sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Một ảnh nhật đăng san - chương 05

Chương 05/ YÊU NỮ TÁC QUÁI

Thăng Long

Cung Nghênh Thiềm

“A…” Tiểu thái giám hồn vía trên mây, há miệng đã bị dây leo quấn khắp mình bịt kín không thể thét lên điều gì nữa, kinh hãi nhìn đầu dây từ từ ấn sâu vào lớp da mỏng, liếc nhìn người bên cạnh run rẩy cầu cứu. Tên công công đó chỉ có thể giương mắt mặc tay chân  run cầm cập, đầu xuân tiết trời còn khá lạnh, vậy mà mồ hôi đầm đìa như suối.

Đợi đến lúc thân thể kẻ đoản mệnh đáng thương bị quấn trong đám dây leo khô đặc, yêu nữ lè lè lưỡi liếm mép, quệt miệng, cất giọng lanh lảnh: “Di tổng quản, Hồi Xuân Tầm Gửi ta được như ngày hôm nay tất cả là nhờ ơn ngươi, đợi tới khi ta nắm quyền cai quản tam cung lục viện như lời hoàng thượng đã hứa nhất định sẽ không bạc đãi.”

“Tạ ơn nương nương. Được hầu hạ nương nương là phúc ba đời của tiểu nhân, thật không dám mơ cao đòi hỏi nhiều, chỉ mong cúc cung tận tụy vì nương nương mà bán thân quên mình.”

“Ha ha, hay, hay! Tốt lắm! Việc ta giao ngươi đã làm đến đâu rồi?”

“Hồi bẩm nương nương, thần vẫn đang cho người ngày đêm truy tìm, chỉ là…”

“Hừ, chỉ là không rõ tung tích chứ gì? Dù sao thì hành tung của hắn cũng khó đoán biết, lại thêm những lần biến thân, các ngươi người thường có gặp cũng chưa chắc đánh bại được hắn. Khi nào có tin tức lập tức báo về cho ta, tuyệt đối không được manh động!” Nói rồi yêu nữ ngẫm nghĩ, lúc giao đấu với kẻ đó đã nghe tên đồng bọn áo đen gọi hắn là gì nhỉ, hình như là Đoàn… Đoàn gì nhỉ? Văn? Phải rồi, Đoàn Văn! Ha ha.

Yêu nữ ngửa mặt đối diện trần cười khoai khoái.

“Hắn là Đoàn Văn, chẳng phải con trai Đoàn Thượng đấy sao? Các ngươi cho người giám sát vùng Hồng Châu, ta không tin nay mai hắn không trở về.” Trên cao, mình rồng được chạm trỗ bằng đá xanh, miệng há nhỏ ngậm hạt ngọc, mềm mại uốn lượn nhỏ lại trong tầm mắt hạn hẹp hí híp của Hồi Xuân Tầm Gửi.

Di công công thuận lòng yêu nữ nịnh nọt: “Nương nương cao minh! Nô tài bội phục bội phục! Nô tài lập tức sai người thi hành.”

Ả chạm môi lướt nhẹ trên ngón tay kiều mị, cười khẩy: “Được rồi, ngươi cũng mau lui xuống đi. Đêm nay hoàng thượng sẽ lưu lại tẩm cung của ta, nhất định phải hối thúc người cho dựng thêm cung điện, có như vậy ta mới an tâm đường đường chính chính an ổn trong hoàng cung này”

“Nương nương nói chí phải, nô tài xin cáo lui.”

Giờ dậu ba khắc, hoàng thượng di giá đến cung Nghênh Thiềm, yêu nữ yểu điệu lả lướt, ưỡn ngực phập phồng cảnh xuân gợi tình, sà vào lòng Cao Tông thỏ thẻ oán trách: “Hoàng thượng…, người không còn yêu thần thiếp nữa rồi, tại sao giờ này người mới đến thăm thần thiếp? Người có biết mỗi một khắc trôi qua lòng thiếp tựa như già đi một năm, một năm đó! Người đành lòng nhẫn tâm?”

Cao Tông cúi đầu sủng nịnh nhìn ái phi, hô hấp rối loạn trước cảnh xuân sắc mướt mát lồ lộ lên xuống đều đặn theo nhịp thở. Gấp gáp hỏi thăm tình hình sức khỏe, chỉ vì tối qua ái phi đột nhiên ngất xỉu bởi chứng thiếu máu mà lỡ mất một phen thác loạn: “Ái phi, nàng đã thấy khỏe hơn chưa? Có biết khi nãy ở bên tẩm cung hoàng hậu trẫm nhớ nàng đến sốt ruột cỡ nào không? Hoàng hậu cũng thật là, một mực níu trẫm ở lại bàn chuyện quốc sự, nàng ta rốt cuộc có để trẫm vào mắt hay không chứ? Chẳng bù ái phi, xinh đẹp hiểu chuyện, yêu quá ha ha ái phi, đêm nay nàng phải giúp trẫm tiêu nguôi buồn bực.”

“Thần thiếp sẵn sàng hầu người.” Yêu nữ bày ra bộ dáng khiêu gợi, biết Cao Tông nóng lòng không vội chiều mà nhân đấy dính lấy nhõng nhẽo: “Hoàng thượng…, người còn nhớ lời hứa sáng nay không? Người định lúc nào thì dẫn thiếp đi xem gác Kinh Thiên? Thần thiếp đã nóng lòng không chờ được nữa rồi.”

“Ha ha, được được. Ái phi muốn gì trẫm cũng chiều. Nào, giờ chúng ta…”

“Ôi hoàng thượng, người đáng yêu chết được!” Yêu nữ ưỡn ẹo, ngón tay trơn mớn vuốt ve khuôn ngực tích mỡ với những lớp da dày nhăn nheo. Cao Tông yêu chiều nắm lấy bàn tay mềm mại mê hoặc hít hà thơm lên: “Ha ha, vậy có phải ái phi nên thưởng cho trẫm gì không?”

“Hi hi, hoàng thượng thật là…”

Cao Tông với tay buông rèm, mành nhung lướt thướt bay là tà, hai cái bóng sáp lại gần từ từ đổ rạp xuống.

Giờ thìn hôm sau

“Hoàng hậu nương nương xin dừng bước. Hoàng thượng vẫn còn đang nghỉ, người đã dặn chúng nô tài không được đánh thức cho đến khi người thức giấc.”

“Tránh đường! Ngươi nghĩ bổn cung là ai hả? Dám ngang nhiên trước mặt bổn cung không xem ai ra gì. Ngươi xem chừng đã chán sống đến nơi rồi!” Đàm thị gắng kìm cơn tức giận, tối qua người than đau đầu không ngớt muốn về điện Long An nghỉ ngơi, kết quả thế nào sáng nay thị qua lại thấy một màn trống trơn, hoàng thượng cũng không thượng triều bắt bá quan văn võ đợi đến thiếu nước ngồi ăn vạ.

“Hoàng hậu nương nương bớt giận. Nô tài biết tội, mời người.” Giọng không kiên dè xấc xược, tên tiểu thái giám chìa tay về phía rèm nhung mỏng mảnh có thể từ ngoài xuyên suốt vào trong, Đàm thị trừng mắt phất tay áo bỏ đi, thiết nghĩ giờ này Lệ phi đang được sự sủng ái nhất mực của hoàng thượng, có nói gì người cũng bỏ ngoài tai, chẳng những vậy càng khiến người thêm ghét.

Hoàng hậu vừa rời đi, yêu nữ nhẹ nhàng nâng mí mắt nhếch miệng kiêu ngạo, khẽ trở người đủ động để đánh thức Cao Tông. Vua giật mình, xoay người ôm lấy ái phi yêu quý cưng chiều nói: “Ái phi, nàng dậy rồi à? Ngày nào thức giấc cũng được nhìn thấy nàng thật là niềm hạnh phúc nhất trần đời.”

“Ứ ừ, hoàng thượng bảo hôm nay dậy sớm dẫn thiếp đi khảo sát tiến trình dựng gác Kinh Thiên còn gì, người không định gạt thiếp đấy chứ?”

“Ai, ái phi thật là, ít ra cũng phải tặng lại trẫm một câu tình tự chứ.” Cao Tông bẹo lấy da mặt căng mịn hờn dỗi, yêu nữ đẩy người qua lại õng ẹo: “Ứ, hoàng thượng ăn hiếp thiếp.”

“Ha ha, ái phi nói oan cho trẫm, trẫm yêu nàng còn không hết sao nỡ ăn hiếp nàng.” Cao Tông ôm cứng yêu nữ, hít hà mùi hương quyến rũ trên cơ thể ả, gọi vọng ra ngoài: “Người đâu! Chuẩn bị xa giá cho trẫm và ái phi, khởi giá đến gác Kinh Thiên.”

“Dạ…ạ” Một giọng ẻo lả của công công nghe như tiếng gà thiến kêu không nổi lục tục vang lên, ấy thế mà chỉ lát sau đã chạy ra ngoài hô như muốn bốn bề thiên hạ phải nghe phải biết chủ nhân của hắn là ai và được sủng hạnh đến cỡ nào: “Chuẩn bị xa giá cho hoàng thượng và Lệ Hương phi nương nương! Khởi giá đến gác Kinh Thiên…”

“Thiếp ngồi chung với hoàng thượng thế liệu có được không, nhỡ hoàng hậu biết nhất định sẽ bảo thần thiếp không biết tôn ti mà đem trách phạt.”

“Hừ, có trẫm ở đây, ai dám trách phạt nàng. Đừng nhắc tới nàng ta mà làm hỏng chuyến đi vui vẻ.”

“Vâng, hoàng thượng, hi hi.”

Mặt trời lúc này đã lên cao, bóng ngắn bóng dài trải trên nền điện, cờ lọng bay phất phới, xa giá rợp một màu vàng chói mắt phô bày sự xa hoa của hoàng thất. Đoàn người hộ tống không theo trật tự định sẵn, lúc tiến lúc lùi, lắc lư, như thể vua nào thần tử nấy, một triều đình không quy cũ.

Gác Kinh Thiên dù đang xây dở nhưng nhìn vào vẫn khiến người khác liên tưởng được hình ảnh lúc nó hoàng thiện sẽ xa hoa hào nhoáng cỡ nào. Thể theo ý quý phi Lệ Hương  các cột đá được trạm trỗ bằng lục ngọc, lấy họa tiết là dây leo quấn lấy thân rồng. Đầu ngóc cao, thân mềm mại nhỏ dần về đuôi nổi trên bề mặt dát màu vàng ánh kim lộng lẫy chói mắt.

Chỉ một câu muốn có nơi cao để ngắm cảnh của Lệ quý phi mà hoàng thượng không tiếc danh tiếng quyền hành, vơ vét của dân, bóc lột công sức lao động, cho dựng liên tiếp thềm gác, cung điện.

Đang lúc giám sát công trình, chợt thấy chim khách mớm mồi cho con, Cao Đường Long tiếc thương dân chúng cơ cực, lầm than, muốn cảnh tỉnh vua mà dùng lời lẽ có phần huyễn hoặc khuyên can: “Khởi bẩm hoàng thượng, khi xưa Ngụy Minh Đế mới xây gác Lăng Tiêu, có con chim bồ các đến làm tổ, sau này cơ nghiệp về tay họ Tư Mã. Kinh thi có câu ‘chim bồ các làm tổ, chim tu hú đến ở’. Nay cung thất mới làm xong mà chim bồ các đã đến lại đẻ ra chim non, thần ngu hèn cho rằng đây là điềm gở sắp có vương tộc mới thay thế triều Lý. Kính mong thánh thượng suy xét, trước cốt sửa mình tu đức, sau hãy khởi công xây dựng mới là phải.”

Sau mỗi một câu, đám ria mép trên mặt Đàm Dĩ Mông chốc chốc giật lên, khóe miệng cong một nửa tỏ ý khinh nhạo. Đỗ Kính Tu lấy làm thất kinh, những lời liên can đến việc ngăn cản xây điện đài với hoàng thượng đều là lời bất kính, biết vậy mà Cao đại nhân này vẫn mượn chuyện Ngụy Minh Đế để thức tỉnh vua, trong lòng không khỏi bội phục.

Yêu nữ tức tối nhưng trước mặt bá quan vẫn cố giữ vẻ điềm đạm, tay húc nhẹ vào người Cao Tông, mắt ươn ướt như mèo con vừa bị kẻ đi đường vô tâm ức hiếp, môi bặm lại ra vẻ sắp khóc đến nơi. Cao Tông nín lặng hồi lâu, sắc mặt từ trầm ngâm dần dần chuyển sang đỏ, tức giận quát: “Cao Đường Long to gan! Dám dùng lời xúc xiểm thiên tử, tội đáng phanh thây! Người đâu, lôi tên phản nghịch này đi! Khục…” Hao hơi tổn lực cốt giương oai trước thần tử khiến vua ho sù sụ. Cao Đường Long vội quỳ xuống lạy một lạy thành khẩn: “Tội thần không dám, xin hoàng thượng minh xét.”

Đỗ Kính Tu mũ áo chỉnh tề, nhanh chóng đứng ra can giáng: “Hoàng thượng bớt giận tránh long thể bất an! Thần nhận thấy, Cao đại nhân một lòng vì xã tắc, mà trước hết là đại nghiệp tổ tiên dày công đổ máu gây thành, tội ít mà công không thể bài trừ. Nay chưa rõ thế sự chi bằng đề phòng vẫn hơn. Kính mong hoàng thượng suy xét.”

“Không cần phải nói giúp cho hắn. Người đâu, còn không mau lôi hắn ra ngoài!”

“Khẩn xin hoàng thượng suy xét, Cao đại nhân xưa nay tính tình thẳng thắng, hoàn toàn không có ý mạo phạm thánh thượng.”

Các quan đại thần nhất tề đồng loạt: “Chúng thần khẩn xin hoàng thượng suy xét!”.

Chỉ riêng Đàm Dĩ Mông và Phạm Bỉnh Di vẫn giữ im lặng.

“Hừ, các ngươi, các ngươi…” Cao Tông tức tối chỉ tay: “Phản rồi, phản hết rồi! Cả lũ các ngươi dám kết bè kết phái trước mặt trẫm. Thế này còn gì là vương pháp! Khục.”

“Xin hoàng thượng không nên vì chuyện này mà nóng giận tổn hại đến long thể ạ.” Phạm Bỉnh Di cất giọng dẻo trẹo thừa dịp lấy lòng vua: “Các quan chỉ là mê tín nhất thời lo sợ, thần thiết nghĩ đây chỉ là việc chim bồ các ngẫu nhiên đến làm tổ chứ chẳng liên quan gì đến đại sự. Nếu quả là điềm báo thì đây phải nói là: Cái gác hoàn thành mà chim khách đến làm tổ, lại sinh ra chim con, ấy là trời cho bệ hạ cái điều tốt giữ được trăm đời.”

Cao Tông nghe thuận lòng, tấm tắc khen: “Hay, nói hay lắm, nói chí phải! Con đàn cháu đống thì lấy đâu ra cơ hội cho bọn tặc tử nhòm ngó? Hóa ra ở đây còn có người hiểu trẫm, hiểu được cả ý trời. Ha ha, truyền lệnh trẫm, ban thưởng cho thái phó tổng quản Phạm Bỉnh Di một nghìn lượng vàng. Thăng chức thượng phẩm phụng ngự, cai quản cấm vệ quân. Con trai Phạm Phụ lên thay chức phó tổng quản.”

“Thần đội ơn hoàng thượng.” Bỉnh Di mừng rỡ vội quỳ xuống tạ chủ long ân.

Từ đấy, vua Cao Tông bắt dân phu xây cất gấp hơn, khiến trăm họ càng thêm khốn đốn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx