sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6/12

Ngoại buồn bả bước vào nhà. Vầng trán vốn nhiều nếp nhăn theo thời gian, giờ như hằn sâu thêm bao nỗi lo toan.

Ðưa đôi tay khô gầy lam lũ bà kéo cái giỏ trầu cau về phía mình rồi lại thở dài nhiều tiếng dù cố nén nhưng Thuỳ Dương vẫn nghe được. Nhỏ tung mền ngồi dậy, nhìn bà thân thương lo âu hỏi.

-Ngoại buồn gì vậy?

-Ðâu có -Ngoại khẽ khàn nói nhỏ.

-Con vừa nghe ngoại thở dài -Dương xỏ dép bước đến bên bà, ngồi xuống cạnh xuồng. -Mưa lớn quá, ngoại đi đâu, ở nhà con với Thiên Trang lo muốn chết luôn, cứ sợ đường trơn, chân yếu lại té thì khổ thân.

Cần thứ gì ngoại biểu con đi làm là được rồi. Con dọn cơm nha ngoại. Cá lóc kho tiêu với canh chua đó.

-Ngọai chưa đói -Bà đưa miếng trầu lên miệng trả lời với Thuỳ Dương. Nhưng đôi mắt già vẫn đâm chiêu nhìn ra cửa. Màn mưa vẫn cứ dày đặc như tát nước.

Nhưng cây hoa cỏ vừa lú mầm, dầm chơi hôm qua còn non dại chưa sẵn sàng chịu đựng mưa to, gió lớn, gió như đập bầm tơi tả với bao giọt nước giận giữ của thiên nhiên. Bà lại chép miệng thở dài như than:

-Kiểu này, hết đêm nay dám ngập nước tất cả mọi thứ quá. Ao cá lẫn đồng ruộng, vuông vườn.

-Mưa rơi có như thế này đâu -Dương nói theo bà -Nước sông giờ chắc lớn lắm hả ngoại.

-Ừ! Chảy xiết lắm, tràn bờ rồi.

-Vậy tính sao?

-Ðành chịu thôi con ơi. Chỉ cần hết mưa là vực nước ngay, không lo lắm.

-Lỡ mưa hoài thì sao?

-Bởi lẽ đó, ngoại mới lo nè. Nhà mình thì không sao chỉ thương cho hàng xóm. Nhất là mấy nhà nghèo, con đông. Trong đó có cả gia đình của Lệ Hoa. Con bé này thật tội nghiệp và đáng thương quá.

Bà nói xong lại lặng lẽ thở dài bưng rổ trầu dẹp đi nơi góc tủ. Cái lưng hơi còng được che phủ bởi lớp áo đã ngã màu. Thuỳ Dương nhăn mặt định nói thêm vài lời gì đó. Nhưng chựng lại, bởi ngoài trời từng cơn gió giật thật mạnh. Căn nhà muốn tung lên, run rẩy.

Thiên Trang tròn mắt sợ hãi ngồi bật dậy. Nét mặt vẫn chưa hết ngáy ngủ, nhìn quanh hỏi nhanh:

-Chuyện gì vậy THuỳ Dương?

-Mưa lớn lắm, gió nữa - Dương trả lời và bước tới gài lại cửa nhà - Trang ơi mau tới nhìn nè.

-Gió lớn quá nhỉ - TRang bước lại đứng cạnh THuỳ Dương - liệt cả ngọn cây dám có bão đổ bộ gần bờ hay áp thấp nhiệt đới quá.

-Ừ! Có lẽ là thế - Dương gật đầu đồng tình rồi nhìn lại thì bà đã lên giường nằm.

-Hai đứa lên giường lo ngủ đi - Bà nói nhỏ - Ðứng đó bị cảm bây giờ.

-Dạ - Dương kéo tay Trang. Cả hai ngồi bó gối, lòng chợt nhiên cũng thấy rầu rầu theo cơn mưa trời đất, cảnh vật chỉ toàn màu xám xịt đen tối ảm đạm.

-Ngoại ăn cơm chưa mà lại đi nằm? - Thuỳ Dương lo âu hỏi.

-Rồi - Bà lại trở dậy -Hôm qua con Lệ Hoa bị mưa cảm nặng. Sáng Thuỳ Dương nhớ đem đến nhà nó vài lít gạo nha con.

Mấy hôm nay rồi, hình như hai đứa chưa chịu nghe lời của ngoại phải không?

-Dạ ngoại biểu gì, con đâu có nhớ - Trang nhanh miệng - Vả lại trời cứ mưa hoài. Ra đường sình lầy quấn đầy chân, con ghê quá. Ở nhà con trên thành phố, mấy lúc này chẳng ai thèm ra khỏi cửa, hà huống...

Trang im lặng theo tay câu nhẹ ra hiệu của Thuỳ Dương.

-Nói thế đâu có phải hả con - Ngoại nhẹ nhàng khuyên nhủ - Ăn theo thuở ở theo thời. Mình sống vì mọi người, chòm xóm tối lửa tắt đèn có nhau.

-Nhưng nhỏ Lệ Hoa đó thế nào ấy nhìn nó con không tài nào ưa cho được. Nghèo mà lối. Mỗi lần thấy tụi con ra đường nó nhìn như muốn nuốt sống người ta, khó ưa kinh khủng.

-Theo ngoại, tại con chưa tạo cơ hội cho nó thông hiểu. Tóm lại, không nên đố kỵ quá, rồi những ngày hè con ở đây sẽ mất hết ý nghĩa. Nghe lời ngoại ráng mà thân ái hoà đồng đi, con Hoa coi vậy chứ tốt và dễ thương lắm. Cả xóm này nó không mích lòng một ai cả.

-Con...

-Dạ...con sẽ nghe lời ngoại - Thuỳ Dương chen vào tỏ ý cắt đứt vấn đề, kéo tay Thiên Trang nói nhỏ. Vô ngủ đi, mai sáng rồi tính. Trang khỏi đi cũng được, đừng cãi nữa, ngoại buồn.

Cả hai cùng vào và quấn lấy mền, nhưng lòng Thiên Trang vẫn còn cái gì đó ấm ức, khi nhớ lại lời nói lẫn nét mặt của Lệ Hoa mà không tài nào thân thiện được theo lời ngoại dạy.

Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi, rơi thâu đêm suốt sáng. Gió vẫn thổi từng cơn rít mạnh. Thiên Trang vẫn mang theo bao nỗi nặng lòng đi vào giấc ngủ.

Thuỳ Dương choàng dậy, ngơ ngác nhìn ra ô cửa sổ, rồi bàng hoàng lay mạnh vai Thiên Trang thúc giục:

-Dậy mau Trang ơi, dậy đi.

-Ðể yên cho tao ngủ them giây lát nữa mà. Lạnh quá trời - Trang ngái ngủ trở mình để quấn kính cái mền trùm cả đầu, co người ngủ tiếp.

-Không được đâu, đừng ngủ nữa -...

-Thuỳ Dương cố kéo mền nói tiếp -Nước tràn bờ, ngập cả chân tường rồi kìa, ở đó ngủ hoài. Lũ tới cuốn trôi Trang ra biển bây giờ.

-Ðừng xao.

-Thiệt đó, ngồi dậy coi nè. Dép giày trôi lả tả kìa.

-Trời! Thật sao? -Trang bật dậy như lò xo, giương đôi mắt to nhìn bầu trời âm u không chút ánh nắng, lo âu hỏi dồn -Mình có bị kẹt ở đây không Thuỳ Dương, làm sao điện thọai báo tin cho ba me hay bây giờ?

Nhỏ lính quýnh trên giường làm Thùy Dương phì cười.

-Nước ngập thoi mà, đâu đến nỗi nghiêm trọng như Trang lo ngĩ đâu. An tâm đi, không phải ngại.

-Vậy, bây giờ làm sao?

-Rữa mặt, đánh răng và chải tóc.

-Con khỉ, giờ này còn đùa được nữa.-Trang nhăn mặt, điệu bộ như thể nghiêm trọng vô cùng. Nhỏ cằn nhằn trách cứ -Biết vậy, không nghe lời mày về quê nghĩ hè. Theo ba mẹ đi Ðà Lạt ngon hơn.

-Hối hận à? Ðúng là tiểu thư, con nhà giàu có khác. Mới khó một tí đã than thở chịu không thấu được.

-Bây giờ Thuỳ Dương tính sao?

-Tính gì chứ? -Dương tỉnh bơ.

-Làm sao về thành phố đây?

-Liền sáng nay à?

-Ừ!

-Không được đâu, phải đợi nước rút mới đi, mà về làm gì vội.

-Ở đây kiểu này tao chán quá, không vui vẻ dễ chịu chút nào.

-Tại Trang tạo áp lực cho mình thôi, chẳng chịu làm thân với ai cả, cho dù mọi người nơi đây rất nhiệt tình và luôn mở rộng vòng tay bè bạn sẵn sàng đón nhận.

-Xì -Trang chu miệng -Toàn những lũ nhóc không ưa được.

-Kể cả người ta đôi ba lần cứu giúp Trang à?

-Ù! Ai biểu họ thích làm anh hùng "rơm" làm gì? Muốn ta tri ân hả? Còn lâu.

-Nói ngang bà lang lang cải không lại.

Thuỳ Dương bỏ chân xuống nền gạch tàu, nước dâng cao quá gối.

Nhỏ lần dò đi về phía cửa, ló đầu nhìn ra màn mưa. Tiếng Thắng và Minh chợt vang lên:

-Thuỳ Dương ơi...

-Thắng hả -Dương trả lời.

-Ờ! Ngoại biểu tụi này lai rủ Dương đi ra huyện nè.

-Ðể làm gì? -Dương kéo rộng cửa -Vào nhà đi rồi hãy nói. À phải! Ngoại Thuỳ Dương đang ở đâu?

-Uỷ ban xã -Thắng và Minh bước hẳn vào, trùm kín trong cái áo mưa rộng thủng thỉnh nói tiếp -Ngoại nói Thùy Dương chỉ bao gạo ở nhà sau cho tụi mình đem ra xã luôn.

Bà con ở đầu thôn này bị thiệt hại nặng lắm. Nước lớn thình lình quá không ai ngờ để chuẩn bị gì cả. Mọi thứ đều ướt và trôi. Thắng và Minh cùng Cẩm Thi đã theo đoàn cứu giúp từ nữa khuya tới bây giờ.

-Trời! Thiệt hả -Dương ngạc nhiên lẫn thán phục -Chắc là lạnh lắm phải không?

-Ừ! Nhưng không thấm vào đâu so với mấy em nhỏ, rất tội nghiệp.

-Vậy, Thắng và Minh ngồi chơi nha, đợi Thuỳ Dương một tí xíu.

-Phải nhanh lên đó -Minh giục.

Thùy Dương đi ra phía sau nhà thì Thiên Trang đã đứng sẵn như chờ đợi.

-Tao đi nữa Thuỳ Dương!

-Nhưng lỡ bị mưa thì sao? Mi không chịu cực, chịu lạnh nỗi đâu. Ở nhà đi.

-Không tao đi -Trang cả quyết -Chưa chắc gì mi hơn ta đâu.

-Ðược, nếu muốn cứ đi, nhưng không được than đó. Còn nữa, có nhiều khả năng vất vả lắm. Mình tháp tùng cùng đội chữ thập đỏ xa và chi đoàn trường ra tận Cồn Sơn đấy.

Ở đó bốn bề sông nước, con đê nhỏ ngăn lũ đã bị vỡ từ chiều tối qua. Bà con thiệt hại lớn trôi cả đồ đạc. Mình đến giúp họ thu dọn tiếp cứu, khả năng có làm được thì cứ giúp tới cùng, hầu giảm bớt phần nào đau thương, cơ cực và mất mát của thiên nhiên gây nên.

-Ðủ rồi, tao biết -Thiên Trang gắt ngang -Mày làm như tao điên khùng, cứ căn dặn, dạy dỗ mãi.

Tóm lai, tao đi là tự lượng sức của mình. Nè! Tao còn số tiền quyên góp luôn, coi như của ít lòng nhiều.

-Cầm giữ lại đi, lát tới uỷ ban xã ghi tên vào sổ vàng từ thiện rồi giao cho thủ quỷ, đưa cho Thuỳ Dương làm gì?

-vậy ai làm thủ quỹ?

-Dương cũng chưa biết nữa. Thôi đi để Minh và Thắng chờ lâu.

-Khoan đã Thùy Dương -Thiên Trang kéo tay bạn lại nhìn quanh rồi do dự một chút hỏi nhỏ -Có Cẩm Thi và Lệ Hoa theo không?

-Chưa biết, nhưng nghe nói Lệ Hoa bị bệnh nặng, chắc không đi nổi đâu.

-Ồ quên -Trang gật nhẹ đầu bước theo Thùy Dương ra cửa. Cả bọn lội bì bõm ra sông. Thắng nhắc khẽ:

-Ðừng có đưa chân lên khỏi mặt nước nha Thuỳ Dương.

-Sao kỳ vậy?

-Khó lần đường chứ sao mà hỏi -Minh xen vào và nhìn nhanh về phía Thiên Trang -Nước đục ngầu không nhìn đâu la nền đất, đâu là mương hào, kéo chân lên bước đi bình thường có nhiều cơ hội sụp rồi tủm xuống sâu. Giờ này ngôi ngột sũng nước thì lạnh thấu da thịt vào tận xương luôn.

Thiên Trang có vẻ không tin lắm vào lời Minh, nhưng nhỏ vẫn làm theo vì sợ, nếu bi té xuống nước chắc quê nhiều và lạnh. Tới bờ sông Minh và Thắng đã tròn mắt cau mày nhìn vào nói:

-Lệ Hoa! Sao ở đây chứ?-Thắng hỏi nhanh -Bệnh chưa khỏi mà.

-Hoa khoẻ rồi, nằm nhà chịu không được.

-Nhưng cũng không thể theo đoàn cứu trợ nỗi đâu -Minh xen ngang -Ði xa lắm qua sông cái ra Cồn Sơn đó. Lỡ bệnh lại thì khổ cho tụi này.

Thôi về đi, ở nhà chăm nom tụi nhỏ.

-KHông được, Hoa làm trong ban chấp hành đoàn trường, thấy việc khó tránh né, thì còn mặt mũi gì nhìn ai nữa. Bệnh trạng cảm xoàng thôi, không có gì quá đáng so với bà con mình. Yên tâm đi, Hoa nói không có gì là không có gì đáng lo ngại.

-Nhất định rồi à? -Thắng hỏi gằn.

-Ừ! -Hoa gật mạnh đầu và kín đáo liếc nhanh về phía Thiên Trang. Nét mặt đứa con gái ở thành phố chanh chua, đanh đá này khẽ cau lại, hình như có sự gì đó không được hài lòng cho lắm. Hoa mặc kệ và thản nhiên ngồi xuống khoan ghe giục -lên nhanh đi còn tới uy ban tháp tùng đoàn. Ðứng hoài làm gì vậy. Thuỳ Dương! Ðưa tay đây Hoa vịnh cho xuống ghe.

-Cẩm Thi đâu? -Dương nhìn quanh hỏi -Chờ không?

-Khỏi. Thi chờ tụi mình ở ủy ban -Hoa trả lời và chợt nhăn mặt ôm lấy ngực hỏi con ho -Thuỳ Dương lo âu hỏi dồn -KHông khoẻ về nhà nghĩ đi Hoa.

-Phải đó, dám thêm dầm mưa nữa chắc "tử " luôn quá -Thắng cằn nhằn nói tiếp -Ði cứu trợ người ta chứ không phải để người ta cứu mình đâu nhé.

-Biết rồi, nói nhiều quá. Tóm lại, mặc kệ thân tôi đi, không muốn ai lo ca.

Hoa tự ái nói nhanh làm cả bọn im lặng không thêm câu nào, Nhưng có lẽ lòng Thắng bực bội thế nào ấy.

Ánh mắt bực tức mâu thuẫn, nét mặt lầm lì làm cho không khí như chùn xuống, nặng nề suốt quãng đường trên ghe đi tới uỷ ban xã.

Nơi đây các bạn ngành đoàn thể đã tập trung khá đông. Ai cũng tất bật lo toan bao thứ.

Cẩm Thi tươi cười vẫy tay gọi lớn:

-Ðây nè, lại phụ một tay mang đồ đạc xuống ghe đi.

Cạnh Thi ngỗn ngang nào mì nào gạo, nước tương, muối. Nói chung là bao thứ mặt hàng chủ ýêu cần thiết.

Minh và Thắng xốc vác, lẹ làng hình như không biết mệt nhọc.

Thiên Trang đưa tay quẹt những giọt mồ hôi tủa ra trên vầng trán và săn tay kéo lệch chiếc nón có đầu thấp đỡ quay về phía sau đâu ngồi xuống.

-Mệt rồi ư? -Dương cười hỏi.

-Ừ, mệt quá trời, dương xuống ghe lại trơn quá, mấy ngón chân bám vào đất mỏi như và đau ê ẩm. Hình như có gẫy mấy móng nhọn.

-Tội nghiệp chưa? -Dương cười thân ái nói tiếp -Lần đầu tien mi làm việc nhiệt tình, thế nào "ông trời" cũng cảm động lắm, không mưa lut nữa đâu.

-Vậy chứ sao? -Trang ráng rõ -Thấy việc khó không xắn tay vén áo thì còn chi là sức trẻ đoàn viên chứ.

-Ghê chưa. Nè! Uống tí nước đi.

Thuỳ Dương chìa cái ca về phía Trang nói tiếp -Nước chín rồi, đừng sợ bị "Tào Tháo" rượt.

-Cám ơn -Trang đón lấy và tu một hơi hết sạch. Ðằng kìa Cẩm Thi lo âu hỏi Lệ Hoa, khi thấy nhỏ tái mét mặt.

-Mày không sao chứ Hoa?

-Tao mệt và nhức đầu quá trời.

-Vậy tính sao đây?

-Chắc một chút khỏe thôi, đừng làm Thắng chú ý. Nó đang giận Hoa đấy.

-Về việc gì?

-Không cho Hoa đi theo đoàn cứu trợ ở Cồn Sơn mà, lo có bề gì thí sao?

-Ðúng đó -Cẩm Thi tán thành -Ðang bệnh mà, lo có bề gì thì sao?

Hoa im lặng, chỉ thấy đầu nặng nề choáng váng, đôi mắt Hoa như có ngàn vạn vì sao rớt xuống.

Nhỏ tựa hẳn người vào Cẩm Thi.

-Nè, liệu có đáng lo không -Thi sờ nhẹ trán Hoa và rút tay nhanh kêu lên:

-Trời ơi, nóng quá.

-Lấy hộ tao ly nước de uống thuốc.

-Ừ! Ngồi xuống đây nhé. Biết không khoẻ thì đừng có đi. -Thi cằn nhằn nhỏ.

-Mày nói nhiều quá -Hoa gật khẽ.

-Nước nè, còn thuốc để ở đâu?

-Trong túi áo, lấy giùm tao luôn.

-Uống hết một lần ha? Hay chia làm hai vậy?

-Ðưa đây tao -Hoa gắng gượng cố nuốt thật nhanh số thuốc trong gói nhỏ rồi uể oải nói tiếp -Ði làm cho xong việc, đứng ở đây tụi nó để ý, mặc kệ tao.

-Ðúng là cứng đầu có khác, theo tao mày nên về nhà nghĩ ngơi đi gắng gượng không nên. Vả lại ở đây rất đông người. Còn Hoa, cả mấy đứa em và mẹ đều trong chờ, lỡ bệnh trầm trọng thêm biết lấy ai giúp đỡ.

Hoa im lặng như đồng ý với câu nói chí tình thấu ý của Cẩm Thi. Từ bên sông, Minh làm loa tay gọi lớn:

-Thi, Hoa ơi. Ngồi hoài vậy. Xuống mà đi, mọi người đều lui ghe cả rồi.

-Ờ, xuống liền.- Thi trả lời rồi quay nhìn Hoa lo au hỏi -Về không, tao đưa?

-Không! -Hoa bật dậy, nhưng té trở lại ghế, cái đầu nặng như treo đá đã không còn làm theo lời chủ. Ðôi mắt lờ đờ đỏ ngầu vì cơn sốt quá cao -Tao không thể đi nổi nữa rồi Cẩm Thi ơi -Giọng Hoa thều thào mệt mỏi nhưng cố nói tiếp -Ðừng nói gì với tụi nó nhé, Thi đi đi.

-Còn Hoa? -Thi ngần ngừ lo âu nhìn cô bạn -Ðường trơn, lại nước ngập liệu về nhà một mình được không.

-Tao uống thuốc rồi, ngồi một chút là khỏe lại thôi. Cứ đi đi, đừng lo gì cả.

-Vậy, Thi đi nhé.

-Ừ!

Chờ Cẩm Thi bước đi, Hoa tựa người vào ghế, khẽ nhắm mắt lại mà nghe toàn thân rã rời, cơ hồ không thể nào cử động được. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi tiếp với bao nhiêu là cơn gió thổi lùa, nhỏ run lên vì lạnh và cảm thấy bất lực với cơn bệnh đến không đúng lúc thế này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx