Thuỳ Dương nhấp nhỏm và lần tay bao nhiêu vẫn không tài nào dám bước chân qua mấy nhịp cầu tre vừa lắt lẻo, vừa trơn trợt. Nhỏ e dè nhìn người dân nông thôn bước chân vững vàng, để rồi đứng im, chôn một chỗ vì sợ té xuống con kênh nước đang xuôi chảy mạnh.
-Thuỳ Dương!
-Ủa! Thắng hả -Dương reo lên -Ði đâu vậy?
-Tới nhà Lệ Hoa. Còn Dương?
-Cũng đến đó. Nhưng không qua cầu được.
-Trơn quá, đi không quen rất dễ té.
-Dương cũng sợ như thế, cho nên cứ đứng ở đầu cây cầu này nhìn mãi qua bên kia, mà cứ ngỡ... Cầu ô thước gặp mưa ngâu vẫn không tài nào nối liền hai bờ.
Dương vừa nói vừa pha trò, khiến Thắng cũng không nín được cười.
-Thuỳ Dương nói hay đáo để. Y như làm văn.
-Còn phải nói. Thuỳ Dương vốn là cây thơ văn của lớp đó -Nhỏ nghiêng đầu duyên dáng tiếp -Còn nữa nha Thắng, truyện ngắn Dương viết cũng được đăng và có tiền nhuận bút hẳn hoi, oai không bạn?
Thắng cười tươi gật mạnh đầu vẽ thích thú in trong đôi mắt -Bái phục Dương sát đất. Mai này có dịp làm ơn nha "sư phụ " truyền thụ cho đệ tử vài ba chiêu để thử thời vận hoặc đổi dời đi.
-Ðược thôi, nếu như đệ tử biết phải quấy làm lễ ra mắt sư phụ coi tốt.
-Nghĩa là sau?
-Thì... -Dương vặn vẹo pha trò -Gà hay vịt gì cũng tốt như nhau cả.
-Thêm đĩa trái cây ngũ quả nữa thi mau lành nghề. Nhưng nhớ kỹ cho. Sư phụ này không ưa loại trái cây rẻ tiền đâu tệ lắm cũng trái vãi, bom, nho hay bòn bon, chocolate gì đó.
-Ối trời ạ... - Thắng cười to sảng khoái - Chưa dạy chiêu nào, giờ đòi hối lộ dữ quá.
-Vậy chứ sao? - Dương chu môi rất con gái - Muốn học phải lễ, đó là quy luật tự nhiên.Cũng như Dương nghe ngoại nói "Muốn ăn phải lăn vô bếp" thôi.
-Trả giá được không Dương?
-Tất nhiên là không được rồi. Nhưng như thế này đi, đệ tự dẫn được ta qua cầu này, rất có nhiều khả năng miễn giám năm mươi phần trăm.
Tức là khỏi gà vịt chi cả. Hái vài ba trái ổi chín cũng được.
Dương nói xong thì cượi nụ thật đẹp, khiến Thẳng chợt ngẩn ngơ đứng thừ người như kẻ mộng du.
-THắng ơi - Dương gọi nhỏ - Sau im lặng vậy? Hay không chịu giúp giùm Thuỳ Dương?
-Ðâu có - THắng bối rối né tránh cái nhìn trong veo màu mắt biếc của người con gái thị thành - Tại Thắng đang suy nghĩ xem nên đưa Dương qua cầu bằng cách nào cho an toàn, khỏi té.
Hay Thuỳ Dương chịu khó cỡi đôi dép ra nhé.
-Ừ! Dương làm ngay.
-Còn nữa, THắng đi trước.
Thắng gãi gãi tóc lúng túng không biết nên nói thế nào để THuỳ Dương đừng hiểu sai lệch về mình. Cậu ngần ngừ do dự và đành im lặng luôn.
-Ði được chưa Thắng?
-Rồi...Nhưng...Dương cẩn thận nhé.
-Thuỳ Dương biết rồi. Thắng ơi, xin lỗi nhé làm ơn đưa tay dẫn giùm tôi đi, sợ té quá trời.
Giọng Thuỳ Dương như lo âu thắc thỏm, khiến Thắng ngoáy lại nhìn thì nét mặt nhỏ đã quá căng thẳng đôi mắt cứ chăm chú nhìn xuống chân.
-Dương đi bàn chân ngang cây tre như THắng nè. Nó không thể trơn được. Còn nữa nhớ bình tĩnh đừng có run quá ảnh hưởng đến tư tưởng rất dễ té.
-Nhưng Dượng sợ quá. Nước sau mà chảy mạnh quá.
Thắng nè! Sao xã mình không bắt cầu xi măng hả. Cao và cheo leo thế này, nhóc con sao đi học được lỡ trượt chân coi như té xuống nước trôi luôn.
-Té thì lội vô bờ, con rạch nhỏ xíu chứ có rộng lớn chi mà sợ. Tại Dương không quen. Tới bờ bên này rồi đó, có gì đâu. Dương lại cười và để tay lên ngực hú hồn. Nhà Lệ Hoa không xa nhưng ngặt cây cầu cản đường. À phải! Bệnh Hoa thế nào hả Thắng.
-Cẩm Thi nói đỡ rồi.
-Minh đâu? Sao THắng đi một mình?
-Học phụ đạo loại giỏi chuẩn bị thi cấp thành phố rồi. Hôm nay Thắng được nghỉ, nên tới thăm Hoa. Coi có giúp chi không. Sẵn gỡi tiền và qùa của chi đoàn trường luôn.
-Ủa sao hôm nay Thuỳ Dương đi có một mình vậy? Còn bạn đâu?
-Về thành phố rồi. Tuần sau mới xuống. Ði hồi sáng lúc trời mưa.
-có chuyện gấp hả?
-Dương không biết. Tự nhiên đòi về.
-Kỳ vậy.
-Ừ, tính nó xưa nay vẫn thế!
Dương nói và khựng lại khi thấy Thắng rẽ vào lối nhà Hoa.
-Tới rồi Dương, vào nhà đi - Thắng giục và bước thẳng, cau mày nhìn bao quát như lục tìm thứ gì đó, Thuỳ Dương chậm chạp bước qua thềm.
Tiếng ho của Lệ Hoa từng tràng dài mệt lả. Nhỏ tựa người vào thành giường cũng cử chỉ ọp ẹp không kém chi mái nhà tranh dột nát, thở nhọc nhằn cố hỏi giọng yếu ớt.
-Mới tới hả, Thuỳ Dương, Thắng? Ngồi chơi nhé.
-Hoa đỡ chút nào không? - THuỳ Dương lo âu nhìn nhỏ bạn và đặt nhẹ tay lên vầng trán rịn mồ hôi vì nóng nực của Hoa - Trời ơi, cơn sốt cao quá!
Mấy hôm nay uống thuốc gì vậy? Coi chừng bị viêm phổi đó. Ho quá nhiều lại sốt cao nữa.
Không được rồi Thắng ơi, đem Lệ Hoa đi tới bệnh viện là tốt nhất.
-Cẩm Thi đâu Hoa?- THắng nhìn quanh hỏi - Sao có một mình vậy?
-Thi đi về nhà rồi. Lát nữa mới tới - giọng Hoa như đuối dần, mệt mỏi và tiếp tục là những cơn ho kéo dài như muốn xé tung lồng ngực. Nhỏ gập người cố chịu đựng. Nước mắt mũi tuôn ra rất thảm não, khiến cho người đối diện đau lòng lo lắng.
Dương rưng rưng nước mắt dùng khăn tay lau mặt cho Hoa, nhỏ giọng dỗ dành an ủi.
-Tụi mình đưa Hoa đi bệnh viện nhé, nằm thế này không tốt đâu.
-Hoa không sao chỉ cảm xoàng thôi.
-Không đơn giản như Hoa nghĩ đâu, nghe lời Thuỳ Dương đi. Nếu không kéo dài thế này mãi rất khó cho điều trị sau này đó.
Tuy không phải là bác sĩ, nhưng THuỳ Dương chắc chắn Hoa bị cảm phổi rất nặng, không còn là cảm cúm bình thường nữa.
-Thôi Hoa không đi đâu - Hoa mệt mỏi lắc nhẹ đầu và nhắm nghiền đôi mắt đã thụt sâu vào hố.
Trông Hoa bây giờ tệ hại vô cùng. Hình hài chỉ còn trơ da với xương cùng màu da đen xạm.
-Hoa ngại gì chứ? Sức khoẻ là quan trọng lắm. Cả nhà này bây giờ chỉ còn trông cậy nơi Hoa.
Hoa ơi, nghe lời Thuỳ Dương đi bệnh viện nhé. Từ khoé mắt Hoa lăn dài đôi dòng lệ, hình như những lời nói của THuỳ Dương làm nhỏ xúc động và tủi thân. Ai mà không muốn khỏi bệnh chứ. Nhưng tiền đâu mà có, cả nhà Hoa hiện tại là gánh nặng của lối xóm bà con rồi còn gì. Họ boa dung đùm túm, giúp đỡ về mọi mặt vật chất lẫn tinh thần.
Càng nghĩ, nước mắt Hoa lại rơi.
-Ðừng khóc nữa, Hoa đang bị bệnh đó, hại thêm sức khoẻ! - Thuỳ Dương an ủi -Hoa hết bệnh học thật giỏi và ngoan hiền là cô bác vui lòng rồi. An tâm trị bệnh đi nhé.
Còn nữa, Thiên TRang về thành phố có gởi tặng Hoa món quà nhỏ nè. Không biết là gì trong đó. Nhận đi và mở ra xem, biết đâu đấy là nguồn động viên lớn vì được thêm một tình bạn chân thành cao đẹp cho dù hai cuộc sống người thôn quê kẻ thị thành.
-Hoa...-Nhỏ nghẹn ngào tay run run cầm gói quà, rồi không biết nghĩ sao ngước đôi mắt mệt mỏi vì sốt cao lên nhìn Thuỳ Dương thều thào hỏi:
-Thiên TRang không giậN mình sao?
-Nó gởi lời chúc Hoa mau bình phục và còn xin lỗi nữa.
-Lời và câu nói này phải để cho phần của Hoa mới đúng. Tại bản thân mình luôn có ác cảm và thành kiến với con gái nhà giàu.
Thật lòng mà nói đó là tình nhỏ mọn đáng xấu của con gái.
-Bỏ đi...-Thuỳ Dương gạt ngang rất nhẹ - Sáng tới giờ Hoa có uống thuốc gì chưA?
-Cẩm THi đi mua chưa về - Hoa cúi thấp mặt, giấu nước mắt - Mình làm khổ và cực cho các bạn quá, thật sự Hoa không muốn thế này đâu.
Lệ Hoa oà lên tức tưởi. Thuỳ Dương bối rối ôM chầm lấy bạn, cố tìm lời an ủi - Không có gì cả. Nín đi, khóc hoài, Thắng cười kìa.
-Ôi! - Thuỳ Dương kêu lên kinh hãi - Lệ Hoa sao thế này, Hoa...Hoa ơi...
-Gì vậy -Thắng bật lên lo âu không kém khi thấy Lệ Hoa gục hẳn vào vai Thuỳ Dương ngất lịm - Trời đất, tính sao đây Dương.
-THắng gọi giùm chú thiếm Lệ Hoa.
-Ờ...-Thắng vụt ra ngoài chỉ một thoáng là quay nhanh trở lại chìa chai dầu gió, nói gấp.
-Thoa hai bên thái dương cho Lệ Hoa đi. Tay chân coi bộ xanh đi và lạnh.
-Thắng phụ một tay, ở đó chỉ dẫn hoài làm gì?
-Chuyện gì vậy,chuyện gì? - Cẩm Thi ùa vào như cơn lốc hối hả lo âu hỏi dồn - Lệ Hoa sao lại như thế này?
-THắng ơi, dẫn chiếc xe đạp ra đưa đi bệnh viện - Thuỳ Dương vừa xoa dầu vừa nói - Còn Cẩm Thi, lo sửa soạn vài ba lô đồ mang theo.
-Nhà này làm gì có xe đạp - Thắng nhìn quanh -Muợn xe của Cẩm Thi được không?
-Tất nhiên là được rồi -Thi cau mày lo lắng lên tiếng kèm theo cái thở dài tiếp -Thuỳ Dương ơi, THi và Lệ Hoa đã cạn tiền rồi.
-Thuỳ Dương còn nhiều lắm, đừng lo. Ủa! Lệ Hoa tỉnh lại rồi nè, không sao chứ hả?
Hoa lắc nhẹ đầu cố nhướng cao đôi mắt kéo mi sụp xuống.
-Sao nóng hơn lúc nãy vậy? -Thi bồn chồn - Hai ngày rồi chẳng ăn uống chi cả. Tính sao bây giờ đây Thuỳ Dương?
-Phải đi bệnh viện thôi - Thuỳ Dương đáp dứt khoát như mệnh lệnh.
-Hoa không muốn đi.
-Con khỉ! Muốn nằm chờ chết được à?- Cẩm Thi cau gắt - không nói nhiều, Thắng dẫn xe vào đây để Lệ Hoa ngồi lên đi.
-Ờ được. Nhưng cầu trơn quá,Lệ Hoa đi không vững. Hay mượn ghe đưa.
-Thì vòng đường nhà Minh. Tuy hơi xa nhưng an toàn, có đá đỏ, không sợ trơn.
-Vậy thì đi, chần chờ gì nữa - Thuỳ Dương giục tiếp và xốc đứng Lệ Hoa ân cần nói rất êm dịu - Ráng khỏi bệnh nay mai thôi. Nghe lời tụi này đi.
Lệ Hoa chỉ còn biết lặng lẽ làm theo lời nhóm bạn. Lòng nhỏ xúc động vô cùng với sự săn sóc âu lo của họ.
@by txiuqw4