sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Một ảnh nhật đăng san - chương 08

Chương 08/ CÙNG HƯỚNG VỀ KHOÁI LỘ

Ò… ó… o…

Gà gáy tinh mơ, mặt trời mới nhú như lòng đỏ, từng cụm mây nhuộm hồng bồng bềnh trôi. Cảnh dù vắng vẻ nhưng không gợi cảm giác tiêu điều ngược lại khiến lòng người nhận sự thanh bình.

Ngoài sân vang lên tiếng sột soạt quét dọn của các chú tiểu.

Nghỉ ngơi một canh giờ, Âu Dương Phong vái biệt phương trượng Duệ Căn, cùng thư đồng lên đường đi Khoái Châu. Bích Ngọc biết được vội gõ cửa phòng thầy trò đạo sĩ. Lục Phu một tay kéo cửa, một tay kê lên tường động tác biến nhác, trên mặt vẫn là nụ cười niềm nở mọi khi, duy chỉ một đôi con ngươi hữu thần dù thế nào cũng không thay đổi. Bên trong đồ đạc đã được thu dọn chỉ còn đợi người mang đi.

“Tiểu muội không vội nga, đuổi theo không bằng tình cờ gặp.” Lục Phu mở lời chào buổi sáng bằng giọng đùa ngả ngớn cùng cái nháy mắt của kẻ phong lưu, phút chốc rũ mắt ỉu xìu ảm đạm. “Haiz, lần này Lục huynh ủy khuất đành chịu làm mèo à.”

Đây là kết quả cho cuộc khẩu chiến của hai thầy trò. Lục Phu muốn lấy lý do tiện đường kết bạn đồng hành, nhưng Đoàn Văn sống chết không chịu, nhất thiết ra khỏi ngọn núi Tản, dùng thuật theo dõi hướng đi của Âu Dương Phong, sau đó chọn đường tắt đến trước nhằm tạo tình huống tình cờ. Lục Phu cho rằng như vậy có khác nào cách nam tử đó làm quen, người ta nhìn vào đương nhiên nhận ra, chưa kể Lục Phu từng nói bóng gió ám chỉ Âu Dương Phong là con mèo rình mò, theo cách đó, hắn phải tự nhận câu chửi xéo của chính mình. Hắn là sư phụ, là trưởng bối a, đã không thị uy được thì thôi, lại còn bị chuốc xấu mặt. Không thể, nhất quyết không thể!

Biết tranh luận đi tới cũng không đạt kết quả, chuyện chẳng to tát gì lại đem bàn cãi đến mặt trắng mặt xanh, Đoàn Văn nóng ruột, thật không muốn ngốc ở chỗ này tốn thời gian, cứ thế khả không đuổi kịp nam tử thần bí kia.

Cuối cùng nhất đưa ra điều kiện sẽ đưa Lục Phu đến gặp Lục Phụng. Lục Phu nghe xong lập tức run rẩy khóe môi hai cái, cảm tình đúng là khóc không ra nước mắt. Giữa hai lựa chọn, đương nhiên đương sự nhận biết cái nào đối với mình nặng nhẹ. ‘Lão đầu’ của chúng ta đành cúi đầu nhận thua. Ấy vậy cũng lấy làm ấm ức không thôi, lớn ngần này tuổi còn bị tiểu bối xỏ mũi, không muốn, ngàn vạn không muốn, mất mặt a.

Dọc đường đi tuy rằng trong lòng háo hức mong chờ nhưng ngoài mặt Lục Phu vẫn thường xuyên một bộ thở ngắn than dài: “Như thế nào có đồ đệ cấp đem sư phụ khi dễ đâu này. Ai ai, cũng chỉ có sư phụ như ta mới thụ qua loại cảm giác này.”

Đi bên cạnh, Bích Ngọc luôn biết giữ mình, khi đồng hành cùng mình đều là nam tử, trừ những lúc bị Lục Phu mặt dày mày dạn bắt chuyện thì ngoài tĩnh lặng cũng chỉ có tĩnh lặng, tận lực bảo trì khoảng cách.

Đoàn Văn thỉnh thoảng buông lời độc nhưng ở cùng nhau một thời gian hai người kia dần quen với tính cách khẩu xà tâm phật mà có lẽ ngay chính bản thân người ta còn chưa kịp hiểu người bên cạnh đã tốt bụng nhận định dùm.

Hiện tại trời dần sang đầu hạ, không khí vẫn mang vẻ trong trẻo mát lành. Hai đoàn người cùng hướng về địa phương Khoái lộ. Cùng mang theo nghi vấn: Không biết hiện tại người con gái họ tìm kiếm trông như thế nào? Tính cách ra sao? Có bao nhiêu khả năng thuyết phục nàng? Một điều quan trọng là trước đây dù cố gắng sử dụng đủ loại thuật cao cấp cách mấy cũng không tìm được chút manh mối về nàng. Bây giờ đột ngột có dấu hiệu thì phát hiện không chỉ riêng mình mình nhận biết tin tức. Rốt cuộc đây là ý gì? Chẳng lẽ có kẻ cao tay nhúng tay vào? Thôi thôi, chuyện đến lúc cần biết nhất định sẽ biết, có nghi vấn thêm cũng chẳng ích gì.

--------

Ở Khoái Châu.

Trong một tửu lâu ồn ào đủ loại người.

Từ thường dân, kẻ sĩ, vương tôn công tử,… đến người chốn võ lâm tề tựu. Mỗi người ưu thích không gian riêng. Ai muốn náo nhiệt, thu thập tin tức thì nên chọn tầng một là đại sảnh, ở đây tha hồ bàn luận các đề tài từ bắc chí nam, có thể nói đây cũng là một cách hay để tìm và kết được bạn tâm giao. Đi lên lầu 2, là nơi dành cho người yêu thích sự yên tĩnh, hoặc có chuyện riêng cần bàn, cũng có kẻ thích khoe của mà chảnh chọe chọn một vị trí trên này. Càng lên cao, giá thành theo đó càng tăng. Tầng trên cùng dành cho những người có thân phận đặc biệt hoặc thế lực lớn.

Lúc này đây ở đại sảnh phi thường náo nhiệt, mọi người hăng hái bàn luận đề tài gây chú ý nhất mấy tháng liên tiếp gần đây.

“Các ngươi đã nghe chưa, hôm qua lại thêm một trạm nô dịch xây dựng cung Nghinh Xuân bị sập. Lần này thiệt hại nghiêm trọng hơn những lần trước rất nhiều, nghe nói 300 người chỉ một người duy nhất còn sống hiện đang hôn mê bất tỉnh.” Một vị khách dáng bộ nhỏ con, thấp bé tỏ như sợ sệt mà hách miệng thao thao.

“Tưởng gì, tin đó của ngươi cũ rồi. Ta có người bà con làm lính dưới trướng Trương đô đốc kể lại, tin tức chấn động, đảm bảo nghe xong đêm về không thể ngủ” Vị khách khác thoạt nhìn già hơn bởi bộ râu dưới cánh mũi bĩu môi xem thường.

“Thật?” Lại một vị khác xen ngang

“Dài dòng! Nói nhanh đi!”

“Đúng đúng, mau nói đi!”

Bốn bề bắt đầu xôn xao.

Vị khách nọ vuốt bộ ria thưa thớt tự hào tiếp tục bằng giọng điệu nghiêm trọng: “Hôm đó hắn có mặt tại hiện trường nhận lệnh đến khiêng người bị hôn mê nọ, nghe người đó không ngừng lẩm bẩm ‘yêu nữ, yêu nữ, cứu’. Bởi vì chưa rõ thực hư nên Trương đô đốc lệnh phong tỏa tin tức tiến hành điều tra”

Lời vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh hít một ngụm khí lạnh. Nhưng nhanh chóng có người bác bỏ: “Yêu nữ? Ngươi có bị mớ ngủ giữa ban ngày không đó? Thời đại nào rồi còn yêu nữ?”

Mọi người nghe thế cũng gật đầu phụ họa, nỗi sợ rất nhanh như hóa thành khói bay đi, bỗng chốc nghe người nọ tiếp lời mà tạt trở lại.

“Các ngươi không tin? Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe đến bọn chúng đã xuất hiện qua ở thời An Dương Vương? Yêu ma biến mất từ thời đó, dĩ nhiên là hơn 1000 năm. Giờ đương nhiên các ngươi không tin nhưng ai biết chúng đột nhiên biến mất, đột nhiên xuất hiện?”

Ực…

Tiếng nuốt nước bọt rõ to của mọi người trong tửu lâu kèm theo sắc mặt nhợt nhạt khó coi, hiển nhiên là vì lời người nọ nói không sai. Con dân Đại Việt có ai không biết câu chuyện tình lãng mạn mà bi đát của nàng Mị Châu cùng chàng Trọng Thủy. Trong đó có phàm nhân, có yêu ma, có cả thần tiên. Nhưng thời gian qua lâu như vậy, vết tích để chứng thực cũng đã bị bào mòn chôn lấp hoặc hủy hoại, duy nhất để lại chính là câu chuyện truyền miệng trong dân gian.

Điều khiến mọi người nghi ngại chính là, cho đến nay vẫn còn những hồn ma lang bạt quấy nhiễu dân, cho thấy âm giới tồn tại. Nhưng còn yêu? Tiên giới? Thực sự? Nếu có, tại sao cắt đứt liên hệ với nhân giới thời gian lâu như vậy?

Trong lúc nhất thời không khí đại sảnh im ắng đến quỷ dị, một điều chưa từng có trong tiểu sử mở quán buôn bán nơi đây, khiến trán ông chủ toát mồ hôi hột, không vì sợ những điều người nọ nói mà sợ sau chuyện này, lượng khách vãng lai đến đây sẽ giảm không ít.

Sự ngột ngạt được giảm bớt khi từ ngoài tiến vào hai vị khách di dời sự chú ý của mọi người.

Một khí phách không thị mà uy, bước đi trầm ổn không phát tiếng động nhưng khiến người ta thụ một cỗ áp lực hít thở không thông. Một nghiêm nghị mà non nớt, bước chân sải dài nhằm theo kịp người kia. Hai nữ tử nhanh chóng chọn một vị trí còn trống, đặt bội kiếm trên bàn.

Lúc này nhìn kỹ, người có thần thái uy áp mang nét mặt cương nghị, mày kiếm mãn mục, khuôn mặt trái xoan, mái tóc búi cao cố định bởi dây vải thô, không mang bất kì nữ trang, áo vải đơn điệu, cả người toát ra anh khí của một hiệp khách ngạo thị thiên hạ. Cô gái bên cạnh khuôn mặt tròn tròn, mâu quang sáng ngời, phong thái tinh nhuệ, cũng một bộ áo vải nhưng thêm hoa văn giảm bớt sự đơn điệu, trang phục thoạt nhìn giống người kia lại mềm mỏng hơn vài phần.

Hai người rất nhanh trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

Mọi người dường như quên mất trước đó bất an vấn đề gì, một đôi con ngươi chằm chằm dán chặt lên hai thanh bội kiếm, có dò xét, có ngưỡng mộ ao ước, có thèm thuồng muốn chiếm đoạt, … đủ loại sắc thái trên gương mặt. Nhân vật bị những ánh nhìn như thiêu như đốt soi mói vẫn bình thản rót trà, chậm rãi uống.

Tiểu nhị nhanh chóng xuất hiện xuất nụ cười nghiệp vụ, khom người hỏi: “Xin hỏi hai vị cô nương muốn dùng gì?”

“Một dĩa màn thầu” Cô gái kia cười thân thiện đáp, cặp má tròn trịa vì đó mà nhô lên, khiến người khác nhìn vào rất muốn ngắt một cái bởi gương mặt tám chín phần giống con nít.

“Vâng, hai vị chờ một chút”

Im lặng một hồi, lại dậy sóng ầm ầm sôi nổi. Xem chừng lần này còn muốn náo hơn ban nãy gấp bội.

“Kia chẳng phải hai thanh Hỏa - Hàn đao của cặp hiệp lữ Hàn Phong - Tạ Châu sao? Hai người họ biệt tăm mấy chục năm trên giới giang hồ, không ngờ hiện tại có cơ may ngắm nhìn đôi bảo kiếm làm nên danh tiếng” Người nọ cảm khái, con ngươi lóe lóe suy tính.

“Xuy, cái gì mà bảo kiếm làm nên danh tiếng, ta đoán chắc chắn bên trong cất giấu bí kíp võ công”

“Chả phải các ngươi nói hai người họ biệt tung suốt mấy chục năm sao? Làm thế nào nhận biết hai thanh kiếm đó là thật giả?”

“Ngu ngốc! Kiếm có thể giả nhưng miếng đá không thể giả. Ngươi nhìn chuôi kiếm đi, ở đó nạm hai miếng đá hình linh thú đường nét thanh mảnh phức tạp, thợ thủ công giỏi nhất nước ta cũng chào thua, ngươi nghĩ có thể giả?”

“Lạ thật, ta thấy như miếng đá trên thanh kiếm của cô nương khó gần kia rất trong, lại có màu đỏ. Trước đây nghe nói, hai miếng đá giống nhau, chỉ là khắc sâu hình hai linh thú, sao lúc này một miếng đá lại đổi màu? Chẳng lẽ trong đó còn có huyền cơ?” Nói đến đây, tròng mắt người nọ đảo đông đảo tây giấu không được ánh nhìn tham lam.

Đại hán mặt đen, chòm râu quai nón ngồi bàn bên cạnh tức thì vỗ bàn, cười hắc hắc tuyên bố: “Hắc, nghe bọn họ nói, lão tử ta muốn kiến thức một phen, chi bằng cường đoạt về từ từ hảo nghiên cứu”

“Ách, đại ca. Không thể xem thường đối phương. Hay là chúng ta bàn bạc kĩ lưỡng hãy hành động”

Tên cùng bàn khúm na khúm núm hết nhìn lão đại rồi lại len lén liếc sang hai cô gái. Đại hán mặt đen khinh thường bỏ lại phía sau một câu rồi hùng hổ đi tới.

“Hừ, bọn liễu yếu đào tơ kia không ở nhà lo cơm nước phục vụ chồng, nghênh ngang cầm kiếm ngoài đường chẳng ra thể thống gì. Kiếm trên tay hai ả thật là sỉ nhục sĩ khí nhân giới giang hồ. Lão tử ta phải đi đòi công đạo, các ngươi chớ càm ràm.”

Vài chúng nử tử già trẻ ở đây liếc mắt tỏ ý bất mãn, tiếc rằng không làm gì được.

Cô gái khuôn mặt tròn tròn mở to đôi mắt chớp chớp, sóng mắt lưu chuyển như khẽ cười, làm bộ không để ý lời lẽ cùng hành động khiếm nhã sắp đến của gã, nhưng là cánh tay vô tình hay hữu ý va chạm người cạnh mình truyền âm nhập mật: ‘Tỷ tỷ, xem ra không ít người biết đến hai thanh bội kiếm này, không bằng ta cất đi, thay bằng kiếm thường, lúc nguy cấp hãy dùng đến’

‘Không được. Sư phụ buộc chúng ta phải làm vậy hẳn ý định khảo nghiệm trình học của chúng ta. Chỉ cần không vượt giới hạn cho phép vẫn nên lưu lại mạng’

‘Haiz, sư phụ tính tình cổ quái lại hay qua lại với gã Lục Phu tham tiền như mạng kia chẳng trách sư mẫu bỏ về nhà ngoại mấy năm nay. Hiện tại bắt chúng ta đi thuyết phục sư mẫu trở về, sư phụ nói còn không khiến người hồi tâm huống gì tỷ muội mình, đây là làm khó đệ tử mà…ai, còn nữa còn nữa, sư phụ sao cứ khăng khăng ép buộc chúng ta theo tên Lục Phu đáng ghét kia? Đại hội võ lâm sắp bắt đầu rồi, chúng ta làm sao kịp? Tỷ tỷ này, hay là chúng ta tạm gác nhiệm vụ sang một bên tham gia đại hội…’

‘Mạnh Hoa!’

‘Đã biết, muội không nói nữa là được chứ gì? Hừ, tỷ cứ kiệm lời như vậy sau này ai dám lấy’

‘Sư phụ không bảo chúng ta thuyết phục sư mẫu trở về’

‘A! Thế, thế người nói gì?’

‘Nửa đêm hôm đó sư phụ giục chúng ta lên đường gấp bảo chúng ta đi tìm sư mẫu để gặp gỡ cháu trai khác chi của người’

‘A, là vậy, hì hì. Nhưng mà tỷ muội ta đi gặp tên đó làm gì chứ? Hi vọng là một hảo soái ca cơ bắp cuồn cuồn, ực, không thì muội nhất định chỉnh hắn thừa sống thiếu chết vì cái tội gây phiền cho người mang công sự’

Mạnh Hoa cong môi, lấy tay vuốt vuốt chóp mũi đang chun lên. Liếc thấy tên đại hán chỉ còn cách mình nửa bước, liền nhếch miệng cười nham nhở, tranh thủ phát tiết ấm ức khi nửa đêm bị lôi đầu dậy mò mẫm xuống núi, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê đã hỏi thăm trên dưới mấy chục thân cây, phiến đá. Hừ hừ. Ống tay áo vung lên, tên đại hán khoái chí, đột nhiên, đầu óc mơ hồ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã đổ rầm xuống đất. Mấy tên đệ tử tái mặt rét run, lẳng lặng co giò bỏ chạy, vừa đi được hai bước cũng đồng loạt khựng người ngã rầm dang tay dang chân đo sàn nhà.

Mạnh Hoa nhe răng cười hả hê. Thu hồi bản tính trẻ con, nghiêm mặt, híp mắt đảo một vòng quanh đại sảnh kèm ý cảnh cáo, đến đâu, người nơi đó lập tức cúi đầu không dám hó hé. Có người, không trán thì lưng chẳng biết từ khi nào ướt đẫm mồ hôi.

Những kẻ nhăm nhe, mưu lợi đều xem như chuyện chẳng liên quan, âm thầm tính kế. Làm thế nào trong vô thanh vô tức lấy được hai thanh bội kiếm mà tránh được đầu mâu của nhân sĩ giới giang hồ?

Không ai để ý, vị khách nhỏ con ban đầu gợi chuyện nhân lúc sự tập trung di dời lén lút lẻn ra cửa sau.

Thật hiếm khi tại tửu lâu đông người dừng chân, trong một buổi sáng không gian bị vây trong hai lần trầm mặc.

Bốp! Bốp! Bốp!

“Hảo công phu!”

Tràng vỗ tay khen ngợi nhiễu đi không khí căn thẳng. Mọi người thở dài một hơi tranh thủ hít hà như cá ở ruộng cạn lâu ngày không gặp nước. Ông chủ tửu lâu giật tỉnh, quệt quệt mồ hôi nơi trán, tinh thần ổn định liền phân phó người đem những tên nằm trên nền khiêng đi nơi khác.

Mạnh Hoa nhíu nhíu mày đưa mắt về nơi kẻ phá đám tâm tình mới tốt lên của mình. Đảo mắt, tỷ tỷ hãy còn chăm chăm uống trà, dùng màn thầu với thái độ bàng quan.

Sự tập trung của người nơi đại sảnh nhanh chóng dồn đến nơi phát ra tiếng động. Người nọ là thưởng thức hay là kẻ không biết sống chết đi trêu vào hai vị cao nhân, một người vừa nhìn lập tức cảm giác khí tức ‘chớ lại gần’, một người vừa tiếp xúc liền biết tánh khí hỉ nộ bất thường.

Từ cầu thang thông với tầng trên, nam tử áo lam tiêu sái bước từng bậc đi xuống, một tay chắp sau lưng, một tay phe phẩy phiến quạt, động tác lưu loát, phong lưu vô hạn. Chúng nử tử vô tình bị hút hồn, mặt mày ửng hồng. Người sững sờ ngẩn ngơ, kẻ cúi đầu che mặt, ngượng ngùng cười duyên.

Từng bước từng bước đi đến, vừa tầm thấy rõ mặt nam tử, Mạnh Hoa trợn tròn mắt, há hốc mồm to đến độ nhét vừa một cái màn thầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bỉnh, cặp mắt long lanh linh động, một chút tinh nghịch được che giấu, thay vào đó là ánh mắt hữu tình cùng phong phạm hào sảng tiêu dao.

Này… này cực phẩm… ách, quả nhiên thú vị nga!

Kiểu dáng này, phong thái này, chậc chậc, không tệ. Đáng được thưởng thức! Ta xem ở đây ngoại trừ ta cùng tỷ tỷ chắc chẳng ai nhận ra ‘hắn’ khác thường. Thú vị như vậy có nên thu thập hảo hảo đùa nghịch một phen? A, có trách thì trách mình quá thông minh phúc hắc! Ha ha.

Đắc ý cười dào dạt, mở mắt đập vào là khuôn mặt phóng to đầy hứng thú cùng khó hiểu của ‘cực phẩm nam tử’. Mạnh Hoa trừng mắt, cái mông vô tình di chuyển tụt về sau. Người lập tức phản xạ, vụt tay chụp cạnh bàn, hắt một hơi dài, xém tí xíu học theo bộ dáng bọn người bị mình chỉnh khi nãy. Bình ổn thân thể, lập tức thở vù vù tức giận. May mắn có cơ hội đánh ra uy phong, người người kiêng nể, giảm bớt phiền phức từ thanh bội kiếm, suýt nữa bị hắn hù cho hỏng bét. Đáng chết, giờ thì một chút hảo cảm cũng đánh bay rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx