sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Melancholy - Chương 10

Chương 10: Anh đã nhớ em rất nhiều mà không thể nói ra!

Khoảng cách giữa linh hồn và thể xác ngỡ là rành mạch nhưng lại rất đỗi mong manh. Anh đã từng cho rằng thể xác chỉ là những phút giây thăng hoa ngắn ngủi, dễ bùng cháy và cũng dễ lụi tàn, giống như trò chơi xúc xắc của số phận anh vẫn chơi để cuối cùng nhận ra rằng kẻ thua cuộc không ai khác là anh. Nhưng không phải anh thua với người khác mà là thua với chính bản thân mình...Anh đã từng nghĩ giữa anh và cô có đủ Duyên – Nợ và Phận. Anh từng nghĩ số kiếp của họ vốn đã được gắn lại với nhau. Chỉ là anh không thể nghĩ với cô, chuyện bọn họ lúc vui chẳng đủ, lúc buồn chẳng sâu. Nửa đêm đã trôi qua, Hoàng vẫn không thể nào chợp mắt. Kể từ khi Tiểu Nguyễn bước ra khỏi cuộc sống của anh thì đêm dài hơn mường tượng. Đã nhủ lòng rằng anh là một người đàn ông, rằng xét cho cùng đó chỉ là một đứa trẻ không chịu lớn. Nhưng lý trí an ủi như vậy song con tim mặc sức chối từ. Trở dậy, anh lần tìm chiếc đĩa quen thuộc và play. Những câu hát một thời giờ bỗng nhiên nhắc lại: “ Đêm dần qua, ta thấy tim càng đau. Biết mất nhau, sao ái ân ngày xưa theo mưa cứ về. Buốt giá đê, lòng càng nhói thêm. Tình nào chẳng muốn dài lâu, nguyện bình yên mãi thắm sâu. Mưa xoá lệ tuôn, em nép vào anh một lần mong manh. Trọn vẹn yêu thương nên khi môi còn nồng thắm đừng mang theo câu dối gian...” Ngày xưa, cô vẫn thường nghiêng đầu mỗi khi nghe anh hát. Ngày xưa, cũng chính trong căn nhà ấm áp này cô luôn vòng tay ôm anh thật chặt từ phía sau. Mới đó mà đã một năm có nhau, chỉ tiếc những tháng ngày tươi đẹp chưa bao giờ là mãi mãi. Cô vốn là người không màng tới tương lai, chỉ lo sống thời khắc của hiện tại. Anh đã từng cười vào triết lý dở hơi đó. Chỉ tiếc, giá mà anh hiểu rằng đó là một cách ngầm ám chỉ việc mối quan hệ của hai người chẳng mấy đến hồi kết như giờ đây! Nhắm chặt đôi mắt để cố giam cầm hình ảnh đó trong tâm can rồi Hoàng cũng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết.

.....................

Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên. Hoàng giật mình tỉnh giấc, đôi mắt một mí nheo lại trước ánh nắng rọi vào phòng ngủ. Với tay như một thói quen để lần tìm điện thoại, đã 9h. Bước những bước nặng nề về phía phòng khách. Tiếng một người đàn ông trung niên vang lên khi cánh cửa mở ra: “ Bố đứng ngoài này hơn 15p rồi đấy. Mày chưa già mà đã có vấn đề về tai hả con?” “ Đêm qua con ngủ muộn nên sáng chẳng dậy nổi. Bố lên sao không bảo trước con một tiếng?” Ông Trúc đặt chiếc cặp của mình suống sofa rồi ngồi xuống. Đảo quanh con trai và căn nhà vắng vẻ, ông nói: “ Bố lên từ hai hôm rồi. Nhưng chú Trinh nói con phải lo việc đại hội chiến sĩ trẻ toàn quốc nên bố không gọi nữa. Hôm nay mới qua đây.” Hoàng vừa hướng về phòng ngủ thu dọn vừa cất cao tiếng nói với bố mình: “ Chiều bố về luôn hay là bố ở lại thêm mấy ngày nữa?” “Ừ. Mai về. Con dọn nhà đi. Tối bố muốn đặt cơm mời mấy người bạn. Cũng ít có dịp lên trên này gặp gỡ.” Anh vâng dạ lời bố mình rồi đi đánh răng, rửa mặt. Ông Trúc ngả lưng vào sofa, như nhớ ra chuyện gì đó, ông lục tìm chiếc điện thoại trong túi áo khoác ngoài. Những cái tên nhanh chóng trôi đi rồi dừng lại ở một địa chỉ danh bạ quen thuộc.

Tiểu Nguyễn đang ngồi ôm túi vải khô hôm trước vẫn còn vơi nửa, nhí nhách bóp vỏ. Cô đang trong thời kỳ buồn chán chẳng biết làm gì nên đành quấn chăn và coi phim. Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên. Nhấc máy: “ Dạ. Con chào bác ạh.” “ Ừ. Nguyễn à. Dạo này con khoẻ chứ.” “ Ối ối, con khoẻ lắm bác ạ. Bác và bác gái vẫn khoẻ chứ ạ? Lâu rồi con không về dưới đấy được nên không được gặp hai bác. Bác gửi lời hỏi thăm của con tới bác gái nhé.” “ Ừ. Người nhà cả mà, khách sáo gì chứ. Thế hôm nay con không phải đi học à?” “ Con không. Quãng này con đang được nghỉ. Chỉ biết ở nhà coi phim thôi. Bác xem đơn vị có cần tuyển công nhân không cho con xuống đó nhặt than cũng được.” “ Ha ha. Cái con bé này thật là. Vậy thì lát nữa bác bảo thằng Hoàng qua đón con sang bên này. Nhá. Sang đây chơi với bác.” “ Dạ. Bác đang ở Hà Nội ạ?”

“ Ừ. Được rồi, có gì lát bác cháu ta gặp nói sau. Vậy nhé.”

Tiểu Nguyễn vẫn ngồi ngây ngốc với đống vỏ vải rơi lả tả dưới sàn. Cái gì mà Hoàng qua đón chứ? Cô thích chí cười khẩy và nhủ thầm: “ Đặng Văn Hoàng, xem em trị anh thế nào.” Những ngón tay thon dài mềm mại khẽ trượt điện thoại lên, bên kia đầu dây một giọng nữ thỏ thẻ như oanh vàng cất tiếng: “ Nguyễn à. Chị đây.” “ Dạ. Em chào chị dâu ạh.” “ Hihi. Em gọi chị có chuyện gì không thế?” “ Em nhớ là có người nợ em một bữa cơm nên em gọi điện nhắc nhở thôi.” “ Thôi đi cô, chắc là có chuyện gì đúng không? Em đâu đến mức cần một bữa cơm từ chị?” “ Em có vụ làm ăn này, không biết chị có hứng thú không.” Mai vội cười cười và lên tiếng: “ Ôi không không, chị làm công ăn lương thôi. Không muốn làm thêm ngoài nữa đâu. Mệt lắm.” “ Tiếc nhỉ. Bố anh Hoàng vừa lên trên này công tác. Em đang không biết chị có hứng thú tới dùng cơm với bác không? Haizz. Vậy thì thôi vậy, em lại phải tìm mối khác thôi.” Nghe đến Hoàng, Mai bỏ mặc tất cả quên luôn mất cách làm thục nữ thế nào, vội vàng cô nói như sợ Tiểu Nguyễn tắt máy : “ Chị đến không sao chứ?Hi. Chị hiểu rồi, cứ nghĩ em rủ chị kinh doanh.Hoá ra.... Vậy em thích gì nào?” “ Em là em thích chị nhất đấy! Dạo này da dẻ em không được tốt, hôm qua em đọc tạp chí thấy bộ sản phẩm dưỡng da của Avon rất  hợp với mình. Nhà giàu đừng tiếc con lợn què chị ạ.” “ Tưởng gì, đơn giản. Thành giá. Em nói xem chị phải chuẩn bị những gì nào cô yêu tinh nhỏ?” “ Yêu tinh thì em chưa đủ trình nhưng mà hồ ly tinh thì em đủ cấp. Há há. Bố anh Hoàng rất thích uống rượu vang, vì tim của bác không được tốt. Em chỉ nói thế thôi. Còn phải để dành cho lần sau nữa” Tắt máy, đôi môi cười mỉm, Thanh Mai thầm nghĩ: “ Tiểu Nguyễn, để xem chị đã đạt được mục đích rồi chị sẽ trị mày thế nào!”. Nhanh chóng cô xin nghỉ buổi chiều để đi tìm một chai rượu thượng hạng! ................... Hoàng vừa tắm xong, anh thấy dạ dày có chút nhắc nhở. Trở vào bếp tìm đồ ăn nhưng chỉ có mì gói. Hai tay bưng bát mì còn nghi ngút khói ra phòng khách, anh đảo mắt rồi cất tiếng gọi: “ Bố ơi. Bố ở đâu thế?” Ông Trúc đang tỉa cây cảnh ngoài ban công lấy tay đẩy gọng kính rồi vọng vào: “ Bố đang tỉa mấy cái cây. Con chẳng biết chăm sóc gì cả. Ăn nhanh rồi qua đón Tiểu Nguyễn sang đây. Bố vừa gọi cho em rồi đấy.” Hoàng sững người lại. Tiểu Nguyễn? Người anh muốn gặp nhất lúc này là cô nhưng cô cũng là người anh không muốn gặp nhất. Bản thân anh đang vô cùng mâu thuẫn. Chết tiệt. Cô thừa biết là giữa bọn họ không nên chạm mặt mà còn không biết đường từ chối bố anh. Bát mì bỗng chốc biến thành công cụ để anh phát tiết. Chưa ăn được mấy miếng, Hoàng đã cầm cả bát trở lại bếp và đổ ụp xuống thùng rác không thương tiếc. Khuôn mặt anh lầm lì trở về phòng thay đồ và cầm chìa khoá xe. Trước khi đi anh còn tỏ giọng lạnh lùng nói với bố mình: “ Bố còn cần đón ai để con đón luôn một thể?” “ Không cần. Mấy người bạn của bố tự đến được. Con cứ sang đón em rồi tiện đường hai đứa mua ít hoa quả thôi. Có gì cơm mình đặt sau cũng được.” Anh vâng một tiếng rồi bước ra cửa. Chiếc Santafe lao ra khỏi gara. Hồ Tây, một ngày lặng gió!

........................

Những viên cám đủ màu sắc cầu vồng đang trôi khỏi kẽ tay Tiểu Nguyễn và rơi xuống. Đôi cá thi nhau quẫy đuôi và đớp mồi. Ngày còn sống, Sơn vẫn thích nhất nuôi cá. Anh cho rằng đó là một công việc cũng là một hình thức giải trí đồng thời còn là một cách dạy người ta học bình tâm và kiên nhẫn. Bất cứ điều gì cũng phải kiên trì mới có thể đạt tới thành công. Những lời anh dạy Tiểu Nguyễn mãi luôn ghi nhớ nhưng cô nhớ chỉ để là nhớ. Vì bản thân cô thực sự coi đây là một công việc giải khuây. Đặt hộp thức ăn xuống góc kệ, cô ra mở cửa. Hơi ngạc nhiên khi người vừa bấm chuông là Hoàng. Nhưng cô lấy lại bình tĩnh ngay sau đó: “ Anh đến sao không gọi trước cho em để em chuẩn bị?” Anh vẫn im lặng, khuôn mặt vẫn sầm xì và không nói gì cả. Cô hiểu, anh với cô giờ đây đã hoàn toàn không còn có thể trở lại mối quan hệ thân thiết trước kia. Vấn đề nằm ở anh chứ không phải cô. Cô thật sự muốn trêu chọc anh như trước đây vẫn làm nhưng lại không dám. Đành nhỏ giọng: “ Anh vào nhà uống nước, chờ em thay đồ.” Hoàng bước vào theo cô. Đôi dép anh vẫn hay đi, những tạp chí kinh tế anh vẫn hay đọc, chiếc cốc do anh mang đến để uống trà...tất cả vẫn còn nguyên, vẫn luôn ở chỗ cũ. Dường như chưa hề có sự cách xa. Song anh hiểu, đó chỉ là cô không hề để tâm nên mọi vật vẫn luôn ở vị trí đó. Và anh cũng nằm trong những thứ không lưu tâm đó nên cô mới chẳng quan tâm việc anh suy nghĩ ra sao? Gần một tháng nhớ nhung chỉ không nghĩ rằng người con gái hằng đêm mình mong ngóng đang đứng ngay trước mặt, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới nhưng đôi tay anh lại không thể đưa ra với. Vì một câu nói kết thúc mối quan hệ của hai người mà cô là người nói còn anh chỉ có thể là người thực thi. Tiểu Nguyễn rót một tách trà nóng cho Hoàng. Cô biết anh vẫn thường uống cafe, nhưng từ sau khi anh rời khỏi căn nhà này thì thói quen của anh đã bị cô vứt bỏ. Cafe đen nhiều cặn, nó không tốt cho một người con gái độc thân. So với trà sẽ nhẹ nhàng và thanh thoát hơn rất nhiều! Mỉm cười đầy quyến rũ cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của anh: “ Anh thông cảm. Nhà không có cafe nên anh dùng tạm tách trà. Em thay đồ rồi sẽ ra ngay.” Cười khẩy đầy mỉa mai, Hoàng lên tiếng đầy châm chọc: “ Cứ tự nhiên, không cần khách sáo thế đâu. Mọi thứ ở đây anh cũng đâu có lạ.” Bước chân Tiểu Nguyễn bỗng dừng lại. Cô hiểu anh nói thế là có ý gì. Quay đầu rồi cười rất hồn nhiên, cô đáp: “ Có những thứ được gọi là cũ người mới ta. Anh không lạ nhưng với người khác lạ là được rồi.” Nói rồi, cô điềm tĩnh đi vào phòng ngủ, bỏ mặc Hoàng cau mày trước những gì vừa nghe được. Cái gì mà là cũ người mới ta? Câu nói ấy có ý gì? Tự nhiên anh nghĩ tới cái hình ảnh cô cười cười nói nói với đồng chí em tuần trước. Rõ ràng là trà nhài mà anh cảm thấy như đang uống dấm chua. Chỉ cần nghĩ tới có người khác động vào người con gái của anh thì lửa giận trong anh không cần châm cũng tự cháy.

Tiểu Nguyễn theo sau Hoàng và bước về phía chiếc xe đang đỗ. Cái khuôn mặt hằm hằm của anh đã tố cáo anh đang vô cùng giận giữ. Còn giận vì điều gì thì cô chẳng quan tâm, chỉ cần biết chắc chắn đó là tại mình. Chỉ cần thế thôi là ăn đủ rồi! Đôi bàn tay bé nhỏ tự mở cửa sau và chui vào trong xe. Hoàng có đôi phần mất mát trước hành động ấy của cô! Trước đây mỗi khi hai người đi cùng nhau, cô luôn nhảy lên vị trí cạnh ghế lái. Cô đã từng ở cạnh anh, rất gần...! Chết tiệt. Rõ ràng là anh đang bị cô quyến rũ mà không tài nào thoát ra được. Lấy lại vẻ lạnh lùng đáng có, anh ngồi vào xe rồi chạy khỏi Retco. Cả một chặng đường không ai nói với ai câu nào. Không khí trong xe gần như nghẹt thở. Hoàng với tay mở nhạc. Anh không hay nghe nhạc khi lái xe, nhưng trong không gian này thì có thể tiếng nhạc sẽ giúp cả anh và cô ấy đều thả lỏng tâm trạng. Hoặc ít nhất chỉ cần anh thấy dễ chịu hơn đôi chút là đủ rồi! Chỉ là, những câu hát như muốn giết chết cả hai người từng có một thời bên nhau đầy nồng nhiệt và say đắm: “Bỗng nhìn từ xa, nhận ra ai đang vẫy tay.Muốn quay lưng ngay từ giây phút ấy rồi lặng im đi hết con đường. Mà sao không thể bước tới tưởng đã quên bấy lâu. Tại sao tim còn rung lên vì bước chân của em. Lời hỏi thăm ngập ngừng: "lâu nay hạnh phúc không em ?" Mà sao không thể nào nói hết được những suy tư của anh. "Chào em" không vấn vương nhưng trong lòng muốn ôm chặt em. Mà nếu như vậy anh sẽ không thể nào buông tay em..Tại vì chẳng có ai ngờ chỉ có một người để yêu trên thế gian. Một người còn yêu nên vẫn nhớ, một người thì vô tâm hững hờ.Tại sao anh cứ như vậy. Dù anh chẳng thể hạnh phúc hơn...”

Chỉ có một người để yêu trên thế gian? Một người thì vì yêu nên vẫn nhớ, một người thì vô tâm hững hờ? Chẳng phải cái người vì yêu ấy là anh hay sao? Mím môi đầy xót xa. Anh nắm chặt vô lăng rồi cho xe lướt nhanh về hướng nhà mình.

( Còn tiếp)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx