sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 37-38

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 37

Vốn chuyện xui xẻo này cũng nên chấm dứt nhưng chuyện xui xẻo khác lại ập tới phá hoại cuộc sống của bọn họ, chuyện là Tương Phương Phỉ cùng phòng làm thủ qũy trong lớp, mấy ngày trước nàng vừa thu tiền mua tài liệu cho lớp nhưng hôm nay đã không thấy đâu, toàn bộ đều biến mất Chuyện vừa xảy ra khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, Vốn lớp học ở đây so với cấp ba rất khác biệt, mọi người từ nhiều nơi khác nhau tụ hợp lại, tính cách cũng khác biệt rất lớn nên tất nhiên không tránh được có người bàn ra nói vào Này Tương Phương Phỉ buổi sáng mới phát hiện bị mất, buổi tối ở trong phòng khóc một hồi, Diệp Sơ cùng Khương tử hỏi hồi lâu nàng mới chịu nói là trong lớp có người sau lưng nói nàng biển thủ Lời nói này ai nghe cũng thấy khó chịu huống chi là người từ bé đã được nuông chiều như Tương Phương Phỉ, Diệp sơ đồng tình với nàng nhưng dù sao số tiền cả lớp nộp cũng không phải là ít, chuyện có người nói ra nói vào cũng không thể tránh được Chuyện này kéo dài mấy ngày, rút cục sự việc cũng khoogn có chút tiến triển, nhưng lời đồn cũng vì thế mà càng bay xa làm cho Tương Phương Phỉ mấy ngày nay mặt mày ảm đạm. Cho nên đến nàng thứ tư nàng liền lộ vẻ mặt khó khăn đi tìm Diệp Sơ cùng Khương tử nói chuyện Người tụ lại ở chỗ Tương Phương Phỉ nói chuyện, tuy nói đi nói lại nhiều nhưng Diệp Sơ cũng hiểu được đại khái là do tiền đó phải nộp gấp để mua tài liệu nên nàng muốn mọi người trong phòng mỗi người cho anngf vay tạm một ngàn để nàng trước mang đi nộp Diệp Sơ còn chưa kịp lên tiếng Khương Tử đã nói trước, nàng nói tiền bạc không thành vấn đề nhưng nếu không tìm ra thủ phạm chẳng phải chúng ta bị lỗ rồi sao? Lời nàng vừa thốt ra Tương Phương Phỉ vẻ mặt có chút mê mang, nói: “ phòng ngủ nhiều người như vậy ra vào, lúc ta đi ra nhớ là đã đóng cửa phòng rõ ràng” “ Cũng không phải ta” Khương tử cũng lắc đầu Diệp sơ ngẩn ra. chẳng lẽ là nàng? Cho nên nàng cố gắng suy nghĩ một chút rồi sửng sốt nhớ ra quả thật sau đó Trương Tiểu Giai nói dây mạng của nàng bị hỏng, muốn mượn laptop của nàng xuống dưới lầu bắt wifi. Nàng ta rời đi rồi Diệp Sơ mới đi sau. Nói cách khác Trương Tiểu Giai và nàng là hai người cuối cùng rời phòng? Diệp nhất thời có chút kinh ngạc. Vừa lúc đó Khương tử cùng Tương Phương Phỉ ánh mắt cũng đã tập trung vào trên người nàng. “Ta nhớ ta là người cuối cùng rời đi…” Tương Phương Phỉ sắc mặt nhất thời hòa hoãn thành khẩn nói “ Diệp Tử chuyện xảy ra ta cũng không trách ngươi, nhưng người cuối cùng rời đi có thấy ai qua phòng chúng ta lấy tiền sao?” Nàng nói như vậy làm Diệp Sơ thoáng cái thấy đau lòng, liền đứng lên nói” Ta quên đóng cửa phòng, là lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm “ Diệp Sơ nói xong thấy Khương tử có chút là lạ Buổi tối hôm đó Diệp sẽ đem chuyện nói với mẹ nàng. Lưu Mỹ Lệ thật cũng không trách nữ nhi dù sao nữ nhi từ nhỏ đến lớn vẫn rất ngoan ngoãn, một chút nhầm lẫn cũng khó tránh khỏi, cho nên chỉ dặn dò nàng sau này cẩn thận một chút còn nói ngày mai sẽ đem tiền gửi cho nàng Sáng sớm ngày hôm sau Lưu Mỹ Lệ đột nhiên gửi tới hai nghìn. Diệp Sơ mang tất cả đi đưa cho Tương Phương Phỉ nhưng nói sao nàng cũng không chịu lấy, đưa đẩy một hồi cuối cùng Tương Phương Phỉ lấy một ngàn cộng với một ngàn của nàng đêm đi nộp. Về phần Khương tử thủy chung không chịu đưa tiền Chuyện tiền bị trộm rút cục cũng qua nhưng trong phòng ngủ của bọn họ rút cục lại xảy ra biến hóa Vốn là bọn họ phòng ngủ bốn người trừ Trương Tiểu Giai khác người ra thì quan hệ cũng rất tốt, đi học ăn cơm cũng đi cùng nhau. Nhưng là kể từ khi sau chuyện này phát sinh, Tương Phương Phỉ như cũ cùng Diệp sơ vui vẻ nhưng nhưng đối với Khương tử có phần lạnh nhạt Khương tử ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng hiểu rõ cho nên mỗi ngày đều cùng bạn trai ở ngoài vui vẻ, dứt khoát tách khỏi mọi người Diệp Sơ trong lòng cho rằng chuyện gì đã qua thì nên cho qua, không nhất thiết phải như vậy, mấy lần nàng cùng Tương Phương Phỉ nói chuyện đều bị nàng ta kiếm chuyện khác nói cho qua nên cũng không thể làm gì khác là bỏ qua Như vậy cuộc sống trôi qua cũng gần một tuần lễ, có một ngày khi nàng về phòng thấy Trương Tiểu Giai đang chơi game liền phá lệ cùng nàng chào hỏi Nàng đối với người thái độ lạnh lùng như Trương Tiểu Giai cũng đã quem ai làm việc của người đó, bỗng nhiên Trương Tiểu Giai quay đầu lại đối với nàng nói câu” ngu ngốc.” A? Diệp ngẩn ra không biết nàng có dụng ý gì. Trương Tiểu Giai lại mắng “ ngu ngốc.” Diệp Sơ quýnh, yếu ớt hỏi “ Có sao chuyện sao?” Trương Tiểu Giai bất đắc dĩ lắc đầu “ Ta hỏi này ngươi làm sao đần như vậy? Ngươi khác đem ngươi đi bán ngươi còn bận rộn đếm tiền hộ người ta đi” Diệp Sơ không thể giải thích được rút cục nàng có ý gì vẻ mặt mờ mịt Thấy Diệp hay là vẻ mặt mờ mịt Trương Tiểu Giai cuối cùng cũng nói rõ ra” Ngươi sau khi rời đi Tương Phương Phỉ lại quay lại một lần nữa, sau đó nàng ra ngoài, hôm sau quay lại kêu mất tiền, ngươi hiểu ý ta chứ?” Nàng nói lien tục một hồi, nói xong lại quay người lại tiếp tục chơi game, nhưng Diệp sơ lại sững sờ mất nửa ngày mới lấy lại tinh thần, trong lòng không khỏi dâng lên chút tức giận Nàng là… Bị gạt sao? Diệp bỗng nhiên nàng cảm giác rất đau xót bởi vì kể từ khi Tương Phương Phỉ nói nàng đã quên đóng cửa, đặc biệt là sau đó Tương Phương Phỉ còn không chịu lấy tiền của nàng, giằng co mãi cuối cùng cũng lấy một ngàn làm nàng còn cảm thấy nàng ta thật tốt, so với Khương Tử còn tình cảm hơn đi Nhưng bây giờ Trương Tiểu Giai nói nàng mới ý thức tới mình ngu ngốc tới đâu, tình cảm chỉ là giả dối còn sự thật chính là nàng là kẻ coi tiền như rác Làm một người coi tiền như rác Diệp Sơ rất khó mà ngủ được Lúc trời tối nàng ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà phòng ngủ thật lâu thật lâu, bỗng nhiên cảm thấy mình hai mươi năm làm người thật là thất bại, thậm chí sức lực đi oán trách người khác cũng không còn Sau đó nàng nghĩ tới Vệ Bắc. Nếu như bọn họ không có gây lộn bây giờ hẳn là có thể nói với hắn đi? Theo hắn tính tình đoán chừng sẽ ở đầu hung hăng mắng mấy câu thô tục hay hoặc là mắng nàng quá đần tin tưởng người khác như vậy. Dĩ nhiên khi nàng tức giận hắn liền thay đổi dỗ cho nàng vui vẻ lại …. Vừa nghĩ tới hắn Khóe miệng Diệp sơ không khỏi nhếch lên, sau đó nagy ngốc vừa cười vừa khóc Suốt bốn tháng rồi thật giống như bốn năm. Trương Tiểu Giai đang ở tròn chăn nói chuyện với Trác Húc, nhất thời nhận được một tin nhắn “Ta thật rất đần a?” Trương Tiểu Giai liếc mắt nhấn một hàng chữ “ Ngu xuẩn đến phát phiền …” Diệp ngó chừng màn hình một lúc lâu rồi nhắn trả một chữ “ Nha” Một lúc lâu sau nàng nhận được tin nhắn của trương Tiểu Giai nhưng tin này tương đối dài Nàng nói “ Ngươi cũng đừng quá tuyệt vọng trên cái thế giới này trừ cha mẹ ngươi ra không có ai có trách nhiệm đối xử tốt với ngươi cả,m nếu có người đối xử tốt với ngươi hắn nếu không có ý lợi dụng thì nhất định là do yêu ngươi “ Đọc tin nhắn này xong, Diệp Sơ cảm thấy rất khó chịu, nàng không khống chế được bản thân nhanh chóng nhào ra khỏi giường, quên cả mặc quần áo, chạy ra ban công Đêm khuya yên lặng, ánh đèn yếu ớt Nàng tay cầm lấy điện thoại di động có chút run rẩy, nhanh chóng bấm một mã số quen thuộc, gọi tới Điện thoại vang lên một lúc lâu rốt cục cũng có người nhận, không đợi Vệ Bắc mở miệng Diệp liền nói “Ta rất nhớ ngươi.”

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 38

Suốt bốn tháng giận dỗi, rút cục vì một câu nói của Diệp sơ mà chấm dứt, đối mặt đầu bên kia điện thoại trầm mặc, tâm nàng thình thịch nhảy lên, không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì. Vừa lúc đó, Nhị Suất thanh âm yếu ớt truyền tới: “Chị dâu… Ngươi gọi điện thoại có thể trước uy một tiếng sao, ta sợ Bắc ca đánh ta…” Diệp Sơ ngẩn ra, này mới phát hiện nghe điện thoại không phải là Vệ Bắc, nhất thời có chút quẫn bách, vội vàng cúp điện thoại. Không có đeo bao lâu, Vệ Bắc liền gọi điện thoại tới, nàng vừa nhấc máy, hắn liền rống: “Diệp siêu trọng, ngươi có bệnh a, hơn nửa đêm còn gọi cái gì?” Rõ ràng là bị hắn rống hư vậy nhưng nghe được thanh âm quen thuộc, Diệp Sơ không khỏi nhếch lên khóe miệng Thấy đối phương không có trả lời, Vệ Bắc tựa hồ là ý thức được thái độ của mình có vấn đề, vội vàng đem thanh âm nhẹ nhàng nói”, nói: “Ta không phải là hung với ngươi, là ngươi ngủ quá muộn không tốt.” Chẳng biết tại sao, tâm tình thật tốt, Diệp Sơ ở đầu bên kia điện thoại che miệng, len lén cười. Thấy Diệp Sơ không đáp lời, Vệ Bắc rốt cục có chút nóng nảy, hướng bên cạnh Nhị Suất nói, “Mẹ kiếp ngươi có phải hay không nói gì hù lão bà của ta rồi?” Nhị Suất ủy khuất kéo kéo áo, vẻ mặt đưa đám nói: “Bắc ca, ngươi đừng oan uổng ta, ta không nói gì…” “Kia lão bà của ta tại sao không để ý tới ta?” “Ta làm sao biết a?” Nằm trên giường Nhị Suất lau lau nước mắt, trong miệng lầu bầu: “Chị dâu mới vừa rồi rõ ràng nói nhớ ngươi ….” Cái gì? Vệ Bắc cả kinh, trực tiếp đá văng Nhị Suất, cầm điện thoại di động chạy ra ngoài. Diệp Sơ chỉ nghe đến đầu bên kia điện thoại truyền đến một trận đông đông đông tiếng bước chân, chờ đến khi hết tiếng bước chân, thanh âm Vệ Bắc vang lên: “Ta đến hành lang.” “Nga?” Diệp Sơ không biết hắn muốn nói gì “Bên cạnh không ai.” Vệ Bắc bổ sung. ” Thì sao?.” Vệ Bắc nóng nảy: “Mẹ kiếp ngươi lặp lại lần nữa ta nghe thì có chết ai đâu” Diệp Sơ thiếu chút nữa bật cười, cố nhịn cười giả bộ nghiêm trang nói: “Đã muộn, ngày mai rồi nói sau.” “Không được!” Vệ Bắc đâu chịu bỏ qua, “Ngươi hôm nay nếu là không nói, ta không để yên cho ngươi.” “ Không để yên ngươi làm gì a?” “Diệp siêu trọng, ngươi cho rằng cách xa như vậy, ta không dạy dỗ được ngươi có phải hay không?” Diệp Sơ suy nghĩ một chút, rất chân thành trả lời: “Uhm “ Nàng cho là nàng nói như vậy, đầu bên kia điện thoại người kia nên giận đến giơ chân, nhưng là đợi một lúc lâu, hắn cũng không rống. Lại một lát sau, nàng nghe được một tiếng thở dài, Vệ Bắc nói: “Nhưng là ta nhớ ngươi …” trong tâm nàng như bị ai đó hung hăng đạo một cái, Diệp Sơ cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm, suốt bốn tháng rồi, nói không là gạt người, nàng nhớ hắn quả thực sắp điên rồi Nàng há miệng, muốn nói ta thật ra thì rất nhớ ngươi, mới mở miệng, điện thoại bại bị cúp Nàng gọi lại, điện thoại bị ngắt, Chẳng lẽ hết pin sao? Diệp Sơ quýnh, vừa lúc đó, điện thoại di động nhận được một tin nhắn từ một số lạ: “Báo cáo chị dâu, Bắc ca nói điện thoại của hắn bị huấn luyện viên tịch thu.” Diệp Sơ: “…” Nửa đêm chạy đi sân thượng gọi điện thoại kết quả là, Diệp Sơ vinh quang ngã bệnh. Đầu tiên là ho khan mấy ngày nhưng nàng không để ý, chờ phát hiện bệnh nghiêm trọng thì đã là đứng không vững “Gọi điện thoại gọi ba mẹ ngươi tới đây đón ngươi đi.” Trác Húc sau khi khám xong, quyết đoán nói. ” Nghiêm trọng như thế sao?” Diệp Sơ hữu khí vô lực hỏi. Trác Húc cười lên: “Ngươi nói đi? Vậy chẳng lẽ ngươi tính ở trong phòng ngủ lây bạnh cho mọi người? dù sao tiểu Giai có thể ở chỗ ta, cũng không ảnh hưởng tới nàng.” Trương Tiểu Giai ở bên cạnh hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Diệp Sơ có chút bất đắc dĩ, tháng sau thi cuối kỳ, bây giờ tất cả mọi người khí thế ngất trời học tập, nàng ho nhiều như vậy quả thật rất ảnh hưởng tới người khác Còn nữa, kể từ khi biết lần trước Tương Phương Phỉ cố ý hãm hại mình sau, nàng bây giờ cố ý cùng nàng ta duy trì một khoảng cách, bất đắc dĩ đối phương nhưng không có phát hiện, mỗi ngày còn quấn nàng cùng đi học, ăn cơm. Nàng không phải loại người sẽ đi cùng người khác vạch rõ trắng đen, tuy vậy sau này cơ hồ như nàng ta cũng có chút để ý Diệp Sơ như vậy vừa nghĩ, gật đầu: “Ta nên trở về đi thôi.” “Mấy ngày này nên bổ sung dinh dưỡng, chú ý nghỉ ngơi, cũng đừng quên uống thuốc.” Trác Húc dặn dò. ” Thừa hơi nói nhảm.” Trương Tiểu Giai ở bên cạnh lầu bầu một tiếng. Trác Húc nghe thấy cũng không tức giận, cười híp mắt dặn dò Diệp Sơ mấy câu, vô cùng kiên nhẫn. Từ phòng cứu thương đi ra ngoài, Diệp Sơ không nhịn được nói: “Thật ra thì ta cảm thấy được Trác Húc đối với ngươi rất tốt…” “Tốt cái thí” Trương Tiểu Giai mắng, “Ngươi không biết hắn từ nhỏ đến lớn khi dễ ta như thế nào đâu” “Các ngươi quen biết từ nhỏ?” “Ta biết hắn từ khi học tiểu học “ “Các ngươi tại sao lại quen biết a?” Trương Tiểu Giai bình tĩnh nhìn mắt Diệp Sơ, nói: “Mẹ của hắn lấy cha ta, chúng ta có thể không quen biết sao “ Nói xong, không đợi Diệp Sơ lấy lại tinh thần, người đã đi thật xa. Lưu Mỹ Lệ nhận được điện thoại của nữ nhi liền vội vội vàng vàng chạy tới trường học, thấy Diệp Sơ một bộ dạng ốm yếu, đau lòng vô cùng, một đường càm ràm không ngừng. Diệp Sơ vốn là bệnh cũng không nhẹ, nghe nàng nói nhiều như vậy thì cảm thấy nhức đầu khó chịu, về đến nhà liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, đã là buổi tối, trong phòng tối như mực, điện thoại trên đầu giường phát sáng “Uy?” Diệp Sơ suy yếu nhấc điện thoại.”Ngươi về đến nhà sao?” Vệ Bắc hỏi. “Dạ, mới vừa tỉnh ngủ, nhức đầu…” “Kia nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa ta có thể sẽ trở về.” “Nha.” Diệp Sơ thanh âm lúng ta lúng túng ứng, một lúc lâu mới kịp phản ứng, hỏi, “Ngươi tại sao trở lại?” “Không có gì, trong nhà có chút chuyện.” Hắn trả lời rất bình tĩnh. Diệp Sơ không có suy nghĩ sâu xa, hai người hàn huyên mấy câu, Diệp Sơ đâu đầu đến hỗn loạn, nói mấy câu cũng không đáp, Vệ Bắc cũng không còn trách nàng,kêu nàng chú ý thân thể, rồi cúp điện thoại. Điện thoại vừa cúp, Diệp Sơ ở trên giường phát ngốc, cảm thấy mới vừa rồi cú điện thoại kia là lạ. Nhưng rốt cuộc là lạ chỗ nào đi?” Nàng cố gắng nghĩ một lát mà, vừa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, về phần những gì Vệ Bắc nói trong điện thoại nói, đều bị nàng ném ra khỏi tai Dù sao có cha mẹ chiếu cố, Diệp Sơ ở trong trường học bệnh kéo dài mấy nagyf nhưng về nhà cũng rất mau khỏe lại Lưu Mỹ Lệ thấy nữ nhi mau khôi phục, trong lòng rất cao hứng, lúc cơm tối cố ý làm vài món thức ăn, một nhà ba người quây quần một chỗ, vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Trò chuyện trò chuyện, Diệp Thủy đột nhiên hỏi thê tử: ” Chuyện Lão Vệ, ngươi nghe nói không?” Lão Vệ trong miệng hắn, chính là ba của Vệ Bắc, Vệ Đông, mặc dù biết nữ nhi cùng con nhà hắn không có gì quan hệ, nhưng làm một người mẫu thân, Lưu Mỹ Lệ vẫn là cảnh giác, ánh mắt hướng trượng phu nheo lại: “Cái gì lão Vệ tiểu Vệ, ăn cơm ăn cơm.” Sau đó vội vàng đem đề tài chuyển hướng. Diệp Sơ không biết bọn họ đang nói về cha của Vệ Bắc, cơm nước xong trở về phòng. Nàng ở nhà trong cơ bản không có gì hoạt động tiêu khiển, đơn giản nhất là xem ti ví giết thời gian, thoáng một cái chín giờ tối., Diệp Sơ theo như lệ cũ lấy điện thoại di động ra nhìn xuống. Mấy ngày qua Vệ Bắc kia bị huấn luyện viên phạt cấm dùng điện thoại, chuyện liên lạc giữa hai người hoàn toàn dựa vào di động của Nhị Suất Bất quá kể từ khi nàng về nhà, hắn giống như ngay cả điện thoại cũng quên, hôm nay cả ngày cũng không nhắn tới một tin. Diệp Sơ cho rằng là do hắn không có điện thoại nên cũng không để trong lòng bèn đi ra ngoài rót nước Đi ngang qua phòng cha mẹ, nàng chợt nghe hai người nhỏ giọng nói chuyện, nàng vốn là vô tình đi qua, nhưng là nghe thấy tên mình nên mới dừng lại nghe ngóng Lưu Mỹ Lệ trách cứ trượng phu: “Ngươi người này nói chuyện làm sao không có đại não a? Ta đã dặn người trước mặt Diệp Sơ không được nói chuyện về Vệ gia kia sao ngươi còn nói?” “Có quan hệ gì? Kia chuyện cũng qua lâu rồi, bây giờ hai đứa lớn như vậy thật chúng nó có thích nhau đi nữa ngươi cũng không thể xen vào được a” “Ta làm sao không xen vào được, ta là mẹ của nàng a! Hơn nữa, bây giờ Vệ Đông dính vào loại chuyện này, người nào dính đến bọn họ đều gặp phải xui xẻo” “Nói cũng không thể nói như vậy, đây chỉ là nghe người khác nói, khoogn chừng lão vệ là trong sạch đi” “Trong sạch cái gì nha, bây giờ làm quan không có mấy ai không ăn hối lộ làm trái pháp luật, hôm nay ta còn chứng kiến con của hắn không phải cũng trở về rồi sao?” sau đó nàng không nghe thấy gì nữa, nàng lui về sau một bước, đứng lại, cái chén cầm trong tay nhẹ nhàng thả vào trên bàn, cắn răng. Sau đó, nàng mở cửa, chạy ra ngoài.

Tần Dao vô lực cầm điện thoại trong tay đặt lên bàn, trên mặt lại tiều tụy thêm vài phần. Nàng đã không nhớ rõ đây là cuộc điện thoại thứ mấy nàng chồng mà gọi đi, kể từ tháng trước khi Vệ Đông bị tố nhận hối lộ, nàng đã gọi cho rất nhiều người, những người kia trước đây đều đi theo chồng nàng, nay thấy người gặp nạn thì toàn bộ đều vội vàng tránh xa không kịp chứ nói chi là tìm người giúp đỡ Thật là quan trường như chiến trường, mấy năm trước chồng nàng thăng quan tiến chức, không ngờ đến hôm nay thật thê thảm, ai nói quyền cao chức trọng là tốt nào? Bây giờ nàng thật muốn chồng nàng chỉ là một phụ ta nhỏ nhoi không có chút tiếng tăm gì, ít nhất bây giờ cũng có thể cả nhà ba người ngồi ăn cơm vui vẻ Thế nhưng nàng thủy chung không tin là chồng nàng có thể làm ra loại việc này, Dù sao bọn học cũng chung sống với nhau hơn 20 năm, Vệ Đông là người như thế nào nàng làm sao có thể không biết đi? Nàng vẫn tin rằng nhất định sẽ có ngày tra ra manh mối, trả lại sự trong sạch cho chồng nàng Cửa ngoài truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, từ khi chồng nàng gặp chuyện không may tới nay nhà bạn họ đã rất lâu không có khách khứa ghe thăm, bây giờ lại muộn như vậy ai tới nhà bọn họ chứ? “Người nào a?” Tần Dao đứng dậy, sửa sang lại y phục, đi mở cửa. Nhà Vệ Bắc cách nhà Diệp Sơ không xa nên cũng không mấy khó khăn tìm thấy, chẳng qua là Diệp Sơ không hiểu tại sao mình lại vọng động như vậy, cho tới khi Tần Dao mở cửa, kinh ngạc nhìn nàng, nàng thoáng cái không biết làm sao. “A di.” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng. Tần Dao lấy lại tinh thần, có chút không hiểu: “Diệp Tử, đã trễ thế này, ngươi là…” “A di, Vệ Bắc ở nhà sao?” Diệp Sơ trực tiếp hỏi. Tần Dao cuối cùng hiểu được: “Ở, ở nàh! Ngươi trước đi vào ngồi, tiểu Bắc vừa trở về, ta đã kêu hắn tắm đi.” Hắn quả nhiên ở nhà, đây cũng có nghĩa là những gì ba mẹ nói là thật? Không biết tại sao, Diệp Sơ tâm can lo lắng “Tốt.” Nàng gật đầu, đi vào. Nếu như nhớ không sai, đây là lần thứ hai nàng tới nhà hắn, lần đầu tiên là khi còn nhỏ, hắn lấy bùn ném vào nàng, nàng bị mẹ lôi kéo tới nhà hắn tố cáo, thoáng một cái đã mười mấy năm trôi qua, không thể nghĩ tới lần thứ hai nàng đến nhà hắn lại là tình huống như vậy Tần Dao để cho Diệp Sơ vào nhà, trong lòng đại khái đoán được cô bé này cùng Vệ Bắc có quan hệ, nhưng nàng cao hứng không nổi, với tình huống của gia đình bọn họ bây giờ cho dù Diệp Sơ không có ý kiến, sợ rằng cha mẹ của nàng cũng sẽ không đồng ý cho nữ nhi cùng với con trai của can phạm ở cùng một chỗ. Nàng nghĩ như vậy, ở trong lòng không khỏi ngầm thở dài, rất nhiều chuyện nàng không thể làm gì được, thôi thì để cho bọn nhỏ tự mình giải quyết đi “Diệp Tử, tiểu Bắc còn chưa xong, không bằng ngươi trước đi vào trong phòng chờ hắn?” Diệp Sơ nói.”Tốt.” Diệp Sơ gật đầu, vào phòng Vệ Bắc. Đây có thể nói là một phòng nam sinh điển hình, trên tủ sách có mấy mô hình, trên tường dán mấy tờ áp phích cổ động bóng đá, trên bàn sách còn có một bức ảnh cả nhà ba người chụp chung. Diệp Sơ nhìn chung quanh đánh giá một phen, car4 phòng chỉ có một điểm nữ tính rất không phù hợp đó là đầu giường có treo một con rối hình con heo màu hồng rất xấu đi Cái này nàng nhó là hồi trung học bọn họ đi ăn KFC, chẳng lẽ hắn còn giữ đi? Diệp Sơ trong lòng có chút xúc động, đi qua đem nó cầm trong tay.”Diệp Tử, trong phòng có chút bừa bộn, ngươi cũng chớ để ý a.” Tần Dao nói. Diệp Sơ đang muốn trả lời, chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm của Vệ Bắc: “Mẹ, làm sao…” Nàng quay đầu lại nói phát ra tiếng nói cũng vừa lúc Vệ Bắc đi tới, hắn mới vừa tăm rửa xong, trên người chỉ mặc một cái áo T-shirt màu trắng cùng một cái quần ngố, đầu tóc ướt nhẹp, vẻ mặt kinh ngạc địa nhìn nàng: “Diệp Tử? “ ” Các ngươi trước trò chuyện, ta đi ra ngoài lấy nước.” Tần Dao coi như là thức thời, thối lui ra khỏi gian phòng. Nàng vừa đi, trong phòng nhất thời chỉ còn lại có hai người bọn họ, Vệ Bắc không thể tin được mắt mình, cho đến Diệp Sơ cầm lấy trong cái con rối, hướng hắn quơ quơ, hắn lúc này mới lấy lại tinh thần, tin chắc chắn đây thật là nàng.”Vật này, làm sao còn ở đây?” Diệp Sơ hỏi, mong dấu bớt tâm tình đang khẩn trương của mình, nói thật đây là lần đầu tiên nàng đi vào phòng nam sinh đi.. Vệ Bắc đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng, đem con rối trong tay nàng một phen đoạt mất: “Cái gì vật này? Nó có tên, gọi siêu trọng!” Diệp Sơ phốc xuy cười: ” Tên này thật khó nghe.” Vệ Bắc cũng cười: “Đúng vậy a, thật khó nghe, bất quá ta thích.” Hắn trong lúc nói những lời kia, ánh mắt chăm chăm nhìn nàng, Diệp Sơ cảm thấy mặt mình có một chút nóng lên, cố ý bỏ qua ánh mắt hắn đang nhìn, bỗng trước mặt xuất hiện một cái khăn lông “ Lau tóc cho ta” hắn vẫn giống như nhiều năm trước, không quen sử dụng câu cầu khiến Diệp Sơ gật đầu, nhận lấy khăn lông, để cho hắn ngồi xuống, sau đó từ từ thay hắn lau đi bọt nước trên tóc, hai người ở rất gần, nàng có thể ngửi thấy mùi dầu gội nhẹ nhàng mà khoan khoái trên tóc hắn, làm cho tâm trạng nàng cũng dần dần khôi phục lại Gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh, bọn họ không ai nói với ai lời nào nhưng ai cũng không muốn mở miệng trước, cả hai cứ im lặng cảm nhận không khí này Từ nhỏ đến lớn, bọn họ rất ít như khi ở chung như hôm nay. Một lát sau, Vệ Bắc bỗng nhiên ngửa đầu áp vào người Diệp Sơ: “Diệp Tử.” Hắn gọi nàng một tiếng, thấp giọng nói, “Ta cảm thấy ta rất không hiểu chuyện.” Diệp Sơ không nói gì, tiếp tục lau tóc cho hắn “Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ biết gây chuyện phiền toái, gây họa lớn họa nhỏ, lại còn oán ba ta đánh ta, kêu hắn là lão đầu tử, không chịu nói đạo lý. Cho đến khi mẹ ta gọi điện thoại cho ta, nói hắn đã xảy ra chuyện còn không muốn nói cho ta biết, sợ ảnh hưởng tới học tập của ta, ta mới phát hiện mình thật làm sai rất rất nhiều, nhưng ta bây giờ ngay cả gặp mặt nói với hắn một tiếng xin lỗi cũng làm không được…” Diệp Sơ dừng động tác lại, trong nội tâm nàng xúc động. Qua nhiều năm như vậy, người nam nhân này tạo cho nàng ấn tượng cuồng vọng, bá đạo, không nói đạo lý, nhưng hôm nay hắn tựa vào người nàng mà nói ra tất cả tâm sự, tựa như một tiểu hài tử yếu ớt Cảm giác như vậy rất kỳ diệu. Tựa như thấy một con người khác, con người bị hắn chèn ép giấu đi bao nhiêu năm nay, hắn cuồng vọng là vì che dấu mình yếu ớt, hắn trước mặt bá đạo nhưng sau lưng lại hết mực ôn nhu, có khi nagng bướng không nói đạo lý nhưng đến lúc mấu chốt lại rất hiểu chuyện. Có lẽ nói theo cách nào đó, bọn họ là cũng một dạng người. Cô độc nhưng lại khát vọng không cô độc. Một khắc kia, trong lòng bỗng nhiên có chút vọng động, nàng đưa tay, ôm lấy hắn: “ Đừng buông nữa, hết thảy rồi sẽ qua đi, tin tưởng ta” Tâm tình u sầu mấy ngày nay bowir vì sự ôn nhu của nàng mà được an ủi, Vệ Bắc thẳng lên thân, ngược lại đem Diệp Sơ ôm vào trong ngực: “Trước kia là ta không đúng, ta không nên không tin ngươi, thật xin lỗi…” Ít nhất ở trong mắt Diệp Sơ, một câu xin lỗi này đã đem bốn tháng giận hờn xa cách kia xóa sạch. Hắn vĩnh viễn sẽ không biết trong bốn tháng này nàng nhớ hăn như thế nào, Diệp Sơ dúi đầu vào trong lòng ngực của hắn, do đó nghe rõ tiếng tim đập của hắn, nhẹ giọng thấp lẩm bẩm: “Ta cũng vậy… “ ” Các ngươi!” Tần Dao đẩy cửa đi vào, thấy hai đứa bé ôm nhau, nhất thời có chút lúng túng, “Ta thật giống như tới không phải lúc, các ngươi tiếp tục, tiếp tục…” Nàng vừa nói, liền muốn đóng cửa lui về, nhưng lcửa mới một đóng kín, lại bị mở ra, “Không được a, Diệp Tử, mẹ ngươi thật giống như đang tìm ngươi.” Cái gì? Diệp Sơ ngẩn ra, lúc này mới nghe được từ lầu dưới xa xa truyền đến tiếng gào của mẫu thân nàng, Lưu Mỹ Lệ hôm nay phát hiện nữ nhi đêm hôm biến mất, đang đi khắp cư xá la hét tìm người. Nàng thoáng cái có chút bối rối: “A di, ta đi trước.”, “Ta cùng ngươi đi!” Vệ Bắc vội vàng đứng lên muốn cùng đi theo, lại bị Tần Dao một phát bắt được. Nàng hướng con lắc đầu: “Chờ chuyện của cha ngươi qua rồi hãy nói, bây giờ không phải là lúc.” Thực tế tình cảm của tuổi trẻ mong manh như thế nào, người từng trải như nàng là rõ nhất Vệ Bắc hiểu ý mẫu thân, cước bộ dừng lại. Mặc dù trong lòng có một ngàn một vạn lần không muốn, nhưng là hắn tin tình cảm giữa bọn họ, cho dù có gặp nhiều khó khăn đến mấy thì sau cơn mưa trời lại snags, nhất định sẽ nhìn thấy vầng thái dương rực rỡ


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx