Này, mau buông cô ấy ra - Chương 3
Vệ Bắc đem giày ném đi chui vào Diệp gia, thuận đường còn đụng vào làm vỡ bình hoa đặt ở cửa, đúng lúc Diệp Thủy nhìn thấy, không khỏi nhíu mày, làm sao dã hài tử này lại đến nhà bọn họ a?
Đang muốn nói, bị Lưu Mỹ Lệ tiến vào, nói trước: “Đứa nhỏ này bị cha hắn đánh, ta kéo hắn tới nhà chúng ta tránh tạm.”
Diệp Thủy không vui nói: “Lão Tử đánh con là việc nhà người ta, người hà cớ gì can dự vào a?”
“Ta là sợ hắm nhất thời tức giận làm hài tử bị thương thì sao …”
Lưu Mỹ Lệ vừa mới nói, ngoài cửa Vệ Đông vừa tới, gõ cửa: “Tiểu tử thúi, ngươi đi ra cho ta! Ta đánh chết ngươi!”
“Mau mau mau, mang tiểu Bắc vào phòng trong đi!” Lưu Mỹ Lệ vừa nói với nữ nhi, vừa hướng lão công trừng mắt: “Một lát ngươi không cần quạt gió vào lửa a!”
Diệp Thủy bĩu môi, không nói gì.
Nói thật, Diệp Sơ không muốn đem tên tiểu tử hư hỏng này vào trong phòng mình, nhưng nếu là mụ mụ ra lệnh, nàng không thể làm gì khác hơn là làm theo, lại không nghĩ rằng tiểu tử hư đốn kia vừa vào phòng của mình, rất không khách khí hướng trên giường ngồi xuống, đem con heo nhở hồng hồng của Diệp Sơ đặt ở dưới mông mà ngồi.
“Nhìn cái gì vậy? Là mẹ ngươi cho ta vào!” tiểu tử Vệ Bắc kia mặc dù “Ăn nhờ ở đậu”, nhưng bản lĩnh khí một chút cũng không giảm, cha của hắn ở bên ngoài mắng lợi hại như vậy, hắn nghe cũng tựa như không.
Diệp Sơ không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào dưới mông Vệ Bắc Vệ Bắc vừa nhìn nha đầu mập này vào phòng không có nói năng gì lại nhìn cái mông mình chằm chằm, lập tức liền nhớ lại vừa rồi mình bị nàng nhìn thấy cái mông, nhất thời đỏ mặt lên, thẹn quá hoá giận
Lời nói còn chưa ra tới miệng, Diệp Sơ bỗng nhiên vươn ngón tay mập, chỉ vào dưới mông hắn, vẻ mặt con nít trở nên nghiêm trọng nói: “Không cho ngồi lên trên người a Bảo.” với nàng ai hay vật gì đều là a Bảo.
Vệ Bắc ngẩn ra, giờ mới phát hiện mình ngồi lên cái gì đó, khẽ nhấc mông lên nhìn, hắc! Một đầu heo! Tròn tròn vo, nhìn như thế nào cũng thấy giống nha đầu mập này.
“Cái này là cái quái gì a? Mập giống như ngươi vậy.” hắn rất không khách khí nói, hai mắt sáng ngời lên.
Thật không nghĩ là Diệp Sơ bỗng nhiên lao tới đây, một tay túm lấy tai heo nói: “Trả lại cho ta.”
Vệ Bắc vốn không có nghĩ nha đầu này dám như thế đối xử với hắn, Diệp Sơ bỗng nhiên túm tai hắn, hắn tức giận mạnh miệng nói: “Ngươi nói đưa cho ngươi ta liền đưa cho ngươi không phải rất mất mặt sao? Không đưa!” Hắn vừa nói, vừa nắm cái đuôi con heo mà kéo.
Hai người người nào cũng không chịu buông tay, tranh giành qua lại, chỉ nghe “Xoẹt ——” địa một tiếng, trên tay Vệ Bắc chỉ còn lại mỗi một cái đuôi con heo.
Vệ Bắc không nghĩ tới con heo này chất lượng kém như thế, sửng sốt một chút, bối rối một chút, với kinh nghiệm trêu chọc kẻ khác của hắn, quá lắm đếm tới ba, nha đầu này sẽ khóc lớn.
Một, hai…
Ba còn không có đếm tới, chỉ nghe Diệp Sơ bỗng nhiên quát lên: “A Bảo, cắn hắn!”
“Uông!” Ngồi chồm hỗm trên mặt đất Tiểu Hoàng lập tức tuân lệnh, nhanh chóng kêu lên một tiếng, hướng về phía Vệ Bắc cắn tới.
Vệ Bắc không nghĩ tới nha đầu mập này sẽ cho chó cắn mình, vội vàng nhảy lên giường, a Bảo ở phía sau cắn quần của hắn, liều mạng kéo, tiểu tử kia hơn phân nửa cái mông lại được thấy ánh mặt trời.
Nghĩ đến phía sau có một cô nương nhìn mình, Vệ Bắc nhất thời tức giận, vừa liều mạng lôi quần, vừa bò lên giường, một tay khác túm lấy a Bảo.
Nhưng nếu tại Mỹ quốc xa xôi, Trầm Nam Thành biết được con chó con của mình liều mạng tận lực bảo vệ mẹ nó như vậy, phỏng chừng cảm động đến phát khóc nha.
Ở đây, a Bảo đang oanh oanh liệt liệt tiến hành kế hoạch báo thù của mình.
Bên ngoài, Lưu Mỹ Lệ khuyên can mãi, cuối cùng cũng khuyên được Vệ Đông, mắt thấy kia Vệ Đông tức giận cuối cùng cũng tiêu xuống, có thể mang hài tử về nhà giáo dục thật tốt, lại nghe trong phòng Diệp Sơ âm thanh lớn vang lên, chỉ một thoáng sau tiếng người, chó sủa hỗn lộn.
Hai bên phụ huynh sợ hãi, vội vàng xông vào.
Cửa vừa mở ra, đã nhìn thấy Vệ Bắc đứng ở trên giườngDiệp Sơ, lộ nửa cái mông, trong tay giơ con chó, định ném ra ngoài, dưới mặt đất có một tiểu nha đầu đáng thương đôi mắt mở to, vẻ mặt vô tội, trên mặt tràn đầy nước mắt, thật khiến người ta thương tiếc.
Thấy con của mình trở thành bộ dạng này, Vệ Đông mặt nhất thời tái lại, hét lớn một tiếng: “Vệ Bắc, ngươi, tên tiểu tử thúi! Ngươi xuống đây cho ta!” Vừa nói vừa xông qua túm lấy nhi tử, hướng trên mông đít hắn đánh một chưởng, mắng: “Dám làm càn này! Trước kia khinh dễ người, bây giờ ngay cả chó cũng muốn khinh dễ! ngươi sau này liệu có chút tiền đồ nào không!”
“Ta không có khinh dễ nàng, cón nhỏ siêu trọng kia thả chó cắn ta!” Vệ Bắc cãi lại.
“Tiểu tử ngươi còn dám cãi! Ngươi đi hỏi khắp nơi xem con chó nhở này liệu có dám cắn ngươi không? Lão Tử hôm nay không đánh cho ngươi nhớ, ta liền không phải cha ngươi!” Vệ Đông mắng to.
Phụ tử không ai nhường ai, một đánh, một náo, đem cả nhà Diệp Sơ một phen mở rộng tầm mắt. Lưu Mỹ Lệ lần đầu tiên phát hiện dạy hài tử thì ra là còn có phương pháp này, bất quá chẳng phải là có chút bạo lực sao?
Mắt thấy Vệ gia Lão Tử cuối cùng tức giận nắm cổ áo con lôi đi, Lưu Mỹ Lệ thở dài lắc đầu: “Đứa nhỏ này, sau này nhất định là tai họa…”
Diệp phụ đang uống nước nhún vai: “Là tai hoạ của ai miễn không phải là của khuê nữ nhà chúng ta là được.”( đây gọi là ghét của nào trời trao của đó )
Diệp Sơ nghe không hiểu ba ba cùng mụ mụ nói cái gì, cầm cái đuôi heo, ánh mắt sáng rực.( tới đây ai còn dám bảo Diệp Sơ dễ bắt nạt nữa không?)
A Bảo ở bên cạnh vui vẻ kêu lên hai tiếng
Vệ Đông quả nhiên xuống tay độc ác, trong vườn cái hũ cho gà ăn suốt một tuần lễ cũng không lật, Hàn lão thái cười tươi như hoa, nói: “Ai u, đứa nhỏ này không nghe lời quả thật đáng đánh, đánh cho chừa đi! Ngươi nhìn kia gà nhà ta …”
Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe trong vừơn gà kêu toán loạn, vội vàng chạy ra xem, chỉ thấy hũ cho gà ăn bị lật, thức ăn rơi đầy đất, đàn gà chấn động bay lọan xạ, về phần kẻ gây họa kia, đã sớm bỏ chạy không thấy tăm hơi.
Lão thái thái giận đến chống tay, dậm chân hét: “Làm bậy a! Làm bậy a!”
Nói tới vệ Bắc kia, kể từ khi bị cha hắn hung hăng đánh cho một trận, không những không biết sai ngược lại trong bụng lại ghi hận lên người Diệp Sơ.
Nếu không phải con nhỏ siêu trọng kia thả chó cắn hắn, hắn có thể ném con chó kia sao? Nếu không phải phải tại hắn ném con chó kia, hắn có thể bị cha hắn đánh sao? Nói đến nói lại cho đến cùng đều là do con nhỏ siêu trọng kia cùng con chó đáng ghét làm hại hắn!
Thù này không báo không phải là quân tử, Vệ Bắc trong thâm tâm nảy nở lên mần mống cừu hận.
Rất nhiều rất nhiều năm sau này, ngươi không biết hỏi, Vệ gia tiểu tử hư đốn đến tột cùng là làm sao lại phải lòng cô nương mập nhà Diệp gia, chẳng lẽ là bởi vì Diệp Sơ năm đó thả chó cắn hắn sao?
Này, mau buông cô ấy ra - Chương 4
Hàng xóm láng giềng ai cũng biết Diệp Sơ ăn uống rất tốt, nhưng là bọn hắn không biết, Diệp Sơ trừ thích ăn ra, còn thích xem người khác nấu ăn. Ơn nước vừa xong, nàng lền ngôi ôm lấy tivi, chuyển đến kênh ẩm thực, chăm chú nhìn A Bảo nấu ăn
Lưu Mỹ Lệ ban đầu còn chưa để ý, thời gian sau, nàng sinh ra tò mò, làm sao hài tử nhà mình cùng nhà khác không giống nhau a? Có một lần, nàng thật sự là không nhịn được,hỏi nữ nhi: “Diệp Tử, ngươi nhìn a Bảo nấu ăn, liệu ngươi biết làm sao?”
Diệp Sơ cúi đầu nghĩ một lát, gật đầu: “Có!”
“Mụ mụ cho người thử sức một chút nha?” Ôm lòng hiếu kỳ mãnh liệt, Lưu Mỹ Lệ buổi sáng mua rau hẹ, đi qua nhà Hàn lão thái bbên cạnh mua chục trứng gà, để cho nữ nhi tự do phát huy.
Kết quả, Diệp Sơ không chỉ có tráng trứng cùng rau hẹ, lại còn để dư lại rau hẹ thả vào chén súp nom thật đẹp mắt, mẹ của nàng thấy vậy ánh mắt sáng ngời, nguyên lai nữ nhi của mình không phải chỉ biết có ăn a!
Đúng lúc Lưu Mỹ Lệ phát hiện nữ nhi có tài nấu ăn thiên phú thì ngày thứ hai ở địa phương cử hành một cuộc tranh tài nấu ăn, Lưu Mỹ Lệ kích động, bắt lão công phải bằng được phải đi báo tên cho nữ nhi.
Không nghĩ tới, tiểu hài tử mập mạp nhà Diệp gia cứ như vậy từ một cuộc thi thành danh, không chỉ có giành giải nhất còn được thưởng cái chảo cùng hai trăm đồng tiền.
Cầm lấy tiền thưởng kia, Lưu Mỹ Lệ đi thăm một vòng thân bằng hảo hữu, quyết tâm chí lớn chuẩn bị đem nữ nhi bồi dưỡng thành một nhà ẩm thực, kết quả mới vừa về đến nhà đã bị lão công giội cho một gáo nước lạnh: “Cái gì nhà ẩm thực! Không phải là một đầu bếp sao? Ngươi suy nghĩ một chút có được hay không? Bây giờ hắn không phải chỉ là một tiểu oa nhi thôi sao!”
Lưu Mỹ Lệ nghe nói xong á khẩu không trả lời được, lúng ta lúng túng nói: “Không phải đầu bếp, vậy cái chảo cùng hai trăm đồng tiền làm sao bây giờ?” Nàng vốn tính toán đem hai trăm đồng tiền thưởng này làm quỹ đầu tư cho nữ nhi thành tài.
“Còn có thể làm sao? Nồi chảo thu lại, không cho nữ nhi đụng vào nữa, hai trăm đồng tiền này đi mua bọc sách, mua sách, đưa nữ nhi đi học!”
Không sai, một năm kia Diệp Sơ vừa bảy tuổi, nên đi học tiểu học.
Diệp Sơ theo học trường ở gần chỗ làm của cha nàng, nơi này trước kia là một phòng tiếp khách của chính phủ sau vì có chút nguyên nhân bị bỏ hoang đã lâu, cuối cùng được cải tạo thành một khu nhà tiểu học.
Trường học tuy điều kiện vật chất không bằng những trường học tốt khác trong thị trấn, nhưng cũng may gần nhà, hơn nữa tất cả lão sư đều là người địa phương, có mấy người còn là hàng xóm láng giềng nhiều nămvỗn đã quen mặt.
Diệp Sơ đi học ngày thứ nhất, bị mẹ của hắn lôi vào phòng học, mới vào cửa, chủ nhiệm Lý đã vui vẻ nhận nàng.
Di, đây không phải là nha đầu mập tham gia cuộc thi nấu ăn ở đài truyền hình sao? Ai u, người thật so với trên tivi còn khả ái hơn nhiều, dù sao những đứa trẻ trong lớp nàng còn chưa có quen mặt hết, nếu để đứa trẻ này làm lớp trưởng thì tốt lắm, còn dễ dàng nhận ra a!
Nếu như Lưu Mỹ Lệ biết hài tử nhà nàng tham gia tài nấu nướng còn có tác dụng phụ này thì phỏng chừng tromg mơ cũng cười tươi đến ngoác cả miệng mất Làm Lý Phán tuyên bố Diệp Sơ làm trưởng lớp, cả lớp đều yên lặng không có ý kiến gì, duy chỉ có một tiểu nam sinh hàng cuối cùng giơ tay lên: “Lão sư, ta có ý kiến.”
Lý Phán dù sao cũng là giáo viên mới, lại càng không nghĩ tới tiểu oa nhi năm nhất sẽ cùng lão sư nảy sinh ý kiến, hơn nữa vừa nhìn thấy hài tử này, nhất thời lo lắng không yên. Nàng vốn sinh ra, trưởng thành ở đây, làm sao lại không nhận ra tiểu Phách Vương nổi danh này chứ? ( óe, mới bé tẹo mà anh này đã tiền án tiền sự gớm nhỉ ) Tiểu tử này ngày hôm trước còn đem ếch thả vào chum nước nhà nàng, thiếu chút nữa đem nàng hù chết.
Lý Phán nhất thời nổi giận, đè nén giận nói: ” Thế ngươi nói xem, ngươi có ý kiến gì?”
“Ý kiến của ta, trưởng lớp siêu trọng, ảnh hưởng lớp hình ảnh của toàn lớp chúng ta.”
Tiếng nói vừa dứt, cười vang, Lý Phán giận đến mặt đỏ rần: “Ngươi tên là gì?”
“Báo cáo lão sư, ta tên là Vệ Bắc.”
“Vệ Bắc, ngươi đi ra phía ngoài phòng học đứng cho ta!”
“Đứng thì đứng, ta không có nói sai, vốn là tại hắn siêu trọng thôi …” Vệ Bắc lầu bầu đi ra ngoài, không khỏi làm cho cả lớp một trận bàng hoàng.
Lý Phán sợ như vậy đả kích lòng tin của Diệp Sơ, nhưng quay đầu nhìn lại, hắc! oa nhi cùng kia tựa như không có chuyện gì, hai mắt mở to chớp nhìn mình.
Nhất thời, làm cho Lý Phán nảy sinh cảm giác thật kì lạ a, thật là hảo hài tử a, quyết định rồi! Sẽ để cho đứa nhỏ này làm lớp trưởng!
“Còn có ai có ý kiến gì sao?” Lý Phán cao giọng hỏi một lần.
Cả lớp yên lặng như tờ.
Cứ như vậy, Diệp Sơ nhà chúng ta yên bình bắt đầu cuộc sống làm lớp trưởng của một đám tiểu hài tử năm nhất, bắt đầu cuộc đời thâm niên mười năm có lẻ làm lớp trưởng của nàng.
Kể từ khi Diệp Sơ làm trưởng lớp, không ai còn gọi nàng là Diệp siêu trọng u, duy chỉ có một người không nể mặt lớp trưởng nàng, mỗi ngày đều ở trước mặt nàng gọi Diệp siêu trọng.
Không cần phải nói, người này dĩ nhiên là tiểu tử hư đốn của Vệ gia: Vệ Bắc.
Cứ như vậy mới có vài tuần, hài tử cả lớp ai cũng biết, Vệ Bắc là kẻ thù dai.. Chỉ cần trưởng lớp nói, hắn đều làm trái lại, chỉ cần trưởng lớp bố trí chuyện gì, hắn đều hết thảy không làm, không những không làm còn phá hư.
Tỷ như, lão sư để cho trưởng lớp phân công mọi người làm vệ sinh, tiểu tử Vệ Bắc liền len lén đá thùng rác. Tỷ như lão sư để cho trưởng lớp thu bài tập, Vệ Bắc liền không đem. Còn nếu lão sư để cho trưởng lớp cho mọi ngườ iđọc bài khóa của mình, Vệ Bắc đứng ở đàng kia, từ đầu đến cuối hoàn toàn không để ý tới Diệp Sơ.
Rốt cục, Diệp Sơ không có giận, Lý Phán nổi giận.
“Vệ Bắc, ngươi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bảo đọc bài khoá ngươi không đọc, bảo nộp bài tập ngươi không nộp, tốt lắm hôm nay ngươi không làm xong bài tập đừng mong trở về,ở lại học cho ta!” vừa mới giận xxong, liền quay lại nhìn về phía Diệp Sơ cười nói, “Diệp Sơ, ngươi có thể giúp lão sư trông coi hắn sao?”
Diệp Sơ trước sau như một gật đầu.
“Rất tốt, lão sư rất an tâm a!” Lý Phán cầm lấy túi sách, hài lòng rời đi, lưu lại cho Vệ Bắc đang đứng đó cùng Diệp Sơ một cái liếc mắt.
“Ta mới không ở lại đâu,nha đầu mập!” Nói xong, thẳng bước đi chơi.
Đến giờ tan học, mọi người lục tục về nhà, Vệ Bắc đem sách ném vào trong túi xách chuẩn bị rời đi, chân trước mới vừa bước một bước, phát hiện chân sau không nhúc nhích được, quay đầu nhìn lại thấy Diệp Sơ đang ở phía sau lôi kéo y phục của hắn.
“Lão sư bảo ngươi ở lại học bài khoá.” Diệp Sơ nói.
“Diệp siêu trọng, ngươi điên à, muốn học một mình ngươi học, ta đi.” Hắn nói xong, lại muốn đi.
Kết quả bị Diệp Sơ gắt gao lôi kéo đồng phục của hắn, nói sao cũng không chịu buông tay.
Rốt cục, Vệ Bắc không nhịn được, hét lên: “Diệp siêu trọng, ngươi làm gì a?”
Diệp Sơ không không giận dỗi, chậm chạp nói: “Ngươi nếu là không ở lại, ta nói cho ba ba ngươi biết.”
Một câu nói kia, đem hư hắn cho đánh ỉu xìu, hôm qua hắn vừa mới bị cha hắn đánh mông, hôm nay nếu lại nữa đánh, ngày mai sẽ ngồi không được, không phải làm trò cười cho lũ bạn sao?
Suy nghĩ một lát, Vệ Bắc đem sách hướng trên bàn ném, ngồi xuống bắt đầu chọn sách.
“Chờ một chút.” Diệp Sơ gọi hắn.
“Thế nào, Diệp siêu trọng?”
Diệp Sơ đem cái chổi quét sân trong tay trong tay đưa cho hắn, nói: “Quét sân trước đi.”
Nói xong, xoay người đi, để lại Vệ Bắc đứng tại nguyên chỗ, cầm chổi quét trong tay, giận đến nghiến răng nghiến lợi
@by txiuqw4