sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Màu xanh trong suốt - Chương 05 - 06 -07

5.

Chiếc ống kính của chiếc Nikomat phản chiếu bầu trời âm u và mặt trời lấp ló. Khi tôi cúi người về phía trước để nó phản chiếu gương mặt mình, Kei nhảy đến bên cạnh tôi.

“Ruy đang làm gì thế?”

“Ai đang nói thế, cậu là người cuối cùng có mặt ở đây đấy, không nên đến muộn như thế chứ.”

“Trên xe bus, cậu biết không, một ông già giậm mạnh chân xuống sàn xe làm người lái xe tức giận quát tháo ầm ĩ, thậm chí dừng xe lại. Bọn họ đỏ mặt tía tai, quát vào mặt nhau , mặc dù thời tiết rất là nóng bức, mọi người đâu cả rồi?

Yoshiyama đang ngồi ngủ gật bên vệ đường, cô cười nhạo hắn: “Này, không phải hôm nay anh sẽ về Yokohama à?”

Reiko và Moko cuối cùng cũng ra khỏi cửa hàng quần áo trước mặt nhà ga. Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn Reiko. Cô mặc một cái váy kiểu Ấn Độ vừa mới mua, chiếc váy lụa đỏ phủ kín những hạt cườm thủy tinh tròn nhỏ đến tận gót chân.

“Cậu lại có một bộ cánh hoang dã rồi”, Kazuo cười lớn, chĩa cái Nikomat về phía Moko.

Kei ghé sát tai tôi – mùi nước hoa sộc vào mũi tôi – “Này Ryu iem chắc cô ta không biết, béo thế mà còn mua cái váy”.

“Có vấn đề gì đâu nào? Cô ấy cần phải thay đổi. Cô ấy sẽ sớm chán nó thôi, đến lúc đó, cậu sẽ có nó, Kei ạ, chắc chắn cậu mặc nó sẽ rất đẹp.

Liếc nhìn xung quanh, Reiko nói với chúng tôi, giọng lí nhí: “Tớ choáng quá. Moko đã ăn cắp ngay khi nhân viên cửa hàng đang nhìn và dúi vào túi ngay lập tức.”

“Sao, Moko cậu lại ăn cắp đồ à? Cậu đang phê à? Họ sẽ bắt cậu nếu cậu không thôi cái trò đó đi!” Yoshiyama nói, nhăn mặt vì khói do chiếc xe bus phả ra. Moko dí tay vào mũi tôi.

“Mùi thích nhỉ? Dior[1] đấy.”

[1] Dior: hãng thời trang danh tiếng của Pháp.

“Dior thì tuyệt rồi, nhưng đừng có ăn cắp trắng trợn thế, cậu sẽ làm cả đám gặp rắc rối to đấy.”

Khi Yoshiyama đi mua hamburger, ba cô gái trao đổi đồ mỹ phẩm và trang điểm, dựa vào rào chắc gần máy đục lỗ vé. Họ bĩu môi và soi mặt bằng chiếc gương nhỏ. Người qua đường nhìn họ một cách kỳ lạ.

Một nhân viên nhà ga lớn tuổi cười với Reiko: “Quần áo đẹp đấy các cô bé, định đi đâu thế?”

Đang vẽ lông mày với vẻ mặt chăm chú, cô ta nói với người đàn ông đục lỗ vé: “Đi dự tiệc. Chúng cháu chuẩn bị đi dự tiệc bây giờ.”

6.

“Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi đừng có dính dáng nhiều đến Jackson, cảnh sát đang theo dõi hắn đấy, hắn sớm muộn cũng bị bắt thôi”, Lilly nói, nàng tắt phụt tivi đang phát hình một chàng trai trẻ đang hát.

Oscar nói: “OK, chúng ta dọn dẹp đi”, và mở cửa hành lang. Một cơn gió lạnh buốt xộc vào, một cơn gió tươi mát, đến tận giờ tôi vẫn còn cảm thấy.

“Chẳng phải em đã luôn nhắc là anh không nên rủ theo mấy đứa không biết gì về khu Yokota hay sao? Anh sẽ làm gì nếu không có em hả? Có khi anh đã tiêu rồi, Ryu, anh trai của Tami là một kẻ hung ác lắm.”

Nhưng khi mọi người cẫn đang trần truồng nằm xung quanh, Tami, bồ của Bob, về và đã đánh nhau một trận kịch liệt với Kei, người đã cố gắng cản cô ta đáng Bob. Anh của Tami là một gã gangster sừng sỏ, và vì cô ta muốn chạy đến kể cho anh trai, tôi không còn cách nào khác là đưa cô ta đến nhà Lilly. Tôi nghe nói Lilly là bạn cô ta - nàng đã có lần kể về cô ta. Chỉ vài phút trước Tami vẫn ngồi trên ghế sofa khóc nức nở: "Tôi sẽ giết bọn họ!" Mặt cô ta bị mong tay Kei cào xước.

Nàng uống một ngụm ở cốc Coca Cola có miếng chanh nổi lềnh bềnh trong cốc rồi chuyền cho tôi. Nàng chải tóc và mặc chiếc áo choàng ở nhà màu đen. Dường như vẫn còn giận dữ, nàng đánh răng và tiêm Philopon ngay trong bếp với cái bàn chải đánh răng vẫn còn lủng lẳng trong miệng.

"Thôi, bỏ qua đi, Lilly. Anh xin lỗi."

"Ồ, được thôi, em biết anh lại làm thế ngay ngày mai ấy mà... Nhưng nghe này, anh biết đấy, gã hầu bàn ở chỗ em, một gã quê ở Yokusuka đang gạ em mua một ít Mescaline[1]. Anh thấy thế nào, Ryu? Anh cũng muốn thử chứ?"

[1] Mescaline: chất analôit gây ảo giác, trong có một loại xương rồng.

"Bao nhiêu tiền một tép?"

"Em không biết, hắn nói chỉ năm đô la, em có nên mua không?"

Lông mu của Lilly thậm chí cũng được nhuộm giống màu tóc. "Ở Nhật, người ta không bán thuốc nhuộm cho lông phần dưới", nàng nói, "em phải đặt hàng từ tận Đan Mạch đấy".

Qua mớ tóc lòa xòa che mắt, tôi có thể thấy ngọn đèn trần. "Này, Ryu, em đã mơ về anh đấy", Lilly nói và quàng tay quanh cổ tôi.

"Giấc mơ thấy anh cưỡi ngựa trong công viên à? Anh đã nghe em kể rồi." Lưỡi tôi lướt trên lông mày Lilly, chúng lại mọc lên lởm chởm.

"Không, giấc mơ khác cơ, sau giấc mơ trong công viên. Hai chúng ta đi ra biển, một bãi biển rất đẹp. Bờ biển rộng và đầy cát phủ, chẳng có ai ở đó ngoài anh và em. Chúng ta bơi lội và chơi đùa trên cát nhưng ở phía bên kia bờ biển chúng ta có thể thấy thành phố này. Ừm nó rất xa, do vậy chúng ta không thể nhìn thấy nhiều, nhưng chúng ta vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của những người sống ở đó - giấc mơ là thế, đúng không? Đầu tiên họ đang có lễ hội gì đó, kiểu như festival của nước ngoài. Nhưng ngay sau đó, một cuộc chiến nổ ra trong thành phố, với đạn pháo nổ ầm ầm. Một cuộc chiến thật sự - mặc dù ở rất xa nhưng chúng ta cũng có thể nhìn thấy những người lính và xe tăng.

Như thế, hai chúng ta, Ryu ạ, chỉ đứng nhìn từ bãi biển, giống như một giấc mơ vậy. Và anh nói: "Này, chiến tranh đấy", và em đáp lại: "Phải."

"Em có những giấc mơ thật quái lạ đấy, Lilly". Giường ẩm ướt. Một vài chiếc lông chọc ra khỏi gối đâm vào gáy tôi. Tôi kéo ra một chiếc lông nhỏ và dùng nó cù cù vào đùi Lilly.

7.

Căn phòng có màu xám mờ mờ. Một vài ánh sáng le lói từ bếp. Lilly vẫn đang ngủ, bàn tay nhỏ bé của nàng, đã tẩy sạch thuốc đánh móng tay, để trên ngực tôi. Hơi thở thơm mát của nàng thổi vào nách tôi. Chiếc gương hình bầu dục treo trên trần nhà phản chiếu hai thân thể trần trụi.

Đêm trước, sau khi chúng tôi làm tình, Lilly lại chích thêm lần nữa, nàng rên ư ử từ sâu trong cổ họng trắng xanh của mình.

"Em đang dùng nhiều hơn, dù sao thì em cũng phải cắt giảm ngay hoặc là em sẽ trở thành con nghiện, đúng không?", nàng nói trong khi kiểm tra lượng thuốc còn lại.

Khi Lilly đang nhún nhảy trên người tôi, tôi nhớ lại giấc mơ nàng kể, và cả gương mặt của một người phụ nữ. Khi tôi đang ngắm nhìn cái hông thanh mảnh của Lilly vặn vẹo.

Gương mặt người phụ gầy gò, chị ta đang đáo một cái lỗ ngay cạnh hàng rào dây thép gai bao quanh một trang trại rộng lớn. Mặt trời đang lặn. Gương mặt của người phụ nữ ấy, chị ta đang cúi xuống, ấn cái xẻng vào sâu trong đất, cạnh một cái chậu đựng đầy nho, đúng khi đó, một tên lính trẻ măng đang giơ lưỡi lê lên đe dọa. Gương mặt của người phụ nữ ấy, chị ta đang lau mồ hôi bằng lòng bàn tay, tóc rủ xuống mặt. Khi tôi đang nhìn Lilly thở hổn hển, gương mặt người phụ nữ ấy cứ bồng bềnh trong tâm trí tôi. Không khí ẩm ướt từ bếp lan tỏa.

Có phải trời mưa? Tôi tự hỏi. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ là một màn sương khói đùng đục màu sữa. Tôi nhận thấy cửa trước khép hờ. Hôm qua, vì cả hai đều say mèm, chắc chúng tôi đã lên giường mà quên đóng cửa. Một chiếc giày cao gót nằm chỏng chơ trên sàn bếp. Chiếc gót nhọn thon thon chìa ra, đường lượn của lớp da chắc mịn ở mũi giày cũng mềm mại như cơ thể của một người phụ nữ vậy.

Ở bên ngoài, trong khoảng không hẹp mà tôi có thể nhìn thấy được qua cánh cửa hé mở, là chiếc xe Volkswagen màu vàng của Lilly. Những hạt mưa rơi trên thân xe như tiếng ngỗng kêu, và những hạt mưa rơi nặng hơn chầm chậm chảy xuống, những con bọ mùa đông.

Mọi người lướt qua như những cái bóng. Một người đưa thư trong bộ đồng phục màu xanh đang dắt xe đạp, nhiều học sinh với những cái cặp sách, một người Mỹ cao lớn với một con chó to giống Đan Mạch - tất cả đều đi qua khoảng không hẹp đó.

Lilly thở dài và quay nghiêng người. Nàng rên khe khẽ và tấm chăn mỏng đắp ngang người nàng rơi xuống sàn. Mái tóc dài của nàng đổ trên vai giống hình chữ "S". Một mảng lưng nàng lấm tấm mồ hôi.

Nằm rải rác trên sàn là đồ lót của Lilly từ ngày hôm kia. Cuộn lại thành một túm nhỏ, nhìn từ xa quần áo nằm trên thảm trông giống như vết cháy nho nhỏ hay vết phai màu.

Một phụ nữ Nhật với cái ba lô màu đen nhòm vào phòng qua khe cửa. Trên mũ có gắn phù hiệu công ty nào đó, vai áo jacket kiểu hải quần của cô âm ướt – tôi nghĩ cô ta đến đọc đồng hồ đo điện hay gas. Khi mắt đã quen với ánh sáng yếu ớt, cô ta nhận ra tôi, định nói gì đó, nhưng dường như nghĩ lại tốt hơn là bước ra ngoài. Cô ta liếc nhìn tôi, khi đó đang trần truồng ngồi hút thuốc, một lần nữa rồi rẽ sang phải, cái mũ vểnh về một bên.

Qua khoảng không ngoài cánh cửa, bây giờ đã mở rộng hơn chút xíu, có hai nữ sinh trung học đi qua, vừa trò chuyện với nhau vừa huơ tay làm điệu bộ, cả hai đều đi bốt cao su màu đỏ. Một người lính da đen mặc đồng phục chạy qua, nhảy qua mấy vũng bùn giống như cầu thủ bóng rổ đang chạy lắt léo qua các hậu vệ để ném bóng.

Đằng trước xe của Lilly, ở phía bên kia đường có một tòa nhà nhỏ màu đen. Đôi chỗ sơn tường bị tróc, chữ "U-37" được viết bằng màu da cam.

Trên nền tường màu đen, tôi có thể thấy rõ ràng mưa đang rơi. Trên nóc nhà là những đám mây nặng trĩu, tựa như ai đó đã nhuộm tầng tầng lớp lớp màu xám lên mây. Bầu trời trong khoảng chữ nhật hẹp mà tôi có thể nhìn thây là phần sáng sủa nhất.

Những đám mây dày đặc căng phồng như sắp nứt. Nó làm cho bầu không khí ẩm ưót, làm Lilly và tôi toát mồ hôi. Đó là lý đo vì sao tấm ga trải giường lại nhàu nát, ẩm ướt.

Một đường thẳng màu đen mỏng manh đâm xiên qua bầu trời hẹp.

Có lẽ là dây điện, tôi nghĩ, hay một nhánh cây, nhưng rồi mưa mỗi lúc một nặng hạt và tôi không còn nhìn thấy gì nữa.

Những người đi trên đường nhanh chóng giương ô và bắt đầu ráo nhanh chân.

Các vũng nước nhỏ xuất hiện trên con phố lầy lội ngay khi tôi đang nhìn và ngày một lan rộng ra theo chuỗi gợn sóng liên tiếp. Một chiếc xe trắng to đang chầm chậm lăn bánh đọc theo con phố, làm nước bắn tung tóe. Trong xe là hai phụ nữ ngoại quốc, một người đang soi gương chỉnh lại nếp tóc, người kia lái xe, nhìn đường rất cẩn thận đến nỗi mũi cô ta gần như ép sát vào kính chắn gió. Cả hai đều trang điểm rất đậm; làn da khô của họ dường như được nhồi bột vậy.

Một cô gái đang mút kem băng qua đường, vào nhà Lilly. Mái tóc vàng mềm mại của cô ta bết vào đầu; cô ta cầm cái khăn tắm của Lillly để trên ghế trong bếp và tự lau khô người. Cô liếm kem vương trên ngón tay và hắt hơi. Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy tôi. Nhặt cái chăn lên quấn vào người, tôi vẫy tay chào cô. Cô mỉm cười và chỉ ra ngoài. Để ngón tay lên môi, tôi ra hiệu cho cô giữ im lặng. Nhìn Lilly, tôi tựa đầu lên tay để chi cho cô biết Lilly vẫn đang ngủ. Im lặng, tôi làm lại động tác đó, đặt tay lên môi, và mỉm cười với cô. Cô nhìn ra phía ngoài và ra hiệu bằng bàn tay cầm kem. Tôi ngửa bàn tay và nhìn lên, ra hiệu rằng đã biết trời đang mưa. Cô gái gật đầu, lắc lắc mái tóc ướt. Cô lao ra ngoài rồi chạy vào người ướt sũng, trên tay cầm cái áo ngực đang nhỏ nước tong tong, hình như của Lilly.

"Lilly, này, trời đang mưa đấy, cậu có thứ gì đang phơi ngoài kia không? Dậy đi, Lilly, trời đang mưa đấy."

Dụi dụi mắt, Lilly ngồi dậy. Nhìn thấy cô bạn, nàng lấy một cái chăn che mình. "Này, Sherry, có việc gì thế?" Nàng hỏi. Cô gái quăng cái áo ngực đang cầm, hét lên bằng tiếng Anh – "Trời mưa!" – và phá lên cười khi ánh mắt cô ta gặp ánh mắt tôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx