cần đến em sao? Nhưng sao anh không đến cho em?
- Sợ không có em ở nhà. Vả lại, còn một số việc anh chưa làm xong nên anh phải cố gắng.
Nghe đến công việc, Hạ Phương nghiêm giọng:
- Lại công việc. Anh có biết là em căm ghét hai chữ " công việc " của anh lắm không? Từ khi có nó, anh chẳng màng gì đến em.
- Thôi đi, anh chẳng muốn cãi vã với em qua điện thoại. Em đến đi, anh chờ.
- Không. Em không đến chỗ của anh đâu.
- Như vậy thì anh có thể gặp em ở đâu? Sao em cố chấp thế?
- Em muốn nghe đàn Piano ở quán bar " Thảo Nguyên ". Nghe nói ở đó có một người chơi đàn Piano hay lắm. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó, được không anh?
- Thôi được rồi, em đến đó trước đi, anh sẽ đến.
Nghe điện thoại xong, Hạ Phương hoàn toàn thất vọng. Cô cảm nhận con người Hoàng Nam đã thay đổi. Giờ đây anh chỉ có công việc và chuyện săn đón chăm sóc cô không còn như ngày trước nữa.
Với vẻ mặt đầy chán chường, Hạ Phương bước vào quán bar " Thảo Nguyên ". Khung cảnh quán bar thật yên ắng hữu tình, khác hẳn với sự náo nhiệt của các quán bar khác.
Tiếng nhạc du dương cuñg đủ để các đôi tình nhân say đắm trong mộng yêu đương.
Hạ Phương cảm thấy mình cô đơn, lẻ loi khi phải ngồi một mình. Cô không ngần ngại gọi ngay một ly sâm- banh, rồi lại ly thứ hai, ly thứ ba... Cô cứ uống, cứ uống cho đến khi Hoàng Nam xuất hiện.
Anh giật ngay ly rượu trên tay Hạ Phương.
- Em uống đủ lắm rồi đó.
- Anh cứ mặc em. Em muốn say để quên hết mọi thứ.
- Nhưng uống nhiều rượu sẽ không tốt cho em đâu.
Hạ Phương nhếch môi:
- Anh còn lo cho em sao?
Nhìn Hạ Phương, ánh mắt Hoàng Nam thật trìu mến:
- Dù bề bộn với bao công việc, nhưng anh luôn nghĩ về em. Em hãy nên tự hỏi lại mình có còn yêu anh nữa không?
- Ngược lại, sao anh không tự hỏi điều đó với chính bản thân mình.
- Anh cảm thấy nhưñg gì mình làm và cả trong suy nghĩ, anh không hề phạm phải sai lầm với em.
- Không sai lầm ư? Nếu như thế thì em đâu phải có nhưñg đêm cô đơn mòm mỏi chớ đợi anh. Nhưñg cú điện thoại của em lúc ấy chẳng làm lòng anh lung lay. Anh thật tàn nhâñ mà.
Hạ Phương nghẹn ngào trong dòng nước mắt. Nước mắt Hạ Phương không làm cho Hoàng Nam mềm lòng. Anh cảm thấy mình bị trách cứ vô cớ. Anh cứng rắn phân bua:
- Anh tàn nhâñ hay chính em không chịu hiểu và thông cảm cho anh.
Hạ Phương tròn mắt:
- Anh còn trách em nữa sao? Riết rồi em không thể hiểu anh nổi. Công việc đã làm cho anh chai cứng.
Im lặng, Hoàng Nam châm điếu thuốc rít một hơi dài. Anh phì phà từng làn khói thả hồn trong suy nghĩ miên man. Hạ Phương càu nhàu:
- Anh nói gì đi chứ?
- Anh chẳng biết nói gì cả.
Sự im lặng của Hoàng Nam như một cách chọc giận Hạ Phương. Nhưng Hạ Phương sớm nhận biết sự cãi vã sẽ không giải quyết được gì. Mạnh dạn, Hạ Phương dứt khoát:
- Được rồi. Nếu anh không nói thì em nói. Em vâñ luôn yêu anh, nhưng trước tình thế này, anh hãy lựa chọn đi giữa em và công việc. Sự lựa chọn sẽ giúp cả em và anh được giải thoát.
Người Hạ Phương đang mâu thuẫn. Cô yêu Hoàng Nam, nhưng lại đưa ra sự lựa chọn. Cô sợ diều đó sẽ xảy ra, còn Hoàng Nam thì với nỗi lòng ngổn ngang. Cả hai đang rối như tơ vò. Bỗng nhưñg ánh đèn trên sân khấu nhỏ của quán bar bật sáng rọi rõ từng gương mặt đang yêu nhau. Nhưñg gương mặt thể hiện nhưñg vui buồn lẫn lộn. Chiếc đàn Piano được đặt giữa sân khấu, nhưng vẫn chưa có ai đàn. Bao ánh mắt đang đổ dồn về sân khấu như trông ngóng ai sẽ là người tiêu khiến chiếc đàn ấy. Hạ Phương và Hoàng Nam cuñg không thoát khỏi sự tò mò đó.
Ánh đèn sân khấu chợt tắt, ánh sáng ở quán bar lại trở nên mờ ảo và lúc này, tiếng đàng Piano đã cất lên. Chưa biết ai là người chơi đàn, nhưng đâu đó đã có tiếng vỗ tay huýt gió. Hình như họ đã biết trước một điều gì đó. Khi ánh sáng đèn sân khấu lại bật sáng, hình dáng người chơi đàn hiện rõ. Đó là một cô gái với chiếc đầm dây dài mảnh mai, mái tóc dào xoà ngang vai, gương mặt tươi tắn rạng rỡ. Cô căm cúi đàn, nhưng thỉnh thoảng quay mặt xuống mọi người nở một nụ cười tươi như thầm cám ơn nhưñg tiếng vỗ tay tán thưởng. Ánh mắt với nụ cười ấy của cô đã khiến bao chàng trai vào ra quán bar ngơ ngẩn.
Hạ Phương ngạc nhiên tròn mắt nhìn lên sân khấu. Hoàng Nam bàng hoàng khi nhận ra cô gái chơi đàn Piano trên sân khâú kia là Nhã Thư. Nhã Thư chơi đàn đầy vẻ nghệ sĩ, khác hẳn cô thư ký giản dị, trầm lặng thường ngày. Hoàng Nam như người bị mất hồn. Anh say sưa theo tiếng đàn, ngây ngất trước vẻ đẹp kiều diễm của Nhã Thư. Mắt anh luôn nhìn về Nhã Thư. Hoàng Nam không hiểu nhiêu về âm nhạc, nhưng anh đủ biết Nhã Thư đang chơi một bài của Johann Strauss.
Nhã Thư gởi cả hồn mình vào tiếng đàn. Cô càng đàn thì làm cho Hoàng Nam càng thổn thức. Anh như đang bay bổng theo tiếng đàn và sự quyến rũ của Nhã Thư.
Hạ Phương trố mắt:
- Anh có làm sao không?
Cái đánh nhẹ của Hạ Phương vào tay Hoàng Nam cuñg không làm cho anh choàng tỉnh. Hạ Phương lại gọi:
- Anh Nam! Anh bị gì vậy?
Hoàng Nam ú ớ:
- Ừ...ừ..anh không có gì cả. Nhã Thư xinh đẹp và chơi đàn hay quá.
- Anh làm gì lớ ngớ như người bị mất hồn vậy? Nhã Thư chơi đàn thì có gì đâu quan trọng?
Sự xuất hiện của Nhã Thư cùng với tiếng đàn trên sân khấu đã khiến bao giận hờn trong Hạ Phương và Hoàng Nam bay mất. Hoàng Nam thản nhiên khen ngợi Nhã Thư trước mặt Hạ Phương:
- Nhã Thư là một cô gái chịu khó.Vừa đi làm vừa chơi đàn, tài năng chơi đàn của Thư thật tuyệt vời. Cô ấy đã tạo cho anh một ấn tượng thật mạnh mẽ.
Khó chịu trước nhưñg lời khen ngợi ấy. Hạ Phương gằn giọng:
- Anh đang ngồi với người yêu mình hay với một người bạn mà anh lại thản nhiên khen ngợi cô gái khác trước mặt em? Em có còn chút gì trong anh nữa không?
- Anh xin lỗi. Có lẽ anh đã ´hơi quá đáng. Nhưng em có công nhận nhưñg gì anh nhật xét về Nhã Thư là đúng không?
Hạ Phương gật đầu:
- Đúng. Nhưng anh có cần phải nói ra nhưñg lời đó trước mặt em không?
Hạ Phương lại liếc mắt:
- Anh đừng cho em có lầm tưởng là anh đang bị mê hoặc bởi tiếng đàn và vẻ đẹp của Nhã Thư, đó nghen.
Hoàng Nam bẹo má Hạ Phương:
- Thôi đi nào cô bé.
Nụ cười trên môi Hoàng Nam chỉ để khoả lấp nhưñg nghĩ ngợi về Nhã Thư đang hình thành trong đầu anh.
Tiếng đàn vưà dứt. Nhã Thư dịu dàng đứng lên chào mọi người. Nhã Thư hân hoan đón nhận nhưñg đoá hoa tươi thắm và nhưñg nụ hôn hâm mộ. Cô càng rực rỡ hơn giưã nhưñg đoá hoa đỏ thắm mà cô đang ôm trên tay. Hoàng Nam càng đắm đuối hơn trong cái nhìn của mình. Linh tính như mách cho Hạ Phương có một điều gì đó khác lạ đang xuất hiện trong người Hoàng Nam. Khi mà cô không dám nghĩ về sự đổi khác tình cảm giưã Hoàng Nam và Nhã Thư. Tinh ý, Hạ Phương kéo tay Hoàng Nam:
- Mình về thôi, anh ạ.
Hoàng Nam đứng dậy ra về vì muốn chiều theo ý Hạ Phương, chứ thật ra anh vẫn cứ ngoái đầu nhìn lại Nhã Thư cho đến khi nhưñg ánh đèn sân khấu tắt đi.
Về đến chỗ ở cửa Hạ Phương, Hoàng Nam không ở lại mà từ giã ra về, mặc cho Hạ Phương hết lời nài nỉ.
Trên đường về, trong đầu Hoàng Nam xuất hiện sự đan xen hình ảnh giữa hai cô gái, đó là Hạ Phương và Nhã Thư.
Đêm đã khuya, nhưng Hoàng Nam không sao ngủ được bơì trong anh có bao nhiêu ý nghĩ. Nhưng thật khác lạ, mặc dù anh và Hạ Phương có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng anh không hề có ý nghĩ về nhưñg chuyện đó, bởi ý nghĩ về Nhã Thư đang xâm chiếm hoàn toàn suy nghĩ của Hoàng Nam.
Định xua tan suy nghĩ, Hoàng Nam mở chiếc máy vi tính định đánh và gởi E- mail cho gia đình ở Mỹ, nhưng anh không tài nào đánh được. Chiếc máy vi tính kia cuñg được tắt đi. Tâm trạng Hoàng Nam bị giằng xé giữa một Nhã Thư dịu dàng và một Hạ Phương buông thả. Lần đầu Hoàng Nam mất ngủ, điều gì đó đang rạn vỡ và cuñg đang hình thành trong người anh ta.
Thành phố về khuya thật lặng lẽ, chỉ còn đó nhưñg ánh đèn đường sáng loáng thỉnh thoảng có nhưñg chiếc xe máy chạy vèo qua. Không gian tĩnh mịch chất chứa nỗi lòng thổn thức của Hoàng Nam.
@by txiuqw4