sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mật mã Tây Tạng - Chương 44.3:Bí mật đằng sau hình ảnh phản chiếu (2)

Pháp sư Á La lại chắp tay niệm chú. Nhạc Dương tay cầm máy quay phim, bất giác hướng ống kính về phía giáo sư Phương Tân. Trương Lập dang rộng hai tay ra, ngước nhìn giáo sư, vừa cười vừa lắc đầu, không biết nên nói gì cho phải, cùng lúc có đến một mớ từ ngữ nhảy múa trong óc anh “vĩ đại, tiên tri, vượt thời đại…” Mẫn Mẫn thì lao ào lên, quỳ xuống ôm giáo sư thật chặt, “Bác thật là giỏi quá, giáo sư,” rồi còn hôn lên trán giáo sư Phương Tân mấy cái liền.

Trác Mộc Cường Ba nhìn giáo sư Phương Tân chăm chăm, giáo sư nhìn gã với ánh mắt cổ vũ khích lệ, Trác Mộc Cường Ba khẽ gật gật đầu, giáo sư Phương Tân cũng khẽ gật gật đầu, rồi cả hai cùng nở một nụ cười hiểu ý.

“Được rồi Mẫn Mẫn,” giáo sư Phương Tân vỗ vỗ lên vai Đường Mẫn: “Cháu làm bác không thở nổi rồi đây này.” Đợi Đường Mẫn lùi lại phía sau một chút, giáo sư Phương Tân nói tiếp: “Đây cũng không phải mình tôi nghĩ ra được, mà là kết quả nỗ lực chung của tất cả mọi người. Mọi người hãy kiềm chế tâm trạng phấn khích, để chúng ta tiếp tục phát hiện thêm những huyền cơ ẩn chứa sau bức họa này đã, xem nó còn có thể mang đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ nào nữa hay không.” Bấy giờ, tất cả mới lại tiếp tục tập trung chú ý vào bức tranh phản chiếu trên tường.

Lần này ai nấy đều quan sát hết sức cẩn thận, nhìn thật kỹ từng chi tiết xem bức mật quang bảo giám thần bí này còn ẩn chứa điều bí mật gì nữa, nhưng rất đáng tiếc, dường như không thể tìm ra điểm nào đặc biệt hơn nữa. Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng một hồi rất lâu, chợt nghe giáo sư Phương Tân cất tiếng: “Dường như bí mật đã được phát hiện hết rồi, chi bằng đợi chuyển các hình ảnh quay được vào máy tính, sau khi xử lý xong xuôi chúng ta sẽ xem lại lần nữa xem có phát hiện gì mới hay không. Nhạc Dương, ghi hình đến đâu rồi? Này, Nhạc Dương, Nhạc Dương, tôi gọi cậu đấy. Hôm nay sao cậu không phát biểu ý kiến gì cả, như vậy đâu có giống với cậu, năng lực quan sát của cậu đâu rồi?”

Nhạc Dương dịch chiếc máy quay trước mắt ra, cười nói: “Bởi vì đó đều là những chỗ tương đối rõ ràng và nổi bật, tôi nghĩ mọi người chắc chắn nhận ra được. Tôi muốn tìm những chỗ khác biệt bị ẩn đi giống như giáo sư và pháp sư Á Lacơ.” Trương Lập cười hì hì: “Chẳng thành thật chút nào cả, không tìm được thì bảo là không tìm được đi cho rồi.” Khóe miệng Nhạc Dương hơi nhếch lên, để lộ nụ cười tự tin và ngập tràn ánh nắng đặc biệt của mình, nói: “Tôi tìm thấy rồi đấy.”“Ồ, nói ra cho mọi người nghe xem nào.” Giáo sư Phương Tân và những người còn lại cùng dỏng tai lên.

Nhạc Dương lại không nói gì, cứ nhìn chăm chăm vào bức họa thần kỳ kia một lúc lâu, những người khác cũng chăm chú dõi theo ánh mắt của anh chàng, trong chốc lát cả gian phòng lại lặng như tờ, chỉ còn nghe có tiếng lẩm bẩm của Trương Lập: “Thằng nhóc này, sao mà lắm trò thế không biết.”

Cuối cùng, Nhạc Dương cũng giơ một tay lên, chỉ vào chính giữa bức họa: “Cây ở chỗ này, rất to lớn.” “Phì!” Trương Lập không nhịn được phá lên cười ha hả, hỏi Nhạc Dương: “Đây… đây là phát hiện của cậu đấy à? Ha ha, tôi còn tưởng cậu nhìn thấy cái gì nữa chứ, ha ha!”

“Gượm đã nào,” giáo sư Phương Tân gí sát mặt lại gần bức tường, cẩn thận nhấc gọng kính lên, rồi lại chăm chú quan sát chỗ Nhạc Dương chỉ tay đến. “Ồ…” pháp sư Á La cũng lộ vẻ nghi hoặc. Trương Lập không cười được nữa, anh chàng cũng gí mặt lại gần, cây là cây, cung điện là cung điện, cây rất cao, điều này ai cũng biết, có thấy gì đặc biệt nữa đâu?

Giáo sư Phương Tân trịnh trọng nói: “Nhạc Dương nói chính xác đấy, đây không phải vấn đề đơn giản, chỉ nhìn bề ngoài thì không thể nhận ra được, nếu không phân tích kỹ, căn bản không thể nào thấy được điểm này đâu.”

“Ừm…” Trương Lập trợn tròn mắt, thầm tự nhủ sao mọi người đều nhận ra, mà mình lại không thấy gì thế nhỉ? Có điều, vừa ngoảnh đầu lại, anh liền thấy ngay vẻ mặt cũng đang hết sức hoang mang của Mẫn Mẫn. Cuối cùng, không nhịn được, anh chàng đành mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào vậy, giáo sư?”

Giáo sư Phương Tân quan sát một lúc thật lâu, cuối cùng mới nói: “Nếu thật vậy, thì đây là một thông tin rất có giá trị. Tôi cũng để ý thấy rồi, nhưng rốt cuộc cũng không nghĩ đến chuyện này. Mọi người xem, đúng như vừa nãy tôi nói, các kiến trúc kiểu cung điện này đều ẩn hiện sau cây cối và đá núi, lẽ nào người xưa muốn dùng thủ pháp nghệ thuật để khiến chúng toát lên vẻ thần bí hơn, xa xôi diệu vợi hơn? Không, không cần thiết phải làm thế. Rất rõ ràng, ngoài mục đích để người có khả năng quan sát phát hiện ra lối vào Bạc Ba La thần miếu và con đường dẫn đến đó, bọn họ còn muốn nhấn mạnh thêm một điều… cây cối ở nơi ấy!”

Giáo sư Phương Tân lại gần thêm chút nữa, chỉ vào nửa tòa cung điện trong hình phản chiếu, hỏi Trương Lập: “Cậu xem chỗ này đi, tòa cung điện này chỉ lộ ra ba tầng và một đỉnh vòm, thử quan sát kỹ một chút nữa xem, một tầng cao chừng nào? Theo chiều cao đó, bên dưới nó có thể còn bao nhiêu tầng nữa? Còn tòa này, bên trên đã bị che lấp, chỉ lộ ra bên dưới, đếm từ nền lên tổng cộng có bảy tầng, bảy tầng lộ ra ngoài này so với thân cây bên cạnh nó thì sao, cậu nhìn rõ chưa? Chưa cao bằng một phần ba. Giờ cậu lại tiếp tục so sánh thêm chiều cao của một số cung điện khác và cây cối xung quanh đi, cậu sẽ hiểu được, tại sao Nhạc Dương lại nói cây cối ở đây rất cao.”

Trương Lập nói: “Ừm, nói vậy thì cây cối ở đây cũng cao thật đấy nhỉ, ba bảy hai mốt, hai ba là sáu, ít nhất cũng phải cao sáu mươi mét đấy.”Giáo sư Phương Tân lắc đầu: “Không chỉ vậy thôi đâu, một tầng ba mét ba là tiêu chuẩn của nhà hiện đại, thời cổ đại, thông thường chiều cao mỗi tầng không dưới năm mét đâu.” Trương Lập lẩm bẩm: “Bảy năm ba lăm, không phải vậychứ!” “Không sai, nếu người xưa muốn thông qua tỉ lệ này nói cho chúng ta biết diện mạo chân thực của Shangri-la, vậy thì, chiều cao trung bình của cây cối ở đó… đều hơn một trăm mét!” giáo sư Phương Tân nghiêm túc nói. Một trăm mét! Trương Lập tức thì nhớ đến khu rừng Mãng xà âm u lạnh lẽo, toàn thân bất giác nổi da gà, không hiểu sao bỗng lạnh toát sống lưng.

Giáo sư Phương Tân nói: “Cây cao một trăm mét không hề đáng sợ, đáng sợ nhất là trong rừng cây có độ cao trung bình một trăm mét trở lên sẽ ẩn chứa rất nhiều nguy cơ khác nhau. Cần phải biết là, theo thói quen sinh sống tự nhiên của các loài động vật hoang dã, rừng cây càng lớn, cây cối càng cao, sẽ càng chứa chấp nhiều động vật hoang dã thể hình to lớn.”

Về điểm này, những người từng gặp phải cá sấu chúa và trăn khổng lồ Anaconda ở rừng Mãng xà bên châu Mỹ như Trác Mộc Cường Ba, Trương Lập đều có cảm nhận hết sức sâu sắc.Đường Mẫn nói: “Nhưng trong truyền thuyết, ở Shangri-la đâu có động vật hoang dã chứ?”

Giáo sư Phương Tân bật cười nói: “Đương nhiên, ai mà chẳng hy vọng Shangri-la giống như trong truyền thuyết, nhưng chúng ta cũng đều biết, Shangri-la không thể nào giống hệt như trong truyền thuyết miêu tả được. Có câu, rừng xanh rộng lớn, chim gỉ chim gi chim gì cũng có. Huống hồ cả một khu rừng vĩ đại thế này, không thể nào không có động vật hoang dã được, chẳng những vậy, trong bức họa này không phải đã nêu ra rất rõ ràng rồi hay sao?”

Giáo sư Phương Tân chỉ tay lên tường, ở đó, có một con chim trông rất giống tiên hạc trong truyền thuyết bay lượn giữa tầng không, tuy chỉ nhỏ bằng hạt vừng, nhưng nếu dựa theo tỉ lệ bức tranh này, dường như đó không còn là một con chim nhỏ nữa rồi. Trương Lập nói: “Nếu tính toán theo kiểu như vậy, con chim đó, dường như cũng hơi to thì phải?”

Đường Mẫn tự an ủi mình, nói: “Chưa chắc đâu, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của chúng ta cho đó là con chim mà thôi, cũng có khả năng đó chính là một áng mây, còn cả thứ trông giống con hươu này nữa, mọi người xem đi, chỗ này đều là màu đỏ cả, đó rất có thể là một tảng đá, tóm lại, động vật xuất hiện trong bức họa này rất ít, nói không chừng là thật sự không có động vật hoang dã gì đâu.”

Nhạc Dương nói: “Hy vọng đúng như Mẫn Mẫn nói, chỉ có điều… làm ơn nhớ lại anh trai cô, và cả anh Ba Tang nữa.”

Vừa nghe nhắc đến Đường Thọ, Đường Mẫn liền không nói năng gì nữa, Trác Mộc Cường Ba kéo cô lại, ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt sống lưng. Trương Lập vốn định phá lên cười, cũng không khỏi giật mình đờ người ra. Từ sau khi nhặt được cuốn nhật ký của Đường Thọ, anh gần như đã đọc ngấu nghiến cả ngày lẫn đêm, càng xem càng thấy kinh hãi, càng thêm phục Đường Thọ sát đất. Một con người như vậy, sau khi đến nơi này liền trở nên điên loạn, ở nơi thần bí ấy rốt cuộc còn ẩn giấu gì nữa chứ? Còn cả Ba Tang – người đàn ông lạnh lùng, anh và Nhạc Dương mỗi khi ở cạnh Ba Tang đều như thỏ đi với sói, trong lòng thấp thỏm không yên. Thân hình khỏe mạnh tráng kiện, tính cách khát máu ấy, nếu thật sự gặp nhau trên chiến trường, chỉ sợ mười Trương Lập cũng không giết nổi một Ba Tang. Nhưng công cụ giết người đã bị chiến tranh mài giũa thành một cỗ máy sắt thép ấy, khi đến vùng đất thần bí kia, không ngờ cũng bị làm cho kinh hoảng mà mất cả ký ức, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà cả người có thần kinh thép như anh ta cũng không chịu đựng nổi nhưthế.

Giáo sư Phương Tân nói: “Được rồi được rồi, chúng ta đừng tự dọa mình nữa, cũng tuyệt đối chớ nên bỏ qua bất cứ nhân tố nào có thể dẫn đến nguy cơ. Tóm lại, chỉ cần chúng ta làm tốt công tác chuẩn bị để ứng phó với mọi khả năng có thể xảy ra, thì không chuyện gì làm khó được chúng ta nữa. Giờ chi bằng hãy tiếp tục quan sát xem cổ nhân còn muốn nói gì với chúng ta nữa đi. Cường Ba, Cường Ba à…”

“Vâng?” Trác Mộc Cường Ba hơi giật mình luống cuống. Giáo sư Phương Tân nói: “Sao vậy, từ lúc nhìn thấy Hương Ba La mật quang bảo giám, cậu cứ như Từ Thứ vào doanh trại quân Tào vậy, không có ý kiến gì hả?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Ừm, tôi… tôi vẫn đang nghĩ, vừa nãy hình như có cảm thấy gì đó, nhưng lại không sao nhớ ra được, đặc biệt là lúc nghe Mẫn Mẫn nói phần bên dưới bức tranh này lẽ ra phải có rất nhiều nước, tôi đã cảm thấy mình nắm bắt được thứ gì đó rồi, nhưng từ nãy đến giờ vẫn không biết mình muốn nắm bắt thứ gì, vì vậy tôi vẫn đang lục tìm trong trí nhớ, có điều, những gì mọi người thảo luận tôi đều nghe cả. Bằng bức tranh mật quang bảo giám này, cổ nhân đã dùng trí tuệ của họ bày ra trước mắt chúng ta một Shangri-la chân thực hết mức. Nhưng điều tôi muốn biết hơn nữa là, làm sao chúng ta đến được nơi đó. Tôi vẫn luôn nghiền ngẫm những lời thầy giáo đã nói, phải nhìn xuyên qua bề mặt của sự vật, nhìn thấy những thứ ẩn đằng sau chúng. Chúng ta hiện có rất nhiều đầu mối, thậm chí cả tấm bản đồ duy nhất cũng đang ở trong tay rồi. Nhưng chúng ta lại không thể tìm ra con đường dẫn đến Shangri-la từ những đầu mối ấy, rốt cuộc, trong những đầu mối đó đang ẩn chứa điều gì chứ? Có điều gì chúng ta đã sơ suất bỏ qua rồi? Tôi có cảm giác, tôi sắp nắm được thứ ấy rồi, khi nhìn bức họa này, cảm giác ấy lại càng mạnh bội phần. Chỉ còn một chút nữa thôi, một chút nữathôi…”

“Thật sao?” giáo sư Phương Tân ngồi thẳng người dậy, nói: “Đừng để cảm giác ấy trượt mất, tất cả mọi người sẽ cùng nghĩ giúp cậu.” Ông biết, có những lúc, cảm giác có một tia sáng lóe lên trong đầu ấy còn có hiệu quả trực tiếp hơn là phân tích lý tính nhiều lần, đặc biệt là đối với Trác Mộc Cường Ba. Từ lúc giáo sư quen biết gã, trực giác của anh chàng dân tộc Tạng này vẫn luôn luôn mang đến cho người ta những thu hoạch không thể nào ngờ đến. Ánh mắt giáo sư Phương Tân hướng về phía bức họa Trác Mộc Cường Ba đang nhìn chăm chú, nói: “Vậy chúng ta bắt đầu từ Shangri-la đi, Mẫn Mẫn, cháu và Cường Ba đã tập hợp được khá nhiều tài liệu về Shangri-la, giờ chúng ta sẽ đúc rút ra những phần quantrọng, mấu chốt nhất. Cháu nói xem, trong các tài liệu đó có đề cập đến phương pháp nào để đến được Shangri-la haykhông?”

Đường Mẫn nói: “Về điểm này, tuy có rất nhiều cách nói khác nhau, nhưng đại thể quy nạp lại thì có hai loại. Một là thuyết ‘giữa hồ’, cưỡi kim điểu, ngồi thuyền vàng, ngồi hoa sen, tóm lại chính là nói rằng Shangri-la ở giữa một cái hồ khổng lồ, muốn đến đó cần phải có một công cụ nào đó chứ không thể đi bộ được. Ngoài ra còn một thuyết ‘thông đạo’ nữa, rốn quả đất, trục trung tâm quả đất, mạch đất… tất cả đều nói rằng có một đường hầm bí mật dẫn đến Shangri-la, người ở Shangri-la có thể sử dụng để đến bất cứ nơi nào trên thế giới, còn người ở bên ngoài muốn đến được Shangri-la, trước tiên cần phải tìm thấy nó trước đã. Đường thông đạo ấy, đúng là cơ duyên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, người phàm không thể nào tìm được, chỉ có thể dựa vào cơ duyên mà thôi.”

Lữ Cánh Nam nói: “Trong Đại Tạng kinh, còn một cách nói nữa, tương tự như Đường Tam Tạng đi Tây Thiên lấy kinh, chúng tôi gọi là thuyết ‘tai ách’, người đầu tiên nêu rõ là Lục thế Ban Thiền. Lục thế Ban Thiền đã dựa vào miêu tả trongĐại Tạng kinhmà viết ra cuốnShangri-la chỉ nam, trong đó nói muốn đến Shangri-la, cần phải trải qua trùng trùng kiếp nạn, phải vượt qua vô số núi tuyết, băng qua vô số dòng sông, còn phải chiến thắng rất nhiều ác ma ngăn cản người ta đến với Shangri-la, càng quan trọng hơn nữa là, cần phải được thần nhân sống trong Shangri-la công nhận, bằng không, con người vĩnh viễn không thể nào đặt chân lên vùng tịnh thổ ấy được.”

Đường Mẫn gật đầu. Giáo sư Phương Tân nói: “Thực ra, chúng ta còn một phiên bản tương đối đặc thù, có thể nói là cũng ủng hộ cho thuyết ‘thông đạo’. Cường Ba, còn nhớ quyểnNinh Mã cổ kinhcủa nhà cậu viết về Sáng thế sử của người Qua Ba như thế nào không? Các vị thần minh thuở trước vì muốn đem ánh sáng đến, chôn vùi bóng đêm, nên đã tìm lối vào địa ngục, trôi dạt trên dòng sông U Minh đen kịt như mực mấy nghìn vạn năm, lại xuyên qua địa ngục Man Hoang, quái thú ở đó cao bằng ba tầng nhà, da dày như giáp sắt, chim ở đó ăn thịt người và bò dê như gà mổ thóc, côn trùng ở đó còn cao hơn cả con người, muỗi to bằng con trâu… Những điều này, toàn là cậu nói cho tôi cả mà.”

Trác Mộc Cường Ba chăm chú lắng nghe, vô số thông tin chằng chịt hiện lên chồng chéo trong đầu óc gã, mặc dù không nói một lời nào, nhưng đồng tử gã bắt đầu dãn ra: “Trôi dạt trên dòng sông U Minh đen kịt như mực mấy nghìn vạn năm” câu nói này hóa thành một hình ảnh hết sức rõ nét trong óc gã, từng chiếc thuyền hình dáng kỳ lạ, những hàng mái chèo ngay ngắn chỉnh tề vươn ra khỏi thân thuyền, từng chiếc, từng chiếc tiến vào bóng đêm tăm tối vô cùng vô tận, hình ảnh ấy, gã đã thấy ở đâu rồi nhỉ? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong óc gã như thế?

Giáo sư Phương Tân không biết gã nghĩ đến điều gì, nhưng ông biết, dòng tư duy của Trác Mộc Cường Ba quyết không thể bị đứt đoạn. Ông bèn đánh mắt ra hiệu, cả gian phòng lập tức lặng như tờ.

Trác Mộc Cường Ba nhìn hình ảnh phản chiếu lên tường, thấy nó tựa như đã biến thành hình lập thể, gã có thể đi qua mặt tường, cảm nhận được nước suối bắn tóe lên, nghe được cả tiếng chim hót, tiếng thú rừng. Đồng thời, tất cả những gì gã trải qua sau khi nhìn thấy tấm hình Tử kỳ lân dạo nào, giờ từ từ được lọc lại trong não bộ, tựa những dòng suối nhỏ đang tụ lại, hòa vào hồi ức của gã. Dưới chân Shangri-la, dòng suối nhỏ biến thành sông lớn, dòng chảy cuồn cuộn, vươn mãi vào bóng đêm vô tận. Trong hồi ức của Trác Mộc Cường Ba, dòng nước ấy chảy qua Khả Khả Tây Lý… Đội trưởng Hồ Dương rũ bộ râu bám đầy vụn băng, đầy e ngại nói với gã và Trương Lập: “Là dòng chảy ngầm, nói trắng ra là nướcngầm. Sông băng tan chảy thông qua phương thức này để đưa nước ra các nhánh sông, sau đó tụ thành hồ nước trên cao nguyên, cũng có khá nhiều dòng sông được hình thành từ đây. Bên dưới rốt cuộc sâu bao nhiêu không phải chuyện chúng ta có thể thăm dò ra được…”

Dòng nước ấy lại chảy đến rừng rậm châu Mỹ, vô số nhánh sông giao hội, chằng chịt dọc ngang… Giáo sư Phương Tân tản bộ trong hoa viên, nói với gã: “Phải biết rằng, chỉ số thông minh của người Maya vượt xa so với dự tính của các nhà khoa học, bởi vậy, việc họ khai thác những tảng đá trắng khổng lồ ở dãy Andes, lợi dụng dòng chảy đưa chúng vào sâu trong rừng cách đó cả nghìn dặm, đồng thời xây dựng thành trì lâu đài…”

Dòng sông lại chảy đến đại hiệp cốc dưới lòng đất ở Cổ Cách, ở đó mọi người đang hết sức thận trọng đi trên con đường nhỏ men theo vách đá tối om… Lữ Cánh Nam nói: “Không sai, đây chính là một đại hiệp cốc hoàn toàn nằm sâu dưới lòng đất, theo những gì chúng ta quan sát được lúc này, quy mô của nó chỉ sợ không kém sông Nhã Lỗ Tạng Bố đâu.”

Đèn chiếu của ai đó rơi xuống vực sâu, giáo sư Phương Tân kinh hãi: “Trong không gian hoàn toàn tối đen, ánh sáng đèn chiếu này có thể thấy được từ khoảng cách hơn nghìn mét, độ… độ sâu của khe nứt này… không ngờ lại… thật là, thật là gặp quỷ rồi!”

Pháp sư Á La cũng nói: “Lẽ nào thật sự thông đến suối vàng.” Ba Tang lạnh lùng lên tiếng: “Dù là suối vàng, đi thêm một lần nữa cũng có ngại gì đâu.” …

Trong tòa tháp ngược ở Đảo Huyền Không tự, pháp sư Á La đầy cảm xúc thốt lên rằng: “Trong các loại năng lượng tự nhiên, sức gió và sức nước là hai loại được cổ nhân sử dụng sớm nhất, lại là động lực vĩnh viễn tuần hoàn. Nếu tôi không lầm, dưới đáy khe nứt khổng lồ này, cũng vẫn là một dòng sông lớn cuồn cuộn chảy, chỉ có điều khoảng cách xa quá nên chúng ta không nghe thấy tiếng nước đó thôi…”

Đúng rồi! Nghĩ ra rồi, bức vẽ vô số con thuyền tiến vào bóng đêm ấy, gã đã thấy ở thạch thất trong Đảo Huyền Không tự! Nhưng vẫn chưa đủ…

Kế đó dòng chảy lại đến núi tuyết giá lạnh, tầng đất đông được tuyết đọng che phủ nứt toác, bên dưới đen ngòm như mực, không hiểu sâu đến mức nào, nghiêng tai lắng nghe, lờ mờ vẳng lên tiếng cuồn cuộn như sấm rền. Đường Mẫn lo lắng nói: “Bên dưới là gì vậy?”

Nhạc Dương nhún vai nói: “Ai biết được đâu, có lẽ lại là một tầng khe băng thôi, ai mà rơi xuống đấy chắc khó mà leo lên nổi nữa.”

“Dòng chảy ngầm!” Trương Lập làm ra vẻ rất kinh nghiệm giải thích… …

Tất cả những điều đã xảy ra, đều được tua ngược trở lại trong tâm trí Trác Mộc Cường Ba, gã biết, trong đó chắc chắn ẩn chứa một điều gì. Shangri-la, rốn quả đất, trục địa cầu, lênh đênh trên U Minh hà, gã chỉ còn thiếu một thứ gì đó khiến mình bỗng sực tỉnh ngộ. Tất cả những đầu mối này đều vây quanh thứ ấy mà trải rộng ra. Đó là một thứ rất quan trọng, nhưng, rốt cuộc đó là thứ gì chứ nhỉ? Trác Mộc Cường Ba nhắm mắt lại, “Bình tĩnh, nhất quyết phải bình tĩnh!” gã tự nói với bản thân mình như thế, “để tìm kiếm Shangri-la, tất cả các đầu mối đều là để tìm kiếm Shangri-la, chúng ta đã có tòathành được ánh sáng tỏa chiếu, còn thiếu gì nữa nhỉ? Bản đồ? Đúng rồi, bản đồ!”

Tấm bản đồ như mạng nhện lập tức hiện ra trong óc Trác Mộc Cường Ba, lời bình phẩm của đội trưởng Hồ Dương đồng thời vang lên: “Bản đồ thời cổ đại không chi tiết như thời nay đâu, thường chỉ phản ánh mạch núi, dòng sông, đường sá, nơi cư dân tập trung, mặc dù tỉ lệ không thể đến mức tuyệt đối, nhưng ít nhất cũng khiến người ta nhìn là hiểu ngay. Cái thứ này của anh là cái gì đây? Một yếu tố mà bản đồ cần phải chú thích cũng chẳng có, nếu bảo đây là thông đạo, vậy những cái chấm này là gì? Có nơi nào có cả hơn trăm lối ra lối vào không? Anh nhìn đi, đây, đây, đây cả đây nữa, đâu đâu cũng là đường à? Cuối cùng thì thông đến đâu đây? Chỗ nào cũng chui qua được hết à? Thế thì bản đồ cái nước mẹgì chứ?”

… Chính là nó! Trác Mộc Cường Ba mở bừng mắt ra, cuối cùng gã cũng hiểu, thứ mình tóm được kia là cái gì rồi! “Bản đồ, thầy giáo, thầy mở tấm bản đồ mà chúng ta xem không hiểu kia lên đi!” Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng nói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx