Lăng Phong chịu đựng hỏi:
- Nàng thấy ta chưa đủ thành ý sao? Ta thừa nhận có chút sơ sài. Đáng ra ta phải chuẩn bị nhẫn đính hôn gì đó. Lại mời nàng một buổi ăn tối nhà hàng 5 sao. Chẳng qua, ta không đợi được nữa, ta muốn cưới nàng ngay bây giờ. Nàng yên tâm, nhẫn đính hôn ta lập tức đi làm...
- Chàng nói gì ta không hiểu, nhưng... không phải vậy.
Xem ra Thành Bích vẫn còn khúc mắc tâm lý, Lăng Phong liền nắm lấy tay nàng thâm tình:
- Nàng sợ điều gì? Chúng ta đều là người tự do, cũng không phải thiếu gia tiểu thư danh môn, chẳng lẽ còn sợ người khác nói ra nói vào sao?
Thành Bích vẫn lắc đầu:
- Cũng không phải, người khác nói gì ta không để tâm.
Lăng Phong nóng nảy ra mặt:
- Vậy thì đúng rồi. Mặc dù hiện tại ta còn chưa phải triệu phú. Nhưng bằng vào nguồn lực hiện tại, có nàng ỏ bên, tin chắc vài năm thôi ba người chúng ta... À không, nàng phải sinh thêm cho ta nữa. Cả nhà chúng ta liền có thể cùng nhau tận hưởng cuộc sống...
Thành Bích tuy không hiểu “triệu phú” là cái gì, nhưng đại ý vẫn nghe ra. Lại nghe đến đoạn “sinh con” liền đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng sâu kín:
- Ta biết tình cảm của chàng là thật. Ta cũng yêu chàng, ta và Như Ý sẽ luôn ở bên cạnh chàng. Nếu chàng muốn, ta cũng có thể... có thể sinh con. Nhưng... ta không nghĩ sẽ gả đi.
“Đây là suy nghĩ gì?”
Lăng Phong không hiểu ra sao.
Nếu gặp tên nào không tim không phổi, nghe câu kia chỉ e tám phần mở cờ trong bụng. Nàng ấy không chịu làm vợ, mà chấp nhận chỉ làm một tình nhân. Đây chẳng phải là hình mẫu nữ nhân trong mộng sao? Nam chính quá rộng đường gái gú còn gì?
Lăng Phong lại không ngốc như vậy.
Hắn tuy không quá thiện giải tâm lý nữ nhân, nhưng trường hợp này hắn lại rõ ràng. Thành Bích nói thế nhưng không nghĩ thế, chắc chắn nàng có tâm kết chưa giải. Hắn mà thực sự hùa theo không để ý đến tâm tư của nàng, đảm bảo chỉ nửa canh giờ sau nàng ấy sẽ mặt lạnh bỏ đi.
- Nàng lo lắng Mật Thám ty sao? Nàng yên tâm, ta căn bản chỉ làm thuê thôi, chủ yếu là giữ mối cho tiêu cục. Nếu cần thiết có thể bỏ. Nam phủ cũng không còn là đối tượng của Mật Thám ty...
- Không phải những chuyện này. Mật Thám ty, chàng cần phải ở lại mới tốt.
Lăng Phong có chút mất hứng:
- Vậy thì vì sao? Nếu nàng sợ người khác để ý bàn tán, chúng ta làm bí mật một chút. Đại khái cỗ bàn tầm vài trăm mâm là đủ rồi.
- Vài... trăm mâm?
Lăng Phong vẫn thao thao bất tuyệt không dứt:
- Bên Mật Thám ty tuyệt đối không mời ai. Nhưng để xem, bên Vương gia có thể gửi thiệp. Dù sao ta từng giúp hắn một lần, hắn ngại thân phận không đích thân đi cũng phải gửi tiền mừng qua, ta tính tệ nhất cũng vạn lượng. Ngoài ra...
- Chàng... nghĩ đi đâu vậy chứ?
Thành Bích trừng mắt sẵng giọng. Còn tưởng Lăng Phong lo nghĩ cái gì, hóa ra muốn tổ chức hôn lễ kiếm tiền mừng, còn cao hứng như vậy.
Lăng Phong lại không biết là, hôn lễ cổ đại quà mừng cũng không nhiều như hiện đại, thậm chí là khách đến ăn không rồi về. Căn bản không có ai nghĩ đến làm hôn lễ để kiếm chác.
Thành Bích đổi giọng buồn bã:
- Chàng quên sao, ta hơn chàng 7 tuổi, đã sắp 28 rồi.
- Hơn 7 tuổi thì làm sao? 28 lại làm sao?
Lăng Phong còn tưởng chuyện gì, vợ hơn tuổi chồng, về hiện đại còn là trào lưu.
Còn tuổi kết hôn, nếu Lăng Phong nhớ không nhầm, thời điểm hắn xuyên không Lưu Diệc Phi 2x tuổi, Park Shin Hye 2x tuổi, Nozomi Sasaki 2x tuổi, Miranda Kerr 2x tuổi, Akiho Yoshi... à thôi tạm không tính Akki-chan. Nói chung, các nàng kia đều độ tuổi Thành Bích cả, cũng là tình nhân trong mộng của biết bao thanh niên ưu tú. Chứ mấy hotgirl 18 19 bụm má trợn mắt, chỉ là đối tượng của học sinh cấp 2, Phong ca đều khinh thường để ý.
Lăng Phong nghiêm túc nói:
- Ta nói cho nàng biết, tuy trông ta bề ngoài chỉ 20, nhưng tâm hồn thì đã 30...
Còn chưa nói xong đã bị Thành Bích liếc xéo, ý tứ chính là “cái tướng cà chớn của chàng mà 30?”
Lăng Phong ho sù sụ gấp gáp sửa lời:
- Nói chung, mẫu người ta yêu thích là nữ nhân chính chắn thành thục.
Thành Bích có lẽ nghĩ đến chuyện Tuyết Cơ mà bị đả động đôi chút, nhưng rất nhanh lại buồn bã nói:
- Dù hiện tại chàng thích đi nữa, qua vài năm ta sẽ thành... lão thái bà. Rồi chàng sẽ hối hận mà thôi.
- Ta tuyệt đối không hối hận.
Lăng Phong vừa khẳng định vừa cười nhạt.
“Thành Bích mà thái bà? Chuyện cười.”
Đi nam về bắc, không phải ngẫu nhiên mà hắn chấm Thành Bích.
Ở cái thời đại 13 đã tảo hôn 16 đã 2 mặt con, nữ nhân đa phần đều già rất nhanh. Nói sao, điều kiện sống thiếu thốn, thời trang make-up đều kém phát triển, nữ đại 25 còn giữ được 50% nhan sắc đã là khó được, còn bước sang tuổi 30 ai nấy đều thành đại thẩm da thô ngực sệ.
Cổ đại, nữ nhân biết bảo dưỡng như Thành Bích là rất hiếm có. Mặc dù có một cô vợ chăm làm đẹp sẽ tốn kém, nhưng ít ra vợ đẹp thì tình cảm sẽ mặn nồng thôi. Còn hơn lấy phải một nàng không biết gì, cho dù 18 20 còn xinh tươi, chỉ 3 5 năm liền xuống sắc trầm trọng. Huống hồ Thành Bích không phải kiểu nữ nhân thích vòi vĩnh tiêu hoang, nàng biết cách tự lo cho mình.
Lúc này, Thành Bích bỗng đổi thái độ. Nàng không quyết liệt từ chối, ngược lại dịu dàng hỏi:
- Chàng muốn lấy ta. Vậy là thê hay là thiếp?
Lăng Phong ngạc nhiên:
- Đương nhiên là thê tử, ta đã có ai đâu?
Thành Bích nghe hắn nói ra hai chữ “thê tử”, không khỏi da mặt nóng bừng, nhưng bề ngoài vẫn vờ lạnh tanh:
- Vậy còn vị hôn thê họ Công Tôn ở kinh thành thì chàng tính sao?
- A, chuyện này...
Lăng Phong toát mồ hôi.
"Nhất định là Tần Quyền, chỉ có thằng nhãi này biết chuyện ta thề hẹn với Dao muội."
Thuyền vẫn chưa đóng cọc, chuyện của Công Tôn Dao vẫn có thể xem xét. Lăng Phong nói:
- Ta và Dao muội chỉ mới làm quen sơ sài. Nếu nàng nghi ngờ, ta có thể viết ngay một bức thư...
Thành Bích vội ngăn lại:
- Thôi không cần. Ta nghe nói gia tộc muội ấy giúp đỡ chàng không ít, còn là một phần của Phong Vân đoàn. Nếu chàng làm vậy, chẳng phải tự đoạn cánh tay của mình sao?
Lăng Phong nghe vậy không khỏi thêm quyết tâm.
Thành Bích tuy nói chuyện tình cảm, nhưng vẫn luôn nghĩ đến sự nghiệp giúp hắn. Mặc kệ là lấy cớ hay thật lòng, Lăng Phong đều không khỏi tâm động. Đổi lại là nữ nhân khác, căn bản sẽ không có ánh mắt toàn cục như nàng.
Thê tử kiêm quân sư cực phẩm như vậy, Phong ca điều động nội bộ chắc rồi, không thể để tuột khỏi tay.
Chỉ là, còn chưa kịp nói ra tấm lòng, đã bị câu tiếp theo của Thành Bích chặn ngang:
- Trước khi đến Thái Nguyên, hình như chàng còn ghé một cái thôn nhỏ bái đường? Nàng kia chàng để đi đâu?
Toát mồ hôi lần hai.
Vợ làm trong cục điều tra liên bang, qua mặt quả nhiên không dễ.
Chẳng qua, Công Tôn Dao thì còn có chút khúc chiết tiếc nuối, chứ Triều tiểu thư kia căn bản chỉ là một hồi hồ đồ, Lăng Phong không thể không nói cho ra nhẽ:
- Ta với vị tiểu thư kia không hề quen biết. Chẳng qua lúc đó mang ơn trị thương của hai huynh muội họ, lại chưa phục hồi hoàn toàn không thể bỏ đi ngay, cho nên đành phải qua loa một chút mà thôi. Ta thậm chí nghi ngờ hôn lễ đó là giả.
Lăng Phong nghi ngờ không sai, vì nó quả thật là... giả.
Nhưng Thành Bích dĩ nhiên không tin:
- Nữ nhân kết hôn cả đời một lần, làm sao chàng lại nói thành giả?
- Nàng nghĩ xem, làm gì có cái hôn lễ nào ngay cả nạp thải vấn danh cũng không làm, trực tiếp bái đường luôn chứ?
Thành Bích không cho là đúng, nói:
- Nàng ta là tiểu thư một nhà, cũng không phải người tự do như hai ta, hôn nhân đương nhiên không thể tự quyết định, dù không có quen cũng phải lấy. Hơn nữa, nàng ta bất hạnh bị hủy dung, nửa đêm bị nam nhân lạ vào phòng quấy rối, có lẽ vì sợ tiếng xấu mà phải chấp nhận sắp xếp của huynh trưởng. Làm hôn lễ chóng vánh như vậy hoàn toàn có thể lý giải được. Rút cục đến lúc bái đường thì tân lang lại hét một tiếng nói nàng ta là ma quỷ rồi bỏ chạy.
Giọng Thành Bích còn cả sụt sùi đồng cảm.
"Từ từ, anh là người bị ép mà, làm sao lại giống kẻ chủ mưu thế này?"
- Nhưng cô ta thực sự là ma quỷ...
Lăng Phong chép miệng, nói tiếp thế nào đây?
Chẳng lẽ nói cô ta thực ra đã chết cháy rồi, bị ma đầu Thiên Diện gì đó nhập thân sống lại?
Thành Bích tuy cũng luyện thần, nhưng thần pháp và hồn ma lại thuộc hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Cho dù nàng có mê tín vào chuyện ma quỷ, cũng sẽ khó lòng tiếp thụ câu chuyện của Lăng Phong. Kể cả nàng ấy tin, bằng vào trí tuệ của mình dám chắc sẽ hỏi Lăng Phong làm sao biết đối phương là ma quỷ. Lúc đó nói sao?
Không lẽ nói, "bởi vì phu quân của nàng cũng là một hồn ma". Thành Bích coi bộ sẽ chết ngất mất.
Nói thực ra, sau khi bị dọa chạy khỏi hôn lễ kỳ quái đó, Lăng Phong đã từng muốn quay lại.
Nếu cô gái kia chỉ là một nữ nhân bất hạnh như Thành Bích nói, Lăng Phong cho dù bị hù chết cũng sẽ gánh vác. Hắn tuy vô lại nhưng điểm đàn ông này vẫn có.
Nhưng người ta căn bản không bất hạnh gì cả, mà là vong hồn ma nữ bày trò giữ hắn lại. Lăng Phong tuy ăn bậy ăn bạ, nhưng khẩu vị còn không nặng đến mức ăn cả quỷ nữ. Vì sĩ diện mà cố dây vào, người bất hạnh sẽ là hắn.
Lăng Phong thậm chí khẳng định, Cố lão và Thiên Diện cùng phe tính kế hắn. Hai người kia nhất định biết nhau từ trước, nói vậy Thiên Diện tuổi cũng phải vài chục. Lại nhớ đến khuôn mặt lúc nhúc gớm ghiếc lần nọ, Lăng Phong không khỏi đánh cái rùng mình nói:
- Đó là nàng chưa thấy khuôn mặt khủng khiếp của nàng ta. Vả lại, ta còn không chắc phải xưng hô là đại thẩm hay là bà bà đâu...
Còn chưa nói hết câu đã bị Thành Bích giật tay nhỏ giọng:
- Còn nói mình không để tâm...
Lăng Phong toát mồ hôi.
Thấy bà, lỡ mồm rồi.
Cả buổi nói mình không để ý chuyện dung nhan tuổi tác, vừa rồi nhắc đến Thiên Diện liền lộ bản chất.
Chẳng qua, phạm trù khác nhau nha. Ma nữ kia không phải là xấu thông thường, mà đã thành “mặt cháy”. Còn tuổi của nàng ta, cũng không phải cách biệt vài tuổi, mà có khi thành vài chục tuổi thậm chí... vài trăm tuổi, Lăng Phong không để ý mới là quái thai.
Chỉ là, Thành Bích lại không thể tưởng tượng được đến đó. Nàng chỉ đang cho rằng Lăng Phong chê Triều tiểu thư xấu xí mà ruồng bỏ. Mà như vậy, thì thành Lăng Phong cả buổi nói dối.
Quả nhiên, không đợi Lăng Phong giải thích nàng đã nói:
- Trời sắp sáng rõ rồi, chàng mau ra ngoài đi.
- Vậy còn chuyện nàng gả cho ta?
- Ta không muốn nghe...
Rất nhanh Lăng Phong đã bị đuổi ra khỏi phòng, chỉ biết tần ngần nhìn cửa thở dài.
Làm sao cứ có cảm giác mình vừa bị cưỡng gian rồi ném đi. Khụ.
Lại nói, trong mấy kịch bản sắc hiệp, nữ nhân chỉ cần đem được lên giường xong, bất kể là ma nữ hay thần nữ, dưới dâm uy của nam chính, nửa chương là nói gì nghe nấy, muốn chăn thì chăn muốn dắt thì dắt.
Phong ca đêm qua cũng khiến nàng ấy chết đi sống lại đấy, trời vừa sáng liền bị trở mặt đá ra khỏi phòng. Mà cũng có phải hắn làm gì sai đâu? Là cầu hôn nàng ấy đấy chứ?
Ài, nữ nhân thật khó dưỡng...
@by txiuqw4