sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12

Buổi sáng ở bệnh viện rất đông người ra vào, không khí ở bệnh viện làm Nhã Thư mệt nhoài, nhưng điều khiến cô phấn khởi là sự tỉnh lại của bà Ngọc Trâm. Nhã Thư ân cần lau mặt cho mẹ: - Mẹ thấy sao? Hôm nay, mẹ có khoẻ hơn hôm trước không? Bà Ngọc Trâm nựng vào má con thương yêu: - Mẹ đỡ nhiều rồi, nhờ sự chăm sóc của con đấy.

- Mẹ đừng khen con. Chăm sóc cho mẹ là nghĩa vụ của con mà. Con còn chưa làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình. Bà Ngọc Trâm ngạc nhiên: - Lỗi lầm gì?

- Thì tại con mà mẹ phải buồn phiền và lâm bệnh. Bà Ngọc Trâm nghiêm mặt: - Mẹ không biết anh chàng Hoàng Nam mặt mũi ra sao mà con và Hạ Phương kia phải giành giựt.

Nhã Thư rời khỏi giường nằm của mẹ. Cô đến tựa vào khung cửa sổ buồn xa xăm: - Anh ấy tốt lắm mẹ ạ. Con nghĩ điều sai lầm của anh Nam là gặp và đã yêu Hạ Phương.

Bà Ngọc Trâm nhắc nhở: - Con đừng quá u mê nhìn nhận như thế. Biết đâu Hoàng Nam là người có lỗi trong mọi chuyện. Anh ta quá tham lam bắt cá 2 tay, để con và Hạ Phương mới xảy ra cãi vã.

- Chắc không phải thế đâu mẹ ạ. Anh Nam đã dứt khoát với Hạ Phương, nhưng cô ấy không đồng ý. Cô ấy bị tổn thương trước sự từ chối của anh Nam, Hạ Phương quay sang con và đổ lỗi cho con là người thứ 3. Trong khi đó, con với anh Nam yêu nhau thật sự. Còn đối với Hạ Phương, anh Nam chỉ còn sự thương hại. Trước đây, con yêu anh Nam nhưng con cứ băn khoăn sợ mình có lỗi với Hạ Phương. Rồi chính Hạ Phương đánh mất sự băn khoăn đó trong con. Giờ con với anh Nam đến với nhau không sợ gì nữa.

- Cả sự phản đối của mẹ sao? Nhã Thư tròn mắt: - Mẹ phản đối con và anh Nam à?

- Mẹ nghĩ Hoàng Nam chẳng còn tư cách gì làm con phải khổ cả. Với sắc đẹp và tài năng của con, thì con không thể tìm người đàn ông hơn Hoàng Nam sao? - Con không biết. Nhưng đối với con, anh Nam là mối tình đầu, con không quên anh ấy được.

Bà Ngọc Trâm cố gượng ngồi dậy: - Nhã Thư! Con ngồi xuống cạnh mẹ nè. Mẹ nói cho con nghe, con hãy chấm dứt với Hoàng Nam. Mẹ biết bắt con làm như thế thì con sẽ rất đau khổ, nhưng thà đau khổ một lần còn hơn con sẽ bị Hạ Phương hành hạ mãi. Cô ta sẽ không dễ dàng buông tha con đâu. Nhã Thư giả vờ chuyển sang đề tài khác: - Mẹ ơi! Mẹ đói bụng không? Con mua đồ ăn sáng cho mẹ nhé.

- Ừ, mẹ cũng đang đói. Con mua thức ăn ít thôi. Biết đâu lát nữa đây, người ta cho mẹ xuất viện. Mẹ cũng mong về nhà cho được thoải mái. - Sao mẹ biết hôm nay xuất viện?

- Hôm qua, có ông bác sĩ nói như vậy. Thôi, con đi mua đồ ăn đi.

Nhã Thư vừa bước ra khỏi cửa phòng, cô đến chờ thang máy. Chợt cô bắt gặp Hoàng Nam từ thang máy bước ra. Trên tay anh là bó hoa tươi và lỉnh kỉnh thức ăn. Nhã Thư làm ngơ không để ý gì Hoàng Nam. Hoàng Nam mừng rỡ khi nhìn thấy Nhã Thư:

- Nhã Thư! Xem anh mang gì đến nè? Vẻ mặt nghiêm, Nhã Thư cứng rắn: - Anh đến đây làm gì? Anh hãy mang tất cả những thứ đó về đi.

Hoàng Nam kéo Nhã Thư ra một góc xa tránh những con mắt soi mói của mọi người: - Em làm sao vậy? Anh xin lỗi về tất cả. Anh không ngờ Hạ Phương có những hành động hèn hạ như vậy. Anh đâu có lỗi trong chuyện này, em hãy để anh vào thăm mẹ đi.

- Anh không có lỗi à? Cái lỗi của anh là không dứt khoát với Hạ Phương. Bao nhiều chuyện xảy ra với em và mẹ như thế là đủ rồi. Em không muốn mẹ lo nữa. Anh về đi!

Trước thái độ của Nhã Thư, Hoàng Nam ngỡ ngàng: - Em làm sao vậy? Anh là người gây ra mọi chuyện sao? - Em không biết. Nhưng tốt hơn, anh đừng đến gặp mẹ lúc này. Em không muốn mẹ bị sốc nữa đâu.

- Anh sẽ đến gặp mẹ để nói tất cả. Chắc chắn mẹ sẽ tha thứ và chấp nhận anh.

- Em biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Em và mẹ đều muốn yên tĩnh vào lúc này.

Hoàng Nam bối rối: - Chẳng lẽ quan hệ của chúng ta đến đây chấm hết sao? Không, không thể như vậy được. Hoàng Nam hất lại mái tóc trong tiếng thở dài. Nhã Thư im lặng rưng rưng nước mắt. Có lẽ mâu thuẫn dằn vặt lấy cô. Hoàng Nam lay mạnh người Nhã Thư: - Em nói đi! Có phải em đang chạy trốn tình yêu của anh không? Tại sao lại dối mình chứ? Em mạnh dạn lên mà đối mặt với sự thật, với tình yêu của chúng ta.

Nhã Thư vung mạnh tay Hoàng Nam ra. Cô đối diện Hoàng Nam rất cứng rắn: - Anh hãy để tôi yên, anh về đi. Nhã Thư bỏ vào thang máy. Chiếc cửa phòng đóng lại, Hoàng Nam vẫy gọi: - Nhã Thư! Nhã Thư! Lúc chiếc thang máy di chuyển xuống cũng là lúc Hoàng Nam thất vọng. Anh vung vãi hoa và thức ăn xuống nền gạch rồi gào lên: - Nhã Thư ơi là Nhã Thư! Tại sao em cứ bắt anh đau khổ như thế này? Mọi người đi ngang thấy Hoàng Nam đứng dựa vào vách tường tuyệt vọng. Có người thương hại an ủi động viên anh ta. Anh chợt tỉnh và cố trấn tĩnh lại mình. Từng bước thiểu não, Hoàng Nam lại về công ty

Ở công ty, mọi người không chú tâm vào công việc. Họ thích bàn tán về mối tình tay 3 giữa giám đốc Hoàng Nam, cô thư ký Nhã Thư và một cô gái khác đó chính là Hạ Phương. Gần đây, ở công ty lại xuất hiện một "vụ án" mới, đó là chuyện quan hệ giữa trưởng phòng thiết kế Thanh Tùng và Hạ Phương, bồ cũ của giám đốc Hoàng Nam. Có nguời bảo: - Ông trưởng phòng thiết kế nhà ta tài thật, đã thừa nước đục thả câu khiến cho bà Hạ Phương chết mê chết mệt. Nhưng 2 người thường lén lút ở công ty này làm gì đó.

Người thì mỉa mai: - Thì ông ăn chả bà ăn nem thôi. Có chị khác thì nhắc khéo: - Giữ mồm giữ miệng kẻo bị đuổi hết cả đám. Người thì trề môi: - Sớm muộn gì công ty này cũng bị giải thể vì những chuyện bê bối này thôi.

Các lời đồn đại cứ thế mà nổi đình nổi đám, cho đến khi Hoàng Nam đến công ty thì mọi người mới yên ắng, lắng dịu. Dẹp đi những phiền muộn, Hoàng Nam với vẻ mặt căng thẳng. Anh nói với mọi người: - Mọi người hãy chuẩn bị một cuộc họp để giải quyết những vụ bê bối của công ty. Tôi không muốn mọi người làm việc trong sự căng thẳng và những lời bàn tán như thế này.

Hoàng Nam về phòng làm việc. Anh đang bực bội đủ thứ chuyện, anh đến phòng làm việc của Nhã Thư, định lấy giấy tờ gì đó. Anh vừa mở cửa nhìn vào chiếc bàn làm việc thiếu bóng dáng của Nhã Thư. Hoàng Nam thấy buồn bã đóng cánh cửa lại mà không cần lấy giấy tờ. Hoàng Nam châm một điếu thuốc rít một hơi dài, mòng tìm được giây phút thư thả ngắn ngủi. Anh về phòng làm việc của mình, tựa vào chiếc ghế suy nghĩ miên man

Hoàng Nam không chịu nổi sự trống trải khi vắng mặt Nhã Thư. Anh hoàn toàn mất chủ động trong công việc, chỉ vì sự chi phối của Nhã Thư. Anh không chần chừ, gọi điện thoại cho Nhã Thư: - Alô. Em đó phải không? - Vâng, em đây. có chuyện gì không?

- Mẹ đã khoẻ nhiều chưa em? - Cảm ơn. Mẹ đã khoẻ nhiều rồi. - Anh muốn em biết rằng, không có em, anh không thể làm gì được cả. Hãy tha thứ cho anh, Nhã Thư ạ.

Nhã Thư lặng đi trong điện thoại, cô cũng đau khổ đâu kém gì Hoàng Nam nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh: - Anh cần gì thì nói đi, em không muốn nói chuyện với anh nhiều quá qua điện thoại. - Thôi được. Anh muốn em đến công ty để dự cuộc họp giải quyết các vấn đề nội bộ của công ty. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, anh nghĩ đến lúc phải kết thúc. Em đến nhé. - Anh không nói dối để gặp em chứ? - Không bao giờ. Sự thành thật bao giờ anh cũng muốn dành cho em cả. Em hãy nhớ lấy điều đó. Tạm biệt.

Cúp chiếc điện thoại, Hoàng Nam như lấy lại tinh thần làm việc, khi anh biết chắc thế nào Nhã Thư cũng đến. Anh đang xem xét lại các giấy tờ để chuẩn bị cho cuộc họp. Bỗng có tiếng gõ cửa, Hoàng Nam ngẩng đầu lên: - Vào đi!

Thanh Tùng đang ngoài cửa, khép nép bước vào: - Chào giám đốc ạ!

- Chào anh Tùng. Anh ngồi đi! Vẻ mặt Hoàng Nam nghiêm nghị: - Tôi không biết phải nói với anh như thế nào, nhưng tôi rất thất vọng vì anh. Thanh Tùng có vẻ rụt rè: - Vâng, tôi biết. Những chuyện bản quyền quảng cáo, anh không thể đổ lỗi cho tôi.

Hoàng Nam tỏ ra nóng giận: - Tại sao tôi không thể đổ lỗi cho anh khi anh nắm quyền giám sát công ty trong khi tôi vắng mặt. - Công ty này, mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra vào, thì làm sao tôi giám sát họ được chứ?

- Anh đừng vòng vo nữa! Tốt hơn hết hãy nhận lấy trách nhiệm của mình đi, mặc dù anh không tự tay đánh cắp bản quyền quảng cáo ấy. Tôi không xét trách nhiệm của anh ở đây nữa. Hãy chờ đợi cuộc họp, mọi người sẽ phân xử anh.

Vừa lúc ấy, Nhã Thư bước vào. Hoàng Nam mừng rỡ: - Em vào đây đi.

Nhã Thư trịnh trọng: - Chào anh Tùng. - Không dám. Xin chào cô. Có lẽ tôi đã thành người thừa rồi, tôi xuống phòng họp trước đây. Chào 2 người. Trước thái độ của Thanh Tùng, Nhã Thư ngạc nhiên: - Anh Tùng hôm nay làm sao vậy, hả anh? - Anh không biết.

Hoàng Nam liền nắm tay Nhã Thư kéo cô lại gần hơn: - Anh nhớ em quá. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình ra sao nếu không có em.

- Anh buông em ra đi. Em đến đây để dự cuộc họp chứ không phải để làm những chuyện như thế này. Nhã Thư băn khoăn nhưng lại nói tiếp: - Có lẽ sau cuộc họp em sẽ xin nghỉ ở đây. Đây là đơn xin phép nghỉ của em, mong anh sẽ chấp thuận.

Hoàng Nam thật sự bất ngờ: - Nhã Thư! Sao em phải nghỉ việc? Chẳng lẽ công việc ở đây không tốt cho em? Nhã Thư ơi! Anh van em đừng bỏ anh đi mà, anh sẽ chết mất.

Nhã Thư thấy đau đớn trước lời cầu xin của Hoàng Nam. Cô nhắm nghiền mắt lại, 2 dòng nước mắt lăn dài trên má, nhưng cô vẫn giữ chặt lòng mình: - Anh Nam à! Anh hãy quên em đi và hãy trở về với Hạ Phương. Dẫu sao cô ấy cũng là người đến trước em. Phương có quyền hưởng hạnh phúc mà cô ấy đã vun đắp với anh mấy năm qua. Còn chuyện của em, anh hãy xem như một giấc mơ, giấc mơ mà khi tỉnh ra mới là sự thật. - Không, không bao giờ là giấc mơ cả. Bởi anh rất yêu em và hơn bao giờ hết, anh rất cần có em.

Nhã Thư nghẹn ngào: - Anh hãy mạnh dạn lên mà quên em đi. Hãy quên em đi Hoàng Nam ạ. Em chẳng có gì để anh luyến tiếc cả. Tất cả đã kết thúc. Nhã Thư bỏ chạy trong tiếng khóc nấc. Những giọt nước mắt cứ tuôn chảy cho sự đau khổ của cô. Cô đang dối lòng mình với những thương yêu. Nhã Thư lau khô dòng lệ, bước vào phòng họp với bao đôi mắt dị nghị đổ dồn vào cô. Cô nguỵ trang sự đau buồn của mình bằng một gương mặt tỉnh táo. Cuộc họp được bắt đầu bằng sự chủ trì của Hoàng Nam. Lòng Hoàng Nam đang rối bời, nhưng anh vẫn sáng suốt để lo mọi chuyện. Hoàng Nam đứng dậy, trịnh trọng phát biểu: - Sở dĩ có cuộc họp gấp rút như vậy, vì trong thời gian qua, công ty ta xảy ra quá nhiều chuyện. Một mình tôi không thể giải quyết được hết mà cần ý kiến của mọi người. Trên tinh thần khách quan, tôi cần sự làm việc thẳng thắn của mọi người. Tôi thấy việc đầu tiên cần đưa ra giải quyết là việc mất bản quyền quảng cáo của công ty, gây thất thoát lớn. Trong việc này, tôi không quy trách nhiệm cho một cá nhân nào hay vạch mặt kẻ đã đánh cắp bản quyền, mà tôi cần thấy được nguyên nhân mất bản quyền. Mọi người hãy cho ý kiến đi. Nhưng tôi cũng cho mọi người biết...Thời gian mất bản quyền cũng là thời gian tôi uỷ quyền giám sát công ty lại cho anh Thanh Tùng, trưởng phòng thiết kế. Vì thế, tôi cần ý kiến anh Thanh Tùng.

Thanh Tùng phát biểu trong vẻ mặt đầy kiêu ngạo: - Kính thưa giám đốc, thưa mọi người, theo lời giám đốc nói thì hoàn toàn chính xác. Đúng là thời gian mất bản quyền là thời gian tôi giám sát công ty này. Theo lời giám đốc nói là muốn tìm ra nguyên nhân của vụ việc này, thì chẳng có gì là khó cả. Nếu giám đốc chịu khó quan sát nhân viên của mình một chút thì giám đốc sẽ thấy ngay ở họ luôn có tính chủ quan và thiếu trách nhiệm với công ty. Đó cũng là một trong những nguyên nhân gây nên chuyện mất bản quyền.

Trước ý kiến của Thanh Tùng, mọi người đều tỏ ý phản bác: - Chúng tôi không đồng ý với ý kiến của ông Thanh Tùng. ý kiến thiếu khách quan ông không thể vơ đũa cả nắm được.

Hoàng Nam trầm tĩnh:

- Mọi người sẽ có ý kiến sau. Anh Thanh Tùng tiếp tục ý kiến của mình đi.

Thanh Tùng tiếp tục giở giọng hống hách: - Tôi xin được tiếp tục ý kiến của mình. Tôi được quyền giám sát công ty trong thời gian bản quyền quảng cáo bị đánh mất, thì cũng có nghĩa tôi được quyền vạch mặt người đánh cắp bản quyền chứ? Mọi người trong công ty nhìn nhau khó hiểu. Ai cũng thắc mắc: - Lẽ nào ông ta biết chắc ai là nguời đánh cắp bản quyền? Ai có gan làm chuyện đó chứ? Hoàng Nam cũng nóng lòng muốn biết xem Thanh Tùng sẽ vạch mặt ai. Anh bảo: - Mọi nguời cứ yên lặng và bình tĩnh. Còn Thanh Tùng, tôi nhắc nhở cho anh biết. Một khi anh vạch mặt nguời đánh cắp bản quyền có nghĩa anh đụng chạm đến danh dự và uy tín của người đó. Nếu anh cố tình vu oan cho người đó, anh hoàn toàn chịu trách nhiệm tội vu khống. - Tôi chỉ e rằng khi biết được người đó thì giám đốc chẳng còn đủ bình tĩnh để ngồi yên trên chiếc ghế kia đâu. Nhã Thư chỉ ngồi im lặng chứng kiến sự việc. Cô thấy thương cho Hoàng Nam trước những vất vả. Mọi nguời trong phiên họp không biết mình đang chứng kiến giải quyết vụ việc mất bản quyền của công ty, hay đang chứng kiến sự đối đầu giưấ Hoàng Nam và Thanh Tùng. Hoàng Nam căng thẳng: - Tôi cần sớm nhìn thấy được sự thật hơn là những lời thách thức

Thanh Tùng nhếch mép cười mỉa mai: - Bình tĩnh nào ông giám đốc. Người đó chẳng xa lạ gì với anh đâu. Người đánh cắp bản quyền của công ty chúng ta chẳng ai khác hơn là cô thư ký Nhã Thư. Mọi nguời trong phiên họp bàng hoàng chưng hửng. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía Nhã Thư. Nhã Thư choáng váng đến ngạt thở. Hoàng Nam sửng sốt, nhưng anh hoàn toàn không tin vào lời của Thanh Tùng: - Anh lấy đâu ra bằng chứng để chứng minh là Nhã Thư lấy cắp bản quyền quảng cáo?

- Chỉ có những người lọt tròng như giám đốc mới không nhìn rõ được vấn đề. Trong thời gian gần đây, mẹ của cô Nhã Thư bị bệnh nằm trong bệnh viện. Đó là điều thứ nhất cô ta cần tiền. Điều thứ 2 là cô ta lợi dụng sự sửng ái và lòng tin của ông giám đốc muốn đi làm thì đi, muốn không thì thôi, làm cho người ta ít chú ý đến sự có mặt của cô rồi ra tay đánh cắp. Hơn thế nữa, trong tay tôi còn có tờ giấy thoả thuận mua bán của cô Nhã Thư và bên đối tác. Có chữ ký của cô ấy hẳn hoi. Giá bản quyền không phải là rẻ, nó lên hàng chục triệu chẳng chơi. Vừa nói xong, Thanh Tùng để tờ giấy trước mặt Nhã Thư. Nhã Thư không tài nào biết được tờ giấy đó ở đâu ra mà có cả chữ ký của cô. Cô không tài nào lý giải được sự oan ức của mình trước những bằng chứng của Thanh Tùng đưa ra. Cô thấy đất dưới chân mình sụp đổ, không gian như nghiêng ngửa. Nguời cô chao đảo, nhưng cô gượng đứng dậy và chạy ra khỏi phòng họp mong thoát khỏi sự ngột ngạt khó thở kia.

Hoàng Nam chợt nhớ tới một chi tiết trong những lời nói của Thanh Tùng, đó là chi tiết mẹ của Nhã Thư bệnh. Điều này khiến anh thắc mắc: - Tại sao Thanh Tùng biết được mẹ Nhã Thư bị bệnh? Lẽ nào anh ta kết hợp với Hạ Phương hãm hại Nhã Thư?

Hoàng Nam nhận được điều đó. Anh đến túm lấy áo Thanh Tùng: - Tôi sẽ làm ra sự thật và kiện anh tội vu khống.

Thanh Tùng cao giọng: - Tôi thách anh đấy. Tôi chờ đợi xem ai là người mất tất cả.

Hoàng Nam chẳng màng gì đến những lời của Thanh Tùng. Anh đuổi theo Nhã Thư nhưng đã muộn vì chiếc taxi chở Nhã Thư khuất xa dần. Hoàng Nam nhìn theo trong ánh mắt tiếc nuối yêu thương và thông cảm.

Chiếc taxi đỗ lại trước nhà Nhã Thư, Nhã Thư bước xuống xe mà nước mắt cứ tuôn trào theo nỗi ấm ức trong lòng cô. Cô bước vào nhà đã thấy bà Ngọc Trâm trong nhà. Cô liền sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Bà Ngọc Trâm chưa rõ sự việc thế nào, nhưng bà cũng khóc theo con: - Khóc được thì con cứ khóc đi. Khóc sẽ làm cho con vơi bớt nỗi niềm.

Nhã Thư gào lên trong tiếng khóc: - Mẹ ơi! Con khổ quá mẹ ơi!

- Mẹ biết. Con đã ôm ấp những tâm sự không tỏ cùng ai. Ngay cả mẹ là người thân duy nhất của con mà chưa bao giờ mẹ nghe con than thở. Mẹ không trách con đâu, chỉ vì thương mẹ không muốn cho mẹ lo lắng mà con đành chịu đựng ôm lấy những khổ đau một mình. Con cứng răn và mạnh dạn hơn mẹ rất nhiều.

- Mẹ! Nhã Thư gọi mẹ trong sự đau khổ tột cùng:- Con có tội gì mà người ta vu khống hãm hại con, vu cho con là kẻ đánh cắp? mẹ có tin con gái mình là kẻ xấu xa như thế không?

- Mẹ không bao giờ tin con gái mẹ là kẻ xấu xa như thế. Có ai hiểu con cái mình bằng mẹ.

- Nhưng nguời ta độc ác hơn con tưởng nhiều lắm. Con đã thua, con đã thất bại.

- Đối với mẹ, con đã chiến thắng bằng sự trong sáng của chính mình.

- Ai sẽ tin con khi mọi bằng chứng đã được khéo léo sắp đặt?

- Mẹ nghĩ vẫn còn đấy. Còn có mẹ và bản thân con tin vào tâm hồn trong sạch của con. Biết nghĩ thế, con sẽ thanh thản hơn.

Nhã Thư đau khổ: - Dù thế nào con cũng không muốn ở lại đây nữa. Nơi đã mang đến cho con quá nhiều đắng cay và tủi nhục. Chẳng còn gì để con luyến tiếc. - Kể cả tình yêu của Hoàng Nam? - Con sẽ ra đi và cố quên anh ấy. Dẫu biết đó là đau khổ nhất đối với con. Còn hơn ở lại con sẽ không đủ sức đối diện với mọi người, với tất cả sự độc ác.

- Nào! Hãy nép vào lòng mẹ để tìm sự bình yên. Bao giờ mẹ cũng ở bên con và ủng hộ con trong mọi quyết định. Nhã Thư nhìn mẹ: - Có nghĩa là...

- Đúng rồi đó, mẹ sẽ đi cùng con, con chịu không?

Ôm chầm lấy mẹ, Nhã Thư sung sướng: - Trong nỗi đau tuyệt vọng, con còn niềm an ủi là mẹ. Trong đời con chỉ có mẹ là người tốt thôi.

- Ngược lại đối với mẹ, con là lẽ sống, là niềm hy vọng cuối cùng. Nếu không sống bên con, mẹ biết sống với ai nữa chứ? - Con chẳng còn gì hối hận trong chuyến đi này, vì đã có mẹ bên cạnh. Con muốn đi ngay bấy giờ. Con chuẩn bị hành lý đây. - Ra đi nhanh như thế sao con? - Vâng. Sự chần chờ chỉ phí thời gian. Bà Ngọc Trâm ngẫm nghĩ: - Nhưng rồi con sẽ đi về đâu? - Theo mẹ, mình sẽ đi đâu? - Theo mẹ, nơi tốt nhất mà chúng ta đến có lẽ là nhà má Năm của con ở Vũng Tàu. Mấy ngày trước, má Năm của con có điện thoại cho mẹ, bảo mẹ tìm cho bà ta một chỗ ở Saigon để má Năm con lo công việc gì đó. Đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta trao đổi chỗ ở. Con tính sao?

- Tuỳ theo mẹ quyết định. Con sẽ tôn trọng ý mẹ. Vẻ cứng rắn bên ngoài của Nhã Thư che đậy sự mềm yếu của cô. Bà Ngọc Trâm nhìn con gái mà đau lòng: - Con đang đè nén nỗi đau để ra đi phải không? Con tuyệt đối không hối hận chứ. Nhã Thư giả vờ che giấu nỗi lòng: - Không, và con cũng không muốn bàn chuyện ra đi này với ai cả.

Mẹ con bà Ngọc Trâm lui thủi thu dọn hành lý. Thình thoảng Nhã Thư quay mặt vào trong lau những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt trong đau khổ và tiếc nuối.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx