sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Màu xanh trong suốt - Chương 08 - 09 - 10

8.

Ngay khi tôi nhẹ nhàng gỡ cái băng urgo khỏi hậu môn Moko, cô vẫn không mở mắt.

Reiko đang cuộn tròn trong một cái chăn trên sàn bếp, Kei và Yoshiyama đang nằm trên giường, Kazuo đứng cạnh dàn máy nghe nhạc, tay vẫn nắm chặt cái Nikomat, Moko nằm sấp trên thảm, ôm cái gối. Có một vệt máu mờ mờ trên cái urgo tôi vừa bóc ra, chỗ bị thương mờ ra và khép vào mỗi khi cô thở, làm tôi nhớ đến cái ống cao su.

Mồ hôi lấm tấm trên lưng cô có mùi chất nhầy tiết ra từ vùng kín.

Khi Moko mở đôi mắt vẫn còn lủng lẳng mi giả, cô toét miệng cười với tôi. Rồi cô rên rỉ khi tôi đặt tay vào giữa mông cô và xoay người cô.

"Cậu may đấy vì hôm nay trời mưa, mưa rất tốt cho việc lành vết thương, tớ chắc rằng không đau lắm đâu vì đã có mưa."

Vùng kín của Moko nhớp nháp. Tôi lau sạch nó bằng giấy mềm, và khi tôi cho một ngón tay vào, cặp mông trần của cô run lên nhè nhẹ.

Kei mở mắt và hỏi: "Này, cậu đã ở lại cả đêm qua với con đĩ đó à?"

"Câm mồm, đồ ngu, cô ấy không phải là người như thế", tôi vừa nói vừa đập tất cả những con côn trùng nhỏ bay xung quanh.

"Tớ không thèm để ý đâu, Ryu, nhưng cậu phải điều độ giữ sức, như Jackson nói đấy, mấy gã con trai ở đây làm chuyện ấy rất tệ, cậu sẽ chết dần chết mòn đấy." Kei chỉ mặc độc một chiếc quần lót và đang pha cà phê; Moko duỗi tay ra, nói: "Này, cho tớ xin điếu thuốc, một điêu Sahlem vị bạc hà nhé."

"Moko, gọi là Saylem, không phải Sahlem", Kazuo bảo cô ta, ngồi dậy.

Yoshiyama dụi dụi mắt, nói to với Kei: "Cà phê của anh không sữa nhé." Rổi hắn quay sang tôi – ngón tay tôi vẫn đang để ở hậu môn Moko – và nói: "Đêm qua khi các cậu đang thác loạn ở trên gác, tớ đã có một cơn hưng phân tột độ, cậu biết không, cực kỳ hưng phấn ấy. – Này, Kazuo, cậu cũng ở đó mà, cậu có thể xác nhận cho tớ, phải không nào?"

Không trả lời cậu ta, Kazuo ngái ngủ nói: “Cái đèn flash của tớ đâu rồi, ai đã giấu nó?”

9.

Jackson nói tôi nên trang điểm lại, giống như đã từng làm trước kia. "Lúc đó tao cứ nghĩ là có lẽ Faye Dunaway đến thăm đấy, Ryu ạ", hắn tiếp.

Tôi mặc cái áo choàng ngủ màu bạc mà Saburo nói hắn có được từ một vũ công thoát y chuyên nghiệp.

Trước khi mọi người tới phòng Oscar, một gã da đen tôi chưa bao giờ gặp đến và để lại gần trăm viên thuốc, tôi cũng không biết chúng thuộc loại gì. Tôi hỏi Jackson liệu gã kia có phải là một tên quân cảnh hay nhân viên điều tra tội phạm hay không, nhưng Jackson phá lên cười, lắc đầu trả lời: "Không, hắn là Mắt Xanh."

"Mày không thấy mắt nó xanh thế nào ư? Không ai biết tên thật của hắn, tao nghe nói hắn đã từng là giáo viên trung học nhưng không biết có đúng thế không. Hắn điên lắm, thật đấy, bọn tao cũng không biết hắn sống ở đâu hay là hắn có gia đình không, chỉ biết là hắn đã ở đây lâu hơn bọn tao nhiều, dường như đã ở Nhật Bản một thời gian rất dài. Trông hắn có giống Charlie Mingus[1] không? Có thể hắn đến đây sau khi đã nghe gì đó về mày. Hắn có nói gì với mày không?"

[1] Charlie Mingus (1922 - 1979): Nghệ sỹ nhạc Jazz người Mỹ

Gã da đen đó trông rất bồn chồn lo lắng. "Tao đưa cho bọn mày từng này", hắn nói, và đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng rồi bỏ đi vội vã như thể chạy trốn.

Gương mặt hắn chẳng hề đổi sắc khi thấy Moko trần truồng, và khi Kei hỏi gã: "Có thích vui vẻ một tí không?" thì đôi môi hắn rung rung nhưng không nói gì.

"Một lúc nào đó mày cũng sẽ được gặp Chim Đen, mày chưa được nhìn thấy nó, nhưng mày, mày sẽ có thể nhìn thấy nó, mày lọt vao mắt bọn nó rồi đấy, giống như tao." Rồi hắn tóm lấy tay tôi.

Oscar nói đừng có động vào mấy viên thuốc đó, bởi vì Mắt Xanh đã có lần đưa toàn thuốc nhuận tràng. Hắn bảo tôi vứt chúng đi.

Jackson khử trùng cái xi lanh kiểu quân đội. "Tao là lính cứu thương mà", hắn nói, "vì thế, tao là dân chuyên nghiệp trong việc tiêm chích đấy."

Đầu tiên, bọn họ chích cho tôi heroin.

"Ryu, nhảy đi nào!" Jackson vỗ mông tôi. Khi tôi đứng dậy nhìn vào gương, tôi thây một kẻ hoàn toàn khác, thành quả của công cuộc trang điếm tỉ mỉ, vất vả của Moko. Saburo đưa cho tôi điếu thuốc lá và một bông hồng giá hỏi: "Nhạc gì?" Tôi trả lời: "Hãy bật Schubert lên" và tất cả cười ồ.

Một màn sương mờ có mùi ngòn ngọt bồng bênh trước mắt tôi, đầu tôi nặng trĩu và lạnh buốt. Khi tôi chậm rãi cử động chân tay, tôi thấy như các khớp xương của mình đã được bôi trơn, dâu bôi trơn chảy tràn khắp cơ thể tôi. Khi tôi thở, tôi quên đi rằng mình là ai. Tôi nghĩ có nhiều thứ từ từ chảy ra khỏi người tôi; tôi trở thành một con búp bê. Căn phòng tràn ngập không khí ngọt ngào, khói cào cấu phổi tôi. Cảm giác mình là một con búp bê ngày càng trớ nên mạnh mẽ. Tất cả những gì tôi phải làm là di chuyển như họ muốn; tôi là thứ nô lệ hạnh phúc nhất có thể có. Bob thì thầm: "Gợi cám quá!", Jackson nói: "Câm mồm!", Oscar tắt hết đèn, chỉ để một điểm sáng màu da cam rọi vào tôi. Có lúc gương mặt tôi nhăn nhó và tôi thấy hoang mang sợ hãi. Tôi mở to mắt và lắc mình. Tôi cất tiếng gọi thở hổn hển, mút mứt dính trên ngón tay, tu rượu vang, vuốt tóc, cười, đảo mắt, thốt ra những từ ngữ như lời niệm thần chú.

Tôi hét lên vài lời của Jim Morrison[2] mà tôi còn nhớ: "Khi âm nhạc đã tắt, khi âm nhạc đã tắt hãy tắt hết đèn đi, các anh em tôi đang sống dưới đáy biển khơi, chị tôi đã bị giết, bị kéo lên mặt đất như con cá, bụng chị mở toang hoác, chị tôi đã bị giết, khi âm nhạc đã tắt, hãy tắt hết đèn đi, hãy tắt hết đèn đi."

[2] James Douglas Morrison (1943 - 1971): Ca sĩ kiêm đạo diễn, nhà thơ, nhà văn người Mỹ

Giống như nhũng người đàn ông kỳ diệu trong tiểu thuyết của Genet[3], tôi liếm nước bọt chảy ra quanh miệng và đẩy nó vào trong miệng - loại kẹo trắng bẩn. Tôi xoa xoa chân, cào ngực, hông và ngón chân tôi dính nhớp nháp. Đột nhiên tôi sởn hết cả gai ốc và mọi sức mạnh của tôi tiêu tan.

[3] Jean Genet (1910 - 1986): nhà văn Pháp

Tôi vuốt má người phụ nữ da đen ngồi bó gối cạnh Oscar. Cô ta đang toát mồ hồi; móng chân cô ta sơn màu bạc.

Người phụ nữ da trắng béo mập da thịt nhẽo nhợt mà Saburo dắt đi cùng nhìn tôi, đôi mắt cô ta mờ đi vì dục vọng. Jackson chích heroin vào lòng bàn tay Reiko; chắc là đau, má cô giật giật. Người phụ nữ da đen đã uống thứ gì đó. Cô ta đặt tay vào nách tôi bảo tôi đứng lên, rồi cũng đứng dậy và bắt đầu nhảy. Durham cho thêm hashish vào lò đốt hương. Khói tím bay lên và Kei cúi xuống hít hà. Mùi của người phụ nữ da đen cùng với mồ hôi của cô ta quyện chặt vào người tôi khiến tôi suýt ngã. Đó lá thứ mùi rất gắt, tựa như cô ta lên men từ bên trong cơ thể. Có ta cao hơn tôi, hông cô ta tràn ra, cánh tay và chân cô ta rất mảnh khảnh. Răng cô ta trắng một cách đáng sợ khi cô cười to và thoát y. Bộ ngực nhô cao, da nhạt màu hơn, hầu như không nẩy lên nẩy xuống nhiều ngay cả khi cô lắc mình. Cô ta ôm lây mặt tôi và đưa lưỡi vào miệng tôi. Cô ta vuốt ve hông tôi, cởi móc khóa áo choàng ngủ, xoa xoa bàn tay nhớp nháp mồ hôi quanh bụng tôi. Cái lưỡi ram ráp của cô ta liếm xung quanh lợi tôi. Mùi của cô ta hoàn toàn bao phủ lấy tôi; tôi cảm thấy buồn nôn.

Toàn thân lấp lánh vì mồ hôi, người phụ nữ da đen liếm láp thân thể tôi. Nhìn chằm chằm vào mắt tôi, cô ta đẩy đẩy bắp thịt đùi của tôi bằng cái lưỡi có vị thịt hun khói. Cặp mắt đỏ mờ đi, man dại. Cái miệng rộng của cô ta cứ cười hoài không dứt.

10.

Bầu không khí ẩm ướt áp vào mặt tôi. Lá dương kêu xào xạc và mưa chầm chậm rơi. Có mùi cỏ và bê tông ướt lạnh.

Những hạt mưa rơi được hắt sáng bởi đèn pha ô tô trông giống như những mũi kim bằng bạc.

Kei và Reiko đã đi với hội da đen đến một câu lạc bộ ở khu căn cứ. Người đàn bà da đen - tên cô ta là Ridianna - cố gắng rủ tôi đến chỗ cô ta.

Những mũi kim bạc dần dần trở nên dày đặc, những vũng nước nhỏ phản chiếu ánh đèn từ trên cao trong khu vườn bệnh viện trở nên rộng hơn. Gió tạo nên những gợn sóng lăn tăn trên bề mặt vũng nước và những dải ánh sáng yếu ớt cũng chuyển động theo.

Một con bọ cánh cứng bị gió thổi bay khỏi thân cây dương; nó gắng bơi trên dòng nước đang chảy. Tôi nghĩ vẩn vơ không biết loài bọ này có tổ để về không.

Thân mình màu đen của nó lấp lánh dưới ánh sáng, thoạt tiên có thể khiến người ta nhầm là một mẩu thủy tinh. Con bọ đã leo lên được một hòn đá và quyết định sẽ đi đường nào. Có lẽ nghĩ rằng mình sẽ không hề gì, con bọ lại leo xuống một bụi cỏ, nhưng lập tức, nó bị dòng nước mưa đang chảy mạnh lôi tuột và rồi chìm nghỉm.

Mưa tạo nên nhiều âm thanh khác nhau ở những nơi khác nhau. Khi trên cỏ, sỏi và đất, tiếng mưa như những nhạc cụ nhỏ. Tiếng leng keng của cái piano đồ chơi nhỏ đến mức có thể đặt trong lòng bàn tay, trộn lẫn với tiếng chuông reo trong tai tôi, hậu quả của việc chích heroin.

Một người phụ nữ đang chạy trên đường. Cô ta chạy bằng chân trần làm nước bắn tung tóe, trên tay cầm đôi giày. Có lẽ vì chiếc váy ướt cứ dính chặt vào người, cô xòe nó ra và tránh nước do xe ô tô chạy qua bắn vào người.

Chớp lóe lên mưa rơi càng lúc càng nặng hạt. Mạch tôi đập rất chậm, cơ thể giá lạnh.

Cây linh sam khô để ở hành lang là do Lilly mua vào dịp Giáng sinh. Ngôi sao bạc cuối cùng vẫn nằm trên chóp. Kei nói cô ta dùng nó để nhảy cùng. Cô ta nói cô ta đã cắt cái chóp để nó khỏi đâm vào đùi khi cô ta nhảy thoát y.

Cơ thể tôi lạnh; chỉ có bàn chân là nóng. Thỉnh thoảng cơn nóng lại chậm rãi chạy lên đầu tôi. Một khối hơi nóng bằng hạt đào và khi dâng lên, nó cào vào tim, vào bụng, vào phổi, vào họng, vào lợi tôi.

Cảnh tượng ẩm ướt bên ngoài trông rất đỗi dịu dàng. Những đường nét mờ mờ của con đường bao phủ bởi mưa, và tiếng ồn của xe cộ được giảm nhẹ bởi những hạt mưa như những mũi kim bạc rơi mau. Nó tôi và ẩm ướt như người đàn bà nằm xuống, đang thả lỏng sức lực.

Khi tôi ném điếu thuốc đang hút dở, nó tạo ra một tiếng động nhỏ và tắt ngấm trước khi rơi xuống đất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx