Tình bạn của họ đối với Hoa thật không dễ dùng lời lẽ nào để tri ân và diễn tả.
-Xong rồi, ăn cơm đi! - Cẩm Thi kéo tay Thuỳ Dương từ dưới bếp chạy ào lên nói lớn. Lệ Hoa, THắng và Minh cùng quay đầu lại và họ chợt bụm miệng để khỏi tuôn ra những tràng cười rộ.
Thuỳ Dương tinh ý nhìn theo ánh mắt của họ và nhỏ cũng phá lên cười.
Những nụ cười trong trẻo cao vút khiến cho Cẩm THi tròn to mắt, ngơ ngác nhìn nhóm bạn hỏi.
-ChuyệN gì vậy?
-Thi ơi, làm ơn cho - Hoa cố nén nụ cười to lên tiếng - Lấy gương soi mặt và rửa giùm.
-Trời ạ, bộ dính lọ nồi sao? - Thi kêu lên đỏ bừng mặT và đi nhanh ra sau.
Chỉ một thoáng là Thi quay trở lại, hai tay chống mạn sườn chỉ từng đứa trong nhóm.
-Các người đó, xấu không chê vào đâu được!Ta làm bếp ít nhiều gì cũng dính lọ.
Không thèm chỉ giùm, cứ bò lăn ra cười. Bạn bè cái ngữ gì vậy? NÈ! Bữa chiều hôm nay Minh với THắng bị phạt phải ăn hết sáu chén cơm vun với rau muốn luộc chấm nước mắm ớt, cho chừa tật hay cười.
Còn Thuỳ Dương -Cẩm THi bậm môi vẻ nghĩ ngợi khá lâu -phạt Thuỳ Dương cùng Lệ Hoa mỗi người ba chén ăn với cá lóc kho tiêu và canh bầu.
-Trời ơi, phạt kiểu ấy thì còn gì bằng.
Cả bọn reo lên tươi cười hớn hở chỉ có Lệ Hoa là nhìn hơi khác,lòng bất ổn, cố nén những tiếng thở dài não ruột.
Cả bọn ai cũng qúa tốt với Hoa và Lệ Hoa đã nợ họ quá nhiều. Nhìn họ Hoa muốn nói rất nhiều, nhiều lắm lòng biết ơn của mình.
BữA ăn dọn lên,nghi ngút khói thơm lừng những hạt gạo lúa mới đầu mùa, nhưng mẹ ơi lòng Hoa thổN thức và rưng rức nhớ. Tự nhiên nước mắt làm mi Hoa cay cay rồi hai giọt lệ nóng lăn dài, không sao chế ngự được.
Bởi ở căn nhà này những buổi chiều về, khi khói bếp vờn quanh mái tranh, quấn quýt ngọn trúc sau hè, là mẹ bươn bả quay về sau ngày lao động cực nhọc nơi đồng sâu ruộng cạn.
Mẹ cùng đàn con quây quần bên nhau cùng nói nói cười cười, cùng món ăn bốc khói.
Ấy vậy mà con ngồi đây trong vòng tay yêu thương chở che của bè bạn, còn mẹ, mẹ của con giờ này mẹ ra sao rồi?
Có phải đang vất vả vật lộn đau đớn cùng bệnh tật, với trăn trở nỗi lo cơm áo gạo tiền cho đàn con thơ dại.
Mẹ ơi! -Lệ Hoa gọi khẽ mẹ trong nỗi lòng nức nỡ âu lo khôn cùng.
-Hoa! -Thuỳ Dương ân cần đặt tay lên đôi vai gầy run run của bạn.
Nhỏ thật sự muốn thông cảm chia sẻ nôi! niềm đang âm ỉ cháy bỏng trong lòng Lệ Hoa về bệnh tình của mẹ -Ðến ăn cơm đi. Mới hết bệnh đó. Phải ăn cho nhiều mau có sức khoẻ.
-Tôi... -Hoa cuối mặt quẹt nước mắt. Cả bọn lặng im...
Ðảo mắt nhìn một vòng rồi Thuỳ Dương cau đôi mày thanh tú như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó. Mâm cơm nguội dần, nhưng chẳng ai buồn cầm đũa.
Lũ em Hoa no bụng vụt chạy túa ra sân hét toáng lên vô tư lự hồn nhiên như những chú chim nhỏ đang tung cánh giữa bầu trời cao lộng gió.
Tự nhiên Hoa ao ước mình được trở lại tuổi trẻ thơ ấy, không âu lo, không có những nỗi buồn thương vì bất tài vô dụng khi mẹ lâm bệnh. Chưa bao giờ Hoa tự sỉ vả và nguyền rủa mình như thế này, nước mắt cứ rơi rơi.
Thuỳ Dương nhìn các bạn rồi hắng giọng lên tiếng. Như người chỉ huy:
-Mau lại ăn cơm đi để nguội mất ngon. Xong xuôi nhà ai nấy về, lo chuẩn bị, mai lên bệnh viện thành phố thăm mẹ Lệ Hoa.
-Thật ư? -Hoa reo lên chụp vai Thuỳ Dương hỏi gấp -Hoa có được đi cùng không?
-Ðương nhiên là được rồi. Bởi mẹ chắc cũng đang trông đợi con gái của mình -Dương bình tĩnh trả lời rồi tiếp -Minh, Thắng và Cẩm Thi có ý kiến gì không?
-Thi sẽ về hỏi ý mẹ, sáng mai sẽ trả lời.
-Hai tụi này cũng thế -Thắng nhìn Dương -Dù gì cha mẹ cho phép thì đi yên tâm hơn. Nhưng tin chắc mẹ sẻ không từ chối đâu.
Nói thật lòng nha, lên trên đó Thuỳ Dương phải bám sát tụi mình, nếu không, có đi không về thì chết cả đám.
-Yên tâm, chuyện đó Dương bảo đảm, còn nữa các bạn xin phép ba mẹ ở chơi vài ba ngày nhé coi như Thuỳ Dương chiêu đãi, tức là bao trọn gói.
-Ðược thế thì còn gì bằng -Hoa buồn rầu lên tiếng, giọng nói vẫn còn pha lệ -Nhưng chỉ xin các bạn một yêu cầu nhỏ -Hoa cúi thấp mặt cố giấu mà quẹt ngang dòng lệ tiếp:
Hoa thật lòng muốn ở cạnh bên mẹ mà an ủi chăm sóc cho người thôi.
Mẹ bệnh đau, Hoa không còn lòng dạ nào mà cùng nhóm vui chơi được.
-Cái đó có lẽ tất nhiên rồi -Cẩm Thi xen vào -Thật ra nếu mẹ còn bệnh nặng thì tụi này cũng không đi chơi đâu.
-Như thế sao được, bao lâu nay Hoa làm phiền các bạn quá nhiều, giờ hy sinh nữa -Thật lòng quá áy náy.
Hoa vặn vẹo mười ngón tay vào nhau đưa đôi mắt biết ơn nhìn cả bọn tiếp -Các bạn vui vẻ coi như Hoa rất nhẹ lòng.
-Nhỏ Hoa lúc này nói ra toàn những câu ơn nghĩa, khó nghe quá.
Minh cau mày bỏ dúng lên nhìn ra cửa -Tụi mình vốn là bạn, lúc hoạn nạn giúp được gì thì giúp có chi đâu nói mãi.
Còn nữa, mẹ Hoa cũng như mẹ của bọn này. Bác có khoẻ hơn mới có lòng dạ vui chơi cười cợt chứ?
Thôi! Lo ăn cơm đi rồi giải tán trời sắp tối rồi đó.
-Ừ! Nào ngồi vào đi- Thắng kéo ghế giục -Cẩm Thi, Thuỳ Dương cả Lệ Hoa nữa. Tối nay Thi ở lại đây à?
-Không có -Cẩm Thi cầm đủa lên tiếng, Lệ Hoa khoẻ rồi, không cần nữa. Vả lại, mình về nhà để xin phép ba mẹ.
-Vậy Hoa thấy có được không? -Thuỳ Dương hỏi -Hay là mình ở lại đêm nữa cho vui.
-Khỏi đi, Hoa đã hết bệnh rồi, phiền các bạn bao nhiêu đó đã quá đủ.
-Nữa nói hoài. Thôi ngồi xuống mà ắn chén cơm nóng này đi chị hai lũ nhỏ -Minh đẩy chén cơm còn bốc khói về phía Lệ Hoa. Cả nhóm ăn thật nhiệt tình. Thuỳ Dương khen luôn miệng làm Cẩm Thi phồng mũi cười nói huyên thuyên. Cả bọn buông đũa khi thức ăn đã hết sạch. Thuỳ Dương bưng mâm.
-Ðể đó lát Hoa rửa cho. Dương theo các bạn về đi. KHông quen đường lại tối dễ vấp té lắm.
Cẩm Thi ơi, bó cho Dương cây đuốc.
-Ðể tôi đưa Thuỳ Dương về -Thắng lên tiếng rất thản nhiên, nhưng Cẩm Thi thấy ưng ức thế nào ấy. Nhỏ cau mày nhìn kín đáo quan sát Thuỳ Dương rồi không nói thêm, vớ túi xách đi nhanh ra cửa.
-Ê! Chờ tôi với Thi -Minh chạy vội theo, nhưng vẫn ngoái đầu nói to cùng Thắng -Tao về trước nhé Thuỳ Dương ơi, chào. Mai sáng gặp lại.
-Ừ! Coi chừng té bây giờ -Thắng cũng la to không kém, rồi nhìn Thuỳ Dương hỏi -Về chưa Dương?
-Về! Tao về Hoa nhé. Thu xếp đi, dẫn bé Lan theo cho mẹ vui, chắc trên đó nhớ út lắm.
-Chỉ sợ nó quậy phá nơi công cộng.
-Ta giữ cho. Sáu tuổi rồi đã biết vâng lời, lo chi cho mệt.
-Cũng được, để tính lại coi the nao.
-Vay, Duong ve nha.
-Ừ! đi cẩn thận đó.
-Biết rồi.
Dương và Thắng bước ra sân.
-Nè! Vào nhà đi, theo làm gì, sương xuống rồi. Trở vô đi.
Lệ Hoa không nói gì, đứng im nhìn theo bóng Thắng và Thuỳ Dương khuất dần, cùng màn đêm đen và trùm xuống vạn vật
Nhỏ thở dài lặng lẽ quay trở vào nhà. Bên tai bản hoà âm muôn thuở của côn trùng cứ thi nhau rỉ rả như khóc than ai oán. Càng làm cho Lệ Hoa nhớ thương, lo lắng về mẹ vô cùng.
@by txiuqw4