Tương lai của đại úy Quỳnh giống như con cá đang nằm dưới biển sâu, hình dạng nó thế nào, kích thước ra sao, ông không thể biết. Ông đã thử buông câu, nhưng chỉ giật lên được miếng giẻ rách. Lần này có người đem cho ông tí mồi, rủ ông đi câu lần nữa. Nhưng con cá vẫn ở dưới biển.
Ông hình dung một tương lai khá mơ hồ. Nó ở tận nửa vòng trái đất và cũng không có gì hấp dẫn, nhưng chắc chắn là nó khác với cái chốn bùn lầy nước đọng này.
Tương lại của Trúc thì gần hơn. Chỉ cần mấy tiếng đồng hồ ngồi xe đò là đã thấy ánh đèn lấp lánh, xe cộ náo nhiệt, phố xá xôn xao.
Tuy vậy cả hai thứ tương lai ấy đều đang nằm trong tay của người khác. Trúc phụ thuộc vào giám đốc Minh còn Quỳnh thì tìm vận may một lần nữa ở Tổng lãnh sự Mỹ.
Nhưng đại úy Quỳnh không hy vọng gì nhiều. Đợt phỏng vấn này Mỹ nó cho kê khai thêm những gì không nói được trong đơn. Ông hy vọng vào những vết sẹo chằng chịt do trận “mở đường máu” năm nào để lại. Ông hy vọng vào những đặc vụ biệt kích mà ông đã từng được thả xuống giữa rừng rậm của liên khu 5 vào mùa hè 1972. Chắc chắn người Mỹ còn lưu giữ tên ông trong danh sách những đội đặc nhiệm ấy.
Tiếng Anh vẫn còn kha khá, Quỳnh có thể trả lời phỏng vấn trực triếp với nhân viên tòa tổng lãnh sự.
Tôi chở Quỳnh đến nơi phỏng vấn.
Trong khi chờ đợi, tôi gọi điện thoại cho Trần:
-Tôi đưa bé Trúc đến chỗ ông nhé?
-Cứ đưa nó thẳng đến công ty. Gặp thằng Minh, con tôi. Tôi đã bảo nó xếp lịch để tiếp con bé rồi. Nó sẽ quyết định.
Thế là tôi chở Trúc đến gặp giám đốc Minh. Nó tiếp chúng tôi ngay tại văn phòng và nói rằng nó sẽ giúp đỡ. Tôi hỏi cô gái:
-Cháu ở đây nói chuyện với giám đốc được không? Bác phải đi đón bác Quỳnh.
Cô gái không có vẻ gì là sợ sệt. Nó cười, hất mái tóc bồng bềnh cháy nắng qua bên vai, trông nó xinh lắm.
Tôi đến Tổng lãnh sự Mỹ và đợi chừng mười lăm phút thì Quỳnh ra.
-Phỏng vấn thế nào? Tôi hỏi.
-Không có phỏng vấn. Không đủ điều kiện để dự phỏng vấn.
-Lại do vụ cải tạo hai tuần?
Quỳnh gật gật. Tôi hỏi:
-Sao không đem sẹo ra mà khoe?
-Có gặp thằng Mỹ nào đâu mà khoe. Gặp một con bé nhân viên người Việt. Vạch đùi ra khoe sẹo nó chửi cho bỏ mẹ.
Tôi bảo Quỳnh cùng lại chỗ Trúc nhưng ông nói.
-Kệ chúng nó. Kiếm rượu uống đi. Tao buồn.
Giám đốc Minh hỏi Trúc:
-Em nhuộm tóc hả?
-Tóc vàng tự nhiên.
-Em đâu phải con lai.
-Em đi cắt lúa. Tóc bị cháy.
-Học lớp mấy?
-Lớp Bảy
-Biết tiếng Anh không?
-Không biết.
-Hai mươi tuổi sao mới học lớp Bảy?
-Làm biếng.
-Làm biếng thì ai nhận vô làm.
-Không nhận thì thôi. Đi về.
Nói xong quay đi liền. Minh huýt sáo:
-Này, bé ơi!
Trúc chỉ ngoảnh mặt lại, kênh:
-Ông huýt sáo gọi tôi hả? Tôi có phải chó đâu.
-Xin lỗi. Anh chỉ đùa với em thôi. Anh thích em lắm. Nhưng nếu anh nhận em thì em sẽ làm được việc gì? Không biết tiếng Anh. Không biết vi tính. Trình độ lớp Bảy. Em nghĩ em làm được việc gì?
-Pha trà mời khách. Lau nhà. Hay ông muốn bắt tui chùi cầu tiêu?
-Làm người mẫu.
-Đừng có chọc quê em. Nhưng em nghĩ em có thể đi đòi nợ được. Em dữ lắm.
-Dữ cỡ nào?
-Ở dưới quê tụi bạn em nó nói em là sát thủ.
Giám đốc Minh đến ngồi đối diện cô gái. Ngắm nghía.
-Em còn giữ bộ quần áo và đôi giày anh mua cho em không?
-Thả trôi sông rồi.
-Tại sao?
-Lũ.
Minh nói:
-Thôi, được rồi. Bữa nay thứ năm. Tuần tới em đi làm.
-Làm việc gì?
-Tùy thích.
@by txiuqw4