Này, mau buông cô ấy ra - Chương 33
Gặp lại mặc dù lúng túng, nhưng cũng không có ảnh hưởng tới hai người nói chuyện với nhau, khi còn bé vốn là bạn chơi rất thân, dù trí nhớ có tệ cũng không thể quên hết Hai người trò chuyện trò chuyện, thoáng chốc đã như quen thuộc, vừa lúc gặp Lưu Mỹ Lệ từ bên ngoài trở lại, thấy nữ nhi cùng một nam sinh lớn lên rất không tệ nói chuyện với nhau vui vẻ, hơi có chút kỳ quái. Vừa hỏi qua lại phát hiện là hàng xóm cũ thì vạn phần vui vẻ không nói hai lời liền kéo người về nhà ăn cơm “Xin lỗi a di, hôm nay sợ rằng không được, hôm nay ta thực sự có chút việc, chủ nhật ta sẽ tới thăm mọi người “ Trầm Nam Thành chủ động nói. Đứa nhỏ này không chỉ có lớn xinh đẹp, còn rất có lễ phép, Lưu Mỹ Lệ đối với hắn thiện cảm tăng lên không ít “Cũng tốt, cuối tuần tới đây, ta sẽ chuẩn bị nhiều thức ăn ngon.” “A di ngươi quá khách khí, ngàn vạn đừng đem ta làm người ngoài.” “Đúng vậy, đúng vậy.” Lưu Mỹ Lệ ha hả cười, nhớ tới nữ nhi khi còn bé thường cùng đứa nhỏ này chơi đùa cho chơi gia đình, nhất thời người làm mẹ tâm tư lung lay. Không chừng sau này thật không là người ngoài đâu, nàng vui thích nghĩ. Đến cuối tuần, Trầm Nam Thành mang theo lễ vật tới rất đúng hẹn Lúc ấy Diệp Sơ đang ở trong phòng nghe điện thoại của Vệ Bắc, nghe bên ngoài mẫu thân lớn tiếng gọi nàng, liền nói: “Trong nhà có khách, ta đi ra ngoài trước a.” “Khách nào a? lại còn muốn ngươi đi ra ngoài tiếp đãi.” Vệ Bắc hỏi. “Một hàng xóm cũ.” “Ngươi hàng xóm trừ ta còn có ai a?” Vệ Bắc lẩm bẩm, bỗng nhiên lại sửa lời nói, “Không đúng, hai ta không phải là hàng xóm cũ, là hàng xóm thôi.” Diệp Sơ khóe miệng nhếch lên một cái: “Ngươi đừng nói lung tung, ta cúp a.” “Cái gì nói lung tung a? Vốn chính là như vậy nha, uy! Ngươi đừng cúp a, ta còn chưa hỏi tới là nam hay nữ đâu!” Vệ Bắc rống xong điện thoại sớm đã bị ngắt “Nữ nhân này!” Vệ Bắc nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, moi ra trong túi áo cái vé xe lửa mới vừa mua nhìn một chút, nhíu chặt chân mày Ta sớm trở lại trước thời gian đã hẹn, hù chết ngươi!Hắn đắc ý ở trong lòng thầm nghĩ Bên kia chẳng hay biết gì Diệp Sơ vẫn đang tiếp khách ăn cơm. Trên bàn cơm cơ hồ không có cơ hội cho nàng mở miệng lão mụ không ngừng hỏi han Trầm Nam Thành. Mặc dù không có thói quen ở trên bàn cơm nói chuyện phiếm, nhưng là nhập gia tùy tục, Trầm Nam Thành vừa cười vừa trả lời câu hỏi của lưu Mỹ Lệ Khi hỏi tới chuyện cha mẹ, hắn sắc mặt có chút ngưng trọng. Thì ra là phụ thân của hắn năm ngoái đột phát tắc nghẽn cơ tim, hôn mê mấy tháng rồi qua đời, mẫu thân của hắn lôi kéo tay của hắn, nói muốn hắn trở về nước định cư “Kia mẹ ngươi cũng trở về chưa?” Lưu Mỹ Lệ hỏi. “Tạm thời không có, bây giờ làm thủ tục thật phiền toái, nhưng mẹ ta cũng đã quyết, nói muốn trở về nước mua một căn nhà nhỏ “ “Vậy ngươi lần này chẳng phải là một mình trở lại?” “Cũng không hẳn là thế, ta cùng một vị giáo sư trong trường chủ yếu là về tham dự hội thảo nghiên cứu khoa học thôi. Đúng rồi, bộ kia âu phục chính là vài ngày nữa khi l báo cáo phải mặc, sợ đến lúc đó không vừa, đang ở trên mạng tìm kiếm, kết quả phát hiện tra được một cửa hàng tên rất quen thuộc.” Trầm Nam Thành nói đến đây liền khôi phục lại nụ cười. Như vậy vừa hàn huyên vừa ăn, Diệp Sơ chỉ ở bên cạnh yên lặng nghe, bỗng nhiên điện thoại di động của nàng vang lên. Lại là Vệ Bắc gọi tới. “Ta đi nghe điện thoại.” Nàng nói xong, chạy đi sân thượng. “Cái gì điện thoại, ngay cả cơm cũng không ăn mà bỏ đi nghe.” Lưu Mỹ Lệ lầu bầu một tiếng. “Nói không chừng bạn trai gọi tới.” Trầm Nam Thành nói. “Nàng nào có cái gì bạn trai a? vẫn còn là một tiểu hài tử mới lớn.” Lưu Mỹ Lệ nói xong, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển hỏi: “Đúng rồi Thành Thành, ta nhớ được ngươi so với Diệp Tử lớn hơn ba tuổi, nên kết giao bạn gái đi?” Trầm Nam Thành xấu hổ cười cười: “Nước ngoài nữ sinh qua cởi mở, không phải là đối tượng phù hợp với ta” “Đúng vậy, người Trung quốc hãy tìm vợ trong nước mới tốt.” Lưu Mỹ Lệ như có điều gì suy nghĩ gật đầu. “Tại sao?” Diệp Sơ nghe điện thoại của V. “Ta chợt nhớ tới, đã quên hỏi ngươi cái hàng xóm cũ kia là nam hay nữ?.” Vệ Bắc ngồi ở trên xe lửa, đắc ý phất phất cuống vé trong tay. Hắn không phải muốn gọi tới hỏi nàng, rõ ràng chính là trên xe lửa nhàm chán, muốn nghe một chút thanh âm của nàng, thuận tiện tưởng tượng một chút vẻ mặt kinh ngạc của nàng vào ngày mai. Chính là vì cái này mà gọi sao? Diệp Sơ có chút quýnh. “Tại sao? Có phải hay không thừa dịp ta không có ở đây, len lén ngoại tình rồi?” Hắn chiếm được tiện nghi rồi còn khoe mã. Diệp Sơ giận đến nghiến răng, ta còn không có như ngươi đâu, rút cục cái kẻ này có biết xấu hổ hay không a? Thấy Diệp Sơ không nói lời nào, Vệ Bắc cho là nàng tức giận, vội vàng đổi giọng: “Ngươi không phải là sinh khí sao? Ta nói giỡn với ngươi thôi, tiểu tinh tinh “ Tinh cái đầu của ngươi! Diệp Sơ nghiêm mặt nói: “Ngươi sau này không được gọi ta như vậy.” “Kia thế kêu là gì?” “Tùy tiện đi.” “Vậy thì gọi lão bà tốt lắm.” Hắn tự nhủ. Diệp Sơ hết chỗ nói rồi, người này còn có thể vô sỉ như vậy được sao? Đang ở thời điểm nàng im lặng không nói gì, Trầm Nam Thành bỗng nhiên đi tới. Sợ Vệ Bắc nghe được rồi nói lung tung, Diệp Sơ vội vàng nói: “Ba ta đã tới, ta cúp a.” “Uy, ngươi dám thử cúp máy coi!” Vệ Bắc lời còn chưa nói hết, hôm nay lần thứ hai điện thoại lại bị cắt. Hắn ở trên xe lửa giận đến nghiến răng bên cạnh một đứa bé trai thấy được, liền hỏi cô bé bên cạnh: “Cái ca ca kia tức giận cái gì a?” Tiểu nữ hài bĩu môi: “Kia còn phải nói, nhất định là hắn bạn gái không cần hắn.” “Bạn gái của ngươi mới không cần còn ngươi!” Vệ Bắc trừng bọn hắn một cái. Đứa bé trai kia sửng sốt, trong nháy mắt vành mắt đỏ lên. “Ngươi này lướn như vậy làm sao ngay cả tiểu hài tử cũng khi dễ a, bại hoại!” Cô bé hướng hắn giá giá sau đó nhanh đi về an ủi bé trai bên cạnh, “Đừng khóc đừng khóc, ta cần ngươi vẫn không được sao?” Vệ Bắc: “…” “Ta lúc nào thành ba ngươi rồi?” Trầm Nam Thành nói đùa nói. Diệp Sơ không nghĩ tới thanh âm, nhỏ như vậy vẫn bị hắn nghe được nhất thời có chút lúng túng: “Thật xin lỗi nga, ta chỉ thuận miệng nói.” “Ta có trách ngươi sao?” Trầm Nam Thành cười lên. Diệp Sơ cảm thấy lúng túng. “Bạn trai sao?” Hắn đột nhiên hỏi. Diệp Sơ ngẩn ra, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Thấy nàng không nói lời nào, Trầm Nam Thành cũng không hỏi tới, mà chỉ nói: “Ngươi ngày mai có rãnh không? Ta mới vừa tới chỗ này, muốn tìm người quen, đi thăm chung quanh một chút.” “Ngày mai nga?” Diệp Sơ suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có việc gì, ngươi muốn đi chỗ nào chơi?” “Ta không quen thuộc, ngươi có thể giới thiệu một số nơi sao?” “Nội thành cảnh vật không tệ, có thể du hồ uống trà, còn có thể leo núi bái phật.” “Tốt, ta đây ngày mai tới đây đón ngươi.” “Được!” Diệp Sơ gật đầu đáp ứng. Chẳng qua là nàng không nghĩ tới, sáng sớm ngày thứ hai, Trầm Nam Thành mang theo một chiếc xe BMW x5 tới đây đón nàng, xe này năm ấy ở trong nước là loại xe hết sức nổi tiếng Diệp Sơ đối với mấy cái này luôn luôn không có chú ý, còn kỳ quái hỏi tại sao mấy ngươi đi xe cứ quay đầu lại nhìn bọn họ, cho đến khi hai người tới bãi đậu xe, dưới chân núi nghe được có người bàn luận xôn xao, Diệp Sơ lúc này mới hỏi: “Xe này rất tốt sao?” Trầm Nam Thành lắc đầu: ” Không rõ, là ta mượn một người bạn học trong nước “ “Nha.” Diệp Sơ không có toan tính, đi theo Trầm Nam Thành lên núi. Ngọn núi này là điểm du lịch nổi danh của thành phố, trên núi có không ít danh lam thắng cảnh, ở trên đỉnh núi còn có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn nên được du khách rất ưa thích Bởi vì không phải là mùa du lịch, thời điểm mà bọn họ tới, trên núi du khách cũng không nhiều, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh, đợi đến khi lên tới đỉnh núi trời đã tối Mặt trời chiều ngả về tây, đem trọn đỉnh núi nhuộm thành màu đỏ, cảnh tượng mỹ lệ làm cho mọi người không khỏi rung động Ở trước cảnh tượng như vậy làm cho người ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Trầm Nam Thành quan sát dưới chân núi là mấy tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm không khỏi thở dài: “Không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, ta lúc đi thànhphố này có một bộ dạng rất khác “ “Đúng vậy.” Diệp Sơ ở trong lòng không khỏi sinh ra cảm thán, thời gian trôi qua nhanh như vậy, đảo mắt nàng đã không còn là cô bé cái gì cũng không biết như xưa, ít nhất nàng cũng bắt đầu tưởng niệm. Nàng quay đầu lại, ánh nắng chiều chiếu vào trên mặt Trầm Nam Thành, không biết làm sao, tựa hồ như thấy được một người khác. Trầm Nam Thành vốn là đang nhìn trời chiều, bỗng nhiên cảm giác được bên cạnh có người nhìn mình cho nên liền rất tự nhiên mà quay đầu lại Đây chính là nhân sinh, ngươi có thể chỉ vì một cái nhìn của ngwoif khacsb mà quên mất hô hấp của bản thân Một khắc kia, Trầm Nam Thành cảm giác mình hít thở không thông, còn chưa thấy rõ, Diệp Sơ đã đem ánh mắt từ trên mặt hắn dịch chuyển khỏi. Bị mặt trời chiếu đến phát ngu rồi sao? Diệp Sơ cúi đầu, tự giễu bản thân, nhưng tay lại không tự chủ được đưa vào trong túi áo đụng vào điện thoại
Này, mau buông cô ấy ra - Chương 34
... Vệ Bắc nắm chặt tay, giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn lần này về nhà quả thực xui xẻo đủ đường! Đầu tiên là mua không được vé xe tốc hành không thể làm gì khác hơn là mua vé tàu chậm, mất gần mười hai mới tới được bến xe. Đến bến xe, lại đợi nửa giờ mới bắt được tắc xi, một lòng nghĩ tới cuối cùng cũng có thể về nhà, lại không nghĩ rằng ở trên đường gặp phải kẹt xe, lại lãng phí mấy giờ. Hài tử đáng thương, chờ khi về đến nhà, ngày cũng đã tối đen. Nhưng trong lòng hắn cuối cùng vẫn là cao hứng, đặc biệt là nghĩ đến có thể làm cho Diệp Sơ vui mừng liền cảm thấy những thứ kia thật không thấm vào đâu Nhưng là! Người tính không bằng trời tính, đang ở lúc hắn vạn phần đắc ý đứng ở dưới nhà Diệp Sơ, lúc hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện cho nàng, lại phát hiện cái nữ nhân chậm hiểu kia thế nhưng lại dám tắt điện thoại! Sớm không tắt, muôn không tắt hết lần này tới lần khác lại đúng lúc quan trọng tắt điện thoại, Diệp siêu trọng ngươi không muốn sống nữa có phải hay không? Vệ Bắc thuận tay nhặt lên cục đá, hướng của sổ phòng nàng ném tới Chỉ nghe “Đông” một tiếng, đang thay nữ nhi thu thập phòng ốc Lưu Mỹ Lệ thò đầu ra mắng: “haid tử nhà ai? Lại hướng cửa sổ nhà người khác ném đồ, có được nuôi dạy tử tế hay không a!” Nếu là nàng biết cái hài tử hướng nhà họ ném đá đã là “ hài tử” hai mươi tuổi kia, hơn nữa lại còn là con rể tương lai nhà mình, đoán chừng có thể mang cục đá to ném xuống đè chết kẻ đó luôn Đáng tiếc nàng không có năng lực đoán được tương lai, sau khi mắng mấy câu, liền tức giận đóng kín cửa sổ rời đi. Vệ Bắc núp ở phía sau một cái cây, thật dài thở phào nhẹ nhỏm, âm thầm may mắn mình mới vừa rồi nhanh chóng lẫn mất mau, nếu không để cho nhạc mẫu tương lai bắt gặp, vậy cũng thật quá lúng túng đi. Vừa lúc đó, một chiếc màu đen BMW chậm rãi đi vào trong tiểu khu, khi cách hắn không xa liền dừng lại.. Vệ Bắc đang muốn từ dưới tàng cây đi ra ngoài, trong lúc vô tình hướng bên kia liếc mắt,, cước bộ của hắn dừng lại, hai mắt thẳng tắp ngó chừng phía trước, như muốn phun ra lửa. Diệp Sơ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, phản xạ có điều kiện quay đầu lại liếc nhìn. “Tại sao?” Trầm Nam Thành hỏi. “Ta cảm thấy được có sát khí.” Diệp Sơ đàng hoàng trả lời. Trầm Nam Thành ngẩn ra, thiếu chút nữa cười phun: “Không nghĩ tới ngươi còn rất hài hước.” Hắn còn tưởng rằng, nàng là một cô bé raatsnghieem túc đi Diệp Sơ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta là nói thật.” Trầm Nam Thành cảm thấy cô bé trước mắt này thật khả ái, đang muốn mở miệng nói gì, bỗng nhiên, hắn cũng cảm thấy sống lưng chợt lạnh, hắn mỉm cười: “Nghe ngươi vừa nói, giống như thật có sát khí.” Lời còn chưa dứt, liền thấy một bóng người từ phía trước bước ra, đằng đằng sát khí hướng bọn họ đi tới. Diệp Sơ gặp bỗng nhiên ngó chừng sau lưng của mình, có chút kỳ quái, hỏi “Tại sao?” Liền quay đầu lại xem. Cái nhìn này, nàng cũng ngây ngẩn cả người. Làm sao lại là hắn đi? Nàng cảm thấy bất khả tư nghị, dụi dụi mắt con mắt để thấy rõ, lúc này Vệ Bắc đã chạy tới bên cạnh nàng, duỗi tay ra, nắm ở hông của nàng, sau đó hơi dùng lực, Diệp Sơ cả người đã bị hắn kéo vào trong ngực. Quanh thân trong nháy mắt bị tràng khí quen thuộc kia vây quanh, Diệp Sơ biết, mình không phải là đang nằm mơ: “Ngươi… Tại sao trở về rồi?” Nàng hỏi. “Làm sao, ta không nên trở lại sao?” Vệ Bắc mặt đen lên hỏi ngược lại. Diệp Sơ ngẩn ra, không biết trả lời như thế nào. Vệ Bắc cười lạnh một chút: “Hay là nói, ta tới không đúng lúc?” Hắn nói xong, ánh mắt liềnhướng người đứng Trầm Nam Thành, khuôn mặt khiêu khích.. Trầm Nam Thành từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, cảm thấy trên lưng có chút lạnh lẽo, trong lòng nhất thời hiểu mấy phần, hắn bất động thanh sắc mỉm cười một chút, đưa tay nói: “Ngươi mạnh khỏe, ta tên là Trầm Nam Thành, bằng hữu của Diệp Tử.” Diệp Tử là để ngươi gọi sao? Vệ Bắc hừ một tiếng, “Ta vừa không có hỏi ngươi, ngươi ngứa miệng ư?” Trầm Nam Thành tay ở giữa không nhất thời cứng lại. “Vệ Bắc, ngươi ăn hỏa dược a? Nói chuyện hung dữ như vậy làm gì!” Diệp Sơ không nhịn được nói Vệ Bắc giận đến mặt biến thành màu đen: Lão Tử giống như ăn hỏa dược sao? Rõ ràng là ghen, phải là mùi dấm chua chứ. Ta đi đường hai mươi mấy người giờ trở lại, ngươi còn không biết xấu hổ cứ như vậy chiêu đãi ta? Hắn không nói ra, nhưng là vẻ mặt này, chậm lụt như Diệp Sơ cũng có chút hiểu được. Nhưng là, tiểu tử này có cần thiết trông gà hoá cuốc như vậy sao? Diệp Sơ hướng Trầm Nam Thành cười cười xin lỗi: “Ý không tốt nga, không cần phải để ý hắn.” “Diệp siêu trọng, ngươi muốn chết có phải hay không?” Vệ Bắc nhất thời nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói. “Ngươi còn như vậy, ta đi về nhà!” Diệp Sơ cũng không cam chịu yếu thế, không biết tại sao, cùng cái nam nhân ác liệt này chung đụng càng lâu, năng lực phản kháng của nàng cũng trở nên đặc biệt mạnh mẽ “Ngươi!” Vệ Bắc giận đến nắm chặt tay, nhưng hắn không nỡ đụng đến nữ nhâ trước mặt cho nên không thể làm gì khác hơn là im lặng, đưa mắt trừng nàng Diệp Sơ không sợ hãi chút nào, ánh mắt thẳng tắp đón nhận hắn. Hai người cứ như vậy ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, không ai nhường ai. Một lúc lâu, đứng ở một bên Trầm Nam Thành nhìn không được, hắn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “Diệp Tử, mẹ ngươi còn đang chờ ngươi về nhà đi.” Vệ Bắc mới áp chế thì lửa giận lại nổi lên, bóp bóp nắm tay. Diệp Sơ nhìn qua tình thế không đúng, vội vàng đè xuống tay của hắn: “Biết rồi, ta đây liền trở về, ngươi trên đường trở về cũng cẩn thận.” Nàng hướng Trầm Nam Thành cười cười. Trầm Nam Thành chân mày lơ đãng cau lại: “Một mình ngươi đi về, không có vấn đề sao?” Hắn vừa nói, hơi có thâm ý đưa mắt nhìn bên cạnh nàng Diệp Sơ cũng cuống đến phát khóc, đã nhiều năm như vậy, nàng còn có thể không biết Vệ Bắc? Trầm Nam Thành nếu nói thêm một câu nữa, chỉ sợ bọn họ thật sẽ ở dưới nhà nàng đánh nhau Vì không muốn rước phiền toái, Diệp Sơ vội vàng gật đầu: “Không có chuyện gì, ngươi đi về trước đi.” Nàng nói như vậy, Trầm Nam Thành tự nhiên là hiểu, hắn hạ mắt kiếng, khôi phục nụ cười trên mặt: “Tốt, kia một mình ngươi cẩn thận một chút, có việc gọi điện thoại cho ta.” “Tốt.” Diệp Sơ cười một chút, nắm chặt tay Vệ Bắc, lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng cũng rời đi! Nhìn xe của hắn chậm rãi chạy nhanh ra khỏi tầm mắt, Diệp Sơ thở phào một cái, bàn tay đè ép tay Vệ Bắc vừa muốn buông ra, đã bị hắn bắt lại. “Sặx sao? Còn không nỡ a!” Ngữ khí của hắn đích thị là muốn gây sự. “Ngươi có thể hay không nói lý chút a?” “Ta nơi nào không nói đạo lý rồi? Ta ngồi xe lửa hai mươi mấy giờ mới trở về, ở dưới lầu chờ ngươi lâu như vậy, người nào mới là không rõ phải trái a?” “Vậy tại sao không có nói cho ta biết!” “Ta không phải là nghĩ muốn làm cho ngươi vui mừng sao!” Vui cái đầu của ngươi a! Diệp Sơ thật rất muốn cùng hắn lớn tiếng, nhưng là nghe những lời này, không biết làm sao, vẫn là không thể nói gì. Nàng thở dài: “Đi thôi.” “Đi chỗ nào a?” Hắn khẩu khí vẫn như cũ. “Đi bờ sông một chút.” “Trời lạnh đi bờ sông, ngươi có bệnh a?” “Ngươi mới có bệnh!” Diệp Sơ rốt cục không nhịn được, “Ngươi ở đây d ầm ĩ, muốn cho người khác biết quan hệ của chúng ta có phải hay không?” “Quan hệ …” Vệ Bắc bỗng nhiên dừng lại, mới vừa rồi còn nổi giận đùng đùng bây giờ trên mặt vui mừng, hỏi tới: “Ta với ngươi có quan hệ gì?” Diệp Sơ hất tay của hắn ra không có trả lời: “Ít nói nhảm, có đi hay không?” “Đi!” Vệ Bắc tươi cười rạng rỡ, đừng nói đi bờ sông, chính là lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi theo nha! Thành phố A buổi tối mùa đông thật rất lạnh, Diệp Sơ mới dọc theo bờ đê một lát đã không ngừng chà xát tay. Bỗng nhiên một cái áo khoác trùm lên người nàng mang theo nhiệt độ đem đến chgo nàng cảm giác ấm áp Nàng dừng bước lại, xoay người nhìn Vệ Bắc. Đã nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên nàng như vậy nhìn kĩ hắn, hắn có vẻ đen hơn, tóc cũng cắt ngắn l\ngủn, duy chỉ cáo ánh mắt vẫn như vậy, như lần đầu bọn họ gặp nhau mười mấy năm trước Ngày qua tháng lại, xuân qua đông tới, cả thành phố cũng thay da đổi thịt, bạn học cũng ngày một thay đổi, duy chỉ có người này, tuy hắn nóng tính một chút, ăn nói thô lỗ một chút nhưng là hắn vẫn thủy chung đứng đó, nầng vừa quay đầu lại liền có thể nhìn thấy hắn “Vệ Bắc.” Diệp Sơ nhẹ nhàng mà gọi hắn. “Sặx sao?” Hắn khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng tâm lại đang bang bang nhảy “Ta đang suy nghĩ…” Nàng rũ xuống mắt, ngón tay bất an nắm lấy vạt áo, “Chúng ta có nên hay không ở chung một chỗ thử xem một chút đi….” “Mẹ kiếp!” Vệ Bắc mắng, “Chúng ta có lúc nào không có ở chung một chỗ sao?” Hắn nói xong, không chút do dự nâng mặt của nàng lên, hôn xuống.
@by txiuqw4