Thiên Trang ngồi bó gối, nhìn màn mưa giăng kín cả một góc trời, buồn không sao tả được.
Cái xóm nhỏ quê ngoại đột nhiên như trầm xuống im ắng đến lạ lùng. Cái im lặng của những người nhàn hạ, vô công rảnh nghề như Trang.
Còn mọi người dân nơi đây hầu như ai cũng bận rộn với công việc đồng áng của mình, khi mưa xuống ruộng.
Mùa vụ mới bắt đầu nhịp nhàng rộn rã, cùng reo vui như những tiếng chân trâu khua vang trong sương sớm khi ra đồng, sau đợt gà gáy sáng buổi bình minh.
Những bếp lửa hồng tí tách nhảy nhót với vần khói lam quấn quýt mái tranh, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, dịu dàng thuần hậu. Có vẻ chỉ ở miền quê đất nước Việt Nam mới có được.
-Trang! -Thuỳ Dương bước nhẹ tới đập vai bạn -Sao ngồi ủ dột vậy? Buồn quá hả? Mưa hoài là như thế đó.
-Không! Chỉ thấy bâng quơ đôi chút thôi, chứ không hẳn buồn.
-Nói nghe có vẻ thi vị đấy -Dương ngồi xuống cạnh bạn, do dự giây lát rồi nói -Chút nữa đi xuống dưới xóm hả?
-Ðể làm gì? Ngoại biểu hả?
-Ờ, không có tại Dương rủ Trang thôi. Nghe đâu Lệ Hoa bệnh nặng lắm, muốn đi thăm.
-Nếu thế thì Dương đi một mình có lẽ hay hơn có Trang đi theo.
-Bộ Trang còn giận sao?
-Ðâu có. Tại nhỏ Hoa không ưa mình. Vả lại, tính hai đứa có lẽ cũng không hạp lắm. Tới kỳ cục.
-Nhưng tội nghiệp Lệ Hoa -Thuỳ Dương nhỏ giọng -Nhà thi nghèo, bệnh tá lả. Mẹ nó chuyển viện ba bốn hôm nay rồi, chờ mổ, nhưng không có tiền. Ngoai đi gom góp lòng hảo tâm của chòm xóm. Cùng chẳng được là bao.
-Vậy phải tính sao?
-Dương cũng không rõ nữa.
Thiên Trang im lặng, đôi mắt nhìn ra cửa rồi nhẹ thở dài. Hình như trong đầu nhỏ đang bận rộn suy nghĩ vấn đề gì đó.
-Ði không Trang -Dương nhắc lại và chờ đợi.
-Không! Có lẽ Trang về thành phố thôi. Ở đây chán rồi.
-Gì kỳ vậy -Dương nhăn nhó đứng lên bước theo Trang -Chẳng phải nói ở đây hết tháng này hả?
-Thì có, nhưng bây giờ đổi ý, bộ không được hả? Dương ở lại đây chơi đi. Có thể, tuần sao Trang xuống.
-Nói thiệt không?
-Thiệt!
-Vậy định chừng nào về?
-Bây giờ nè.
-Trời đất, điên vừa thôi bà! -Dương kêu lên cau mày -Mưa thế này sao đi. Dầm mưa bị cảm như Lệ Hoa đó.
-Không sao đâu, Trang biết tự lo liệu cho mình.
-Chờ ngoại không?
-Chờ -Trang nói xong thì đi nhanh vào phòng soạn lại áo quần, tần ngần khá lâu nhỏ trở ra chìa tay về phía Thuỳ Dương nói -Ði thăm Lệ Hoa cho Trang gởi ít quà. Nhung đừng nói là của tao đó.
Tự ái cao nó không chịu nhận đâu. Còn nữa, Dương gặp Minh và Thắng thì đừng nói gì nhé. Mặc kệ họ nghĩ Trang thế nào cũng được.
-Trang khó hiểu quá trời. Lúc thế này khi thế khác, như người cõi trên ấy. Thôi đừng về, đợi sáng mai đi luôn.
-Ý Thuỳ Dương là....
-Ta về nữa. Ði hai về một buồn thấy mồ. Ở lại cũng chẳng vui gì.
là...
-Coi chừng ta chứ gì? -Trang dài giọng - Làm như tuổi mi lớn hơn ta không bằng. Ðịnh làm chị. Thôi không nhiều lời. Tóm lại ngày hôm nay ta nhất định về. Còn Dương phải ở lại, coi giúp gì được cho Lệ Hoa không.
-Nè! Mi giận lây qua ta à?
-Giận quái chi cho mệt chứ? Hơi đâu để bụng người dưng.
-Nói vậy mà nghe được hả?
-Ai cấm -Trang bật cười khi nhìn thấy nét mặt Dương quạu đeo.
Nhỏ ôm vai bạn như dỗ dành.
-Ta hứa tuần sau xuống được chưa?
-Lấy gì để tin đây?
-Uy tín Trang chi, không lý nào Dương chẳng tin.
À phải! Khi nãy nói đi thăm Lệ Hoa đó, sao còn chưa ra cửa. Cứ đi đi ta nấu cơm cho.
-Khỏi! Thuỳ Dương lo xong rồi. Ðể Trang nấu chắc chắn ăn cơm ba tầng và uống chừng một hồ nước mưa khi kèm nồi cá kho quá.
Thuỳ Dương đứng lên đi ra cửa nhìn trời rối nói vọng vào -Mây tan, chắc sắp hết mưa. Chuẩn bị về là vừa đó Trang ơi.
-Biết rồi. Sao Thuỳ Dương chưa đi thăm Lệ Hoa?
-Ta đợi tiễn mi ra khỏi đường đá đỏ mới yên tâm.
-Khỉ! Không cần phải thế đâu. Trang tự đi mình là được rồi.
Ðầu đường tới nhà ngoại khá xa. Một lát Thuỳ Dương quay trở vào một thân ta chạnh lòng lắm. Kẻ ở người về, bùi ngùi khúc biệt ly sầu, không chịu nỗi đâu Dương ơi.
-Nhỏ này -Thuỳ Dương cấu thật đau vào mạn sườn làm Thiên Trang nhảy nhỏm cả hai bật cười.
Cái không gian ảm đạm mưa gió như loãng đi với tiếng cười tươi hồn nhiên yêu đời của họ.
Trang ngồi lên xe, nheo một bên mắt tinh nhìn Thuỳ Dương -Về nhé. Nhớ thưa lại với ngoại giùm ta.
-Sao nói đợi ngoại?
-Thì chính Dương hối ta về.
-Trang toàn vần lân. Thôi đi đi. Áo mưa lấy chưa?
-Rồi! -Trang nổ máy -Có mua gì không dặn đi.
-Tuỳ lòng hảo tâm của Trang, không dám đòi hỏi.
-Tốt quá hén. Nè! Kề tai Trang nói nhỏ cho nghe ta về mua luôn cái anh chàng khờ trồng cây si mỗi chiều trước cổng nhà của Thuỳ Dương đem xuống tặng cho mi luôn được không?
-Í -Thuỳ Dương ré lên đánh thật đau lên vai Trang làm nhỏ nhăn mặt nhưng lại cười vang, cho xe lao vút.
-Chạy cẩn thận nhé Trang -Dương làm loa tay gọi theo và đứng nhìn khi bóng bạn khuất dần theo con đường làng ẩm thấp vì mưa nhỏ mới quay vào nhà để chuẩn bị đi thăm Lệ Hoa.
Chiếc xe Trang thật nhọc nhằn cực khổ bởi quá nhiều ổ gà to lớn lầy lội dọc chiều dài con đường dẫn ra phố huyện.
Nó tâng lên, chụp xuống. Trời xe lạnh mà người Thiên Trang mồ hôi cứ túa ra vì phải tập trung giữ chặt tay lái.
Chiếc xe cứ chầm chậm đi vì không quen đường cho mấy. Trang mày mò như người đi trong đêm tối. Bởi lớp sình ngập lấp xấp mắt cá chân do lượng mưa dai của mấy ngày qua.
Ðôi giày và chiếc quần kaki đắt tiền giờ lấm lem bụi đất li ti văng tung toé. Vấy bẩn cả lên người. Nhỏ càu nhàu lẩm bẩm và hình như hơi hối hận với quyết định ra về trong ngày mưa tầm tả hôm nay.
Chợt chiếc xe loạng choạng chực ngã vì trơn. Bánh xe sau sụp xuống hố khá sâu. Trang hốt hoảng buông xe ngã chỏng bánh quay tít.
Cũng may nhỏ không té, nhưng áo quần, mặt mũi toàn nhuộm cả màu đỏ đặc quánh của sình lầy.
Ngoa ngán bực bội Trang đưa mắt nhìn quanh như cầu cứu ai đó. Con đường vắng ngắt không một bóng người.
-Chết rồi làm sao kéo xe lên đây. Bây giờ đi cũng không được mà về nhà ngoại lại càng khó hơn.
Tần ngần một lúc, Tran quyết định cởi đôi giày ném vào lồng rổ, xe cả luôn chiếc xe cứng đầu đang làm nũng cùng cô chủ nhỏ ì ra một đống.
Nhưng vốn tính tiểu thư, không dai sức, chỉ vài cái đẩy mạnh lực chút xíu thôi, Trang đã thở phì phò mệt ơi là mệt. Mồ hôi cứ túa ra ướt đẫm cả người và tuôn vào mắt cay xè.
Bực mình đến phát khóc trước tình trạng bế tắc thảm hại này. Trang lại đảo mắt nhìn quanh lần nữa.
Ðôi mắt nhỏ reo vui khi phát hiện từ xa một anh con trai chạy xe đạp vững vàng lướt tới.
-Anh ơi, làm ơn giúp cho -Trang gọi nhanh -kéo hộ chiếc xe em lên.
-Tôi -Minh ngần ngừ rồi tụt xuống cởi nhanh chiếc áo mưa bọc kỹ lưỡng mấy cuốn sách vào giữa, trao qua tay Trang -Làm ơn cầm lấy giùm nhé.
-Ủa! Là Minh à? -Trang cười thật tươi và reo lên sung sướng -Tưởng là ai..
-Tránh xa tí đi, coi chừng sình văng đó. Lấm quần áo bây giờ.
-Ừ! Ðể Trang phụ Minh nhé.
-Khỏi! Một mình tôi được rồi.
-Nhưng chiếc xe này nặng lắm.
-Không sao đâu -Minh nói và lặng lẽ xoắn cao quần dài lên khỏi gối, lội xuống nhấc bổng bánh xe sau. Trang cầm tay lái khởi động máy đi. Lên tí ga thôi. Mạnh quá kéo luôn tôi à? Cẩn thận té đó. Còn nữa, đi chân không coi chừng bị đá đâm đau lắm, mang giày vô đi.
Trang chựng lại xúc động mạnh nhìn Minh một thoáng đầy hàm ơn vì sự quan tâm nhiệt tình của anh con trai này.
Ở trong cô con gái thị thành đỏng đảnh giàu có kiêu kỳ này. Lần đầu tiên xuất hiện một tình cảm rất lạ, làm choáng ngợp. Nó ào đến như làn gió mát giữa đêm hè oi bức.
Tôi lau khô típ lửa, hy vọng nó sẽ chạy được. Trang làm theo lời Minh như một cái máy. Nhìn bàn tay thao tác lẹ lành có vẻ rất lành nghề máy này khiến nhỏ đâm thắc mắc, buộc miệng hỏi:
-Minh biết sữa máy à?
-Chút chút
-Ai dạy thế. Sau con trai ở đây giỏi quá. Công chuyện gì cũng làm được cả.
-Thôn quê mà. Ngoài viêc học còn phụ gia đình lo toan mọi thứ. Biết chút đỉnh nghề máy cũng từ học ở lớp dạy mà ra thôi -Minh lau tay đứng lên đề thử xe -Chạy rồi đó Trang.
-Ừ! Minh tài thật, không có may mắn gặp Minh. Trang chẳng biết mình sẽ làm sau nữa. Cảm ơn nhiều, nhiều lắm.
Nụ cười Trang thật tươi, làm cậu con trai ngẩn ngơ khi bắt gặp.
-Minh ơi.
-Gì?
Làm ơn một chút nữa được không?
-Nói đi.
-Trang muốn rữa tay chân. Liệu Minh có thể dẫn hộ xuống cây cầu đằng kia không vậy? Bẩn thế này, ra đường nhựa, người ta cười chết luôn.
-Cũng được nhưng nhớ rữa luôn mặt đó. Toàn là bùn đất.
-Thật không -Trang bối rối - Dính ở đâu hả Minh, chỉ hộ giùm đi. Nhỏ chùi lia lịa, nhưng càng vẽ hề thêm.
-Ðừng chùi nữa Trang ơi....
-Tại sao chứ? -Trang ngơ ngác hỏi và vụt đỏ mặt quay nhanh hướng khác vì nhỏ kịp phát hiện bàn tay mình chính là thủ phạm tạo nên khuôn mặt lấm bùn như cô bé lọ lem.
Từ nhỏ tới giờ có lẽ đây là lần đầu tiên Trang biết đỏ mặt vì e thẹn.
Giữa hai người có cái gì đó ngượng ngập rất dễ thương. Khá lâu Minh mới lên tiếng. Giọng thật êm.
-Rồi chưa Trang, Minh dẫn đi rữa chân tay.
-Ừ đi -Trang cúi thấp mặt bước, nhưng đôi mắt vẫn len lén nhìn sang anh con trai vừa lạ, vừa quen. Vừa dễ thương nhưng cũng vừa đáng ghét.
Cây cầu cũng không hơn vì mặt đường, trơn trợt đến khiếp đảm. Trang mím môi lần từng bước chậm chạp nhưng vẫn không tài nào vững.
-Trang ơi. Cầm cây làm gậy chống đỡ trơn.
-Ðưa đây xa quá không lấy tới thôi đi. Trang không rửa đâu ra tới đầu lộ nhựa hẳn tính.
-Ngoái đó làm gì có nước?
-Nhưng không lẽ nào không có chỗ rửa xe?
-Cái đó thì có, Minh gãi gãi đầu -Trang định lấm bẩn thế này để nguyên đi tới đó sau? Kỳ dữ lắm.
-Vậy chứ biết tính thế nào đây. Trang không đi cầu quen. Rửa chân không xong rất nhiều khả năng, uống nước no bụng luôn vì té.
-Vậy đi, Trang đừng cho tôi có ý đồ gì gì đó nhé -Minh ngần ngừ rồi nói nhanh -Ðưa tay đây, tôi giữ vững hơn mà rửa chân.
-Thế cũng được -Trang thản nhiên đưa bàn tay xinh xắn thon dài của mình tin cậy đặt trong tay thô ráp đen đúa của Minh.
Tự nhiên giờ này họ cảm nhận được một tình cảm bạn bè rất thân thiết như có từ lâu. Thế là cả hai rối rít như những chú chim sơn ca buổi sáng đang líu lo hát chào bình minh về muộn với ánh nắng mặt trời le lói sau những cơn mưa dài đẫm nước.
Minh và Trang cười nói đi bên nhau, đoạn đường sình lầy, trơn trợt ngán ngẩm trước mắt Thiên Trang đột nhiên thu ngắn lại đến tiếc rẻ khoảng cách xa lạ ngày nào bay biến.
Minh dẫn chiếc xe bóng ngời của Trang sau khi được tiệm rửa sạch sẽ nhìn cô nói:
-Xong rồi! Trang có thể về thành phố bây giờ hoàn toàn yên tâm.
-Cảm ơn Minh nhiều lắm nha -Trang cười thật tươi và thật đẹp để lún sâu một đồng tiền nơi má trái nhìn vào mắt anh con trai, duyên dáng tiếp -Cho dù mai này dù đi bất cứ nơi đâu, làm bất cứ điều gì và ở trong mọi lĩnh vực hoàn cảnh nào nữa. Trang vẫn luôn nhớ và đem theo hành lý vào đời của mình kỷ niệm đẹp, êm đềm ngày hôm nay..
Nhất là tình bạn cao thượng, vô ngần của Minh đó.
-Có gì xứng đáng đâu chứ? Chẳng qua chỉ là sự tình cờ và ngẫu nhiên thôi.
-Nhưng vẫn làm cho Minh bê trễ buổi học nhóm -Trang tinh nghịch -báo hại phải nghĩ phải không.
-Ừ! Nghĩ một buổi cũng chẳng sao.
-Vậy có rủa thầm Trang không?
-Làm gì có chứ?
-Hỏi thiệt nha Minh còn giận và ghét Trang như lúc mới đến không vậy?
Nếu có thì xin bỏ qua và tha thứ giùm -Trang cúi thấp đầu thi lễ như trong phim tiếu, khiến cả hai bật cười -Minh ơi -Trang gọi nhỏ -Tuần sau lo xong công việc Trang xuống đây nghỉ hè tiếp đó.
-Thật à?
-Phải! Minh hứa tập cho Trang chèo ghe nhé.
-Ừ! Minh hứa -Cậu trai gật mạnh đầu cười mỉm khi thấy ánh mắt cô bạn gái long lanh sáng trong niềm vui thích rất vô tư và hồn nhiên.
Ở Thiên Trang có cái gì đó mà Minh không cảm nhận được như tình bạn chung lớp, chung trường, chung xóm như Lệ Hoa và Cẩm Thi.
Một tình cảm là lạ nhẹ nhàng nhưng đầy thân ái quyến luyến, chợt đến, êm dịu như loài hương thơm của hoa cỏ dại ven đường mà cũng ngọt ngào không kém hương vị kiêu sa của loài hồng cao quý.
-Còn nữa Minh ơi -Trang lên tiếng phá tan phút trầm tư của Minh -Tập bơi lội dưới sông nữa đó. Trang chỉ quen lội ở hồ thôi.
Nghe Thuỳ Dương nói muốn lội giỏi như Minh và Thắng phải cho chuồn chuồn cắn rún mới biết hả? Vậy có đau lắm không?
Trang là đứa con gái chúa nhát gan sợ đau, vậy làm thế nào tập bơi giỏi cho được. Nếu vậy thì tiếc lắm. Ngoài việc đó ra có cách nào khác không hả Minh?
-Ðâu có đau gì! -Minh cười gãi nhẹ đầu theo thói quen -Bơi lội giỏi là do mình tập luyện thường xuyên thôi.
Trai ở miền quê sông nước không lội giỏi là khó chấp nhận.
-Thật hả Minh -Trang tròn mắt thích thú -Vậy là có cơ hội tập được rồi.
Còn nữa, lần này về thành phố Trang sẽ trở lại và dành cho Minh bất ngờ lớn. Tuần sau nếu đi học nhớ đợi Trang ở ngã ba này nhé.
-Khoảng mấy giờ?
-Mấy giờ Minh tan học? chiều hay sáng? Lỡ trời mưa có nghỉ không?
-Chưa bao giờ nghỉ. Kể cả lúc bão.
-Cũng có ngoại lệ đột xuất chứ?
-Không có đâu.
-Vậy độ mười giờ là TRang sẽ xuống tới đây. Minh nhớ chờ nha. Không gặp Trang giận đó.
-Tôi...
-Sao chứ? Minh đừng nói là không rảnh nha -Trang phụng phịu -Hay Minh còn ghét Trang.
Thật ra, Trang rất muốn kết bạn cùng nhóm Minh. Nhưng có lẽ do tính tình không được hạp với Lệ Hoa. Hy vọng lần trở về sau này tụi Trang sẽ hiểu nhau nhiều hơn, cả Minh lẫn Thắng.
-Tôi cũng rất mong được như thế.
Mọi gút mắc ngày nào qua được cứ cho qua luôn. Coi như mình quen biết lại từ đầu.
-Ừ! -Trang gật mạnh đầu cười tươi phấn khởi. Bây giờ Trang về nhé, hẹn gặp lại.
-Chúc Trang thượng lộ bình an.
-Cám ơn nhiều!
Chiếc xe lao vút đi, còn lại bên Minh là làn khói mỏng với tâm tư xao động mạnh và những tình cảm mới lẹ len nhẹ vào hồn của ngưỡng cữa tuổi vào đời.
@by txiuqw4