sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 01-02

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 1

Chapter 1

Ngày Diệp Sơ ra đời đúng lúc là lập xuân, tục ngữ cho rằng mùa xuân là mùa khởi đầu của một năm mới, mùa xuân vạn vật sinh sôi nảy nở, cho nên mẹ nàng bèn lấy cái tên này mà đặt cho nàng.

Diệp Sơ mới ra sinh rất ít khóc, yên lặng tới mức mẹ nàng _ Lưu Mỹ Lệ nói: “Một tên cũng không để lại thần, người tựu đi ra, cũng không mang chi một tiếng.” ( chắc ý là yên lặng đến rồi rời đi không gây ra một tiếng động ý )

Mọi người cho rằng trẻ con càng khóc lớn càng dễ nuôi, Cũng không biết là có đúng như vậy không nhưng quả thật Diệp Sơ khi còn bé khó khăn lắm mới nuôi sống được, vừa ra đời đã ngã bệnh, ngày ngày nãi nãi đều ôm nàng tới bệnh viện

Đến cuối cùng tất cả mọi người trong bệnh viện đều rõ mặt nàng, ngay cả mấy cô y tá thấy nàng cũng phải thốt lên “Ai u, tiểu Diệp Tử này mấy ngày nay không có tới nha, làm chúng ta thật là nhớ ngươi.” ( n0t: bó tay, nàng này “yếu” vậy sao chịu nổi nam chính nhỉ?)

Thật là, đây là những điều mà một y tá nên nói sao? ( bó tay tập 2 với mấy bà y tá này)

Bất quá người nhà Diệp Sơ hiền lành, cũng không để ý so đo y tá nói gì,dù sao không vui cũng phải sống, chi bằng không tim không phổi mà sống cho thanh thản vậy.

Diệp Sơ cứ như vậy lấy bệnh viện làm nhà, mãi cho đến ba tuổi, rốt cục có một lần, nàng tiêm penixilin quá nhiều bị dị ứng.

Khi đó trong nhà điều kiện tuy không tốt nhưng cũng cố lo cho nàng các loại thuốc tốt khác thay cho penixilin. Nhưng phí điều trị quá cao, người trong nhà thực lo lắng, sợ đứa trẻ này nếu bệnh còn cứ xấu đi thì trong nhà ắt sẽ khủng hoảng kinh tế trầm trọng.

Nhắc tới cũng kỳ, đúng lúc mẹ nàng có ý nghĩ này thì sang ngày thứ hai, Diệp Sơ vẫn không có phải đi bệnh viện.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Cho đến qua một tháng, Diệp Sơ không có ngã bệnh lại, càng về sau đến nãi nãi của nàng cũng trở nên nóng nảy, đứa nhỏ này không phải là bệnh đến mức không còn bệnh được nữa chứ?

Người nhà vẻ mặt như đưa đám, đang đêm ôm Diệp Sơ đi bệnh viện, không nói là hài tử bị bệnh, để cho bệnh viện làm tất cả các loại kiểm tra toàn thân lớn nhỏ, cuối cùng Bác sĩ cho ra kết luận: “Các ngươi một nhà già trẻ rảnh rỗi đùa bỡn bệnh viện có phải hay không? Hài tử rất tốt, chính là bồi bổ quá nhiều, có chút siêu trọng ( ý là béo phì ý ).”

Từ nay về sau, Diệp Sơ thì có tên gọi thân mât: Diệp siêu trọng.

Diệp siêu trọng có một thói hư, hoàn toàn không có nhận thức được mọi người, rất hay gọi linh tinh. Lúc ba tuổi, hàng xóm gọi mụ mụ, người phát thư và đưa báo gọi ba ba, làm cho mẹ của nàng rất là buồn bực, làm sao mình sinh nữ nhi đến ngay cả ba mẹ cũng sẽ nhận lầm nha?

Bất quá, Diệp siêu trọng có tật này cũng không phải là xấu. Ít nhất là hàng xóm kế bên bị nàng gọi mụ mụ là Vương a di, cũng rất thích nàng.

Vương a di vẫn muốn sinh nữ nhi, ba mươi tuổi mới hoài thai, sinh ra lại là nam, giận đến thiếu chút nữa cầm cây kéo đem con cắt bỏ thành nữ nhi.

Thật không nghĩ đến, sát vách có một tiểu oa nhi mập mạp gọi mình là mụ mụ, Vương a di vui mừng, âm thầm suy nghĩ nhất định phải đem tiểu cô nương này cưới cho con mình làm vợ.

Cho nên, Diệp Sơ lúc bảy tuổi trước, đã có thanh mai trúc mã tiểu bạn trai, chính là con trai Vương a di —— Trầm Nam Thành.

Trầm Nam Thành tuy nổi danh tiểu là Phách Vương ( tức là hay quạy phá nghịch ngợm ý), cũng rất nghe lời mụ mụ nói, nhận thức bị hạ xuống, hắn thật sự cho rằng Diệp Sơ sẽ trở thành vợ tương lai của mình.

Lúc bảy tuổi, bọn trẻ thường cười nhạo Diệp Sơ là đứa trẻ siêu trọng, liền bị Trầm Nam Thành đánh không chỉ một lần.

Điều này cũng dẫn đến, Diệp Sơ từ nhỏ cũng không sao kết bằng hữu nổi. Bởi vì những đứa trẻ chung quanh tất cả đều sợ nàng, rất sợ chọc phải nàng liền bị Trầm Nam Thành đuổi theo đánh mông.( oaoa, anh hùng bảo vệ mĩ nhân )

Không có bằng hữu Diệp Sơ không thể làm gì khác hơn là cùng Trầm Nam Thành chơi, chơi cái gì? Tự nhiên là tất cả hài tử khi còn bé cũng sẽ chơi trò gia đình

Diệp Sơ giả trang làm mụ mụ, Trầm Nam Thành giả trang làm ba ba, con chó nhỏ nhà Trầm Nam Thành, Tiểu Hoàng giả trang là con.

Nhưng nếu tương lai lúc nào đó, Diệp Sơ thật sự sinh nam tử, hắn biết trên mình còn có một ca ca là một con chó nhỏ không chừng sẽ tức đến hộc máu

Trầm Nam Thành tiểu tử này ở bên ngoài đánh nhau lợi hại, về đến nhà vẫn rất kiên cường, cho dù có bị baba hắn đánh cũng chỉ im lặng, tuyệt đối không có khóc a

Trầm Nam Thành vừa nghe Diệp Sơ để cho hắn giả trang ba ba, tiểu nam oa nhi mặt đỏ, liền nhận định Diệp Sơ chính là lão bà trong tương lai của mình

Đúng là tiểu nam hài nha, chuyện gì cũng thật là đáng yêu

Diệp Sơ không nhớ được tên Trầm Nam Thành, lúc bình thường nàng gọi hắn là a Bảo

Sở dĩ nhà bọn hắn gần đài truyền hình, lúc ấy nổi tiếng vùng này người dẫn chương trình nấu ăn, người này tròn trịa mập mạp, nấu ăn đặc biệt ngon, đây cũng là tên Diệp Sơ nhớ được rõ ràng nhất, cho nên khi nàng không nhớ ra tên người khác, đều dùng tên này để gọi

Nhưng là Trầm Nam Thành không biết, còn tưởng rằng đây là Diệp Sơ gọi mình theo nick name, cho nên mỗi lần Diệp Sơ gọi hắn a Bảo, hắn lại cảm thấy đặc biệt khoan khoái

Thật ra thì hắn không biết, Diệp Sơ không chỉ hắn mà cả con chó con nhà hắn cũng gọi là a Bảo.

Đây cũng lý do làm cho Diệp Sơ nghĩ không ra, tại sao gọi con chó nhỏ lại luôn đụng phải người? Dĩ nhiên, những điều này chỉ là để nói với những người xa lạ.

Đứa trẻ nhà mình lại còn có cả bạn gái nhỏ, mẹ của hắn rất là cao hứng, chỉ tiếc người tính không bằng trời tính

Trầm Nam Thành năm ấy bảy tuổi, trong nhà bỗng nhiên nhận được một phong thư từ Mỹ quốc gửi tới tin, một chồng dày, có Trung văn cũng có cả tiếng Anh.

Tin cậu của Trầm Nam Thành khi còn trẻ đầu quân, vốn tưởng rằng sớm chết trận ở sa trường. Nhưng năm đó cậu hắn thoát li đi khỏi đại lục, sang Mỹ, ở nơi đó xây dựng sự nghiệp,nay lão nhân gia tuổi tác đã cao, nhưng dưới không có con, thông qua một số cách, rốt cục biết được mình còn có một đứa cháu đang sống ở đại lục, Thế nên viết thư về yêu cầu Trầm Nam Thành sang Mỹ ở cùng, hắn bảo đảm sẽ cho Trầm Nam Thành thừa hưởng điều kiện giáo dục tốt nhất.

Khi đó còn lưu hành kiểu suy nghĩ “Ngoại quốc trăng sáng hơn tròn hơn ” ( ý là ở nước ngoài cái gì cũng tốt hơn ý), ai cũng muốn một lần đặt chân ra nước ngoài, huống chi đây lại là cơ hội di dân tốt, không thể bỏ qua

Trải qua nhiều lần suy nghĩ,mẹ hắn rốt cuộc cũng chọn ra nước ngoài

Không quá 3ng sau, Trầm Nam Thành đi theo mẹ hắn, bước lên phi cơ đi Mỹ. tháng, phía Mỹ quốc tựu thông qua quan hệ, đồng ý cho cả nhà họ di dân. Ba thá

Trước khi đi, Trầm Nam Thành khóc nhè, đòi mẹ hắn mang cả Diệp Sơ theo.

Thực là làm khó cho mẹ hắn rồi, nhập cảnh vào Mỹ rất khó khắn, đừng nói là người, ngay cả con chó bọn họ nuôi nhiều năm như vậy cũng không thể mang lên phi cơ.

Mẹ của hắn nghĩ nửa ngày, nói: “Như vậy đi, ngươi đem Tiểu Hoàng để ở đây theo tiểu Diệp Tử, chờ chúng ta ở nước ngoài ổn định, sẽ đem Tiểu Hoàng cùng tiểu Diệp Tử đến đó ở.”

Mẹ của hắn nói là cho có lệ, nhưng Trầm Nam Thành lại cho là thật, về nhà cho Tiểu Hoàng tắm rửa sạch sẽ, còn trên cổ buộc nơ con bướm, trong ngày hôm ấy đưa đến Diệp gia.( haizzz hài tử ngây thơ, bà con không nên chấp a )

“Diệp Tử, ta đem Tiểu Hoàng để lại cho người, mẹ ta nói sau này có lúc sẽ tới đây đón ngươi cùng Tiểu Hoàng.”

Diệp Sơ xem con chó một chút, xem Trầm Nam Thành một chút: “Phi cơ lớn như vậy, thật có thể bay lên trời sao?”

“Đương nhiên rồi! Đến lúc đó ngươi cùng Tiểu Hoàng ngồi lên phi cơ, khi hạ xuống, là có thể đến Mỹ quốc.”

“Đi Mỹ quốc làm gì?”

Trầm Nam Thành đỏ mặt: “Đi Mỹ quốc… để… Để ở cùng với ta “

“Ta có thể ở nhà ta mà.”

“Cái kia… Cái kia không giống với…”

“Nơi nào không giống với?”

“Chính là…” Trầm Nam Thành nói không nên lời, nghĩ nửa ngày, nói, “Mẹ ta nói, Mỹ quốc có rất nhiều ô mai.”

Ô mai? nhắc đến ăn, Diệp Sơ ánh mắt sáng rực. Nàng gật đầu, nghiêm túc nói: “Kia ngươi đừng quên tới đón ta.” ( hix nàng này tham ăn quá, thế lại cam kết bán thân lấy … ô mai rồi)

“Tốt, ta bảo đảm!” Trầm Nam Thành cười híp mắt, trong lòng cảm thấy thật thoải mái

Sau đó, xe đi đón bọn họ đến, mẹ của hắn lôi kéo hắn lên xe.

“Gặp lại sau, đừng quên ước định của chúng ta!” ngồi phía sau, Trầm Nam Thành liều mạng phất tay.

Diệp Sơ cũng dẫn Tiểu Hoàng, ở cửa cùng Trầm Nam Thành phất tay, “Gặp lại sau… A Bảo!”

Một lúc sau, thằng bé trai nước mắt giàn giụa, nhìn đứng ở Diệp Sơ bên cạnh Tiểu Hoàng, ở trong lòng yên lặng nhắc: “Con, ngươi để lại cho mụ mụ chiếu cố.” ( ý bảo con chó nhỏ để lại cho Diệp Sơ chăm sóc ý, vì trong trò chơi gia đình con cho nhỏ đóng vai con nên giờ mới gọi vậy)

Một năm kia, Diệp Sơ sáu tuổi lẻ tám tháng, vẫn như cũ không nhớ được tên người khác, thấy ai cũng gọi A Bảo

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 2

Trầm Nam Thành chuyển đi không bao lâu, hàng xóm mới kế bên nhà Diệp Sơ chuyển đến, họ Vệ, chủ nhân tên Vệ Đông đang làm việc ở một công ty ngoài thị trấn, nghe nói làm phụ tá bên người Phó Trấn trưởng. Nữ chủ nhân họ Tần, là lão sư Văn học ở trường trung học, gia đình cũng coi như là gia giáo nề nếp

Vệ gia có một nam tử, gọi Vệ Bắc, cùng tuổi với Diệp Sơ, dáng điệu rất dễ thương, mụ mụ nàng thấy thế vô cùng thích thú, còn len lén nói với ba ba của Diệp Sơ: “Ôi, đứa nhỏ này lớn lên ắt hẳn sẽ rất đẹp trai nha, sau này nếu có thể làm con rể nhà ta thì thật tốt a!”

Vừa dứt lời, tiểu tử kia liền một cước đá văng cái máng cho gà ăn trên mặt đất, làm cho gà nhà Hàn lão thái bên cạnh bị dọa cho sợ bay toán loạn đầy sân

Mụ mụ nàng nhìn lão công một cái, yên lặng quay đầu lại, vỗ vai Diệp Sơ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cùng a bảo nhìn nhau, nói: “Diệp Tử, ăn cơm ăn cơm!”

Diệp Sơ vừa nghe có cơm ăn, vội vàng ôm mụ mụ đi vào, a Bảo thấy gà bay toán loạn thì sủa ầm ĩ, liền bị dã tiểu tử kia hung hăng trừng mắt liếc.

Diệp Sơ từ nhỏ thích ăn, thế cho nên cân nặng vẫn không có giảm, đến nỗi mẹ của nàng còn sợ nàng ăn nhiều quá, được cái cha nàng lại bảo: “Đứa trẻ mập mạp mới tốt, chờ trưởng thành tự nhiên sẽ gầy đi.”

Sự thật chứng minh cha nàng lý luận phi thường sai lầm, nhờ sự cổ vũ khích lệ ấy, cân nặng của Diệp Sơ ngày càng tăng lên, cứ thế cho nên đến khi nàng bảy tuổi, mụ mụ nàng bi ai phát hiện, nữ nhi của nàng không thể mặc vừa những loại váy công chúa bình thường nữa rồi

Đây đối với một người mẹ từ nhở đã ảo tưởng đem nữ nhi biến thành công chúa bạch tuyết mà nói là một đả kích nghiêm trọng.

Cho nên, mụ mụ nàng vốn là “Mỹ Lệ thợ cắt may” rất nổi tiếng, bèn quyết định may cho nàng một cái váy công chúa thật đẹp

Lưu Mỹ Lệ tay nghề không tệ, mua sắm, đo đếm chừng một tuần lễ, làm ra một cái váy công chúa, vì để thể hiện tài nghệ của mình cao siêu, mẹ của nàng còn cố ý ở trên thân váy màu trắng thêu một đóa màu hồng phấn, xa xa nhìn lại, đặc biệt bắt mắt.

Diệp Sơ lần đầu có váy công chúa mặc, cảm thấy mới lạ, hôm đó mặc đồ mới, dẫn a Bảo đi chơi cho cha nàng ở nhà uống rượu, nhất thời thành quảng cáo sống cho “Mỹ Lệ thợ cắt may”, đi ngang qua láng giềng, mọi người không khỏi khen: “Diệp Tử, váy mới thật đẹp nha!”

Diệp Sơ thành thật khai báo: “Mụ mụ làm cho ta.”

” Lưu phu nhân tài may vá thật là lợi hại a!”

Láng giềng khen mẹ nàng, Diệp Sơ thấy so với khen nàng còn có cảm giác tốt hơn, đang vui mừng, một hồi sau, phát hiện không thấy a Bảo đâu cả.

A Bảo không thấy, cả nhà nàng lo lắng, cha nàng rượu cũng không uống, vô vọng ôm chai đi tìm a Bảo, tìm từ đầu đường tìm tới cuối phố, rốt cục ở vũng bùn bên dưới cây đại thụ tìm được a Bảo cả người lấm bùn.

Lúc ấy a Bảo đang đứng trong vũng bùn bẩn, chung quanh vây quanh một vòng trẻ nhỏ, đầu lĩnh chính là đứa trẻ nhà hàng xóm mới chuyển tới _Vệ Bắc, mới đến vài ngày, thế nhưng hắn đã dẫn đầu bọn trẻ con, nghênh ngang trở thành lão đại.

Vệ Bắc đang hướng a Bảo ném bùn, a Bảo bị hắn dọa cho không dám đi qua, đau khổ kêu.

Chung quanh bọn nhỏ cũng cười, học theo Vệ Bắc, hướng a Bảo ném bùn. Mắt nhìn thấy a Bảo đáng thương như vậy, một bụng bất bình chứa đầy, Diệp Sơ hướng vai Vệ Bắc đánh tới.

“Người nào?” Vệ Bắc xoay người, đã nhìn thấy đứa trẻ béo mập nhà bên cạnh đang mặc váy công chúa trắng tinhh, nổi giận đùng đùng

Hắn cảm thấy thật mất mặt, hô to: “Diệp siêu trọng, ngươi làm gì?” Khi đó, hắn đã từng nghe những đứa trẻ xung quanh gọi biệt danh này của Diệp Sơ, cũng biết con bé mập này là áp trại phu nhân của tiểu Phách Vương tiền nhiệm, trong lòng thầm xem thường mắt thẩm mỹ của tiểu Phách Vương tiền nhiệm.

Diệp Sơ không nhớ rõ hắn tên gọi là gì, chỉ nhớ rõ họ Vệ, đến tột cùng là Vệ Đông, vệ Nam, vệ Tây hay là Vệ Bắc đây? Thật sự là nghĩ không ra.

Cho nên nàng há mồm kêu “Vệ” một chữ, “Không cho ngươi khinh dễ a Bảo!”

Vệ Bắc ảo não cực kỳ, hắn danh tiếng như vậy, thế mà con nhỏ siêu trọng này lại dám trừng mắt quát hắn, đây không phải là không đem tân nhậm tiểu Phách Vương hắn để vào mắt sao? Cho nên hắn tức giận, đem bùn trong tay ném vào trên người Diệp Sơ. (haizzz, bé ngoan không nên học tập cái này a)

Cứ như vậy, Cái váy trắng tinh mà mẹ Diệp Sơ mới làm đã trở nên bẩn hết, tất cả bọn nhỏ chung quanh đều cười lên ha hả.

Diệp Sơ có chút tức giận, muốn cùng Vệ Bắc nói rõ lí lẽ, kết quả là há mồm ra lại nhớ không nổi đối phương rốt cuộc tên gì, không thể làm gì khác hơn là vừa la một tiếng “Vệ”, “Ngươi khinh dễ a Bảo, ta liền mách mẹ ta.”

Điều này thực là chọc giận Vệ Bắc: “Diệp siêu trọng, ngươi cẩn thận một chút cho ta!” Hắn nói xong, đem một đồng bùn trong tay hướng Diệp Sơ ném qua, đột nhiên sau đó xoay người bỏ chạy.

Bên cạnh thằng bé cả đều học lão Đại cầm bùn ném vào Diệp Sơ, vừa chạy vừa la: “Diệp siêu trọng là đồ béo ụ, Diệp siêu trọng đầu heo mập!”

Diệp Sơ đứng tại nguyên chỗ không có để ý đến những lời bọn hắn nói, chờ những đứa tre hư kia chạy xa, liền đi qua đem a Bảo từ trong đống bùn ôm ra, a Bảo núp vào Diệp Sơ ư ử kêu.

Buổi tối hôm đó, Lưu Mỹ Lệ phát hiện cái váy trắng mình mới làm cho nữ nhi liền biến thành “ váy hoa “, trên váy đóa hoa nàng vẫn tự hào biến thành một mảng đen, nhất thời giận đến dựng lông. ( như mèo ấy nhể )

Vừa hỏi, phát hiện do tiểu tử hư đốn nhà hàng xóm làm, cho nên liền kéo nữ nhi, nổi giận đùng đùng đi đến Vệ gia, chuẩn bị ầm ĩ một cuộc.

Người tới đúng lúc Vệ gia đang đang dùng cơm, Vệ mụ vừa thấy hàng xóm tới, còn muốn lôi kéo làm quen, vừa nhìn hàng xóm trong tay còn dẫn theo tiểu cô nương vô cùng bẩn, cô nương trong tay còn ôm một con chó nhỏ cũng lấm lem bùn đã biết con vừa gây họa.

Vệ mụ đưa mắt nhìn lão công, Vệ Đông tức giận cầm cái móc áo trong tay, cởi quần Vệ Bắc xuống, nhè mông đít hắn mà đánh.

“Ba ” một roi đánh xuống, Lưu Mỹ Lệ ngây ngẩn cả người.

Nàng chẳng qua là đến nói lý, cũng không phải là tới xúi giục người ta dánh con a, đứa nhỏ này dù có hư cũng không có thể đánh như vậy a, vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ?

Cho nên, nàng từ tìm đến gây lộn ngược lại thành khuyên can: “Đừng đánh, đừng đánh!”

” Mẹ Diệp Tử, ngươi đừng khuyên, đứa nhỏ này không đánh không ra gì!” Vệ Đông vừa nói, giơ lên giá áo lại muốn đánh xuống.

Cái này làm cho mẹ Vệ Bắc hắn nóng nảy, trẻ con là để dạy bảo, ngươi động thủ đánh hắn thành nghiện rồi? Cho nên vội vàng đi qua nghĩ kéo lão công ra, không nghĩ tới Lưu Mỹ Lệ so với nàng nhanh hơn, đi qua một tây đoạt được móc áo trong tay Vệ Đông, một tay kéo Vệ Bắc, hướng phía nữ nhi sau kêu: “Diệp Tử, mau đưa tiểu Bắc dẫn qua nhà chúng ta đi, mau!”

Diệp Sơ nghe mẹ của nàng nói như vậy, không nghĩ nhiều, kéo Vệ Bắc bỏ chạy.

Hai người chạy ra khỏi nhà, chạy qua sân, cho đến chạy tới khi chạy tới cửa nhà nàng, Diệp Sơ quay đầu nhìn lại, Vệ Bắc quần còn chưa có mặc vào lộ ra “tiểu kê kê “.

Thấy Diệp Sơ ngẩn người sững sờ nhìn hắn, Vệ Bắc đỏ mặt, vội vàng đem quần kéo lên, hướng nàng mắng: “Nhìn cái gì vậy? Diệp siêu trọng!”

Diệp Sơ không có để ý đến hắn, bỏ giầy ôm Bảo vào nhà, đứng trong cửa nói: “Mẹ ta nói, bỏ giầy mới có thể vào nhà.”

“Ai muốn đi vào a!” Vệ Bắc mạnh miệng.

Diệp Sơ đôi mắt tròn to nhìn hắn, không nói gì.

Tại Vệ gia, Vệ Đông tức giận, quên cả hình tượng, hướng con mắng to: “Tiểu tử thúi, ngươi có bản lãnh trốn, cũng đừng trở lại!”

Vệ Bắc quay đầu lại hướng hắn cha làm mặt quỷ, đem giày ném đi, chui vào trong nhà Diệp Sơ. ( haizzz, nam chính vậy mà nữ chính cải tạo được mới giỏi nha )


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx