Trên đường về Sài Gòn, Nhã Thư ngồi trên xe mà lòng hồi hộp vì sắp gặp lại Hoàng Nam. Còn Hạ Phương nhìn ra ngoài với đôi mắt buồn xa xăm. Nhã Thư thấy Hạ Phương như thế cũng chẳng được yên tâm:- Sao Phương buồn quá vậy?
Hạ Phương gượng cười: - Mình có gì buồn đâu, mình đang vui thì đúng hơn. Quang Minh đang cầm tay lái, buông lời chọc ghẹo: - Thư tìm đâu ra có cô bạn gái xinh quá vậy?
- Anh thích không, em làm mai cho? - Anh chỉ sợ cô ấy chê là dân biển đen đúa.
Hạ Phương im lặng, Nhã Thư lại tiếp: - Anh không biết đấy thôi, chứ Phương rất thích biển. Có thời gian cô ta ở nhà anh cả tháng. - Vậy chứ lúc đó anh đi đâu?
- Thời gian ấy, anh đang hợp tác lao động ở nước ngoài. Quang Minh chậc lưỡi: - Tiếc thật! Biết đâu bây giờ Phương là của anh rồi. - Thôi, đừng có mơ đi ông kẹ.
Chiếc xe ô tô lao vút về Sài Gòn. Vừa về đến thành phố thì trời cũng nhá nhem tối. Nhã Thư nôn nao. Thành phố vẫn vui vẻ nhộn nhịp như thuở nào. Chỉ có lòng người buồn vui thay đổi. Hạ Phương vẫn cứ im lặng theo dòng suy nghĩ buồn bã. Chuông điện thoại di động của cô reo lên. Cô nhẹ nhàng đặt điện thoại lên tai nghe: - Alô. Tôi là Hạ Phương đây. - Chào chị, tôi là nhân viên của khách sạn.. Tôi đã mua được vé máy bay cho chị.
- Thế bao giờ cất cánh? - Tám giờ tối nay. Tôi xin báo cho chị để chị thu xếp hành lý.
- Cảm ơn anh. Tôi sẽ về khách sạn ngay.
Hạ Phương bỏ chiếc điện thoại vào túi thì cũng là lúc chiếc ô tô dừng lại trước nhà Nhã Thư. Nhã Thư vui mừng reo lên: - Cuối cùng cũng được về nhà.
Dì Năm từ bên trong ra mở cửa, gặp lai mẹ con bà Ngọc Trâm, dì Năm rất vui mừng. Dì chỉ vào trán Nhã Thư: - Sao không đi luôn còn trở về đây?
Nhã Thư nũng nịu: - Con nhớ má Năm, nhớ Sài Gòn chứ bộ?
- Hay nói đúng hơn cô đang nhớ anh chàng ngồi trong nhà kia kìa.
Nhìn theo cánh tay dì Năm chỉ, Nhã Thư không còn tin vào mắt mình nữa khi đó chính là Hoàng Nam. Cô sung sướng chạy ùa đến ôm lấy Hoàng Nam. Những giọt nước mắt sung sướng đang rưng rưng trên mắt cô. Hoàng Nam như tìm được lẽ sống: - Cuối cùng em cũng trở về bên anh. Anh không thể diễn tả nỗi niềm hạnh phúc trong lòng mình thế nào cho đúng cả. Anh yêu em. - Em cũng thế. Em yêu anh rất nhiều.
- Em đừng rời xa anh nữa. Anh không thể sống thiếu em được.
- Chẳng có lý do nào để bắt chúng ta xa nhau nữa, phải không anh?
Bà Ngọc Trâm cũng mừng thầm vì sự sung sướng của đứa con gái thân yêu và bao nhiêu sóng gió đã lặng yên. Nhưng bà nhắc nhở: - Nhã Thư à! Con đừng mãi mê tận hưởng hạnh phúc mà quên đi người đã mang hạnh phúc đến cho con ngày hôm nay.
- Đúng rồi, Hạ PHương! Cô ấy đâu rồi? Nhã Thư nhìn chung quanh, nhưng vẫn không thấy Hạ Phương. Nhã Thư chạy vội ra trước cửa nhà thấy Quang Minh đang lau chiếc ô tô gần đó, cô liền hỏi: - Anh Minh có thấy Hạ Phương không?
- Em đúng là vô ơn. Người ta là sứ giả hoà bình cho em và Hoàng Nam, vậy mà khi tìm lại hạnh phúc em vội quên người ta. Nhã Thư đến lay người Quang Minh: - Anh có thấy Hạ Phương không thì bảo? Đừng ở đó mà chì chiết em.
- Anh bảo với Hạ Phương để anh đưa cô ấy về, nhưng cô ấy không chịu và đón taxi đi rồi.
Nhã Thư nhăn nhó: - Trời ơi! Vậy mà anh không gọi em. Nhã Thư trở vào nhà thất vọng:
- Hạ Phương đã đi rồi, anh Nam. - Em có biết Hạ Phương đi đâu không?
- Chắc là về chỗ ở của Phương chư đi đâu nữa.
Loay hoay soạn đồ đạc, Nhã Thư chợt nhớ ra điều gì đó. Cô quay sang hối thúc Hoàng Nam: - Anh Nam! Anh hãy đưa em đi ngay. Em biết Hạ PHương đi đâu rồi.
Nhã Thư kéo Hoàng Nam ra trước nhà, giật chiếc chìa khoá trên tay Quang Minh, cả 2 cùng lên xe chạy đi. Nhã Thư hối thúc: - Anh chạy nhanh lên, kẻo không gặp Hạ Phương.
Chiếc xe dừng lại chỗ khách sạn Hạ Phương ở. Nhã Thư nhanh nhẹn vào khách sạn hỏi thăm: - Anh ơi làm ơn cho em hỏi thăm? - Cô cần gì? - Cô Hạ Phương ở phòng số... còn ở trong phòng không? - Cô ta vừa ra sân bay. - Cảm ơn anh.
Nhã Thư trở lại xe. Và Hoàng Nam cho xe hướng thằng tới sân bay Tân Sơn Nhứt. Nhã Thư tức tốc chạy vào bên trong sân bay. Nhã Thư đứng khựng lại, mừng rỡ vẫy gọi:
- Hạ Phương! Hạ Phương! Hạ Phương quay mặt lại. Cả 2 nhìn nhau. Nước mắt tự dưng chảy dài trên khuôn mặt của 2 người. Hạ Phương và Nhã Thư nắm chặt tay nhau trong tình thân bè bạn. Hoàng Nam cũng từ xa bước tới. Anh chỉ biết nhìn Hạ Phương và Nhã Thư. Nhã Thư nài nỉ: - Hạ Phương ơi! Đừng đi, hãy về với chúng mình, cả 3 chúng ta sẽ làm lại tất cả. - Không, mình phải đi thôi. Bởi mảnh đất này không thuộc về mình.
Siết chặt bàn tay Hạ Phương, Nhã Thư nhắn nhủ: - Mình sẽ không bao giờ quên Phương.
Đứng trước Hoàng Nam, Hạ Phương cởi chiếc nhẫn từ tay cô đưa cho Hoàng Nam: - Anh hãy giữ nó và trao cho người anh yêu. Em không xứng đáng để giữ nó. Hạ Phương ôm choàng lấy Hoàng Nam và hôn lên má anh: - Chúc anh hạnh phúc. Tạm biệt. Hạ Phương đẩy hành lý đi và khuất xa dần. Hoàng Nam nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhã Thư và đeo chiếc nhẫn vào tay cô với lời cầu hôn ngọt ngào.
@by txiuqw4