Thành phố buồi sớm mai thật tưng bừng náo nhiệt. Người người hối hả bắt đầu công việc cho một ngày mới.
Một chiếc xe ô tô dừng lại trước công ty Nam Phương như thường lệ. Trên xe, Hoàng Nam bước xuống và đi vào công ty. Hôm nay, anh đi làm sớm hơn mọi ngày và trên tay anh một bó hoa hồng rực rỡ. Đó là nhưñg gì Hoàng Nam khác hẳn với thường ngày khi bước vào công ty. Hoàng Nam được các nhân viên xuýt xoa khen ngợi:
- Chào giám đốc. Hôm nay, trông giám đốc bảnh bao và vui lắm...lại có hoa nữa. Hoa đẹp quá! Chắc có gì vui hả giám đốc?
Hoàng Nam điềm đạm:
- Không có gì cả, chỉ như thường ngày thôi.
Hoàng Nam đi rồi, để lại sau lưng anh nhưñg tiếng xì xào:
- Dạo nay, giám đốc nhà mình " sủng ái " cô thư ký lắm.
- Chắc là mua hoa cho cô ta đó.
- Còn cô Hạ Phương đỏng đảnh của giám đốc sẽ bỏ cho ai?
Có người lại chậc lưỡi:
- Đúng là ông giám đốc tài hoa.
Tiếng xì xào của đám nhân viên bôñg vụt tắt khi Nhã Thư đi vào công ty. Nhã Thư đi ngang qua đám người có vẻ nhiều chuyện kia. Ai cuñg tấm tắc khen:
- Cô ấy xinh đẹp thật!
- Với giám đốc thật xứng đôi.
Bỗng có tiếng quát to:
- Đi làm đi! Ở đó mà nhiều chuyện.
Nhiều người chợt nhận ra đó là tiếng quát của ông Thanh Tùng, trưởmg phòng thiết kế.
Cả công ty im lặng bởi ai nấy đều vào việc. Nhã Thư vừa đi ngang qua phòng giám đốc. Thấy cánh cửa mở và Hoàng Nam đã có trong phòng. Hàng ngày, bao giờ Hoàng Nam cuñg đi làm trễ hơn Nhã Thư. Hôm nay thâý lạ, Nhã Thư tự hởi:
- Ủa! Sao anh Nam đi làm sớm vậy?
Chỉ thoáng thắc mắc, rồi Nhã Thư cuñg bỏ về phòng làm việc của mình. Vứa mở cánh cửa, Nhã Thư thật ngạc nhiên khi nhìn thấy trên bàn làm việc của mình có một bó hoa hồng đỏ tươi rực rỡ. Nhã Thư lớ ngớ:
- Ai đã tặng hoa cho mình kìa?
Nhã Thư đến cầm bó hoa lên và thấy giữa bó hoa có một cánh thiệp. Mở cánh thiệp ra mà Nhã Thư hồi hộp. Rồi cô cuñg trấn tĩnh lại mình để đọc lấy hàng chữ được ghi trên đó:
"Chào em.
Anh có thể gọi em là một cô thư ký hay sẽ là một nghệ sĩ chơi đàn Piano. Cách gọi nào đối với anh cuñg có ý nghiã cả. Em đến công ty này, mang theo nhưñg ẩn số mà khiến anh phải luôn đi tìm đáp số. Và anh đã tìm được đấp số của một trong nhưñg ẩn số ấy, như thế vẫn còn quá ít để biết về em, phải không?
Hỡi nhưñg đóa hoa hồng! Hãy nói hộ giùm tôi rằng: Em là một thiên thần. Thiên thần của một người đã phải thao thức vì em.
Chào tạm biệt. "
Nhưñg dòng chữ ấy đã làm cho Nhã Thư bâng khuâng, ngỡ ngàng. Bởi ngoài giờ đến công ty làm, thì cô nghĩ rằng sẽ không có một ai trong công ty có thể biết cô chơi đàn Piano ở ´quán bar " Thảo Nguyên ", nhưng hôm nay bí mật đó đã bị phát hiện. Nhã Thư cứ nghĩ ngợi suy đoán.
- "Ai đã biết mình chơi đàn Piano mà tặng hoa nưã? Lẽ nào là Thanh Tùng, một gã háo sắc? Nếu chính hắn biết mình chơi đàn Piano thì sáng giờ chắc cả công ty này đều biết. Nhưng ai là kẻ đã phát hiện ra b mật của mình chứ? "
Trong đầu Nhã Thư đang xuất hiện bao thắc mắc. Nhưng mớ giấy tờ kia mới là điều đáng để cô quan tâm hơn. Cô gạt dòng suy nghĩ của mình khỏi bó hoa hồng rực rỡ đầy vẻ bí ẩn. Nhưng cô không nỡ để sự ngạc nhiên của mình đi vào sọt rác, nên bó hoa hồng kia được cô cho vào chiếc bình trên bàn làm viêc.
Nhã Thư nhanh nhẹn ngồi trước chiếc máy vi tính, cô đắm mình trong công việc, quên cả không gian bên ngoài. Và Hoàng Nam đứng cạnh Nhã Thư từ lúc nào mà cô cuñg chẳng hay biết. Một cảm giác lâng lâng đang xâm chiếm Hoàng Nam. Một cái giác mà anh chưa bao giờ cảm nhận được từ tình yêu của Hạ Phương. Hoàng Nam bối rối trước cô thư ký mà anh từng la mắng, thậm chí có lúc xem thường. Nhưng rồi anh hoàn toàn bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và cả tài năng của Nhã Thư. Nhưñg khoảng khắc về Hạ Phương không còn tồn tại trong ý nghĩ của Hoàng Nam nưã. Anh chỉ còn biết say đắm ngắm nhìn Nhã Thư đánh vi tính, sổ sách kế toán...Hoàng Nam thấy Nhã Thư càng bẻ bỏng và đáng yêu biết bao. Anh thầm xót thương cho Nhã Thư:
- Bàn tay ấy lẽ ra chỉ lướt trên phím đàn ".
Không kềm nổi, Hoàng Nam chợt hỏi:
- Em có biết diễn đàn Piano, phải không?
Nhã Thư bất chợt nhìn Hoàng Nam, hai ánh mắt giao nhau thầm chứa bao tình ý, nhưng vẫn còn đó sự ngăn cách.
Thoáng chút ngạc nhiên, Nhã Thư gật đầu. Hoàng Nam lại tiếp:
- Thú thật, anh không biết nói văn hoa, nhưng anh thật sự xúc động. Trông em như thiên thần.
'
Trong im lặng, Nhã Thư thầm biết được chủ nhân của bó hồng kia lại là ông giám đốc Hoàng Nam. Không ngỡ ngàng, mà cô lại đang rộn ràng bao nỗi... Trái tim cô đang đập mạnh từng nhịp đập, như báo hiệu một sự thay đổi khởi sắc cho con tim từng khép kín Ánh mắt của Nhã Thư và Hoàng Nam thỉnh thoảng nhìn nhau tràn đầy yêu thương. Hai trái tim đang hướng về nhau và cả hương sắc tình yêu đang nhen nhóm trong họ.
Hoàng Nam không dằn được cảm xúc, anh bất chợt nắm lấy tay Nhã Thư rồi ngập ngừng:
- Anh..
Nhã Thư liền rút liền bàn tay mình khỏi bàn tay nóng hừng hực của Hoàng Nam, bởi trong cô vẫn còn đâu đó loáng thoáng hình ảnh của Hạ Phương. Cô thật sự bị giằng xé giưã lý trí và con tim.
" Tình yêu nào có thể dành cho mày chứ Nhã Thư khi mà bên anh ấy vẫn còn cô gái khác? Cô gái ấy lại chính là bạn của mày. "
Nhã Thư thật sự rung động trước tình cảm và con người Hoàng Nam, nhưng cô đã trấn tĩnh lại mình:
- Anh Nam à! Anh hãy về phòng làm việc đi. Có chuyện gì, hôm nào tụi mình sẽ nói chuyện.
Hoàng Nam là một chàng trai rất nhạy cảm. Trước vẻ bối rối của Nhã Thư, anh biết ngay cô đang muốn chạy trốn tình cảm của chính mình và cả tính cảm của anh. Hoàng Nam nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay run rẩy của Nhã Thư. Anh nhìn chầm vào Nhã Thư, còn cô ta thì cứ cúi đầu...
Liền lúc ấy, có tiếng đẩy cửa mạnh. Từ ngoài, Hạ Phương chúi nhũi chạy vào. Bất chợt Hoàng Nam và Nhã Thư liền buông tay ra. Cả ba nhìn nhau trong ngỡ ngàng. Với gương mặt đỏ ngầu vì có chút bia trong người, Hạ Phương thoáng chút nghi ngờ
"Lẽ nào Nhã Thư và Hoàng Nam...
Không, làm gì có chuyện đó.."
Nghi ngờ trong Hạ Phương cuñg tan biến, khi cô nở nụ cười tươi:
- Chào anh Nam. Chào Thư.
Vẻ gật gù của Hạ Phương làm cho Hoàng Nam bực bội. Anh đến lay mạnh bờ vai Hạ Phương:
- Mới sáng ra em đã uống rượu rồi, phải không?
Nhã Thư liền can ngăn:
- Kìa, anh Nam! Sao anh mạnh bạo với Hạ Phương thế?
Hoàng Nam lắc đầu:
- Anh thật sự không còn hiểu cô ta nữa.
Hạ Phương buông lời trách móc:
- Có bao giờ anh chịu hiểu em đâu. Em sống như thế nào, làm gì, chơi với ai, vui hay buồn... Có bao giờ anh hỏi đến không?
Hạ Phương nghẹn ngào trong tiếng khóc. Nhã Thư ôm bạn vào lòng an ủi. Hoàng Nam vừa khó xử, vừa bực tức. Anh bỏ đi, căn phóng chỉ còn lại tiếng thút thít của Hạ Phương. Nhã Thư dỗ dành:
- Phương lớn rồi mà như con nít vậy. Hở một chút lại khóc. Nước mắt chẳng giải quyết được gì đâu. Phương nín đi!
Hạ Phương than thở:
- Mình khổ lắm, Thư ạ. Mình đâu muốn suốt ngày đắm mình trong men rượu. Nhưng chính Hoàng Nam..anh ấy đã biến mình thành một con người như thế này.
- Phương hãy bình tĩnh, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Mình thấy anh Nam không phải là một người đàn ông tệ đâu, chẳng qua anh ấy quá say mê với công việc mà xao lañg với Phương đấy thôi. Mình không có kinh nghiệm trong tình yêu nhiều, nhưng mình nghĩ, Phương cần phải quan tâm, chăm sóc anh Nam hơn. Và hai người cần phải đi tìm nguyên nhân của nhưñg thay đổi ngày hôm nay. Có như thế, cả Phương và anh Nam mới tìm lại được nhưñg dấu yêu ngày xưa.
Hạ Phương lau vội nhưñg giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt cô. Hạ Phương lấy lại nét vô tư cô thản nhiên:
- Thư có biết là lời Thư nói chỉ là nhưñg lời nói suông không?
Nhã Thư nhíu mày:
- Tại sao là lời nói suông?
- Nói thì dễ lắm, nhưng liệu có làm được không? Vì vậy, mình nghĩ lời nói và việc làm là hai chuyện rất xa vời.
- Mình nói thế là cần sự cố gắng của Phương nưã chứ.
- Cố gắng để níu kéo anh Nam à? Mình không muốn thế.
- Vậy chứ Phương muốn như thế nào?
- Mình muốn anh Nam đến với mình bằng tình yêu thật sự và có cả sự tự nguyện trong ấy.
- Hứ! Phương có quá đáng không đấy? Chỉ biết đòi hỏi.
Hạ Phương không trả lời. Cô đi thơ thẩn trong phòng, xem vội một số giấy tờ. Chợt nhìn thấy nhưñg đoá hoa hồng đỏ tươi, Hạ Phương la lên:
- Ôi! Hoa đẹp quá! Ai tặng cho Thư đấy? Người yêu tặng phải không?
Nhã Thư trề môi:
- Mình có người yêu đâu mà tặng.
- Chỗ bạn bè mà Thư cứ giấu hoài nghen.
Loay hoay ở bàn làm việc của Nhã Thư, Hạ Phương chợt nhìn thấy tấm thiệp, liền đọc nhưñg dòng chữ trên ấy tấm thiệp. Nhã Thư nhìn thấy ngượng ngùng liền giật lại.
- Nào! Trả lại cho mình đi.
Hạ Phương vưà đọc, vừa ôm bụng cười trêu ghẹo:
- Em là một thiên thần.. Dữ nha.
Hạ Phương không chịu trả tấm thiệp cho Nhã Thư. Nhã Thư sượng đến đỏ mặt:
- Phương trả lại cho mình đi! Nếu không, mình sẽ giận đó.
Hạ Phương bẹo vào má Nhã Thư:
- Đây nè cô nương. Dúng là gương mặt yêu rồi có khác.
- Ai yêu chứ? Yêu để khổ như Phương à.
- Kệ! Khổ thì khổ. Sống mà không yêu thì chán lắm. Thư cuñg nên tranh thủ yêu nhiều vào đi.
Bề ngoài trông Nhã Thư rất trầm tĩnh, nhưng thật ra trong tâm trí của cô, hình ảnh Hoàng Nam càng lúc càng lấn chiếm.
- Phương này! Nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì chúng mình vẫn là bạn chứ?
Hạ Phương tròn mắt:
- Thư nói gì vậy? Mình và Thư thì làm gì có chuyện gì xảy ra?
- Ừ, thì mình chỉ nói vậy thôi. Hạ Phương nên qua với anh Nam một chút đi.
Hạ Phương thở dài:
- Mình rất ngán ngẩm cho tình thế hiện nay. Giá như tình yêu của mình đẹp đẽ như trước đây.. Nhưng thôi, mình sẽ cố làm thử nhưñg gì Thư nói xem sao.
- Hãy làm thiệt chứ sao làm thử?
- Thôi được rồi. Mình sẽ làm thiệt.
Vừa nói xong, Hạ Phương bỏ đi. Nhưng vứa tới cửa phòng, cô chợt nhớ tới điều gì liền quay trở lại. Nhã Thư mỉm cười:
- Có chuyện gì nưã đây cô nương?
- Có chuyện này, mình quên khen Thư nưã.
- Mình có chuyện gì đâu mà khen chứ?
- Giấu hoài, Thư chơi đàn hay lắm! Hôm nào, mình sẽ đến quán bar " Thảo Nguyên " nghe Thư đàn nha.
Vừa nói xong, Hạ Phương liền bỏ đi, để lại Nhã Thư cái nhếch môi, lắc đầu.
@by txiuqw4