sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5/12

Lệ Hoa lầm lủi bước nhanh với đôi mắt đỏ hoe mọng nước. Chứng tỏ nhỏ đã khóc thật nhiều.

-Hoa... Hoa ơi -Thi đuổi theo hổn hển thở vì chạy mệt -Ði thăm mẹ về phải không?

-Ừ!

-Ðỡ chút nào không?

-Không -Hoa bật khóc nghẹn ngào -Bác sĩ nói phải mổ. Nhưng Thi ơi, Hoa không có tiền.

Giọng Hoa càng nói càng nghẹn pha quá nhiều lệ. Cẩm Thi nhìn bạn cũng rưng rưng nước mắt. Hoàn cảnh nhà Lệ Hoa, Thi còn lạ gì.

-Lúc nãy Minh với Thắng có đến nhà nhưng không gặp Hoa. Tụi nó gởi cái này, mong rằng mày đừng từ chối.

Giữ lấy mà lo cho mẹ. Của tuy ít nhưng lòng nhiều, nhất là tình bạn tụi mình nhé.

-Tao... - Hoa xúc động mạnh, nắm chặt tay Cẩm Thi khá lâu mới nói:

-Cám ơn cả nhóm. Nhưng bọn mình đứa nào cũng hoàn cảnh gia đình đều nghèo, cứ giúp thế này hoài tao ngại quá Thi ơi.

-Con khỉ, ngại gì chứ? Quan trọng là mình hiểu nhau thôi.

Thật ra số tiền không mấy nhiều này, tuy chẳng là bao nhưng lại là tất cả tấm lòng của bọn tao đó. Nhận đi Hoa cho cả nhóm vui.

Thi xong tụi này sẽ nhất định lên bệnh viện để thăm bác gái. Còn nữa nha Minh với Thắng nói lần này nhất định đoạt giải cao để làm quà chúc mừng mẹ Hoa đó.

Dù bất cứ thế nào, bên Hoa vẫn luôn có tụi này. Yên tâm và cố lên nhé.

-Thi cám ơn các nhỏ nhiều -Le Hoa quẹt nhanh nước mắt cố gượng cười, cầm lấy gói tập nho nhỏ mà Cẩm Thi nhét vào lòng bàn tay.

Ánh mắt Hoa đầy lệ nhưng thật vui vì nhỏ luôn ấm áp tình bạn của các bạn động viên an ủi.

Nổi lo âu nặng trĩu luôn quần nặng đôi vai nhỏ bé giờ như vơi đi phân nửa vì sự cảm thông chia sẽ của các bạn.

-Nè! Có cần gì nữa không nói đi, Thi giúp cho. À, biểu tụi nhỏ em của Hoa tới nhà Thi ở đi. Ðằng ấy không có người lớn nheo nhóc tội nghiệp lắm.

-Có chú thiếm lo cho tụi nó rồi.

-Lúc nãy Thi có đem gạo tới để góc ván. Nấu cơm quét nhà luôn rồi. Hoa về nghĩ ngơi cho khoẻ giây lát lên với mẹ.

-Cẩm Thi, cám ơn nhiều.

-Nói hoài, khách sáo quá trời. Có tin Thi sẽ giận không. Thôi ta về đây.

-Ừ!

-Nhỏ phải ngủ chút đó. Thức hoài bệnh luôn khổ lắm, nghe không Hoa?

Mi ốm sẵn gặp vận này nữa đi chắc gió thổi bay luôn quá. Ráng lên nhé.

-Ừ! -Hoa gật đầu, nhìn theo bóng cô bạn thân xa dần.

Cả hai sống và lớn lên bình dị như cây cỏ miền quê yêu dấu. Ðể rồi mười mấy năm chung trường, chung lớp.

Tình bạn đó không gì đẹp hơn, Hoa tần ngần, nâng niu mãi gói giấy trong tay. Biết nói gì với thâm tình trong vòng tay bè bạn.

Nước mắt nhỏ lại rơi, tri ân lẫn xúc động. Cầu mong mẹ mau bình phục, Hoa sẽ học thật nhiều, thật giỏi để khỏi phụ lòng cả nhóm.

Mãi suy tư đôi chân mệt mỏi cũng đưa Hoa được về nhà.

Mái tranh dột nát xiêu vẹo như đang đồng cảm với tâm sự người chủ nhỏ. Hoa dạo mắt nhìn quanh lại thở dài. Cảnh vật u buồn vắng vẻ quá. Nổi lo tiền bạc cho ca phẩu thuật của mẹ giờ lại ập về. Nước mắt nhỏ lại rơi... rơi mãi.

Khuôn mặt mẹ héo hon, tiều tuỵ vì bệnh đau cứ ám ảnh lờn vờn mãi trong Hoa, mọi điều vượt xa, quá sức bươn chãi của nhỏ.

Tính sao đây? Hoa lầm bầm rối rấm nhìn quanh căn nhà lần nữa như để mong có phép màu nhiệm nào rơi xuống, tạo cơ may cho Hoa có tiền có thang thuốc phục hồi sức khỏe mẹ.

Mẹ ơi! -Hoa gọi khẽ như tự an ủi mình. Trời bắt đầu ngã nắng, nhưng vẫn còn gay gắt, bởi không có gió. Không gian ơi bức lạ thường, tần ngần khá lâu, nhỏ bước nhanh ra bờ sông với tay lưới. Thuyền chòng chành theo cơn gió nước lớn rồi mây đen kéo về. Phút chốc đã phủ kín bầu trời vừa mới trong veo với mây xanh, lơ lửng trời nhè nhẹ.

Sự chuyển hoá theo dòng thiên nhiên nhanh vô cùng, sấm chớp liên hồi xé toạc mây đen từng mảnh vụn. Mưa trút xuống như thác đổ, giăng kín trắng xoá cả dòng sông.

Hạt tròn to quất mạnh, làm rát bỏng da thịt, Lệ Hoa cắn chặt hàm răng cố nén cơn lạnh xâm nhập vào cơ thể mệt mỏi của mình. Nhưng cô nhỏ không tài nào ngăn được, toàn thân khẳng khui bằt đầu run rẩy theo từng cơn gió lốc mạnh đến vô tình, bàn tay cũng không thể làm theo sự điều khiển của bộ óc. Nó tự rời ra, rã rượi đâu còn đủ hơi sức để cầm nổi mái dầm. Gió càng lúc càng lớn. Mưa mỗi độ càng to, cứ kéo dần chiếc ghe nhỏ xa bờ, đuổi theo từng cơn sóng lớn hì lên hụp xuống.

Ðầu óc Hoa bắt dầu nặng trịch, nóng bừng. Mọi giác quan như hoàn toàn bị tê liệt giữa mưa gió. Nhỏ uể oải, gục xuống trên bè. Ðôi môi tái nhợt và cặp mắt vẫn còn cố nhướng lên trước khi ngất lịm.

Khẽ trở mình toàn thân đau nhừ như bị ai dần. Hoa cố mở mắt nhưng không nói. Bên tai văng vẳng tiềng nhồn nháo.

-Tỉnh rồi, bớt sốt cao nữa.

-Ừ! Cũng may Minh với Thắng kịp cứu lấy nó. Nếu không chìm luôn ghe còn toi mạng. -Giọng Cẩm Thi lo âu -Con nhỏ liều không chê vào đâu được. Biểu nghỉ ngơi rồi không chịu nghe. Giờ nông nỗi thế này. Mẹ bệnh nặng, con gái lớn sốt cao li bì tính sao đây không biết nữa!

-Nói ít một chút đi Thi ơi, cằn nhằn hoài -Tháng lên tiếng -Thật ra tụi mình đâu có ở hoàn cảnh của Lệ Hoa.

-Nhưng bây giờ thế này có phải càng rối thêm không? Thoi không nói nhiều, Minh và Thắng về lo ôn bài đi, để Thi ở lại với Lệ Hoa được rồi.

-Vậy, tối nay ai lên ở với mẹ Hoa. Nghe nói sáng mai chuyển viện rồi đó -Minh xen vào -Không biết có đủ tiền để mổ không nữa, rối rắm quá trời.

Còn Lệ Hoa nữa, cứ nằm mãi tại nhà, mua thuốc uống không phải là cách tốt nhất đâu. Hay đưa lên bệnh viện luôn thể. Mẹ và ba mình cũng có ý đó.

Nói xong Minh lục túi quần tay lòi ra một xấp tiền lẻ. Nhưng được xếp lại thứ tư đẩy về phía Cẩm Thi nói tiếp:

-Ðược trăm mấy nữa nè. Thi giữ đi mà mua thêm thứ gì cần cho Lệ Hoa.

-Tiền đâu Minh có?

-Ðập ống heo -Minh gãi gãi đầu rồi vuốt ngược mớ tóc rối về phía sau, tránh tầm nhìn soi mói dò xét của nho bạn gái chung lớp -Ðừng có nhìn Minh, tiền hoàn toàn trong sạch đớ.

-Nhưng lấy gì Minh mua sách?

-Ờ thì học chung với thằng Thắng cũng được vậy, có sao đâu. Nó mới mua trọn bộ.

-Phải đó -Thắng xen vào -Thi cầm lấy lo giúp Lệ Hoa, còn sách, cứ yên tâm, giao thằng Minh cho tôi quản lý.

-Nếu thế thì được, tạm thời cứ mượn đỡ số tiền này đi. đợi Lệ Hoa bình phục sẽ tính sau. Lo về đi trời tối lắm rồi đó. Ðường cũng trơn trợt.

-Thi ở một mình sợ không? -Thắng nhìn màn đêm tối đen thui như mực hỏi -Lạ nhà đó ngủ nhớ cài cửa cẩn thận.

-Biết rồi, dặn dò như ông già ấy. Còn Lệ Hoa nữa, có gì dễ sợ. Vả lại chung quanh đây còn nhà chú thiếm.

-Vậy thì tụi này về à.

-Ừ! Có đèn pin nè, cầm lấy soi đường coi chừng sụp ổ gà.

-Khỏi! Ðôi mắt tụi này sáng lắm. Thi cất đi -Minh gạt ngang rồi bước nhanh ra cửa. Ngoài trời mưa vẫn rỉ rả rơi. Cậu chắc lưỡi -Mưa chi mà dai quá trời. Từ xế chiều đến bây giờ không tạnh. Kiểu này đạp xe về tới nhà chắc ướt như chuột quá. Khi chiều đi quên mang theo áo mưa.

-Con khỉ! Gấp thấy mồ, còn nhớ gì nữa mà bảo quên. Thôi về. Thi vào nhà đi, đứng ngoài này gió lạnh lắm.

-bữa nay lãnh đó. Từ chiều tới giờ Thắng tốt đột xuất -Thi cười nhỏ.

-Ðừng chọc quê nha -Thắng cũng cười, tay dẫn bộ chiếc xe đạp ra khỏi cửa nhà -Tốt như thế mà người ta cũng chẳng thèm để ý, cứ ghét hoài đó Thi ơi.

-Ê! Không xạo nha Thắng. Coi chừng ăn nhéo đó.

-Ðâu sợ, người nào ngon thì lội ra mưa. Thắng dám đứng yên cho cào cấu lắm. Ông bà mình nói bộ Thi không nghe à? "Ráng thương nhau lắm mới cắn nhau đau."

-Thắng này... -Thi giậm mạnh chân giận dỗi, làm Thắng và Minh bật cười, rồi nhún nhẹ vai leo lên chiếc xe đạp cà tàng vọt lẹ.

Bỏ lại sau lưng sự giận dỗi thân thương của cô bạn cùng xóm chung trường suốt khoảng dài thời gian thơ ấu lớn khôn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx