sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5: Đứa Con Rơi Của Vương Gia

Đó là đứa trẻ thứ tư trong danh sách những “nhân vật” mà tôi đang theo dõi và ghi chép. Nó là con của vương gia và cô bác sĩ riêng của ông khi còn ở trong rừng. Sau ngày thống nhất, cô bác sĩ về quê lấy chồng và gởi con cho bà ngoại. Khi thằng bé được mười sáu tuổi thì bà ngoại mất, nó không có nơi nương tựa.

Ba Trần, bạn học của tôi và đại úy Quỳnh, là một thứ trưởng trong chính phủ Cách mạng Miền Nam. Trong chiến dịch Mùa Xuân 1975 anh bị thương nặng nên không thể lập gia đình được, nghe nói vương gia có đứa con rơi đang lưu lạc ở Long An anh liên hệ với ông và ít lâu sau, người ta dẫn đến cho anh một chàng trai cao lớn, đẹp đẽ.

Tên nó là Minh.

Trần bị thương ở cột sống nên ảnh hưởng rất nhiều đến sinh hoạt bình thường như đi đứng, viết lách. Chưa kể những bộc phát của nó gây nên chứng co giật, phải nằm bệnh viện điều trị dài ngày.

Tôi gặp đại úy Quỳnh ở cổng bệnh viện. Anh dẫn Trúc theo.

-Chào bác.

-Ừ. Hôm nay ăn mặc như thế, xinh lắm.

Khi chúng tôi bước vô căn phòng thì Trần vẫn nằm im. Một người đàn bà sồn sồn và một chàng trai ngoài hai mươi tuổi chào chúng tôi. Đó là Minh.

Bà quản gia và Minh tỏ ra rất quan tâm đến Trúc. Ba người xúm xít nhau ngoài hành lang bệnh viện, cười nói rôm rả. Chỉ một lúc sau, cả ba đều biến mất.

Trong phòng chỉ còn lại ba anh em chúng tôi. Ba Trần kéo tay Quỳnh ngồi xuống cạnh giường:

-Thật ngạc nhiên, sao tụi Mỹ nó không bốc mày đi theo diện H.O?

Quỳnh nói:

-Lúc giải phóng vô, với lon đại úy chắc chắn tao phải đi cải tạo mười năm. Ai dè vô trại cải tạo mới hai tuần thì lù lù một ông cán bộ đến lãnh về. Đó là cậu vợ, mới được cử về làm bí thư xã. Tưởng đó là điều may, không ngờ là xui xẻo. Bạn bè cùng khóa sĩ quan với tao đứa nào cũng được đi Mỹ theo diện H.O, chỉ có tao là bị Mỹ từ chối.

-Vì sao?

-Vì Mỹ nó chỉ nhận những thằng cải tạo từ ba năm trở lên. Tao đi cải tạo có hai tuần. Cho nên phải cày ruộng mười năm nay.

-Chết tiệt!

Quỳnh hỏi:

-Thế còn cậu con nuôi của mày thì sao?

-Vừa xong đại học. Tiếng Anh giỏi lắm. Nó vẫn tự dịch tài liệu cho công ty.

Đó là một công ty địa ốc lớn của thành phố. Tôi không thích kiểu làm ăn của những loại công ty như vậy, vì thực chất nó chỉ là một guồng máy liên kết với chính quyền và các công ty nước ngoài để ép buộc dân nghèo bán đất đai, đồng ruộng của mình với giá rẻ mạt, rồi sau đó dùng những lá bùa “quy hoạch” để kinh doanh làm giàu.

Hồi còn là sinh viên, Trần không có cái “máu” đó, nhưng khi đã ở trong guồng máy, anh không thể cuỡng lại. Anh vận hành theo nó và coi chuyện đó là một dịch vụ hợp pháp và hái ra tiền. Rốt cuộc chính anh lại là người thúc đẩy cái guồng máy đó chạy hết công suất của nó.

Rồi một ngày kia, anh trở thành một thứ “siêu địa chủ” mà không hề hay biết.

Anh đã làm giàu như một cái máy, vì thực ra anh cũng không biết dùng tiền để làm gì. Không vợ con, không anh em, chỉ có một bà mẹ già. Và bây giờ thêm một đứa con nuôi.

Tôi và Quỳnh đều không quan tâm đến công ty của anh. Chúng tôi chỉ nhắc chuyện quá khứ, những kỷ niệm hồi còn trung học…Trần nói nhiều và đầy hứng thú.

Lúc đó, ở cổng bệnh viện, Minh hỏi Trúc:

-Em muốn đi đâu?

-Đi đâu cũng được.

-Đi mua quần áo?

-Mặc vầy được rồi.

-Mua giày?

-Ở ruộng mà ai mang giày.

-Em nói muốn lên ở Sài Gòn mà?

-Lúc đó sẽ tính.

-Vậy muốn mua gì?

-Thôi, khỏi.

Minh tức quá. Lại hỏi:

-Thôi, để anh mua cho em cái bong bóng bay nhé?

-Khùng.

Chàng trai bỏ đi.

-Ê, bỏ tui hả? Tui lạc đó.

-Anh đi lấy xe.

Lát sau Minh lái chiếc Camry tới, mở cửa:

-Mời lên xe.

-Không thích.

-Trời ơi! Còn chảnh nữa. Lên lẹ đi!

-Đi xe này ói.

-Nhưng anh không có xe máy.

-Đi bộ.

Minh ngớ người trong ba mươi giây. Ngạc nhiên tại sao mình không giận. Mà lại thích cái con nhỏ khùng này quá. Đành nói:

-Theo tui.

Trúc lẽo đẽo theo sau. Qua ngã tư, băng ngang đường, vô một tiệm quần áo. Trúc hỏi:

-Vô đây làm chi?

Minh ngắm nghía cô gái, rồi làm trò hề để chọc cười:

-Mua một cái “đầm” thật sang, một đôi giày bằng thủy tinh. Sau đó đi thi hoa hậu.

-Sao ông nói dẫn tui đi mua bong bóng bay?

-Thì sắm mấy thứ đó xong, mình đi mua bong bóng.

Nhưng Trúc không nhúc nhích.

Minh nói:

-Thôi được. Em chờ anh mua cái dao cạo râu.

Rồi đến khều cô bán hàng. Nói thầm thì:

-Chị ơi. Cỡ như cô bé kia, mặc đồ size mấy. Quần, áo, giày?

-Quần size 27. Áo size M. Giày 40.

Minh đi lựa đồ. Lát sau đã có một túi xách trên tay. Trúc hỏi:

-Mua dao cạo râu làm gì mà nhiều vậy?

-Để dành xài.

-Xài bao lâu mới hết?

-Một ngàn năm

-Coi lịch sự vậy mà cũng biết xạo.

-Bây giờ bớt rồi. Hồi trước anh cũng khùng như em vậy.

Trúc bỏ đi liền.

-Đi đâu vậy?

-Ông nói tui khùng, tui không chơi với ông nữa đâu.

-Xin lỗi. Xin lỗi. Thôi đi về.

Khi cô cậu bước vô phòng, Quỳnh chỉ vào Trúc, hỏi Ba Trần:

-Ông biết nhỏ nào đấy không?

Trần cười cười:

-Con ai?

-Con gái của Trần Vũ đấy.

-Trần Vũ…À, cái tay nhà văn ở trên R…

-Phải. Quỳnh nói. Trần Vũ là em của mình.

Ba Trần ngoắc cô gái lại bên giường. Trúc lúng túng. Ba Trần hỏi Minh:

-Con có mua quà gì cho em không?

-Ba đừng lo chuyện quà. Ba lo việc làm đi.

Trúc rụt rè ngồi ở mép giường. Trần hỏi:

-Con muốn lên Sài Gòn sao?

-Dạ. Nhưng con học rất dốt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx