Trong phòng vẫn một mảnh tối mờ, những tiếng thở dốc dồn dập lúc trước đã không còn tăm tích.
Lăng Phong ngủ say như chết. Bị thương còn ham, mệt đến rã rời.
Lúc này, Phong ca đang dang tay dang chân ôm trọn lấy thân thể mềm mại của Thành Bích, tư thế khiếm nhã cùng cực. Một bàn tay to không quên đặt trên bộ ngực đầy đặn của nàng. Nơi đó vừa trắng vừa tròn, lại bạo mãn vểnh lên, vô cùng phù hợp để kê tay ngủ.
Thành Bích vẫn còn thức. Nàng nằm cuộn trong lòng Lăng Phong, lẳng lặng dựa sát vào bờ ngực rắn chắc cảm nhận từng hơi thở của tình lang. Trong bóng tối đôi mi cong dài vẫn thi thoảng giật giật nhè nhẹ, có lẽ dư triều vẫn còn chưa hết.
Bỗng nàng cảm giác bàn tay Lăng Phong đang đặt trên ngực mình bóp nhẹ vài cái. Nàng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên cố nhìn tên xấu xa, thầm nghĩ nhất định sắc lang này đang giả vờ ngủ, nhưng lại thấy lông mày hắn cũng đã nhíu hẳn lại. Thành Bích nghĩ đến vết thương trên vai Lăng Phong bột phát, nàng không dám động đậy. Rút cục chỉ đành đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn.
"Hắn mơ thấy gì không tốt sao?"
...
Ông bà có câu, ban ngày lao lực thì ban đêm ác mộng, cấm có sai.
Vừa chìm vào giấc ngủ chưa lâu, tâm thức Lăng Phong dần lạc vào một không gian cổ quái. Không trên không dưới, bốn bề một màu trắng xóa, ngay cả bản thân là hình dạng gì cũng không xác định.
Là tâm cảnh.
Chỉ thấy...
Một cái.
Hai cái.
Dần dần cả trăm vật thể đủ loại hình thù xuất hiện, trông như những mảnh thủy tinh bay lơ lửng.
Chúng xuất hiện ban đầu hỗn loạn, về sau sắp xếp vào với nhau theo một quy luật cổ quái nào đó, đến cuối cùng nối liền thành hẳn một khung cảnh rõ ràng.
Hoàng hôn.
Ánh nắng vàng đổ dài trên mặt đất cát, những cụm cỏ lung lay.
Xa xa có hai bóng người đang đứng đối diện nhau, một nam một nữ. Người thanh niên mặc trường bào đạo sĩ, lưng mang kiếm, tuấn dật phi phàm. Người thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều, nhìn họ không khác một đôi kim đồng ngọc nữ.
Hai người đang nắm tay nhìn vào mắt nhau, như thể đang hứa hẹn điều gì đó thật khắc cốt ghi tâm.
Nhưng ngay khi Lăng Phong muốn di chuyển lại gần nhìn cho rõ hơn, khung cảnh bỗng xuất hiện những vết nứt hình caro. Cùng lúc, thiếu nữ nọ cũng đột ngột buông tay. Thân ảnh nàng nhanh chóng tan vỡ thành ngàn mảnh, bay tứ tán vào không trung.
Người thanh niên nọ chỉ lặng yên, đưa một cánh tay ra trước nuối tiếc.
Vấn đề là, Lăng Phong lại cảm thấy tim mình rất đau. Nỗi đau phải chia lìa, giống như hắn chính là thanh niên nọ, đang sắp phải nhìn thấy người mình yêu nhất rời khỏi trần thế mà không cách nào níu kéo.
Mảnh vỡ tan biến, không gian lại trở lại một màu trắng xóa như ban đầu.
Đang lúc trầm ngâm khó hiểu, Lăng Phong lại thấy không gian biến chuyển.
Lại là cảnh hoàng hôn, vẫn là một nam một nữ.
Nam thanh niên vẫn là người cũ, nhưng thiếu nữ đã thay đổi là một người khác. Nàng mặc hồng y rực rỡ, dung nhan vô cùng xinh đẹp.
Ai, thằng nhãi kia là ai nha? Vừa rồi đã tằng tịu với một mỹ nữ. Diễm phúc lớn như vậy, chỉ kém Phong ca một chút.
Chỉ là, cảnh lần này lại không mùi mẫn nước mắt như trước. Chỉ thấy nam thanh niên quyết tuyệt đi phía trước, để mặc nữ tử nọ chạy theo phía sau đau khổ. Tên kia lại không hề để ý, vẫn lạnh lùng bỏ đi.
Lăng Phong vốn định mắng tên kia ngu xuẩn, đẹp như vậy mà không chịu thu lưu, thì bỗng thấy mình như biến thành kẻ nọ. Trong lồng ngực xuất hiện rất nhiều cảm xúc ngổn ngang.
Thù hận.
Chán chường.
Thậm chí, trống rỗng...
“Không có nàng, ta cũng chẳng cần ai khác.”
Hình bóng thanh niên biến mất, để lại nữ tử nọ đơn độc giữa khung cảnh tiêu điều. Lăng Phong cảm nhận rõ, nàng đã hóa thành hận thù.
Lăng Phong lại bỗng phát hiện, nàng ta có vẻ gì đó giống... Diễm Tuyết Cơ.
Ài, khẳng định là do Phong ca hoa tâm củ cải. Xem chừng lúc ban ngày từ chối người ta, bề ngoài thì vờ không để ý kỳ thực trong lòng vẫn hối tiếc, để lại ấn tượng trong đầu. Cho nên đi ngủ liền mơ thấy, lại còn mơ khúc chiết như vậy.
Chỉ là, nếu vậy thì cảnh tượng đầu tiên là vì chuyện gì hóa thành giấc mơ?
Nghĩ lại, Lăng Phong bỗng có cảm giác khác. Giống như cũng không phải là mơ, mà là hắn đang nhớ lại. Kia là hai mẩu chuyện xưa của chính hắn, nhưng đã bị giấu vào nơi sâu nhất.
Nhớ lại chuyện xưa?
Xảy ra lúc nào?
Bọn họ là ai?
Đúng lúc này.
- Lăng Phong...
Tiếng gọi vang vang từ khắp bốn phương tám hướng dội lại, cảm giác cả không gian cũng bị lung lay, rồi đột ngột tất cả đều vỡ vụn tối sầm. Những tấm thủy tinh mang ký ức kia cũng theo đó vụt mất đi, giống như bị hút vào một hố đen nào đó ở xa thẳm.
...
Lăng Phong cất giọng ngái ngủ nói:
- Trời còn chưa sáng, ngủ thêm một lúc nữa đi...
Nói xong duỗi tay muốn ôm ai đó, đáng tiếc người trong lòng đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc gối nhỏ.
- Còn ngủ đến bao giờ? Mặt trời chiếu đến mông rồi.
Lăng Phong gắng gượng mở mắt nhìn.
Chỉ thấy mờ mờ thân ảnh Thành Bích đang ngồi ở bàn trang điểm ngay cạnh giường. Hóa ra hắn đã đánh một giấc thiên hôn địa ám, lần "đại chiến" này đúng là mệt không giống thường.
- Phu nhân, nàng đã dậy rồi sao? Đêm qua trình độ phát huy thất thường, lần sau...
- Còn... thất thường? Người ta đã... chết đi sống lại mấy lần rồi.
Lăng Phong cười toe. Nam nhân được nữ nhân review chuyện giường chiếu đều sẽ cao hứng.
Thành Bích chỉnh trang xong, lại gần ngồi tựa lưng vào đầu giường, liếc dài nói:
- Chàng mơ thấy chuyện gì sao? Phản ứng rất dọa người.
- À, ta mơ thấy hai ta là một đôi kim đồng ngọc nữ...
Thành Bích lập tức ngăn:
- Được rồi, chỉ được cái nghĩ bậy.
- Nghĩ bậy gì? Đêm qua lại không biết là ai kêu to nhất...
Thành Bích giả vờ không nghe thấy, chỉ ân cần hỏi:
- Chàng còn đau không?
- Có nàng bên cạnh là hết đau.
- Hừm, dẻo miệng. Có muốn ăn gì không?
- Có. Hay là hai ta làm tí "điểm tâm”? Buổi sáng vận động một chút rất có lợi cho sức khỏe đó.
Lăng Phong không chút xấu hổ, vừa nói vừa thò tay ra, muốn cấu véo bộ ngực ngạo nghễ phong mãn của Thành Bích. Chỉ tiếc, bị nàng tránh được.
Ai, lăn lộn hai kiếp, Lăng Phong có thể khẳng định, của Thành Bích tuyệt đối là chí bảo vô song. Cỡ E huyền thoại nha, số đo chắc phải qua 90, không cần phải nói nhiều. Điểm đáng nói là hai bên đều tròn trịa đẫy đà như nhau, không một chút lệch. Giống như hai quả bóng mềm mại, hoàn mỹ đến cực điểm. Nếu không phải đây là cổ đại, Phong ca thậm chí nghi ngờ Thành Bích đã đi phẫu thuật bơm silicon gì đó. Thật không biết nàng làm sao giữ gìn được, có lẽ là thân thể nàng trời sinh đã vậy.
Lăng Phong trong đầu lập tức lên kế hoạch lâu dài. Một bảo vật như vậy, tuyệt đối không được để lụi tàn trong tay mình. Liền nói:
- Phải rồi, đợi khi nào nàng về kinh, ta có vài món bảo vật tặng nàng.
- Bảo vật gì?
- Nội y. Nàng mặc vào sẽ giữ cho vóc dáng mãi xinh đẹp. Nhất là chỗ kia, không lo bị trễ nãi... Khụ khụ.
Thành Bích nguýt dài, da mặt lại đỏ hồng. Nàng đương nhiên không tin Lăng Phong nói hươu nói vượn, chỉ thầm mắng hắn trời đã sáng còn cái gì “trễ nãi” không biết ngượng, xấu hổ gạt đi:
- Được rồi, đừng nói linh tinh nữa.
Mặc Lăng Phong cười gian, Thành Bích đứng dậy nghiêm túc nói:
- Mấy ngày này, chàng định làm gì?
- Chẳng phải còn một đoàn cống vật sắp vào thành sao? Ta phải đi nghe ngóng một chút...
Thành Bích bỗng níu tay hắn lại:
- Chàng đang bị thương còn muốn ra ngoài sao? Đám giang hồ kia tuy vì bảo vật đã bỏ đi, nhưng rất có thể vẫn ở đâu đó gần đây. Chàng lừa chúng như vậy, nếu lúc này có chuyện thì...
- Nàng yên tâm, phu quân nàng là ai cơ chứ?
Thành Bích lắc đầu, nhíu mày lo lắng:
- Ta không yên tâm được. Vậy đi, trước mắt chàng cứ dưỡng thương cho tốt, ta sẽ làm thay.
- Ai, có nàng, ta liền thành không có việc làm.
Lăng Phong giảo hoạt cười, không quên nắn nắn mấy ngón tay thon của nàng.
Thành Bích bỗng nhìn Lăng Phong nói:
- Chỗ cống vật kia, nếu có cơ hội, ta thậm chí muốn giành về tay, chàng thấy sao?
- Ý nàng là... muốn cướp?
Thành Bích gật đầu, nhìn Lăng Phong vô cùng nghiêm túc.
Lăng Phong không khỏi thầm thở dài. Nữ nhân này, đúng là không muốn an phận mà.
Kỳ thực, chỉ cần nhìn vào Trường Phong tiêu cục, Lăng Phong cũng đoán ra Thành Bích có kế hoạch riêng. Cũng không phải nàng giấu diếm phản bội gì, mà cũng giống Lăng Phong đang làm cho Mật Thám ty, nàng cũng có nhiệm vụ ẩn. Lăng Phong chỉ không đoán ra là thế lực nào.
Lăng Phong nửa đùa nửa thật:
- Nàng sẽ không đem ta bán đó chứ?
Thành Bích sẵng giọng u oán:
- Chàng nói gì vậy? Người ta đều trao cả cho chàng rồi, ta mới phải lo sợ ai đó gặp được mỹ nữ khác trẻ đẹp, liền bỏ rơi mẹ góa con côi chúng ta đây.
Mỹ phụ hiện phong tình, Lăng Phong căn bản không thể chống đỡ, đành bất đắc dĩ nói:
- Ài, ta bây giờ xem như đặt một chân lên thuyền địch rồi, còn có thể thế nào?
Thành Bích như có nỗi khổ, ánh mắt cầu xin:
- Có vài chuyện tạm thời ta không thể nói. Đợi ta giải quyết xong, sẽ nói hết cho chàng, có được không?
Lăng Phong ăn không tiêu bộ dáng yếu ớt kia, đành tặc lưỡi:
- Kỳ thực, nếu có thể làm thật kín kẽ, ta cũng muốn đoạt chỗ tiền đó. Ài, dạo này mở rộng tiêu cục, thiếu tiền trầm trọng...
Thành Bích nghe vậy liền mừng rỡ:
- Vậy ta sẽ lo, chàng cứ yên tâm đóng tiếp vai mật thám là được.
Nhìn Thành Bích phong tình nhu thuận như nước, Lăng Phong bỗng xúc động khó ở. Hắn không nhịn được nói:
- Thành Bích, hai chúng ta đã là một thể, nàng muốn làm gì ta đều đồng ý. Chỉ là, trước tiên nàng cũng phải đồng ý với ta một chuyện...
- Chuyện... chuyện gì?
Linh tính mách bảo có chuyện trọng đại sắp xảy ra, Thành Bích có chút né tránh ánh mắt Lăng Phong.
Chỉ thấy Lăng Phong bỗng nghiêm túc ngồi thẳng dậy, đầu tiên cầm lấy đôi tay mềm mại không xương của nàng, sau đó quỳ một chân xuống.
Thành Bích làm sao hiểu phong cách hiện đại này, nàng phát hoảng lên:
- Chàng... làm gì vậy?
Lăng Phong ngẩng đầu, lấy một hơi khí thế chậm rãi nói:
- Nàng gả cho ta, được không?
Giọng Lăng Phong phi thường nghiêm túc. Thành Bích vừa nghe đôi bàn tay không khỏi run rẩy, trong lòng tràn ngập hạnh phúc:
- Chàng... muốn lấy ta?
- Đúng vậy. Ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã quyết tâm rồi. Ta...
Còn chưa nói hết câu, bỗng nghe Thành Bích quyết tuyệt:
- Không được...
- A?
Lăng Phong như thể bị sét đánh trời quang, cả người cứng đơ.
Thành Bích bối rối rút tay, mắt không dám nhìn Lăng Phong ấp úng nói:
- Chàng đừng vội hiểu lầm. Ta... nghĩ rồi. Chuyện của chúng ta, tạm thời chỉ nên... chỉ nên thế này thôi.
- Thế này? Thế này là thế nào?
Lăng Phong dừng cười.
Cầu hôn thất bại?
@by txiuqw4