Hai người chuẩn bị tổ ấm như hai con chim sáo nhỏ. Tổ ấm ở trên cù lao nên hai con sáo phải bay sang sông mỗi ngày. Chúng tha những cọng rơm khô, những cọng cỏ chỉ. Chúng lựa cỏ mảnh, mềm và thơm, những cọng rơm còn phảng phất mùi lúa mới.
Đàn ong trong rừng tràm bay về từ sáng sớm, chúng rót mật vào cái lọ thủy tinh để giữa bàn ăn rồi quay trở lại rừng tràm ở cách đấy hai mươi dặm. Những con két xanh đem đến những hũ mứt quả mơ rất thơm và bầy khỉ nhảy từ cành cây hai bên bờ sông qua tán lá rộng của cây bàng, đem trái cây chín đỏ cho đôi vợ chồng trẻ.
Ngày hôm sau cô Lọ Lem gởi tặng Trúc ba hạt dẻ. Trúc đem chỉ thêu giăng quanh túp lều tranh của mình và đàn bướm trắng bay về đậu sáng rực cả một góc vườn. Túp lều biến thành một lâu đài nhỏ được lợp bằng ngàn cánh bướm.
Trúc ném hạt dẻ thứ nhất xuống cỏ, lập tức hiện ra một chiếc áo cưới lộng lẫy. Nàng chưa kịp mặc thì Sen đã bơi xuồng về:
-Trên xã họ chưa chịu ký giấy hôn thú.
-Tại sao?
-Họ biểu anh và em phải đi xét nghiệm máu.
-Trời đất! Có phải mình đang ở Sài Gòn đâu! Đây chỉ là một cái làng quê. Sao thủ tục rườm rà vậy?
-Có lẽ họ nghĩ rằng em vừa mới ở thành phố về.
-O.k. Khi nào thì đi?
-Ngay bây giờ. Anh sẽ chở em lên huyện.
Họ chèo xuồng đi và làm xong mọi việc khi trời đã đứng bóng.
Hôm sau, hai người lại lên huyện. Trúc nói:
-Anh đậu ghe chờ đây. Em lên lấy kết quả trong vòng mười lăm phút.
Rồi Trúc bước lên bờ, đi lẩn vào đám học trò nhỏ đang tan trường. Sen ngồi nhìn chúng, nghĩ rằng rồi mình cũng sẽ có những đứa con như vậy. Lũ học trò đi giữa trưa nắng, nhiều đứa không đội nón, tóc vàng cháy, da rám đen, ruợt đuổi nhau, lẩn vào đám cỏ lát trồng dày đặc dọc theo bờ sông.
Sen hỏi một người vừa chèo xuồng chở trái cây đi ngang qua:
-Anh Tư ơi, cho hỏi mấy giờ?
-Tui không có đồng hồ nhưng chắc cũng gần mười hai giờ.
Sen ngóng lên bờ. Tầm nhìn của anh bị những đám cỏ lát che khuất. Cứ mỗi lần có cái bóng thấp thoáng là anh lại nhổm dậy. Cuối cùng Sen bước lên bờ, tìm cái gốc cây, ngồi đợi.
Lũ học trò đã về hết, những người đi chợ cũng thưa thớt, con đường đất vàng chỉ còn nắng khô và im lặng.
Một sự sợ hãi chợt dạt đến, tràn qua tâm trí anh. Sen đi ngược về phía bệnh viện. Ở đó cũng vắng người. Người gác cổng cũng đã đi ăn cơm. Sân đất chói nắng. Sen chạy thẳng vô phòng xét nghiệm máu.
Một cái phòng trống không. Bàn ghế câm lặng. Sen chạy dọc theo hành lang bệnh viện, chỉ gặp một người quét rác và một con chó nhỏ đang lẩn quẩn gần đấy. Sen muốn khóc.
-Trúc ơi! Trúc ơi!
-Cậu tìm ai vậy?
-Vợ tôi.
-Đi khám thai hả?
Sen hốt hoảng chạy khắp nơi, phòng nào cũng nhìn vào. Cuối cùng lại trở ra phòng trực. Có một cô y tá ở đó.
-Chị ơi! Cách đây hơn một tiếng đồng hồ bà xã tôi có đến đây nhận kết quả xét nghiệm máu, không hiểu sao không thấy trở về.
-Anh ra chợ thử coi.
Sen chạy ra chợ. Chợ cũng vắng người.
-Trúc ơi!
Giọng đã khàn đi. Đã sợ hãi. Nỗi sợ trùm xuống, lạnh buốt, làm hai chân anh run rẩy. Sen trở lại xuồng.
-Trúc ơi!
Đó không còn là tiếng gọi nữa. Đó là tiếng khóc đang dội xuống mặt sông và lan truyền đi theo những con sóng nhỏ.
-Trúc ơi!
Tiếng gọi yếu dần như lời hấp hối.
@by txiuqw4