Bãi biển Thuỳ Vân nằm trải dài trong ánh nắng bình minh đỏ rực. Tiếng sóng âm vang rì rào vỗ mãi. Từng cơn sóng bạc đầu hung hãn như muốn cuốn trôi đi mọi vật. Bãi biển buổi sáng sớm yên ắng thưa người qua lại. Nhã Thư cùng mẹ đi dạo. Cô dang tay đứng trước biển mênh mông. Cô hét lên một tiếng to để xua tan những bực bội trong lòng. Bà Ngọc trâm giật thót cả người: - Con làm gì mà la to thế?
- Đó là một trong những phương pháp để con giải toả tâm lý đấy mẹ ạ. Nhã Thư thả hồn lãng mạn: - Biển cả thật mênh mông và dữ dội. So với biển thì con người nhỏ bé biết dường nào. Mẹ có thích biển không?
Bà Ngọc Trâm trầm ngâm: - Mẹ sợ sự ồn ào và dữ dội. - Mẹ sợ là phải thôi. Ở vào tuổi mẹ thì người ta chỉ thích sống những nơi yên tĩnh thôi. VẬy mà con chẳng lo gì được cho mẹ, đến giờ này mà mẹ con mình vẫn khổ sở và lênh đênh như thế này. - Mẹ cùng con đến đây là mẹ muốn con quên đi những buồn phiền mà vui sống lên. Thế sao con cứ ủ dột hoài vậy? Có phải nhớ Sài Gòn rồi không? Hãy nhớ anh chàng Hoàng Nam?
- Mẹ đừng trêu con nữa. Con đang cố quên thì mẹ lại khơi dậy, làm sao con có thể quên được chứ? - Thôi, đừng lấy vẻ bề ngoài che đậy nỗi lòng bên trong chi thêm khổ. Con nghĩ gì cứ việc nói hết cho mẹ nghe, như thế sẽ dễ chịu hơn.
Nhã Thư bùng thụng: - Nếu mẹ cứ bắt con nói hoài thì con không đi dạo với mẹ nữa đâu.
- Thôi, thôi. Mẹ sẽ không réo nữa đâu, mà mẹ chỉ muốn hỏi con một điều này.
- Thì mẹ cứ hỏi đi. - Con nhất định trả lời thật với mẹ nhé. - Vâng, có bao giờ con nói dối với mẹ đâu. - Thật lòng con có muốn về Sài Gòn không? Nghe mẹ nói, Nhã Thư chợt ôm bụng cười. Bà Ngọc Trâm lấy làm ngạc nhiên: - Sao con lại cười?
- Mẹ cứ hỏi mãi làm con tưởng mẹ là người nhớ Sài Gòn chứ không phải là con nữa. Nhã Thư ôm mẹ vào lòng, nũng nịu: - Bây giờ mẹ phải trả lời thật với con nè. Có phải mẹ nhớ Sài Gòn lắm không? - Mẹ hỏi con, con lại hỏi mẹ. Cuối cùng mẹ thấy 2 mẹ con mình, ai cũng nhớ Sài Gòn cả. - Nhớ thì nhớ, nhưng con không về đâu.
- Chẳng lẽ con đi luôn? Con hơi cố chấp đấy.
- Con không biết. Nhưng nếu có thể, con sẽ sống ở đây luôn.
Tiếng sóng vỗ rì rầm, càng lúc bãi biển càng đông người hơn. Nhã Thư theo mẹ trở về nhà nghỉ "Hương Biển". Đó là nhà nghỉ của má Năm Nhã Thư. Nhã Thư nhớ tới má Năm mà trầm trồ khen ngợi: - Má Năm giỏi thật. Mới ngày nào nhà má Năm còn là ngôi nhà ngói đơn sơ, vậy mà bây giờ má Năm đã xây thành nhà nghỉ thật hiện đại. Mấy người con của má Năm người nào cũng dễ thương, ai cũng hiền hoà. Con thích nhất anh Minh. Anh Minh nói chuyện vui hay đùa với con lắm. Hôm nào, con hỏi mấy anh cho con ở lại đây phụ trông coi nhà nghỉ. Mẹ xem tướng con làm tiếp viên có được không?
- Thôi đi cô nương. Vài bữa nữa tôi sẽ bắt cô trả lại Sài Gòn thôi.
Nhã Thư gãi đầu nhăn nhó: - Thôi mà mẹ, con không về Sài Gòn đâu. Con sợ những ngày đau buồn sống lại trong con. - Nhưng ở lại đây, mẹ sẽ làm gì, con sẽ làm gì để sống?
- Từ từ rồi mẹ con mình cũng tính được như lúc ba mất đó. - Không lẽ mình ở nhờ mãi nhà má Năm sao? - Bất quá thì mình đổi căn nhà ở Sài Gòn của mình với căn nhà nghỉ của má Năm là xong. Vậy lúc ra đi mẹ tưởng mình đi du lịch à? - Đúng vậy.
Nhã Thư thở dài: - Con thì tính đi luôn đấy. Nhưng mà thôi, mẹ con mình đừng nói chuyện đi về nữa. VỀ nhà nghỉ nhanh lên, con đói bụng quá rồi.
Vừa về đến nhà nghỉ, mẹ con bà Ngọc Trâm được anh chàng Quang Minh - con trai của má Năm Nhã Thư tiếp đón nồng nhiệt: - Dì Sáu với Nhã Thư vào dùng điểm tâm đi. Con cho dọn từ nãy giờ đó. - Anh Minh chu đáo quá. Cám ơn anh Minh nha. Hay là anh Minh vào dùng với mẹ con em luôn đi. - Ừ, thôi cũng được.
Cả 3 người ngồi vào bàn ăn rất vui vẻ. Nhã Thư nói đùa: - Bữa điểm tâm này, anh Minh tính mẹ con em bao nhiêu?
Quang Minh cú đầu Nhã Thư: - Con nhỏ này! Mày có coi tao là anh trai nữa không? Lâu lâu dì Sáu với em mới ra đây nghỉ mát, chẳng lẽ anh tính toán?
- Nếu em ở đây luôn anh có chịu nuôi em không?
- Anh sẵn sàng. Chỉ sợ em sống ở biển rồi đen thui thôi.
Bà Ngọc Trâm xen vào: - Em con nó nói chơi thôi, chứ đời nào nó chịu ở đây.
Nhã Thư nhướng mày: - Em nói thiệt đó. - Thôi, thôi, được rồi. Em tính sao, anh cũng chiều cả. Còn bây giờ em ăn nhanh lên, chúng ta còn ra biển bơi nữa.
Bà Ngọc Trâm chợt khuyên can: - Thôi, thôi, con đừng dắt Nhã Thư đi bởi ngoài biển nữa. Hôm nay, dì thấy nó đen lắm rồi đó. Đâu con vào soi gương xem người con đen cỡ nào rồi Nhã Thư? - Đen thì có sao đâu? Chi làm cho da thịt thêm mặn mòi. Mẹ có thấy má Năm không? Má là chị của mẹ mà trông má khoẻ khoắn hơn mẹ nhiều. Chắc má hay đi bơi ngoài biển lắm phải không anh Minh? - Chỉ thỉnh thoảng thôi em ạ.
Nhã Thư ăn xong liền chạy về phòng thay ngay bộ quần áo tắm. Với bộ đồ tắm thì những đường cong trên người Nhã Thư lộ ra một thân thể thật cân đối. Nhã Thư từ trên phòng chạy xuống. Không thấy Quang Minh cô nhìn dáo dác. Chợt ánh mắt cô dừng lại ở cô gái đứng ở quầy tiếp tân. Cô nhíu mày: - Lẽ nào là Hạ Phương? Cô ấy đến đây làm gì? Đi tìm mình hay đi du lịch? Hạ Phương xách túi hành lý định đi lên lầu, nhưng cô cũng đã thấy Nhã Thư. Cô tiến gần đến chỗ Nhã Thư hơn. Hơi ngạc nhiên nhưng Nhã Thư rất trầm tĩnh. Hạ Phương cũng từ tốn: - Chào Thư.
Nhã Thư nhã nhặn: - Chào Phương. Phương đến đây để đi du lịch à?
- Không. Mình đến đây để tìm Thư. Nhã Thư trố mắt: - Tìm tôi? Tôi nghĩ tôi và Phương chẳng còn chuyện gì để khiến 2 chúng ta gặp nhau cả. Mẹ con tôi đã ra đi và tìm nói bình yên thì Phương đừng bao giờ mang sóng gió đến cho chúng tôi nữa. Nhã Thư bỏ đi, Hạ Phương lớ ngớ: - Nhã Thư! Hạ Phương bực tức vì chưa kịp nói gì với Nhã Thư thì Nhã Thư đã bỏ đi. Hạ Phương đến chiếc ghế ngồi chờ đợi vì với bộ đồ tắm thì cô nghĩ Nhã Thư chỉ đi tắm biển rồi về chứ không đi đâu xa.
Một giờ, 2 giờ đồng hồ trôi qua từ khi Nhã Thư bỏ đi, Hạ Phương nóng lòng cứ trông ngóng mãi. Hạ PHương quay lại hỏi chị tiếp tân: - Chị làm ơn cho em hỏi?
Chị tiếp tân lịch sự:- Chị cứ hỏi, tôi sẵn sàng giúp chị ngay.
- Nhã Thư ở đây một mình hay có đi cùng ai không? - Cô ấy đi cùng mẹ.
- Bây giờ, chị có biết mẹ cô ấy có trên phòng không?
- Hình như bà ta ở trên phòng. Chị hãy thử lên đó xem. - Vâng, cám ơn chị.
Hạ Phương lại xách túi hành lý lên phòng của mẹ con bà Ngọc Trâm. Cô rón rén gõ cửa. Bà Ngọc Trâm bên trong phòng cứ tưởng Nhã Thư, bà cằn nhằn: - Sao không ở luôn ngoài biển đi, về đây làm gì? mẹ đã bảo đen rồi mà còn tắm nữa. Bà Ngọc Trâm ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra. Bà choáng cả người khi nhìn thấy Hạ Phương: - Cô đi đi. Cô đến đây làm gì? Bà Ngọc Trâm liền đóng sầm cửa lại. Bà hoàn toàn sửng sốt lo sợ, sợ Hạ Phương lại đem đến cho con bà những cơn sóng dữ. Còn Hạ Phương thì buồn bã ngồi gục ngay trước cửa phòng. Cô gục đầu trên gối. Nhã Thư đi tắm biển về. Cô ngỡ ngàng khi thấy Hạ Phương vẫn chưa đi, mà lại ở trước cửa phòng của cô trong tư thế buồn chán. Vốn tính thương người, Nhã Thư cũng động lòng. cô lay người Hạ Phương: - Phương làm gì ở đây?
Chợt nhớ đến mẹ, Nhã Thư lo sợ Hạ Phương lại xúc phạm đến mẹ mình. Nhã Thư nắm áo Hạ Phương kéo đứng dậy: - Phương đã làm gì mẹ tôi? Nếu một lần nữa, Phương xúc phạm đến mẹ tôi thì tôi sẽ không tha cho Phương đâu.
Bà Ngọc Trâm trong phòng nghe tiếng ồn ào của Nhã Thư vội vàng mở cửa. Nhìn thấy Hạ Phương bà nghiêm mặt: - Cô vẫn chưa đi à?
Hạ Phương phân bua: - Bác và Nhã Thư hãy bình tĩnh. Con đến đây không có ý gây phiền hà cho bác và Nhã Thư. Trước hết, con xin bác và Nhã Thư hãy bỏ qua cho con về tất cả chuyện đã xảy ra.
- Tôi và mẹ tôi đã bỏ đi. Điều đó có nghĩa là tôi không muốn đối đầu với Hạ Phương và trả Hoàng Nam về cho Hạ Phương rồi, Phương còn cần gì ở mẹ con tôi nữa.
- Thư không thể mời mình vào nhà nói chuyện sao?
Nhớ đến chuyện cũ, bà Ngọc Trâm vẫn còn căm giận: - Cô muốn vào phòng mẹ con tôi làm gì? Cô không xấu hổ sao?
Hạ Phương chỉ biết cúi đầu. Nhã Thư khuyên mẹ: - Kìa mẹ! Đừng xúc phạm đến Phương nữa. Người ta vẫn thường nói:"đánh người chạy đi chứ ai đánh người chạy lại." Thôi được rồi, Phương vào phòng đi. Bà Ngọc Trâm vẫn tỏ ra khó chịu: - Nếu con mời cô ấy vào phòng, thì mẹ chẳng ở đây làm gì. Nguýt Hạ Phương, rồi bà Ngọc Trâm lặng lẽ bước đi. Nhã Thư chỉ còn biết lắc đầu trước thái độ của mẹ. Rồi cô cùng Hạ Phương bước vào phòng: - Phương ngồi đi. Nước nè, Phương uống đi. - Cám ơn Thư. Nhã Thư mở nhạc, rồi soạn lấy quần áo. Cô nhìn Hạ Phương nghĩ ngợi: - Có gì thì Phương cũng chờ mình thay quần áo đã. Phương cứ thong thả nghe nhạc đi. - Thư cứ tự nhiên, mình sẽ chờ.
Từng bài nhạc thời học sinh được cất lên như xoáy vào lòng Hạ Phương một nỗi đau âm ỉ. Hạ Phương đi ngược dòng thời gian để được sống lại những kỷ niệm vui buồn thời đi học cùng Nhã Thư. Thỉnh thoảng, cô lại mỉm cười một mình. Nhã Thư thay quần áo xong, cô bước ra tắt nhạc, nhưng Hạ Phương lại bảo: - Thư cứ để nhạc đó đi, mỉnh muốn nghe để mình sống lại trong nhũng kỷ niệm êm đềm thời học sinh. Đã lâu rồi, mình không có thời gian để nhớ những kỷ niệm ấy.
Chiều theo Hạ Phương, Nhã Thư vẫn để nhạc, nhưng cô sốt ruột về sự xuất hiện đột ngột của Hạ Phương: - Tắt nhạc đi Phương à. Mình đang nóng lòng muốn biết tại sao Phương lại xuất hiện ở đây.
- Thôi được rồi. Những bản nhạc đó mà nghe vào lúc này thì không hợp chút nào. Mình đến đây tất cả cũng vì Thư và anh Nam. Mình muốn 2 người hãy trở lại với nhau.
- Mình không tin. Bởi Phương đã từng xúc phạm tới mẹ mình phải vào bệnh viện thì giờ đây Phương đâu dễ dàng thay đổi như thế này. Mình không bao giờ quên ngày đó đâu. Mình cứ tưởng Phương đang hạnh phúc bên anh Nam chứ.
- Đó chỉ là hạnh phúc mong manh. Vụt đến, rồi cũng vụt tắt. Hoàng Nam chỉ muốn sống trong hạnh phúc chân thật và muôn thuở của Nhã Thư mà thôi.
- Phương nói sao, mình không hiểu? - Có nghĩa Hoàng Nam chỉ yêu Thư.
- Còn tình yêu của Hoàng Nam và Hạ Phương?
Hạ Phương buồn bã: - Chỉ là tình thương hại. Chính sự xuất hiện của Thư trong trái tim Hoàng Nam đã giúp mình nhận ra điều đó. Vì thế Thư đừng chần chờ gì nữa hãy trở về Sài Gòn ngay đi. Từ lúc Thư đi, tinh thần anh Nam suy sụp. Suốt ngày anh ấy chỉ biết vùi đầu vào những cơn say. Cả cái công ty quảng cáo kia cũng phải đóng cửa. Nếu không có Thư, mình nghĩ cả sự nghiệp và tương lai của Hoàng Nam sẽ sụp đổ. Hơn bao giờ hết, mình khẩn cầu Thư hãy trở về với anh Nam và giúp anh ấy. Chỉ có Thư mới gặp được anh ấy thôi. Nhã Thư im lặng đứng im, có lẽ trong cô còn sự hoài nghi. Biết được điều đó, Hạ Phương trấn an: - Thư hãy tin và cho mình một cơ hội. MÌnh đã nói bằng tất cả lòng thành của mình. Chỉ làm được điều này, mình mới thanh thản và chuộc lại lỗi lầm.
- Phương không oán hận mình nữa sao? Hạ Phương mỉm cười: - Thư và anh Nam thật giống nhau. Khi mình nói mình sẽ đi tìm Thư về cho anh ấy, anh ấy cũng đã hỏi mình câu ấy. Có lẽ để anh Nam nói lại câu trả lời cho Thư nghe thì hay hơn.
Nghe nhắc đến Hoàng Nam, người Nhã Thư run lên theo nhịp đập con tim. Cảm giác yêu đương trong cô bấy lâu nay hôm nay lại trào dâng: - Nhưng bây giờ mình có thể làm gì để giúp anh Nam? - Ngay bây giờ, Thư hãy thu xếp trở về thành phố. Anh Nam đang chờ Thư
Thoáng chút nghĩ ngợi, Nhã Thư hắng giọng: - Phương à! Mình có cảm giác Phương đang hy sinh tình yêu cho mình, phải không?
Hạ Phương cười tươi: - Thư khờ quá đi. Khi yêu, ai cũng ích kỷ kể cả mình, chẳng có sự hy sinh nào đâu. Thư yêu anh Nam, anh Nam cũng yêu Thư... đó mới là tình yêu chân thật. Còn mình chỉ là... mà thôi, mình sẽ phụ Thư thu dọn hành lý.
Nhã Thư nắm lấy tay Hạ Phương: - Phương tốt lắm. Mình đã nghĩ sai về Phương rồi. Phương bỏ qua cho mình nghe
- Có gì đâu, Thư đừng bận tâm. Tha thứ sẽ làm cuộc sống nhẹ nhàng hơn.
Nhã Thư cùng Hạ Phương vui vẻ thu xếp đồ đạc. Bà Ngọc Trâm bước vào phòng, ngạc nhiên: - Con và cô ta làm gì thế? - Thì con và Hạ Phương thu xếp về Sài Gòn.
- Con làm gì mà mẹ không hiểu gì cả. Chẳng lẽ con và Hạ Phương.. Nhã Thư vịn vào vai mẹ: - Đúng rồi. Con và Hạ Phương đã làm hoà với nhau. Phương là người tốt chứ không phải như mẹ con mình nghĩ đâu. Mẹ cũng nên thu xếp đi mà về với con. Hạ Phương đến bên bà Ngọc Trâm, cúi đầu nhỏ nhẹ: - Con biết, những gì con gây nên bác vẫn còn để trong lòng. Con không cầu mong gì hơn ở bác đó là sự tha thứ, xin bác rộng lượng.
Bà Ngọc Trâm xoa nhẹ đầu Hạ Phương: - Con biết nhận lỗi là tốt rồi, bác đâu nỡ hẹp hòi.
Hạ Phương ôm chầm lấy bà Ngọc Trâm. Căn phòng vang lên tiếng cười rộn rã.
@by txiuqw4