sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11/12

Lệ Hoa căng to mắt nhìn xóay vào con đường bồn chồn thấy rõ. Mặt trời cứ cao dần và hình như quá vô tình trôi trôi mãi.

Thuỳ Dương vén cao tay áo nhìn chiếc kim bé tí tẹo nhích dần lên con số chín rồi chắc lưỡi.

-Nhỏ Thi này, không biết thế nào sao đến trễ quá trời. Ði trưa trời nắng chịu gì nỗi.

Tối hôm qua đi về, Thi có nói gì với Minh không?

-Hơi bồn chồn nhưng Minh không rõ lý do.

-Sao không hoi? - Lệ Hoa chen vào - Không biết mẹ nó có cho đi không nữa. Chờ thế này nóng ruột quá trời. Hay tụi mình đến nhà Thi đi xem thế nào.

-Lỡ nó đi tới đây bằng lối vòng thì sao? Cút bắt còn mất thời gian thêm - Thắng nói lớn - chờ độ mười phút nữa đi, không tới mình xuất phát.

-Bỏ Cẩm Thi ở nhà à?Không được đâu - Hoa vội cản - Nó sẽ giận lắm đó.

-Ai biểu đi trễ làm chi, toàn sử dụng giờ dây thun không, cà rà lượm thượm nhất là bà ấy - Minh càu nhàu -Ðợi chờ là tui chúa ghét.

-Minh tập tánh "ga-lăng" đi là vừa. Con trai cần phải kiên nhẫn một chút mới thành công! - Thuỳ Dương cười mỉm nói như pha trò, tạo không khí mới - Biết đâu Thi có chuyệN gì đó đột xuất. Ráng đợi thêm đi, bất quá chiều khoảng ba giờ cũng còn kịp chán.

-nói gì như vậy - Minh lên tiếng rồi kéo ghế ngồi xuống, tiếp -Con gái sao cứ thích người khác chờ kỳ vậy THuỳ Dương?

-Bộ Minh đã từng chờ đợi ai rồi à?

-Ðâu có, chỉ tiện miệng hỏi thế.

-Ðừng chối nha, thành thật khai báo đi bạn -Thuỳ Dương lém lỉnh và soi mói điều tra Minh - Nói thật đi, có cần giúp đỡ gì khôNg?

Chung xóm này hay xã khác vậy. Lọt vào mắt Minh chắc đẹp lắm hả?

-Thuỳ Dương ơi, tha cho Minh đi, không có ai đâu.

-Sao tin được đây?

-Hỏi thử thằng THắng đi sẽ rõ.

-Không! Hai người chung một phe.

-Vậy nếu như Minh nói chờ bạn của THuỳ Dương thì sao?

_Tức là Thiên TRang hả? - Dương thích thú trố mắt nhìn Minh để đo lường xem xét mức độ thành thật được bao nhiêu phần trăm, rồi nói tiếp giọng.

THật ra TRang có nhiều tính tốt lắm đó Minh, coi vậy chứ cũng dễ thương và biết điều. Tóm lại ngoài cứng trong mềm. Học cùng rất giỏi chẳng thua Minh đâu.

Nhỏ đó giỏi đồng đều các môn. THầy cô ai cũng thương cả.

-Bởi vậy mới sinh ra tự mãn và tự kiêu! - THắng xem vào -Cá mặt kênh kênh đời, nói năng khó ưa khó nghe,ai chịu cho nỗi. Vô phước lắm mới chọn nhằm người bạn gái như thế đó.

-Nè! Mày nói đủ chưa vậy? Nói xấu người vắng mặt mình cũng không tốt đâu.

-Phải mày không vậy Minh? - THắng ngạc nhiên -Hình như hơi lạ nha, tự nhiên bênh vực "bà chằn" đó.

-Mày nói khó nghe thì có - Minh đỏ mặt, nhưng THuỳ Dương tinh ý nhìn được, nhỏ cười mỉm định tra tới nhưng CẨm Thi chạy bay vào hổN hển gọi lớn:

-Hoa ơi, Lệ Hoa có tin vui rồi.

-Tin gì chứ -Hoa bật dậy như lò xo - Noi mau đi, tin gì?

-Ðừng cho hay là Lệ Hoa trúng số độc đắc đó nha Thi - THắng hớt lời liền bị nhận cái trừng mắt sắC như dao lam của Cẩm THi làm cậu rụt cổ, le lưỡi thối lui nhún nhẹ vai -THêm một bà chằn nữa Minh ơi.

-THắng giảm bớt âm thanh lại, không ai nói mình câm đâu! - THi ngồi xuống ghế thản nhiên kéo ly nước về phía mình uống cạn - Thiên TRang bạn THiên TRang ở thành phố xuống rồi.

-Lãng xẹt! Chuyện nọ, xọ chuyện kia. Nói chưa xong chuyện này, nhảy sang chuyện khác.

-Còn Thắng, chuyên gia "chọt gậy bánh xe", biết gì đâu mà xen vào.

NGươì gì khó ưa đến lạ lùng - Cẩm THi cự -Tất nhiên phải có sự liên quan người ta mới nói chứ.

-Vậy sao không nói mau xem sao? - Dương giục - Ai liên quan với ai.

-Hỏi làm gì, mình về nhà ngoại sẽ biết rõ thôi - THắng lại lên tiếng -Nói trước, ai thân với nhỏ đó cứ đi.Tôi thì không!

-Nói ít một chút được không? -Minh kéo tay THắng chỉ cái ghế ra hiệu - Mày làm ơn ngồi xuống đây cho Lệ Hoa nhờ.

Không biết gì thì vựa cột để nghe cho rồi, lên tiếng hoài. Con trai chi bẻm mép quá.

-Chí phải! Mắng như thế cho THắng chừa cái tật cướp lời rồi nhảy tọt vô miệng người khác để ngồi.

Cẩm THi nói và trừng mắt hình như muốn uy hiếp Thắng để rồi cuối cùng thì liếc cái đuôi sắc lẻm như lưỡi dao lam.

Nhưng lần này Thắng phản công mạnh - Vậy chứ THi nói tôi nhảy miệng ai để ngồi cho lọt, chắc người đó cũng "mồm năm miệng mười" rộng tới mang tai quá.

-THắng! - THi ức khôNg chịu được, nên quyết định dùng tới "sát ưng trảo" của mình. Mười ngón tay vươn ra và chụp tới, nhưng THắng do có đề phòng nhảy vội đi nơi khac cười khúc khích như trêu tức thêm đối phương - ái da, tôi sợ quá!

Hoa nôn nóng chận ngang sự đuổi rượt của hai bạn, nhăn mặt lên tiếng.

Coi như Hoa năn nỉ đi Thắng, làm yên ngồi yên cho Cẩm THi nói việc gì kìa.

Ðừng quên là tụi mình còn lên thành phố, Hoa phải thăm mẹ thôi.

Giọng nhỏ buồn bã thế nào ấy khiến THắng giật mình ngồi ngay lại vị trí cũ.

-Khỏi lên thành phố chi cho mệt và tốn kém - Thi nói tiếp - Tóm lại lần này "đại ân nhân" của Lệ Hoa là một đối thủ "đáng gườm" khi trước.

-Ai vậy? Nói đại ra coi - Thắng nhổm lên giục thì bị Minh ấn mạnh vai ngồi trở lại.

-Thì Thiên TRang chứ ai.

-Thiên TRang ư? - THuỳ Dương kinh ngạc - nói rõ hơn một chút được khôNg?

-Dĩ nhiên là được rồi. Lúc sáng tới nhà ngoại định rủ Dương đi sang đây tập trung lên thành phố.

-chuyện đó ai cũng biết rồi, nói mãi dài dòng quá!

-THắng này xen ngang hoài. Im đi cho bọn tao nhờ -Minh như nổi quạu, cự - Nói tiếp đi Thi.

-Ừ! -Thi nhìn Thắng xuôi cò,nhỏ cảm thấy rất hài lòng, hắng cao giọng nói tiếp - Thi gặp mẹ Lệ Hoa và bà thiếm ở nhà ngoại đó.

-THiệt sao THi? - Hoa chụp vai bạn rối rít - Mẹ mình sao rồi, khoẻ khôNg, cớ sao lại về, mổ rồi hả, nhanh như vậy à?Hay bị đuổi viện vì không có tiền?

-Bình tĩnh đi Hoa, để yên cho Cẩm Thi nói hết - Thuỳ Dương ấn vai bạn -Nè, ngồi xuống đây đi.

-Dương ơi, Hoa sợ sự thật sẽ là - NHỏ oà lên khỏc. Cẩm Thi cau mày gắt - Lệ Hoa dạo này mau nước mắt đến lạ, chẳng chịu nghe đầu đuôi, ất giáp gì cũng khóc được cả.

LÀ chuyệN đáng vui, đáng mừng lúc nãy tôi nói rồi đó "chi hai lũ nhỏ ơi".

Mẹ hết bệnh rồi, mà không cần phải mổ, nghe rõ chưa?

-Thật hả Thi? Ôi! Sung sướng quá mẹ ơi... -Giọng Lệ Hoa reo vui không gì tả xiết, nhỏ ôm chầm lấy THuỳ Dương cười ra nước mắt.

-Thật ra là sao vậy THi?-Minh từ tốn hỏi -Nghe có rõ ràng không vậy?

-Lối xóm đông nghẹt nhà ngoại thăm hỏi chú mừng kìa, sao không nghe rõ được.

BÁc sĩ nói chỉ cần chạy tiau cũng bán tan sỏi nơi gan rồi, không cần phải mổ.

-Trời ơi, mẹ ơi con vui quá! -Hoa hét toáng lên - đi mau, tới nhà ngoại, mình rất muốn gặp mẹ các bạn ơi. Ði đi nhé.

-Khoan đã! THi chưa nói xong mà đi nỗi gì.

-Vừa đi vừa nói cũng được vậy, Hoa không thể chần chơnàn thêm giây phút nào nữa đâu!

-Nhưng ta cần nói cho mi biết để chuẩn bị tâm lý và lời cảm ơn Thiên TRang và gia đình bạn ấy! - Thi nói nhanh - Họ chính là người ơn của Hoa.

-Tại sao?

-Bởi TRang đã giúp đỡ mẹ Hoa nhiệt tình trong điều trị kể cả tiền bạn vật chất, còn đem xe nhà mười hai chỗ ngồi đưa về tận nơi này.

-Thi, Hoa không nghe lộn chứ? Hay mi nói lầm.

-Không tin thì tới đó mà hỏi.

-Rất có thể là như vậy - THuỳ Dương nói lớn giọng không giấu nỗi niềm vui.

-Chú ruột Thiên TRang vốn là một giáo sư tiếng tăm và uy tín ở bệnh viện Chợ Rẫy. Ông rất cưng chiều Thiên TRang. Nó mở lời nhờ vả, ông lập tức chấp nhận ngay, chẳng khó khăn chút nào.

-THật vậy sao Dương?

-Nói dối Hoa làm gì. Thôi không đi thành phố nữa, mình về nhà ngoại mừng mẹ Hoa nhé các bạn.

-Không ngờ tính tìn như thế lại quá tốt -ThẮng phân vân lên tiếng.

-Trang còn không nghĩ tới huống chi là Thắng. Ði được chưa?

-Ði! - Cả nhóm ra sân đi nhanh về hướng nhà ngoại.

Hoa nói cười ríu rít. CHỉ có Minh là hơi trầm lặng. Bởi lẽ cậu đang suy tư theo đuổi riêng một hoài bão và tình cảm mới lạ đối với cô bạn gái vừa thoạt quen đã thấy quá gần.

Minh thật sự rất vui nhưng niềm vui còn phong kín chưa thể nói cùng ai, có lẽ chỉ duy nhất một người là Thiên TRang hiểu thấu!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx