Sở Linh lưỡng lự, vì nàng ta là tiểu thư con quan. Mặc dù quan chức của cha nàng ta cũng không lớn gì, nhưng còn không thiếu đến mức để con gái vào cung.
Nàng ta liền nói:
- Sư tôn, đệ tử có thể nào hỏi ý kiến phụ mẫu rồi mới quyết được không?
- Cũng được.
Tôn Tuyết Kha thì không nghĩ nhiều, lập tức chắp tay:
- Sư tôn, đệ tử không vào cung.
Tôn Tuyết Kha là người ra tay cứu Đế Cơ, nếu nói về công nàng ta là người đáng được hưởng nhất, hai suất còn lại chỉ là ké mà thôi. Nhưng Dương Thanh Phong lại không hỏi lý do, cũng không khuyên gì thêm, chỉ gật đầu xem như đã biết.
Có lẽ Dương Thanh Phong vốn cũng không muốn để Tuyết Kha vào cung. Tôn Tuyết Kha là đệ tử Lý Thanh Huyền, không phải của y.
Thấy Tiểu Hoa cúi đầu im lặng, Dương Thanh Phong nhắc:
- Tiểu Hoa, còn ngươi?
- Dạ, sư tôn?
- Mỗi lần xuống núi ngươi vẫn đi tìm ai đó đúng không?
Tiểu Hoa hơi giật mình, chuyện này chẳng lẽ vi phạm giáo quy?
- Đệ tử thất lạc huynh trưởng, cho nên...
Nhìn bộ dạng lo sợ của Tiểu Hoa, Dương Thanh Phong ôn hòa:
- Một mình ngươi chỉ e lực bất tòng tâm mà thôi. Có điều, một khi ngươi có thân phận thị vệ cho triều đình, ngươi muốn tìm lại dễ hơn rất nhiều...
Tiểu Hoa ánh mắt sáng hẳn lên.
Lời này của Dương Thanh Phong mới khiến cô để ý đến chuyện vào cung. Vừa lúc cô chẳng có chút hào hứng nào. Mục đích sống của cô không phải có nhiều tiền hay cho có chức vị gì.
Tiểu Hoa vào Toàn Chân vì muốn học được bản lĩnh, sau đó cùng Đại ca sống vui vẻ, kẻ nào dám bắt nạt cô sẽ trừng trị kẻ đó. Chỉ là mấy tháng này, cô dần dà nản lòng tìm kiếm tung tích Đại ca. Giữa biển người Trường An, tìm một người không khác nào "mò kim đáy biển".
Tiểu Bích cũng đang có mặt, hồ hởi hỏi:
- Sư tôn, nói vậy làm thị vệ có thể ra lệnh cho quân lính sao?
- Gần như vậy, thị vệ trong cung không những bổng lộc nhiều hơn, ngay cả thân phận cũng cao hơn rất nhiều đám quân lính tầm thường. Ngươi nếu làm tốt, không chừng còn có thể đứng ngang hàng quan lại tướng quân...
- Lợi hại như vậy? - Đám nữ đệ tử bắt đầu xì xào.
Vừa rồi Dương Thanh Phong thực ra cũng không nói hết, một khi thân cận với người trong Hoàng tộc, đứa nào biết cách ăn nói ứng xử, chỉ sợ "một bước lên trời" ngay. Chẳng qua đám đệ tử này còn quá trẻ, cũng chưa có dã tâm gì, Dương Thanh Phong tạm bỏ qua.
Đối với đám trẻ này, phần lớn xuất thân dân gian, quá khứ rất nghèo khổ. Tuy đã vào Toàn Chân giáo, thậm chí thành nội tu học được võ công cao cường, nhưng kinh nghiệm sống rất ít ỏi, về thân phận vẫn chỉ là dân chúng tầm thường.
Trong mắt dân chúng, binh lính là một, quan lại là hai, đều là những nhân vật không thể phản kháng, không nên đụng vào. Lúc đầu nghe "vào cung", đứa nào cũng ái ngại. Bây giờ Dương Thanh Phong lại nói công việc không quá khó, vừa có tiền, lại có thể đứng trên đầu quan lính sai khiến, chúng bắt đầu hưng phấn mong chờ.
Sở Linh im lặng nhìn Tiểu Hoa. Cô ta thầm quyết định, Tiểu Hoa mà nhập cung, cô ta cho dù bị cha mẹ phản đối cũng sẽ nhập cung bằng được.
Tiểu Hoa nghĩ một chút, ngẩng đầu:
- Vậy, đệ tử sẽ đi.
Dương Thanh Phong cười hài lòng. Y trông chờ nhất là Tiểu Hoa này. Cô không thân thích, không dã tâm, là một tờ giấy trắng đúng nghĩa. Rơi vào tay ai cũng sẽ thấy thích.
Tiểu Bích tò mò nhất hội, lại hỏi:
- Sư tôn, thị vệ bảo vệ mỹ nhân. Mỹ nhân kia là ai vậy?
- Là Khai Phong Thượng Thính Hành Thủ, họ Lý, tên Sư Sư.
- Lý Sư Sư?
Đám đệ tử nhìn nhau, căn bản không biết Lý Sư Sư là ai. Nghe như không phải phi tần đang trong cung.
...
Đại Tống sau thời Thái Tông luôn chìm trong phong hoa tuyết nguyệt, đâu đâu cũng bàn chuyện thi ca mỹ nữ. Giới showbiz nhân đó phát triển mạnh mẽ, khắp nơi đủ loại nghệ danh sinh ra.
Thượng Thính Hành Thủ là chức danh cao nhất trong showbiz phương bắc, thông thường cả một đạo chỉ có một người. Xếp dưới Thượng Thính Hành Thủ là Thượng Hành Thủ, dưới nữa là Hành Thủ. Một ca kỹ được xưng Hành Thủ có thể xem như diễn viên loại A, đắt show, khủng cát-sê, tiếng tăm cả vùng.
Khai Phong Thượng Thính “Bạch Mẫu Đơn” Lý Sư Sư nổi danh khắp nơi, bởi nàng ta là scandal tình ái của Hoàng đế Triệu Cát. Còn Triệu Cát là người tình thứ mấy chỉ có Lý cô nương tự biết.
Thượng Thính Hành Thủ ở Trường An tạm không rõ là ai. Dù sao kinh thành đất chật người đông, cạnh tranh khốc liệt. Nhưng có thể xem "Họa Các tiên tử" Kỷ Yên Nhiên, lão bản Thất Tú phường, là nhân tuyển số 1.
Nhân tiện lại nói thêm. Ở phương nam, cụ thể ở Giang Nam Lưỡng Chiết, trong showbiz ca kỹ và kỹ nữ được chia ra rất rạch ròi. Không có Hành Thủ chung như phương bắc, mà có chức Hoa khôi cho ca kỹ, và Hồng bài cho kỹ nữ.
Vì sao phải chia ra?
Thế này cho dễ hiểu, kỹ nữ thì đã “nát bét”, còn Hoa khôi thì có thể vẫn “còn nguyên”.
Triệu Cát yêu thích Lý Sư Sư, trong một lần lén ra ngoài vân du.
Cũng phải nói, không biết lão Cát có xuyên không hay không. Chứ thế nào các bậc thần tiên đã dời kinh đô của lão tới Trường An rồi, Cát đại gia vẫn còn gắng chạy cho được tới Khai Phong kiếm Lý Sư Sư, trình độ truy đuổi còn nhiệt tình hơn cả fan Kpop. Nếu mà lão trị quốc cũng nhiệt tình như vậy, Đại Tống đã không bạc nhược như bây giờ.
Gặp một lần xong Triệu Cát đã có ý định nạp Lý Sư Sư vào cung ngay và luôn, đây là phong cách của lão bấy lâu.
Những vị trước thì không vấn đề gì, riêng lần này gặp cực nhiều phản đối từ đám gián quan.
Vì Lý Sư Sư là kỹ nữ.
Lại nói, dù gì cũng là nữ nhân Hoàng đế, cho nên Tống sử mới vẽ vời ra đủ loại dã sử tô hồng cho Sư Sư. Vài đồng chí tác giả viết truyện thời Tống, cũng vì hâm mộ nàng ta, nghĩ ra đủ loại lý do “đau khổ” “đáng thương” cho Lý Sư Sư. Đại khái nàng ấy bị kinh nguyệt không đều, chỉ mới ăn nằm với một người vì bị ép buộc, vân vân và vân vân các loại đổ lỗi.
Sự thật là gì?
Sự thật chính như lần Lăng Phong gặp nàng ta.
Kỹ nữ, có lập đền thờ thì vẫn là kỹ nữ.
Nếu nàng ta không nát, thì người ta đã thuận tay xóa luôn hai chữ kỹ nữ hộ nàng ta, còn làm trò che che dấu dấu cái gì cho mệt?
Gián quan phản đối Lý Sư Sư, cũng dễ hiểu.
Nói giỡn, Hoàng đế ghé chơi là một chuyện, còn đã nạp vào cung là chuyện khác. Chỉ sợ ngay hôm sau toàn quốc sẽ tin đồn trôi nổi bập bềnh, cái gì X thiếu gia từng chơi Lý phi 69 lần, Y công tử từng được Lý phi thổi sáo cho. Này m* nó còn gì là thể diện Hoàng gia nha. Dù sao, thế lực muốn Tống đình sụp đổ đầy ra đó, người ta còn trông cho Lý Sư Sư mau chóng vào cung đấy.
Nhưng lão Cát lại là người thích chiếm hữu và “sưu tầm” hàng rất mạnh. Bằng không lão cũng không cho lập ra cái gì Long Đồ các, Kim Minh ty, đi thu thập bảo vật cả thiên hạ nhét vào cung cho thỏa, mặc dù có đến 90% là lão không nhìn tới.
Cho nên, lão vẫn quyết tâm đem Lý Sư Sư về Trường An.
Vốn lão còn đang nghĩ cách, nhưng chiến loạn Tống Yên lan đến Khai Phong, Triệu Cát lo sốt vó. Yên Vương kia không ham sắc, nhưng là con cháu Thái Tổ, ham đốt nhà. Không cẩn thận Yên Vương vào Khai Phong lỡ tay châm một cái thì coi như người đẹp cũng thành than.
Lòng vòng một lúc, mới có đội ngũ nữ thị vệ lần này.
...
Lát sau, trong điện chỉ còn Tiểu Hoa.
Chỉ nghe Dương Thanh Phong nói:
- Ngươi nếu muốn vào cung, trước tiên phải đổi tên.
- Đổi tên? Vì sao?
Tiểu Hoa không hiểu hỏi lại. Tên này là đại ca đặt cho cô, cô không muốn đổi.
Chỉ nghe Dương Thanh Phong nói:
- Nhập cung, phải có thân phận sạch mới được. Ngươi trước là ăn mày, nếu cứ thế mà đi, căn bản không thể vào cung.
- Vậy...
Nghe ra Tiểu Hoa có ý thoái lui. Dương Thanh Phong chặn ngay:
- Ta sẽ ban cho con họ của ta, họ Dương. Tên thì lấy là Tiểu Uyển, vì ta thấy kiếm pháp con dùng rất uyển chuyển, rất có ngộ tính, sau này có lẽ chính là võ đạo của con. Từ giờ con là họ hàng của ta, chuyện giấy tờ chứng thân ta sẽ lo.
- Dương Tiểu Uyển?
Dương Thanh Phong lại nói:
- Nếu các sư tỷ muội có hỏi đến, thi con nói là vừa có người nhà tìm đến giáo nhận ra con, Tiểu Uyển mới là tên thật của con. Được chứ?
Tiểu Hoa ngần ngại một lúc, rút cục gật đầu.
- Tốt lắm. Tuyết Kha không đi nữa, con có muốn đem theo ai cùng không?
Tiểu Hoa nói:
- Đệ tử và Tiểu Bích ở cùng nhau. Nếu cô ấy muốn đi, thì đệ tử muốn cùng Tiểu Bích.
- Được rồi, vậy thì Tiểu Bích.
Dương Thanh Phong nói như thể chắc chắn sẽ chọn Tiểu Bích, bất kể Tiểu Bích nói sao.
Y lại hỏi:
- Chuyện tu luyện của con thế nào rồi?
Tiểu Hoa ngẩng đầu nghiêm túc:
- Mấy ngày trước, đệ tử bỗng ngộ ra một nơi kỳ lạ, không giống mơ lắm.
- Cái con nói có lẽ là tâm cảnh. Quân Bảo cũng vừa ngộ ra, không nghĩ con cũng đã đến bước này. Rất tốt.
- Tâm cảnh?
Dương Thanh Phong liền vui vẻ nói:
- Tâm cảnh là một cảnh giới khi luyện tâm pháp. Ngộ được tâm cảnh, con sẽ càng nhanh thăng tiến. Tâm cảnh sẽ mở ra thế giới mới ngay trong con, cũng ẩn chứa rất nhiều cám dỗ. Cho nên con càng phải vững vàng, không được để cho tâm lạc lối yếu ớt. Nếu không, gặp phải kẻ địch biết cách tấn công tâm cảnh, nhẹ thì tổn hao khí lực, nặng thì bị đối phương khống chế, sẽ rất nguy hiểm.
Tiểu Hoa liền hỏi:
- Đột nhập tấn công tâm cảnh? Sư tôn, tâm cảnh ở trong tâm trí con, người khác lấy cái gì xâm nhập nó?
Dương Thanh Phong gật gù tỏ ý khen ngợi, nói:
- Nó gọi là thần thức.
- Thần thức?
Dương Thanh Phong chắp tay ra sau, nói:
- Thần thức là một bí ẩn trong võ học. Đạo gia chúng ta lấy tam bảo “tinh khí thần” làm chủ, luyện khí sẽ hóa thần, chính là cái thần này. Nhưng cụ thể ra sao, thì ngay cả ta cũng không rõ ràng. Con chỉ cần biết, tâm cảnh non nớt của con, chính là một thứ mà những cao thủ về thần thích nhất.
Tiểu Hoa không hiểu lắm.
Chỉ nghe Dương Thanh Phong trầm giọng:
- Đây vốn là một cách luyện thần mà ma đạo dùng đến. Bọn chúng dùng tâm cảnh của con để luyện thần của chúng. Trọng yếu là, một khi chúng dùng thần lọt được vào tâm cảnh. Bởi vì tâm con còn non yếu, dễ dàng bị đánh lừa. Chúng sẽ lấy được hết bí mật trong người con.
- Đáng sợ như vậy sao? Vậy có cách nào chống lại không?
- Cách duy nhất chính là tiến lên, luyện cho tâm cảnh vững vàng. Để cho dù có bị đột nhập, cũng có thể đuổi chúng ra ngoài.
- Sư tôn, nói vậy có thể dùng thần của đối phương luyện tâm của mình chứ?
Dương Thanh Phong cười lớn, nhìn Tiểu Hoa hân thưởng, nói:
- Giỏi lắm, còn có thể nghĩ được như vậy.
Nhưng lão liền trầm giọng ngay:
- Thực ra cách này đã có từ lâu, chẳng qua không đơn giản như vậy. Nên biết ngay việc đột nhập tâm cảnh đối phương đã đòi hỏi bí pháp, không phải nói muốn vào là vào. Một khi đã vào được, lúc đó chỉ có bản năng chiến đấu với nhau, mỗi đòn chính là một ý nghĩ của con, nhanh đến mức không thể dừng, cũng không có cách gì dừng. Hơn nữa, luyện thần là bí ẩn. Tìm được một người luyện thần để cùng tu luyện với con, khó như lên trời.
Dương Thanh Phong sợ Tiểu Hoa lún vào "tà đạo", vội chỉnh lời:
- Trong võ học, mọi đường tắt đều có hại. Cách này chỉ có đám Ma môn lợi dụng, Toàn Chân chúng ta không cần đến nó.
Tiểu Hoa gật đầu, hỏi:
- Sư phụ, nếu đã không có thần luyện để tâm cảnh, vậy con nên luyện thế nào?
Dương Thanh Phong nói:
- Luyện tâm, thì chỉ có tự vượt qua thử thách trong tâm. Thanh tâm quả dục, chỉ cần trước mọi tư dục cám dỗ đều có thể tĩnh lặng, như vậy ắt thăng tiến.
Cách này của lão Dương không sai, dù sao tĩnh cũng là tôn chỉ của Đạo gia xưa nay.
Nhưng lại khá chậm.
@by txiuqw4