sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Kết Thúc

Chỉ mới 25 tuổi 10 tháng... thế là đã kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi.

Aya đột nhiên rơi vào tình trạng hôn mê rồi ngừng thở. Ngay cả trong giây phút hiểm nghèo đó, trái tim của Aya vẫn cố gắng đập, như thể nó muốn nói: “Aya vẫn còn có thể cố gắng, sao có thể bỏ cuộc được chứ!” Các bác sĩ vẫn cố gắng duy trì mạng sống cho con bé bằng cách truyền ô xy vào cơ thể qua máy hô hấp nhân tạo. Khuôn mặt con bé trông mới thanh thản làm sao, như thể đang trong một giấc ngủ bình an. Tôi muốn thấy Aya mở to đôi mắt và nở nụ cười. Dù chỉ một lần thôi, ước sao Aya bỗng choàng tỉnh và nói chuyện với tôi.

“Aya, hãy mở mắt ra nhìn mẹ đi! Con có cảm nhận được bàn tay ấm áp của mẹ không?”

Gia đình tôi đã sớm biết rằng không còn chút hy vọng nào từ tình trạng của con bé. Mỗi khi đến bên cạnh giường Aya, chúng tôi đều cảm nhận được rằng con bé đang chống chọi với đau đớn. Chúng tôi đã trải qua nhiều điều, nhưng như thế này thì tàn nhẫn quá... Ông trời ơi, sao lại gây cho chúng tôi đau thương đến thế?

“Aya, nếu đúng là chia ly đang đến gần, con hãy cố mở mắt nói lời tạm biệt gia đình. Aya, con có hiểu được những gì mẹ nói không?”

Thế nhưng dù có kêu gọi thế nào đi nữa, con bé cũng không thể đáp lại những cảm xúc và lời nói của chúng tôi. “Bố của con, các em con và mẹ đều đang ở đây. Nhưng chúng ta không thể làm được gì cho con. Dù chỉ một chút thôi chúng ta cũng ước sao có thể gánh bớt cho con sự đau đớn này.” Lòng tôi giằng xé như rứt ruột rứt gan.

Huyết áp con bé bắt đầu tụt, nhịp thở cũng đang yếu dần và rồi… từ từ... chậm lại. Tôi không dám tin vào suy nghĩ của mình, rằng khoảnh khắc chia tay với Aya đang đến gần. Tôi tự hỏi không biết Aya muốn bản thân mình trông ra sao khi rời khỏi thế giới này. Chúng tôi bèn bật chương trình phát thanh ưa thích của con bé và đặt chiếc đài lên đầu giường. Khi đó đang đêm, bầu trời một màu tái mịt. Trong phòng bệnh, giữa sự bao bọc của bố mẹ và các em, chỉ còn tiếng nhạc cổ điển du dương, tiếng đài đã được chỉnh nhỏ để không gây phiền hà đến những phòng bên cạnh. Hình sóng của điện tâm đồ đã chuyển thành một đường thẳng.

“Lúc ra đi mà được nằm trên thảm cỏ xanh giữa muôn hoa rực rỡ, rồi từ từ đi vào giấc ngủ trong tiếng nhạc du dương, hẳn là sẽ tuyệt vời lắm.”

Lời của Aya lúc còn sống đang vọng về.

Ngày 23 tháng Năm năm 1988, lúc 0 giờ 55 phút, Aya ra đi vĩnh viễn...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx