sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Melancholy - Chương 03

Chương 3: Thức dậy sau tiếng chia tay.

“Sau ngày anh đi, không có chàng hoàng tử đích thực nào bước vào cuộc đời em, không một chàng trai nào mang nhiệm màu của cuộc sống đến và chỉ cho em sự tuyệt vời của tình yêu. Chỉ mỗi em cô độc nơi này, buồn đau cho cuộc tình đã kết thúc rất lâu rồi, như kẻ phiêu lãng trên đôi tay không cầm được la bàn, càng đi sâu vào quá khứ, càng đắm chìm vào vũng lầy nước mắt.....”. Lấy tay quệt ngang những giọt nước mắt đang rơi, Hương tắt chiếc Galaxy note của mình lại. Cô lại nghĩ về Sơn và những ký ức ngả màu phai nhạt của thời gian. Chuyến tàu đêm đang đưa cô xa miền đất hứa, xa Hà Nội, xa những con người vốn đỗi rất thân quen. Cô muốn tìm cho mình một cảm giác bình yên, muốn tìm cho mình những ý nghĩa thiết thực của cuộc sống. Và cô xách bao lô lên vai rồi đi....

Công việc ngày càng đáng chán, bắt đầu mỗi ngày mới là một việc đáng chán mới. 33 tuổi, tiến sỹ y khoa, giảng viên đại học  Y Hà Nội, bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện trung ương Việt Đức. Một năm, sẽ không biết bao nhiêu hội thảo chờ anh, không biết bao nhiêu tạp chí tới tìm anh phỏng vấn. Cũng như hàng ngày lịch trình ca mổ và các giờ lên lớp được chất đầy trước bàn làm việc. Mọi thứ giờ đây hãy để lại nơi ồn ào của đô thị phồn hoa. Anh muốn tìm một khoảng trời riêng cho mình, anh muốn tìm một nơi cao trên đỉnh núi để thả cho nỗi đau bay.....

Ngay sau khi xuống tàu, Hương nhanh chóng tìm nhà nghỉ ở Quản Bạ. Năm ngoái khi đến đây, cô đã dành ra hẳn một ngày để đi lang thang trong thị trấn Tam Sơn, rồi còn dừng chân ở quảng trường 26/3, nơi đó có tượng đài Bác Hồ và các dân tộc. Ngay gần quảng trường là Km số 0 của quốc lộ 2. Đã rất nhiều khách du lịch đua nhau chụp ảnh. Tất nhiên, cô không phải là một ngoại lệ. Cô chẳng khác nào một vị khách bộ hành độc bước, lang thang đi bụi và đặt chân tới vùng đất thiên thần này. Đúng vậy, cô muốn đi tìm những thiên thần nghèo khó của núi rừng nơi đây.....Nghỉ mất một đêm, Hương lại lên đường. Khó khăn lắm cô mới bắt được xe vào Yên Minh. Từ Quản Bạ lên Yên Minh chỉ có 48km. Nhưng quãng đường ấy không phải đơn giản như những gì ta tưởng tượng, những vách núi cheo leo, con đường quanh co lắt lẽo, một bên là sườn núi dựng đứng, còn một bên là vực thẳm há miệng chực chờ người rơi xuống. Trước sơn cước hùng vĩ ấy, con người trở thành bé nhỏ vô cùng. Dọc đường đi, những cánh đồng tam giác mạch trải dài ra trước mắt. Những biển hoa tầng tầng lớp lớp đẹp đến mê hồn. Hương bỗng quên hết những âu phiền tồn tại, cô trở thành một con người hoàn toàn khác. Cô như bông hoa rừng thơm ngát thổi bừng lên sức sống của nơi đây.

Đón cô là các em trong trường tiểu học Na Khê. Cô cúi đầu chào A Sìn_một cô giáo người miền núi. Bọn trẻ thấy Hương đến, có vài đứa đã nhận ra cô. Bọn chúng ngơ ngác nhìn cô gái Kinh xinh đẹp, rất muốn đưa tay chạm vào nhưng chỉ sợ như là cổ tích, thiên thần sẽ có cánh bay lên. Hương nhanh chóng mở túi xách và lấy kẹo phân chia cho bọn trẻ. Một cảm giác ngọt ngào, nụ cười hạnh phúc nở nơi khoé miệng.

A Sìn dẫn Hương về nhà của mình ở trong bản. Phòng của cô đã được chuẩn bị từ tháng trước. Đó chỉ là một căn buồng trong ngôi nhà gỗ của người dân tộc. Nhưng với nơi đây, đó đã là điều quá xa xỉ rồi!Ngay khi cô gửi thư nói rằng tháng này sẽ lên, mẹ của A Sìn đã rất vui và háo hức chờ cô. Chồng bà mất sớm để lại mình A Sìn. Nhưng chị ấy phải ở trong trường cùng bọn trẻ nên bà cụ chỉ có một mình. Năm ngoái, khi đến đây Hương đã được bà chiếu cố rất nhiều. Nơi này đã sớm trở thành thân thuộc với cô. Hương vòng tay ôm thắt lưng của bà rồi nũng nịu như con gái đi xa về nhà vậy: “ Mẹ khoẻ chứ ạ? Con bận quá. Giờ mới có thể lên đây thăm mẹ và A Sìn.” “ Khoẻ. Khoẻ lắm. Lên là tốt rồi. Mau thu dọn rồi ra suối rửa chân tay cho mát. Ta vào trong thôn kiếm măng tươi về hầm. Trời mới mưa xong, ăn cái đó là hợp nhất đấy.”.... Cô cất đồ rồi nhanh chóng ra suối thả chân trong làn nước mát. Trời đã vào thu, cảnh sắc ở nơi đây quá đỗi tuyệt đẹp. Tất cả như là trong tranh vậy. Tự nhiên cô nhớ tới mấy câu hát trong Chuyện tình thảo nguyên mà Hà Trần từng hát: “ Núi chi cao lắm núi ơi, núi che mặt trời che mất người tôi yêu. Thương anh em hát, em hát một mình....” Tiếng hát ngọt ngào như mật ngọt của ong rừng rót vào tai Danh Bích. Anh đang chiếm lĩnh một góc suối để tận hưởng cảm giác của núi rừng, không nghĩ là ở đây còn có một người khác. Bước chân đưa anh lại gần nơi có tiếng hát. Những bụi dã quì đang lốm đốm vàng che lấp tầm mắt anh. Thấp thoáng, anh thấy bóng dáng của một cô gái xinh đẹp, mái tóc nhung đang xoã đều vào lòng suối. Một cảnh đẹp chết người khiến anh đắm chìm mãi không tài nào dứt ra nổi. Cố gắng lắc đầu thật mạnh để tỉnh lại, anh quyết định lùi lại và quay đi. Anh sợ cái cảm giác vừa xuất hiện. Một chút xuyến xao lâu rồi mới lại thấy. Vừa đi được mấy bước thì tiếng cô gái ấy vội cất lên: Á. Anh nhanh chóng chạy về phía cô với vẻ mặt hoảng hốt, lo sợ: “ Cô không sao chứ?” Hương run run, chân tay luống cuống, đôi mắt nâu có phần hoảng loạn: “ Tôi không biết. Chân rất đau. Anh là ai?” “ Tôi là bác sĩ từ xuôi lên đây tìm một không gian để nghỉ ngơi. Cô hình như cũng không phải là người nơi này?” Anh vừa nhìn Hương vừa nói chuyện rất tự nhiên, nhưng đôi bàn tay mát lạnh của anh đã nâng gót sen và chẩn đoán tự bao giờ không biết. Hương không hề để ý đến hành động đấy, sự có mặt của một người lạ ở chỗ này khiến cô không được tự nhiên. Nhưng cô sợ thế là mất lịch sự và không lễ phép. Lý nhí trả lời: “ Tôi ở Hà Nội, đến nơi này thăm bọn trẻ.” “ Lần sau cô nên chú ý nhiều hơn. Những hòn đá ở suối rất trơn nên dễ bị trượt chân. Cũng may chân cô không bị vấn đề gì,  chỉ là bong gân. Nghỉ ngơi khoảng 3 đến 5 ngày sẽ không thấy sao nữa.”

Lúc này Hương mới để ý chân của cô bị chàng trai lạ này nâng lên từ lúc nào chẳng biết. Khuôn mặt cô thoáng ửng hồng và xấu hổ: “ Sao anh biết là sẽ không sao? Thực sự tôi rất đau.”

Nhẹ nhàng đặt bàn chân non mềm mại xuống, anh cười: “ Vì tôi là bác sĩ.” Hương khẽ ồ lên một tiếng. “ Không nghĩ rằng bác sĩ cũng có thể nghĩ tới nơi này để du lịch.” “ Đối với tôi nơi nào cũng mang trong mình những vẻ đẹp mà cần con người biết đến.” Trước câu trả lời của anh, cô cảm thấy có phần xấu hổ. Hương gượng gạo đứng dậy tỏ ý muốn ra về. Nhưng chiếc chân đau hình như cố tình làm trái ý cô. Một đôi mắt thâm trầm nhìn cô tỏ vẻ lạnh  lùng đầy nghiêm khắc: “ Nếu cô không muốn bị tàn phế thì cứ thử bước đi từ đây về tới Na Khê xem sao?” Nói rồi anh bỏ lại cô gái trẻ và quay lưng  bước đi. Hương ngẩn ngơ trước câu nói của anh và gọi với bóng hình phía trước: “ Này. Anh không nói cho tôi biết phải về bằng cách nào mà? Phải bò về chắc? Tôi đâu có bị điên.” Đôi lông mày nhíu lại, anh lắc đầu rồi quay lại vị trí cô gái đang đứng. Chậm rãi ngồi xuống và trầm giọng nói: “ Cô lên đi, tôi sẽ cõng cô về.” Hương bối rối, đôi bàn tay đan vào nhau, khuôn mặt có chút ửng hồng. Giọng cô nhỏ dần: “ Như vậy liệu có được không?” “ Chỉ cần cô đừng mang theo ý đồ gì với tôi là được. Lên đi.” Ngượng ngùng nhưng cuối cùng cô cũng đã chịu để anh cõng cô về bản. Mẹ A Sìn nhìn thấy bác sĩ Bích đến nhà mình, còn cõng theo khách của bà khiến bà vô cùng ngạc nhiên: “ Hai đứa quen nhau sao?” Danh Bích thả cô xuống, rồi nhoẻn cười rất tự nhiên: “ Cháu nhặt được con gái bác ở bờ suối. Cô ấy không cẩn thận bị trượt chân, tạm thời sẽ không đi lại được.” “ Giàng ơi, con bé này sao lại chẳng cẩn thận gì. Vừa mới chân ướt chân ráo lên đây đã để bị thương. Mau vào nhà nhanh lên.” Mẹ A Sìn than thở một hồi rồi quay sang Bích: “ Cảm ơn bác sĩ quá. Đây là bạn của A Sìn nhà ta từ xuôi lên đây thăm ta. Tới bữa rồi, bác sĩ ở lại dùng cơm với nhà ta luôn thể rồi hãng về.” “ Dạ thôi. Nhà trưởng thôn đã dặn cháu phải về trước khi mặt trời lặn rồi. Có gì bác cứ tìm cháu.” Anh chào mẹ A Sìn và Hương rồi nhanh chóng rời khỏi. Hương theo bà trở vào trong nhà, nghe bà nói cô mới biết hoá ra anh ta là bác sĩ từ xuôi nên khám bệnh miễn phí cho thôn. Anh ta mới tới đây từ trưa hôm qua mà tất cả dân trong thôn đều đã biết mặt và tôn sùng. Một người còn trẻ mà có tấm lòng như vậy được mấy ai? Thời buổi này người ta vẫn thường đổ xô vào kiếm tiền và bám lấy thành phố, liệu ai còn nghĩ tới nơi hẻo lánh này mà tới thăm bệnh, phát thuốc? Nếu có thì chỉ là miễn cưỡng cho xong chuyện. Bất giác, Hương thấy mình có muôn phần cảm mến con người ấy. Những ngày sau đó, Hương bị mẹ A Sìn bắt ngồi yên một chỗ không cho đi đâu. Cô chỉ biết ngồi bên bậu cửa và tẽ ngô. Thỉnh thoảng sẽ có một vài thiếu nữ trong thôn tới trò chuyện. Hầu hết câu chuyện của họ đều xoay quanh vị bác sĩ mới tới. Có lẽ, đó được gọi là thần tượng. Hương mỉm cười và chăm chú nghe họ kể về những việc làm hàng ngày của anh. Anh tới từng nhà một, khám bệnh cho các bà già, những đứa trẻ. Người không có bệnh cũng muốn có bệnh để được nói chuyện và gặp gỡ anh. Hương thầm nghĩ: “ Không phải đây chính là thế giới lộn ngược của Xanh-xi-mông đấy chứ? Người không có bệnh cũng muốn có bệnh.” Tự nhiên cô cũng muốn có bệnh để xem con người đó thần thánh tới mức nào? Nhưng điều cô muốn lại chẳng thể xảy đến, cái chân đau của cô cũng đã nhanh chóng lành bệnh, bước đi bình thường. Buổi chiều, mẹ A Sìn đi thăm họ hàng bị ốm ở bản bên, một mình Hương ở nhà nên có đôi phần buồn chán. Cô liền lên nương và chớp lấy những khoảnh khắc tuyệt đẹp bên cánh đồng tam giác mạch. Tiếng chim gọi bầy, tiếng suối nước đằng xa róc rách chảy vô tình tạo thành một bản nhạc của đất trời cuốn lấy cô vào trong âm hưởng du dương đó. Cô không hề hay biết rằng, có một người đã dõi theo cô. Những nụ cười rạng rỡ của Hương đã được anh ghi lại không chỉ bằng hình ảnh mà còn bằng cả trái tim. .................

Danh Bích nhanh chóng kết thúc chuyến nghỉ phép trong 7 ngày ngắn ngủi. Anh sợ có nhiều công việc đang chất đống ở thành phố. Một chút lưu luyến nhưng vẫn phải rời xa. Sau buổi chiều hôm ấy dường như anh không còn thấy Hương nữa. Cũng tốt, chỉ là hai người qua đường vội vã vô tình gặp nhau. Trao nhau một cảm giác luyến lưu vậy là đủ rồi. Tạm biệt Na Khê, anh về Hà Nội. Còn Hương, ba ngày sau khi anh đi, A Sìn vào đón cô và cô cũng vẫy tay chào tạm biệt mảnh đất núi rừng tươi đẹp này. Có bao ân tình của mẹ A Sìn, bao khoảnh khắc và phút giây ngọt ngào xin gửi lại nơi đây. Hà Nội_ngày trở về...!!!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx