sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11

Nhã Thư vô cùng buồn bã, bởi trong cô bây giờ Hoàng Nam chỉ là một con người phản bội, gian dối. Cô ngao ngán và chẳng muốn đến công ty tí nào. Với vai trò là một thư ký, cô không thể bỏ ngang công việc được. Với gương mặt thiểu não, Nhã Thư bước nhẹ từng bước rời khỏi nhà. Đứng trước cửa nhà, Nhã Thư định gọi một chiếc taxi nhưng chiếc xe hơi màu trắng quen thuộc đang dừng lại chỗ cô đang đứng. Nhã Thư nhận ra chiếc xe ấy là của Hoàng Nam. Cô bỏ đi, nhưng Hoàng Nam kéo lại: - Em lên xe đi. Anh muốn nói chuyện với em. Nhã Thư vung tay: - Em chẳng còn gì để nói cả. Anh đã lừa dối em.

- Anh không muốn giải thích mọi chuyện với em ngay bây giờ. Em lên xe đi.

Sự giận hờn vẫn còn âm ỉ trong Nhã Thư. Cô dứt khoát: - Em chẳng bao giờ muốn đi cùng anh nữa đâu. Anh đi đi! Tình cờ Đức Huy xuất hiện. Nhã Thư vội vàng đến chỗ Đức Huy, nhằm trả đũa Hoàng Nam: - Anh Huy! Anh chở em đi làm đi.

Đức Huy thản nhiên: - Em lên xe, anh rất sẵn sang.

Hoàng Nam nhìn thấy Đức Huy, giọng hầm hầm: - Xin lỗi, anh đặt sự sẵn sàng của mình không đúng chỗ, bởi cô ấy là người yêu của tôi. Hoàng Nam choàng tay qua vai Nhã Thư:

- Mình đi thôi em ạ. Hoàng Nam dìu Nhã Thư đến chỗ ô tô đậu một cách rất tình tứ, mặc dù 2 người rất giận nhau. Vậy mà anh còn hôn Nhã Thư trước mặt Đức Huy và cả những người đi đường. Hoàng Nam muốn thể hiện tình yêu mình là thế. Anh đã khéo léo đến nỗi Nhã Thư không thể có một sự phản đối nào, và cô càng thấy yêu hơn người đàn ông mạnh mẽ và quyết đoán như Hoàng Nam. Ngồi vào xe, một tay cầm lái, một tay Hoàng Nam ghì chặt Nhã Thư tựa vào nguời mình. Anh cho xe lướt ngang qua mặt Đức Huy vừa khiêu khích vừa cho Đức Huy thấy tình yêu của anh dành cho Nhã Thư là như thế nào. Nhã Thư chỉ còn biết liếc mắt nhìn sau xe mà tội nghiệp cho Đức Huy. Đức Huy tức giận đến sượng sùng khi anh không thể hiện được tình cảm hay một lời nói nào trước Nhã Thư cùng người đàn ông đó. Và qua đó, anh biết được tình yêu của mình chỉ là một tình yêu đơn phương. Anh mang thất vọng và cả sự tự ái của một người đàn ông trở về nhà. Sững sờ vì sự trở về buồn bã của con trai, ông bà Đông Hà ngạc nhiên: - Ủa, con không đi làm sao mà trở về buồn thiu vậy? Đức Huy chưa kịp trả lời thì bà Đông Hà nói trỏng: - Có chuyện gì rồi mới vác cái mặt bùng thụng về đây.

- em có im đi không? Từ từ để con nó nói. Có chuyện gì vậy con?

Đức Huy thở dài thất vọng: - Con đã bị người ta cho leo cây rồi ba ạ. Ba có nhớ có lần con nói chuyện tình cảm của con với cô Nhã Thư cho ba nghe không?

- ừ, ba có biết chuyện đó. Nhưng rồi con và Nhã Thư xảy ra chuyện gì?

Bà Đông Hà trợn mắt nhìn con: - Mẹ đã nói với con hoài, con nhỏ đó không được đâu. Vậy mà con cứ theo đuổi để bây giờ bị xỏ mũi chứ gì? Con trai gì đâu mà khờ thật, con mà cứ mãi yêu nó thì đừng có trách mẹ. - Con chỉ yêu cô ấy, chứ cô ấy đâu có yêu con đâu mà mẹ lo. Bà Đông Hà gật đầu: - thế thì tốt! Đức Huy buồn than: - Ba ơi! Con thật là đau khổ. Không ngờ Nhã Thư lại đối xử với con như thế.

Ông Đông Hà an ủi: - Con trai gì đâu mà mềm yếu vậy con? Người ta không yêu con thì thôi, trên đời này còn thiếu gì con gái. Con cần cố gắng vươn lên để không rơi vào tình trạng thất tình con ạ.

- Nếu muốn làm theo những gì ba nói, con chỉ có cách duy nhất là đi xa thôi.

Bà Đông Hà có một đứa con duy nhất là Đức Huy, nên khi nghe con định đi xa, bà la í ớ:

- Cái gì? Con tính đi đâu? Chỉ vì con nhỏ đó mà con đành bỏ ba mẹ đi sao? Con có còn là con nữa không đấy? Riết rồi mẹ không hiểu nổi. Hiểu được con, ông Đông Hà động viên: - Chắc em không bao giờ muốn con phải sống trong đau khổ chứ? Nếu như thế, chúng ta phải biết hy sinh cho lối sống tự do của con thôi.

- Có nghĩa là anh đồng ý cho con đi chứ gì? Còn em thì không bao giờ.

- Kìa mẹ! Con đi du học để nâng cao kiến thức, để con có thể bước đi vững vàng hơn trong tương lai, chứ con có đi đâu mà mẹ lo và cấm cản.

- Tại sao trước đây ba mẹ hối thúc con đi du học mà con không chịu đi. Bây giờ thì lại đi? Nếu mẹ đoán không lầm thì chỉ tại vì con nhỏ đo mà con mới quyết định ra đi.

- Mẹ ơi! Con van xin mẹ đừng có nhắc đến cô ấy nữa. Con đi để rời xa chứ đâu phải là níu kéo đâu mà mẹ cằn nhằn, đáng lẽ mẹ phải lấy làm vui mừng nữa kìa.

- Con dám hằn học với mẹ à? - Con xin lỗi.

Ông Đông Hà xen vào: - Cho tôi xin 2 mẹ con em. Em hãy để con ra đi. Nó quyết định ra đi là đúng đấy. Nó ra đi để kết thúc mối tình đơn phương với Nhã Thư. Vả lại, đây là cơ hội tốt cho con có thể xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Có sự kết thúc mói có sự bắt đầu chứ em. Em nên để thằng Huy ra đi.

- Nói cho cùng thì anh cũng bênh vực sự ra đi của nó chứ gì? Thôi được rồi, bao giờ đa số cũng thắng tiểu số mà. Em chịu thua cha con anh đâý. Nhưng bao giờ con sẽ đi?

- Giấy tờ con đã có đầy đủ, giờ con chỉ gọi điện đến phòng vé hỏi xem có chuyến đi Pháp nào sớm nhất trong ngày hôm nay không? Bà Đông Hà gằn giọng: - Cái gì? Con đi ngay trong ngày hôm nay à? Có vội vàng quá không con?

- Vâng. Con không muốn chần chừ nữa... con sợ mình sẽ thay đổi ý định.

Ông Đông Hà chặt lưỡi: - Con có tính dứt khoát thế là tốt. Em cũng đừng buồn mà hãy đi chuẩn bị hành trang cho con đi là vừa.

Bà Đông Hà đượm buồn. Ông Đông Hà thì cố giữ bình tĩnh để động viên vợ con trong cuộc chia xa này. Ông đến vai Đức Huy ân cần: - Con ra đi hãy ráng chăm chỉ học hành và giữ gìn sức khoẻ. - Vâng, con biết rồi ba ạ. Ba mẹ hãy chăm sóc cho nhau. Đã lớn tuổi rồi, ba mẹ đừng nên làm việc quá sức sẽ không tốt thôi.

Nghe được những lời ấy của Đức Huy bà Đông Hà đã sụt sùi trong tiếng khóc. Nhìn vào mắt mẹ, Đức Huy như muốn khóc theo. Anh nghẹn ngào: - mẹ ơi! Mẹ đừng khóc nữa mẹ làm con muốn chaỷ nước mắt theo. Con đi rồi con cũng trở về mà.

Ông Đông Hà đến ôm vai vợ con vào lòng: - Thôi mà, đừng mềm lòng nữa. Hãy cứng rắn, hãy vui vẻ lên cho giây phút chia xa này xem nào.

Bà Đông Hà lặng lẽ bước lên lầu. Ông Đông Hà ngồi với con trai, ông trầm tư: - Ba nghĩ con có nên báo với Nhã Thư sự ra đi này không? - Con không biết nữa, ba ạ. - Theo nhìn nhận của ba thì Nhã Thư chỉ xem con như một người anh trai, báo hay không tuỳ con.

- Con đã hiểu được điều đó. Còn giờ thì con xin phép ba, con phải giải quyết một số việc riêng đây. - Được rồi, con cứ đi đi.

Đức Huy chạy về phòng mình. Anh lưỡng lự: - Liệu quyết định ra đi của mình có đúng không? Hay ra đi chỉ vì tự ái và lòng tự trọng của một thằng con trai? Nhưng cuối cùng, Đức Huy cũng đặt bút xuống những lời tạm biệt cùng Nhã Thư.

Trong phòng làm việc của Nhã Thư đang miệt mài bên chiếc máy vi tính. Hồi chuông điện thoại của cô reo vang: - Alô! - Anh là Huy đây. Nhã Thư vui mừng reo lên: - Không giận em về chuyện sáng nay chứ? Em sợ anh giận lắm. Xin lỗi nhen. - Không. Anh không hề giận.

- Em cũng nói thật cho anh biết luôn. Anh ấy chính là người yêu của em mà chưa có dịp em giới thiệu với anh thôi.

Giọng Đức Huy trở nên nghèn nghẹn: - Thôi thì chúc em hạnh phúc.

Ngạc nhiên, Nhã Thư gằng hỏi: - Có chuyện gì không mà anh có vẻ buồn quá vậy? Bộ nghe tin em gái mình có bồ rồi ghen hả ông anh? Xấu nha!

Câu nói đùa kia lại chính là nỗi lòng của Đức Huy, nhưng anh cố đè nén tất cả: - Anh sắp đi xa rồi. Anh muốn gặp em ngay bây giờ, được không?

Liền lúc này, Nhã Thư thấy có mặt Hoàng Nam nên có vẻ bối rối khi nói chuyện cùng Đức Huy qua điện thoại: - Ngay bây giờ không được đâu anh. Em đang làm việc mà. Chiều đi hén. Giọng Đức Huy đáp lại trong điện thoại yếu xìu: - Ừ... thôi cũng được.

Nhã Thư bỏ chiếc điện thoại vào túi quần. Cô quay sang Hoàng Nam, vẻ mặt anh có vẻ nghi ngờ: - Em đã gọi điện thoại cho ai? Có phải anh chàng sáng nay không?

- Anh ấy gọi điện cho em. Anh phải tin em. Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, là mối quan hệ của em và anh ấy chỉ là mối quan hệ bình thường. Nhã Thư nhẹ nhàng đến bên Hoàng Nam: - Trong tình yêu cần nhất là lòng tin. Cũng như em đã lấy tình yêu thương và lòng tin tưởng để tha thứ những lỗi lầm của anh vừa qua.

Hoàng Nam hoàn toàn bị khuất phục bởi tài ăn nói của Nhã Thư: - Anh đã tin em rồi. Nhưng sao em lại anh ấy chiều nay? - Bạn bè lâu ngày gặp lại có sao đâu. Vả lại, em muốn gặp anh ấy. Bởi trong điện thoại, giọng anh ấy có vẻ rất bi quan. Chắc đã có chuyện gì xảy ra. - Em không nói dối anh về việc gặp anh ấy đấy chứ? - Lại không tin nữa rồi. Nhã Thư quay mặt nhìn đi chỗ khác, vẻ giận hờn. Hoàng Nam nài nỉ: - Thôi mà, đừng giận mà. Anh tin rồi. Nhã Thư tát khẽ vào má Hoàng Nam: - Anh đáng ghét lắm!

Hoàng Nam kéo tay Nhã Thư lại gần, ánh mắt 2 nguời giao nhau trong phút yêu đương trào dâng. Hoàng Nam hôn lên môi Nhã Thư, nụ hôn cứ kéo dài trong nồng nàn. Không gian và thời gian đối với Hoàng Nam và Nhã Thư chết lặng. Nụ hôn chưa dứt, bỗng Hạ Phương xuất hiện, theo sau là Thanh Tùng. Hạ Phương trầm tĩnh nghênh mặt, vỗ tay:

- Hai người trông thật đẹp đôi và tuyệt vời lắm.

Hoàng Nam và Nhã Thư nhanh chóng buông nhau ra. Giây phút hạnh phúc mong manh của Nhã Thư trong phút chốc hoá thành nỗi sợ hãi. Hạ Phương nhìn Nhã Thư với ánh mắt đầy thách thức: - Nhã Thư! Cậu tài lắm. Không ngờ cậu và Hoàng Nam có thể lén lút như thế này để qua mặt mình. Cậu tưởng mình là ai chứ? Cậu chỉ là đứa con gái hèn hạ giựt lấy tình yêu của bạn mình. Cậu có thấy xấu hổ và tồi tệ không?

Nhã Thư như bị xúc phạm nặng nề. Cô rưng rưng nước mắt mà không nói được lời nào

Hoàng Nam giựt mạnh tay Hạ Phương: - Cô không có quyền xúc phạm đến Nhã Thư.

Chỉ thẳng vào mặt Hạ Phương, giọng Hoàng Nam uy quyền: - Nhã Thư là người tôi yêu. Không ai có quyền đụng đến cô ấy, kể cả cô, cô biết chưa? Thanh Tùng đứng khoái chí nghênh mặt cười. Hoàng Nam thấy mà giận dữ: - Đây là chuyện của chúng tôi, không có liên quan gì đến anh cả, anh cút đi!

Thanh Tùng lýnh quýnh sợ sệt bỏ đi. Hạ Phương nhảy đong đỏng: - Tới nước này mà anh còn bênh vực cho Nhã Thư. Cô ta là một cô gái không ra gì cả.

- Cô im đi! Bao nhiêu đó quá đủ rồi. Giọng Hạ Phương đanh đá: - Anh tưởng rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh và Nhã Thư à? Anh có nằm mớ không đấy?

Hoàng Nam giơ tay định tát vào mặt Hạ Phương, nhưng anh kịp dừng lại. Nhìn thẳng Hạ Phương, Hoàng Nam tức giận: - Cô thật là...

Nhã Thư ấp úng: - Tôi xin lỗi Hạ Phương. Đúng ra tôi không nên để chuyện này xảy ra.

Hạ Phương quát: - Cậu im đi. Cậu đừng giả nai nữa. Cậu là con cáo đúng hơn! Hạ Phương lại tiếp: - Thư nên nhớ lại đi. Ngày trước, ai đưa Thư vô đây làm chứ? Nếu không có mình thì cậu làm gì có ngày hôm nay. Vậy mà mình không ngờ cậu trả ơn mình như thế này đây. Cậu quả là một người bạn ăn cháo đá bát. Hơn thế nữa, cậu còn hèn hạ hơn mình tưởng nhiều. Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài là đủ.

Với cái miệng và tâm địa của Thanh Tùng, thì đây là cơ hội tốt cho mọi người nhìn thấy chân tướng ông giám đốc mẫu mực của mình. Và có dịp để anh ta trả thù Nhã Thư đã từ chối tình yêu của anh ta. Anh gọi một số người hiếu kỳ đến chứng kiến mối tình tay 3 này

Mọi người chen chúc nhau đứng ở cửa phòng làm việc của Nhã Thư để thoả chí tò mò. Hoàng Nam như bị bẽ mặt. Anh quát tháo: - Có gì đâu mà xem? Mọi người đi làm hết đi.

Hạ Phương kêu lên: - Khoan đã! Mọi người hãy ở lại mà xem chân dung thật về ông giám đốc và cô thư ký của công ty mình như thế nào chứ. Anh Nam và Nhã Thư còn biết ngượng sao mà cúi mặt chứ? Hãy ngẩng mặt lên để cho mọi người thấy sự đểu giả của 2 người. Không còn kềm chế được nữa trước sự xúc phạm của Hạ Phương, Nhã Thư cứng rắn nhìn vào mặt Hạ Phương: - Thôi đủ rồi đó, Hạ Phương. Mình im lặng không có nghĩa là mình chịu thua cậu, mà mình chỉ muốn giữ lại sự tốt đẹp trong 3 chúng ta. Không ngờ cậu vênh vang. Nếu cứ như thế cậu đừng trách mình.

Hạ Phương giãy nảy lên: - Mình không im đó, cậu làm gì mình?

Hạ Phương tức giận cầm tấm hình của Hoàng Nam và Nhã Thư mà cô vừa có được từ Thanh Tùng đưa mọi người xem: - Mọi người thấy chưa? Những cảnh tượng đồi bại của ông giám đốc và cô thư ký của mình đây này.

Nhã Thư cầm lấy một trong những tấm hình ấy xem. Cô vô cùng ngỡ ngàng: - Phương lấy đâu ra những tấm hình này? Phương đã lén lút theo dõi mình với anh Nam phải không?

Hoàng Nam nóng giận nhìn vào Hạ Phương: - Cô thật hèn hạ và độc ác.

Lắc mạnh vai Nhã Thư, Hạ Phương gào lên: - Anh ấy chửi mình đó, cậu vừa lòng chưa? Mình ghê tởm cậu, cậu thật xấu xa và bỉ ổi.

Nhã Thư bình tĩnh: - Phương đưa những tấm hình này ra là tưởng mình xấu hổ với mọi người lắm à? Nếu như vậy thì cậu đã lầm rồi. Những tấm hình này có tác dụng ngược lại. Nó đang khẳng định tình cảm của mình và anh Nam, mà mình và anh ấy khỏi phải nhọc công nói với mọi nguời lời nào. Mình cũng khẳng định cho cậu biết, đây là những tấm hình mình và anh Nam chụp trong kỳ nghỉ mát ở Vũng Tàu đấy. Nhưng cậu vẫn chụp thiếu những cảnh còn nồng nàn hơn nữa kìa. Thiết cho cùng, mình và anh Nam yêu nhau thì cũng chưa có lỗi gì lắm, khi mà anh ấy chưa thuộc về ai. Cậu về mà hối hận cho hành động hồ đồ và ngu ngốc này đi. Vừa nói xong, Nhã Thư đến mang túi xách vào vai, rồi khỏi văn phòng làm việc khó chịu kia. Hạ Phương bị trả đũa một đòn khá nặng. Cô tức tối như vỡ lồng. Hoàng Nam tỏ vẻ hài lòng trước cách cư xử của Nhã Thư. Hoàng Nam nhìn Hạ Phương chỉ còn là ánh mắt căm hờn: - Cô hả dạ chưa? Tôi nghĩ vấn đề này cô đã đi sai nước cờ rồi đấy. Hãy dừng lại đi. Cô tưởng làm như thế là tôi trở lại với cô à?

Hoàng Nam cũng bỏ đi, chỉ còn lại Hạ Phương trơ trẽn. Sau những gì xảy ra là sự vỡ tan, Hạ Phương có vẻ hối hận cho sự nóng vội của mình: - Trời ơi! Mày đã làm gì vậy Hạ Phương? Có chuyện gì đâu mà mày đã làm ầm ĩ cho cả 3 phải bẻ mặt vì mày. Rồi đây mày sẽ mất cả tình yêu lẫn tình bạn.Hạ Phương khóc nấc lên rồi chợt trấn tĩnh lại:

- Không. Mình phải cứng rắn lên để làm một cái gì đó lớn lao hơn, để cho Nhã Thư biết thế nào là sự tổn thương. Hãy chờ đó đi người phản bội.

Thanh Tùng đứng cạnh Hạ Phương lúc nào mà cô không biết. Anh vỗ tay khen: - Em biết nghĩ thế là đúng đấy. Đã làm phải làm tới bến. - Anh giúp em chứ. - Anh rất sẵn sàng... hay nói là anh đang khát khao làm điều đó. Nhưng phải có sự đền bù xứng đáng đấy nhé.

Ánh mắt Hạ Phương đầy vẻ gợi tình: - Khi nào anh thích thì em đấy sẵn sàng chiều.

Thanh Tùng liền ôm chầm lấy ngay Hạ Phương hôn liên tục lên má cô nàng để thoả mãn nỗi khát khao. Nhưng cô thoát ra khỏi vòng tay Thanh Tùng vì ý đồ của cô chưa thực hiện được.

Sau khi cãi nhau với Hạ Phương, Nhã Thư rời khỏi công ty. Cô bước đi thong dong với ánh mắt buồn đăm chiêu. Lòng cô rã rời tan nát. Dù cô đã thắng trong ván cờ kia, nhưng đã để lại ấn tượng xấu trong lòng mọi người. Cô ấm ức cho hành động vội vàng của Hạ Phương. Nhã Thư cố quên đi mọi chuyện để tìm lại cho mình giây phút êm đềm, nhưng hình ảnh Hoàng Nam lại khiến cho cô nghĩ ngợi hơn: - Mình sẽ tiếp tục yêu để nhận lấy sóng gió, hay mình sẽ tìm tới nơi bình yên chẳng hạn như Đức Huy? Nhưng không, mình không muốn chạy trốn mà để lại Hoàng Nam một mình. Mình yêu anh ấy cơ mà. Nhã Thư cảm thấy đầu như muốn nổ tung vì nghĩ ngợi. Hơn bao giờ hết, cô muốn tìm một nơi nghỉ ngơi bình yên và nơi ấy không thể là chỗ nào, ngoài ngôi nhà của cô. Cô về nhà trong sự buồn bã. Bà Ngọc Trâm có vẻ mệt mỏi đang nằm trên giường. Bà gượng ngồi dậy:

- Con mới đi làm về hả? Sao về sớm vậy con. - Hôm nay, công ty con nghỉ sớm có việc.

- Con không nói dối mẹ đấy chứ? - Có bao giờ con nói dối mẹ đâu.

Bà Ngọc Trâm hôm nay nói chuyện với con gái có vẻ khác thường. Nhã Thư đâm lo, liền dò hỏi: - Hôm nay, mẹ làm sao vậy? mẹ có vẻ mệt mỏi và buồn bã quá.

Ngắm nhìn đứa con gái cưng, bà gằn giọng: - Điều đó, mẹ hỏi con thì đúng hơn.

Nhã Thư lảng đi: - Con có gì đâu? Con vẫn bình thường mà. Coi mẹ kìa, mẹ bị bệnh hả?

- Ừ, sao mẹ thấy trong người khó chịu, bứt rứt. Bà Ngọc Trâm gượng ngồi dậy. Nhã Thư đến đỡ mẹ: - Mẹ bệnh thì mẹ cứ nằm đi, ngồi dậy làm gì.

- Cơm nươc mẹ vẫn chưa nấu gì cả. - Mẹ cư để đó cho con. con sẽ nấu cho.

Bà Ngọc trâm vuốt tóc con gái, cười buồn: - Thật tội nghiệp con tôi. - Có gì đâu mẹ lại nói vậy? Rồi sẽ có lúc con chăm lo cho mẹ. Bậy giờ, mẹ để con tập dần đi là vừa.

Vẻ mặt u buồn khác lạ của Nhã Thư không qua được mắt bà Ngọc Trâm. Bà cứ gặng hỏi:

- Trông con đã xảy ra chuyện gì phải khộng? Con đừng giấu mẹ nữa. Mẹ bên con, chăm lo cho con đã hơn 20 năm nay, thì những thay đổi trong con mẹ đều nhận ra được.

Nhã Thư thở dài: - mẹ đừng bận tâm. Chỉ là những buồn vui của cuộc sống ấy mà.

- Chẳng lẽ con không nói cho mẹ nghe được à?

Nhã Thư vùi đầu vào lòng mẹ, nũng nịu: - Mẹ à! Mẹ thấy con lớn chưa hả mẹ? - Dưới mắt mẹ thì bao giờ con cũng nhỏ cả. Nhã Thư vùng vằng: - con hổng chịu, con lớn rồi.

Bà Ngọc Trâm nghiêm mặt: - Con đừng đánh lạc hướng rồi chạy trốn câu hỏi của mẹ.

Nhã Thư nhăn mặt: - Mẹ hỏi gì? - Thì những gì con đang giấu đó.

- Nếu mẹ muốn biết, thì con không giấu mẹ làm gì. Đúng là con đang buồn, vì chuyện tình yêu của con đang gặp những trục trặc. Nhưng mẹ đừng bắt con phải kể ra, bởi vì kể ra chẳng khác nào khơi lại những bực tức và buồn đau trong lòng con.

- Chẳng lẽ giấu kín thì con được yên sao? Con không nghe người ta thường nói: - Khi có chuyện buồn đau thì hãy kể cho một người nào đó để nỗi đau kia được chia đôi sao? Bây giờ, con hãy kể cho mẹ nghe đi.

Hiểu được lòng mẹ bao giờ cũng muốn con sống vui tươi nên sẵn sàng chia sẻ với con những nỗi đau, nhưng Nhã Thư không muốn bà Ngọc Trâm lo lắng vì những chuyện riêng tư của mình. Cô vẫn từ chối lời đề nghị kia: - Được rồi, con sẽ kể cho mẹ nghe tất cả, nhưng không phải ngay bây giờ mà vào một dịp khác. Bởi chuyện xảy ra với con dài lắm. Con đã hứa rồi đó, mẹ chịu chưa?

- Cuối cùng con vẫn không chịu kể cho mẹ nghe chứ gì? Lại hẹn vào dịp khác, con khéo từ chối lắm. Nhưng mẹ vốn có tính kiên nhẫn, mẹ sẽ chờ đến lúc con kể ra thì thôi.

- Mẹ giận con à? Thôi mà mẹ... - Mẹ có giận con đâu. Con đi nấu cơm đi, trễ rồi đó.

Nhã Thư xuống bếp. Cô quây quần với công việc bếp núc, trông cô có vẻ không thành thạo lắm với việc nội trợ. Nhưng mọi chuyện làm cô vơi đi những suy nghĩ về chuyện cô, Hoàng Nam, Hạ Phương vừa xảy ra. Nhớ đến mẹ đang bệnh, Nhã Thư liền hỏi: - Mẹ bệnh có uống thuốc chưa? - Mẹ vừa uống mấy viên nhức đầu đầu mà vẫn thấy còn âm ỉ trong đầu. Không biết bị bệnh gì nữa. - Để con nấu cơm xong rồi, con đưa mẹ đi bác sĩ.

- Có gì đâu mà phải tới bác sĩ, để mẹ nằm nghỉ một lát nữa xem sao.

Bà Ngọc Trâm còn đang nghỉ ở giường, chợt bà nhớ chuyện gì đó, rồi lặng lẽ đến cái kệ sách lấy ra một phong bì thư rồi đến chỗ Nhã Thư. Nhã Thư nheo mày, đẩy bà Ngọc Trâm lên giường: - Trời ơi! Mẹ bệnh mà mẹ xuống đây làm gì? Mẹ lên giường ngủ đi, con nấu được mà. Bà Ngọc Trâm chậc lưỡi: - Con làm gì dữ vậy? Mẹ có chuyện này quên nói với con. - Chuyện gì nữa hả mẹ? - Chuyện là vầy... chiều nay, thằng Huy có ghé nhà mình gởi cho con lá thư này. Mà sao mẹ thấy nó buồn hiu hà? Mời nó vào nhà, nó cũng không vào, mà nó cũng chẳng nói năng gì cả, chỉ đưa thư rồi đi ngay. Bộ con với thằng Huy có chuyện gì sao?

Nhã Thư cầm lá thư từ tay bà Ngọc Trâm nghĩ thầm: - Hôm nay sao Đức Huy màu mè gởi thư cho mình nữa? Nhã Thư chẳng nôn nóng vì lá thư kia, cô để nó lên bàn: - Con với anh Huy đâu có chuyện gì đâu. Anh ấy mới gọi điện cho con kia mà. Nhưng mà giọng anh ấy buồn bã lắm. Chắc là có chuyện gì đó. con có hẹn với anh ấy chiều nay... nhưng mà giờ này con còn ở nhà.

- Thôi hãy tranh thủ nấu cơm rồi đi gặp thằng Huy xem nó có chuyện gì không?

- Nghe anh Huy là mẹ bảo con đi gặp ngay, chứ nghe ai khác là mẹ.. Chưa nói hết câu, bà Ngọc Trâm đã vỗ lên đầu Nhã Thư: - Con nhỏ này chỉ biết trách mẹ thôi.

Vừa nói xong, bà Ngọc Trâm lại lên giường nằm. Nhã Thư chờ thức ăn chín vừa tháo bì thư ra xem. Cô chậm rãi đọc thư:

Ngày buồn và mong đợi

Nhã Thư thương yêu!

Khi em đọc những dòng chữ này thì anh đã đi xa rồi. Anh đi xa để tìm sự an lành cho trái tim mình hay mang theo một cơn sóng dữ dội bởi vì anh đã yêu em. Nhưng chính sự hờ hững vô tư của em đã khiến anh im lặng một thời gian dài. Bây giờ nói ra thì muộn màng quá rồi, phải không em? anh chấp nhận sự muộn màng còn hơn để trái tim minh ngột ngạt và khó thở. Đôi lúc đi bên em, anh thấy thật gần nhưng cũng thật xa. Nhiều khi anh muốn ôm em vào lòng để thoả những khát khao, nhưng anh lại sợ. Anh sợ tình yêu của anh và tình bạn của em sẽ vỡ tan, để rồi từng đêm anh phải cô đơn và trống vắng, sự bực tức xô đẩy anh vào giấc ngủ một cách khó khăn. Một ngày kia, anh lại chứng kiến một người đàn ông khác khoác vai em và bước đi. Lòng anh vô cùng bực tức, nhưng rồi anh lại câm nín. Anh hèn nhát quá, chỉ trông đợi vào cơ may của em dành cho. Điều đó thì không bao giờ xảy ra, nên anh phải ra đi tìm nơi cho trái tim mình ngủ yên. Anh biết chắc một điều rằng, những kỷ niệm buồn vui bên em sẽ theo anh suốt cuộc đời nay. Anh mãi yêu em, nhưng anh đành phải nói câu ngược lại.

Tạm biệt em, tạm biệt thành phố thân yêu, nơi anh đã có em

Chúc em thành công và hạnh phúc bên người em yêu

Hôn em trong ngọt ngào và cay đắng

Anh, Đức Huy.

Đọc xong thư của Đức Huy, Nhã Thư sững sờ trong nước mắt. Cô lýnh quýnh hỏi mẹ:

- Mẹ ơi! Anh Huy đưa lá thư này cho mẹ từ lúc nào? - Thằng Huy vừa đưa cho mẹ một lát thì con về tới. Nhưng mà trong thư nói gì sao con lại khóc?

- Anh Huy viết trong thư là anh ấy đi đâu đó... con cũng không biết. Hèn chi anh ấy điện thoaị cho con có vẻ buồn rầu lắm, đòi gặp con nhưng con từ chối. Trong thư, anh Huy bảo yêu con, nhưng bấy lâu con chỉ coi anh ấy là anh trai thôi.

Bà Ngọc trâm càu nhàu: - Thật tội nghiệp thằng Huy. Nó ra đi cũng vì con đấy, con thật là ác mà.. Trước sự rầy la của mẹ, Nhã Thư chỉ im lặng. Cô khóc cho sự thương hại. Nhã Thư nhanh nhẹn đến bên điện thoại, cô bấm số máy nhà Đức Huy. Cô mong sẽ kịp gặp Đức Huy: - Alô. Từ đầu dây bên kia: - Alô. Xin lỗi chị là ai?

Giọng Nhã Thư gấp gáp: - Tôi là bạn của Đức Huy. Chị làm ơn cho tôi gặp Đức Huy.

- Xin lỗi. Cậu chủ nhà tôi vừa ra sân bay. Nghe đâu 6 giờ chiều này, cậu chủ sẽ lên máy bay rời khỏi VN. - Chị có biết anh Huy đi đâu không?

- Tôi chỉ nghe loáng thoáng.. cậu Hai đi du học gì đó.

Nhã Thư buông chiếc điện thoại, tay chân cô rụng rời. Cô quá bất ngờ vì sự ra đi của Đức Huy. Cô đang đau buồn vì chuyện của cô và Hoàng Nam, giờ lại gặp những lời trong thư của Đức Huy khiến cô chạnh lòng và nuối tiếc. Cô liền dắt xe ra khỏi nhà. Bà Ngọc Trâm chỉ còn kịp hỏi với theo: - Con đi đâu đấy? - Con đến sân bay. Nhã Thư cho xe lao vun vút đi, vì chiếc đồng hồ đeo tay của cô đã chỉ 15' nữa là 6 giờ. Lòng Nhã Thư như lửa đốt.

Nhã Thư gởi xe, chen lấn giữa dòng người cô chạy vội vã tìm Đức Huy. Ánh mắt cô sung sướng khi nhìn thấy Đức Huy đang làm thủ tục để bước vào cửa ngăn cách người đi và người ở lại. Đức Huy vừa làm xong thủ tục thì nghe tiếng gọi: - Anh Huy! Tiêng nguời gọi rất quen thuộc. Đức Huy quay mặt lại và thấy Nhã Thư. Anh chỉ còn kịp vẫy tay chào cô trong nước mắt. Nhã Thư cũng nghẹn ngào. Nhã Thư thẫn thờ bước đi ở hành lang sân bay, thầm nghĩ rồi tự trách: - Tại sao mình không chịu gặp anh Huy trong giây phút cuối cùng này chứ? Nhưng sao anh ấy không chịu báo trước sự ra đi này? Nghĩ cho cùng, anh Huy bao giờ cũng đối xử tốt với mình. Mình thật có lỗi với anh ấy. Cầu mong sao anh ấy sẽ gặp được người mình yêu. Bao nhiêu chuyện xảy ra khiến Nhã Thư rất buồn. Cô lặng lẽ bước đi. Chợt gặp ông bà Đông Hà cô lễ phép chào: - Con chào 2 bác. Bà Đông Hà khóc nức nở vì nỗi buồn xa con. Chỉ có ông Đông Hà trả lời: - Chào con, con mới đến à? - Vâng, con mới đến. - Con có gặp được Đức Huy không? Nhã Thư thất vọng: - Muộn rồi bác ạ.

Ông Đông Hà an ủi: - Con đừng luyến tiếc làm gì. Thằng Huy đi để lo chuyện học hành, rồi có ngày thành danh, nó cũng trở về.

- Con biết ạ. Nhưng con tiếc là anh ấy không báo trước với con chuyến ra đi này. Có lúc anh ấy rủ con cùng đi du học nhưng con nghĩ anh ấy chỉ nói đùa. Không ngờ...

Ông Đông Hà gượng cười: - Hai bác còn chưa biết huống chi con. Vừa nói mấy tiếng đồng hồ sau là nó đi liền, khiến 2 bác cũng không chuẩn bị gì cho nó cả.

Bà Đông Hà Nhìn Nhã Thư như trách móc: - Tại cô mà con tôi phải ra đi, cô chưa vừa lòng sao mà còn đến đây giả nhân giả nghĩa nữa chứ? Nhã Thư ấp úng: - Dạ thưa bác, con..

Ông Đông Hà khuyên can: - Thôi đi em. Còn Nhã Thư, con về đi. Trong cơn xúc động mạnh này, bác gái sẽ không kềm chế được mà xúc phạm tới con.

- Bác nói thế thì con về trước đây. Hai bác cũng đừng buồn về chuyện anh Huy nữa, mà ảnh hưởng đến sức khoẻ. Thỉnh thoảng con sẽ đến thăm 2 bác. Chào 2 bác, con đi đây.

Bà Đông Hà trề môi: - Cảm ơn. Ai cần cô đến thăm. Ông Đông Hà chỉ biết lắc đầu trước tính tình bà vợ. Còn Nhã Thư bước đi như người mất hồn. Cô chạy xe trên đường phố đông ngươì mà sao cô thấy thật đơn côi. Cô ghé vào một shop thời trang cho người đứng tuổi chọn mua một bộ quần áo mới cho bà Ngọc Trâm. Cô mong sẽ làm cho mẹ vui. Nhưng vừa đến trước cửa nhà cô nghe thấy tiếng của một cô gái trong nhà. Cô liền nhận ra tiếng của Hạ Phương. Hạ Phương cao giọng nói với bà Ngọc Trâm: - Bà hãy dạy con gái bà lại đi. Đừng để cô ấy giựt chồng và phá hạnh phúc của người khác nữa. Bà Ngọc Trâm im lặng, oằn oại đau khổ trước những lời sỉ vả của Hạ Phương. Hạ Phương thấy thế liền lấn tới: - Mẹ con bà tưởng tử tể lắm à? Nhưng đó chỉ là sự nguỵ trang bề ngoài thôi, còn bên trong tâm địa thật độc ác.

Nhã Thư bước vào nhà. Trong cơn nóng giận cô định tát vào mặt Hạ Phương nhưng cô kịp kiềm chế mình: - Hạ Phương! Mày vừa nói gì? Ai giựt chồng và phá hạnh phúc của ai?

Hạ Phương ú ớ: - ừ.. ừ.. thì mày chứ còn ai? - Tao nói cho mày biết. Tao với anh Nam hoàn toàn tự do yêu nhau khi anh Nam chưa phải là chồng của mày.

- Mày là đứa vô ơn bạc nghĩa. Dù rất nóng giận, nhưng Nhã Thư bình tĩnh: - Tình yêu là điều tự nhiên, không thể có sự ơn nghĩa. Mày có biết vì sao anh Nam bỏ mày không? Nguyên nhân chỉ là sự trơ trẽn, sa đoạ và thiếu khéo léo của mày đấy.

Đứng vào thế thua, Hạ Phương chỉ biết quát vào mặt bà Ngọc Trâm: - Bà thấy chưa? Con bà giựt chồng người mà còn vênh vang nữa.

Nhã Thư đẩy Hạ Phương đi: - Mày cút ra khỏi nhà tao đi. Mày đã xúc phạm tao ở công ty chưa đủ sao mà còn xúc phạm đến mẹ tao nữa. Hạ Phương kênh kiệu: - Đối với người trăng hoa như mày, thì bao nhiêu sự xúc phạm mới đủ chứ?

Trong cơn xúc động mạnh, bà Ngọc Trâm chỉ còn kịp kêu lên: - Thôi, hãy im hết đi! Bà Ngọc Trâm thở mạnh rồi ngất xỉu trên tay Nhã Thư. Nhã Thư hốt hoảng gào lên: - Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Mẹ tỉnh lại đi. Vừa đỡ mẹ, Nhã Thư vừa quát vào mặt Hạ Phương:

- Mày đi đi! Nếu mẹ tao có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày đâu.

Thấy tình hình không ổn, Hạ Phương nhanh nhẹn rút lui. Nhã Thư đỡ mẹ nằm xuống. Cô liền gọi điện cho phòng cấp cứu. Ít phút sau, chiếc xe cấp cứu đến và đưa bà Ngọc Trâm đến bệnh viện. Nhã Thư đau đớn gào khóc bên mẹ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx