sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 21: Trúc Xinh Xuất Chiêu

Ai đã nhìn thấy một bản án tử hình? Nó to hay nhỏ, dài hay ngắn? Hay nó chỉ lớn bằng bàn tay?

Một tờ giấy mềm, màu ngà, nhẹ như chiếc lá nhưng nó làm cánh tay Trúc run lên. Dương tính. Trúc cảm nhận một tai họa từ hai chữ ngắn ngủi, lạnh lùng ấy. Nó hiện ra trước mắt như khuôn mặt đầy máu của con quái thú.

Người y tá dặn Trúc:

-Chị sẽ giữ kín chuyện này nhưng ngày mai em phải trở lại để được hướng dẫn điều trị.

Trúc quỵ xuống, gục mặt lên cái ghế dài. Khóc.

Có vài người đứng lại, nhìn, rồi bỏ đi.

Trúc cũng bỏ đi, nhưng không trở lại chỗ Sen đang đợi. Tự nhiên cơn sợ hãi biến mất. Sen cũng biến mất. Chỉ còn lại lòng thù hận. Và Trúc chạy thẳng ra đường, như sợ kẻ thù chuồn mất trước khi nhận lãnh nhát dao xuyên suốt ngực.

Trên phố, người và xe cộ như con nước chảy hờ hững bên ngoài cuộc đời mình. Trúc ngồi với cảm giác xa lạ, đơn độc lạnh buốt.

Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại:

-Trúc hả? Lâu nay gọi hoài không được.

Đó là Khoa, một tay “cò” nhà đất mà Trúc đã quen trong một dịp nào đó. Hắn rủ Trúc đi dự sinh nhật của hắn. Biết đâu hắn có thể giúp mình trả được thù. Trúc nhận lời và chỉ chỗ cho hắn đến đón.

Bữa tiệc tổ chức tại một nhà hàng ở quận Tư. Trúc buồn nên không từ chối những ly bia người ta rót cho mình. Nhưng Trúc chỉ uống. Không nói.

Khoảng mười giờ đêm, tiệc đã tàn. Tụi con trai bu lấy, đòi đưa cô về. Trúc nói:

-Tôi không có nhà.

-Vậy tối nay em ngủ đâu?

-Mấy anh đưa dùm tôi về Bình Thạnh.

-Xa lắm cưng ơi.

-Hay là anh cho tôi ra bến xe buýt.

O.K. Bốn thằng đi hai chiếc xe máy. Kẹp Trúc vào giữa. Trúc say quá nên không đủ sức cưỡng lại.

Đến khi người ta đặt cô nằm xuống thì Trúc nhận ra đó là một căn phòng xa lạ. Trúc sợ quá, ngồi bật dậy. Cô mở tủ lạnh lấy một chai nước, vừa uống vừa đổ nước lên mặt. Khi đã tỉnh táo, cô nhận ra trước mặt mình là thằng Khoa. Có mấy thằng khác đang cuời giỡn trong phòng tắm.

Trúc ngồi co ro, ôm gối.

-Các ông muốn làm gì tôi?

Khoa cười. Nó cởi quần ngay trước mặt Trúc. Cởi luôn áo. Nó đến bên Trúc, chưa kịp ngồi xuống thì ba thằng con trai trần truồng và ướt sũng từ trong phòng tắm ùa ra. Một thằng nói:

-Cưng ơi! Đàn ông tụi anh coi vậy mà phù du lắm. Rồi em sẽ hạ đo ván từng thằng một cho coi.

Trúc nốc cạn chai nước lạnh, ném mạnh cái chai vô tường, đưa hai tay vuốt mặt, vuốt tóc ra sau. Thằng Khoa ngồi xuống giường định cởi nút áo Trúc. Ba thằng còn lại, đứng chống nạnh, chờ sẵn.

Trúc nhìn thẳng vô mặt thằng Khoa.

-Tụi bay là một lũ hèn. Bốn thằng ăn hiếp một cô gái sao?

Khoa nói:

-Không đâu. Tụi tao sẽ làm từng đứa một.

Trúc hỏi:

-Mày là thằng đầu tiên phải không?

-Tất nhiên.

-Vậy hãy bật đèn lên đi. Vì tao rất đẹp, Tụi bay không thích ngắm một thân hình đẹp sao?

-Good idea!

Một thằng trong bọn thốt lên và cười. Rồi tất cả đèn trong phòng đều bật sáng. Trúc nói:

-Dang ra cho tao cởi đồ.

Nhưng cô không cởi đồ mà móc trong túi quần ra tờ giấy ghi kết quả xét nghiệm máu.

-Tao bị HIV. Đọc đi.

Thằng Khoa cầm tờ giấy. Nó nhìn sững một lúc rồi ném tờ giấy lên nệm. Cái dương vật của nó xìu xuống như quả bóng xì hơi, rơi toòng teng giữa hai đùi như miếng giẻ rách. Nó lắp bắp:

-Xin lỗi, xin lỗi.

Rồi vơ lấy quần áo, bỏ ra khỏi phòng.

Trúc nói:

-Người kế tiếp!

Nhưng tất cả đếu bỏ chạy.

Sáng hôm sau, khi trả tiền ổ bánh mì thì trong túi Trúc không còn một đồng nào cả. Nhưng trong đầu cô có một tia hy vọng. Tại sao mình không đến viện Pasteur để thứ lại một lần nữa?

Trúc quyết định ghé một của hàng điện thoại và bán con dế cưng của mình với giá 500 ngàn. Cô đi xe buýt đến viện Pasteur và làm thủ tục thử máu mất 50 ngàn.

Kết quả vẫn dương tính. Không còn gì để nói nữa. Tác giả của những con HIV này không còn ai ngoài Akinari.

Lúc này trong tâm trí cô không còn chỗ cho nỗi buồn. Nó ngổn ngang những tính toán và thù hận. Kế hoạch phải được chuẩn bị chu đáo, khoa học và hiệu quả.

Trúc ghé một trạm bưu điện và gọi cho Minh:

-Chào giám đốc. Biết ai đây hôn?

Minh reo lên bên kia đầu dây:

-Trời ơi! Hôm nay sao mà anh hên quá vầy nè! Em đang ở đâu vậy?

-Ở Sài Gòn.

-Em trở lại làm việc với anh đi. Ba anh bảo anh tìm em về cho được. Ông chửi anh quá trời. Em đi ăn trưa với anh rồi mình nói chuyện nhé?

-O.K. Anh lại bưu điện Phú Mỹ đón em.

Trúc gác máy và đi thẳng vào một tiệm thuốc tây gần đó. Cô mua một số vật dụng cần thiết. Mua xong cô trở lại trạm bưu điện chờ Minh.

Hai người gặp nhau trong quán ăn. Trúc hỏi:

-Akinari đâu rồi?

-Nó về Nhật rồi. Về chữa bệnh.

-Bệnh gì vậy?

-Lao phổi.

Tốt lắm. Không phải lao phổi đâu Akinari ạ. Mày sắp tiêu rồi. Bây giờ tao phải tính số với thằng Minh. Nó mới chính là thủ phạm.

-Em nghĩ gì mà cười vậy?

-Không có gì. Em chỉ lo không gặp anh, em sẽ không biết ở đâu.

-Ăn trưa xong, em nghỉ tạm khách sạn đi. Ngày mai sẽ đi thuê nhà.

Khi hai người vô khách sạn, Trúc nói:

-Anh về công ty đi. Tới giờ làm việc rồi. Em phải ngủ một giấc. Chiều anh lại đây, mình đi phố.

Minh nói:

-Chiều nay anh không có việc gì ở công ty. Anh ở đây quạt cho em ngủ.

-Có máy lạnh rồi. Không cần quạt.

-Thôi, đừng làm khó anh. Lâu nay anh rất nhớ em. Anh không muốn rời em đâu.

Trúc cởi giày, đá nó vô góc phòng.

-Em đi tắm nhé. Trúc nói và xách luôn cái giỏ vô phòng tắm.

Minh bật ti-vi cho đỡ sốt ruột. Nằm được một lát lại ngồi dậy cởi giày, vớ. Cởi luôn quần áo. Chỉ chừa lại cái quần xịp.

-Làm gì mà lâu dữ vậy, cưng?

-Anh chờ em trang điểm một chút.

Cuối cùng Trúc mở cửa phòng tắm bước ra, mình chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng. Cô không gội đầu nên tóc vẫn khô ráo.

-Anh tắm đi.

Minh bảo rằng anh ta đã tắm ở nhà rồi và ôm ngang lưng Trúc, đỡ cô nằm xuống. Trúc ôm cổ Minh hôn lên má một cái và nói:

-Đừng hấp tấp. Nằm xuống cho em đấm lưng. Hãy thư dãn một lát. Mình có cả một buổi chiều ở bên nhau mà.

Minh đành phải vâng lời.

Trúc xoa nhẹ lên lưng, bóp hai vai rồi đặt một cái hôn thật dài trên gáy Minh.

Anh chàng lim dim mắt, thì thầm:

-Em tuyệt vời lắm, Trúc ạ.

Trúc lần tay xuống dưới thắt lưng, rờ rẫm khắp vùng mông, khiến anh chàng rên rỉ.

Khi Trúc ngồi đè lên hai đùi Minh, anh ta cảm thấy rất rõ chòm lông của cô gái lướt trên đùi mình.

Đột nhiên Minh nghe nhói lên một cái.

-Gì vậy?

Minh ngoái lại, nhìn thấy mũi kim tiêm đang cắm phập vô mông mình.

-Em làm gì vậy?

Trúc rút mũi kim, ném xuống đất và bước ra khỏi giường.

Minh ngồi bật dậy, sừng sộ:

-Cô tiêm thuốc mê cho tôi à?

-Tiêm thuốc mê để làm gì?

-Để lấy tiền trong ví tôi chứ gì. Lúc nãy tôi trả tiền bữa ăn cô đã thấy một xấp đô-la.

-Anh lầm. Đó không phải thuốc mê đâu. Đó là máu đấy!

-Máu à? Máu gì?

-Máu của tôi.

-Nghĩa là sao?

-Nghĩa là tôi muốn anh cũng bị nhiễm HIV như tôi và Akinari vậy. Tiêm cho anh một mũi chắc ăn hơn là giao hợp. Đúng không? Với lại, tôi mà thèm đi giao hợp với hạng người như anh à?

Minh đấm mạnh vô thành giường, la lên:

-Con đĩ ngựa! Trời ơi, Akinari!

-Đến bây giờ ông mới hiểu à? Akinari đã chuyển sang giai đoạn AIDS rồi. Bệnh lao phổi của nó chỉ là bệnh cơ hội. Không chừng ở bên Nhật nó đã đi ngủ với giun rồi đấy!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx