Chương 46
Nghỉ đông không giống như nghỉ hè, không chỉ thời gian nghỉ ngắn mà còn có nhiều bữa tiệc gia đình nữa.
Diệp Sơ mới ở nhà không đến mấy ngày, người thân trong nhà đến hết lượt này đến lượt khác, vất vả lắm mới chờ được đến khi người nhà đi hết, bà nội ở dưới quê lại gọi điện lên nói là nhớ cháu gái, để cô về chơi vài ngày.Bà nội gần tám mươi tuổi, đi đứng lại không tốt, hôm nay gọi điện thoại nói nhớ cháu gái, dĩ nhiên Diệp Sơ không ngần ngại mà đi, vốn cô và Vệ Bắc không có nhiều thời gian bên nhau, lần này lại càng ít hơn.
Mặc dù chuyện này có thể thông cảm được nhưng Vệ Bắc vẫn phát cáu với cô.Mọi người đều biết tính tình của tên Vệ Bắc kia không tốt,chẳng qua sau khi xác định quan hệ với Diệp Sơ mới đỡ hơn một chút, thế nhưng cái bớt một chút này không có nghĩa là biến mất, cái này gọi là “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, nếu chọc tới anh thật, chắc tên đó sẽ bùng nổ lên mất.
Điều này cũng không hề thay đổi, hai người xa nhau lâu như vậy, vất vả lắm mới có chút thời gian được ở cùng với nhau, Diệp Sơ lại nói phải về quê ở mấy ngày!
“Mấy ngày là bao nhiêu ngày?” Bên đầu kia điện thoại, Vệ Bắc không vui hỏi.“Em không rõ lắm, có lẽ khoảng một tuần.”“Một tuần?” Vệ Bắc hiển nhiên là nổi giận: “Em có biết là nghỉ đông được có mấy ngày không? Em tùy tiện nói là ở một tuần, nhỡ đâu bà nội muốn em ở lại thêm vài ngày, có phải em định chờ anh lên trường học thì em mới về hả?”Không nghĩ đến anh sẽ tức giận, Diệp Sơ buồn bực: “Nào có lớn chuyện như anh nói như vậy, thật sự em chỉ đi vài ngày, đến thăm bà nội mà thôi, em và bà đã lâu rồi không gặp.”“Sao em không tính xem chúng ta đã bao lâu rồi không gặp? Dù sao anh cũng không cho em đi.” Vệ Bắc kiên định nói.Người này mới dịu dàng được mấy ngày, sao lại vô lý thế chứ? Diệp Sơ không khỏi có chút tức giận nói: “Dù sao em cũng quyết định rồi, anh có nói gì em cũng phải đi.” Tính nết cô từ nhỏ là ưa mềm không thích cứng, Vệ Bắc nói như vậy lại càng kích thích cô.Hiển nhiên Vệ Bắc cũng thấy cách hành xử vừa nãy của mình có vấn đề, nhưng anh cũng đang nổi nóng, không chịu bẽ mặt để thỏa hiệp, thế nên hai người mới rùm beng lên như vậy, cuộc nói chuyện tốt đẹp lại buồn bã kết thúc, Diệp Sơ tức giận mà cúp điện thoại.
“Diệp Siêu Nặng, anh đã nói với em bao nhiêu lần là không được cúp điện thoại của anh!” Nghe thấy âm thanh tít tít báo hiệu bận bên đầu bên kia, Vệ Bắc tức giận đến suýt nữa thì đập vỡ điện thoại di động, cũng may Tần Dao ở bên ngoài nghe thấy tiếng động thì đi vào mới ngăn được cái cảnh phá vớ Tần Dao vội vàng điện thoại.
“Sao vậy? Cãi nhau với ai à?” Tần Dao vội vàng hỏi.“Không có chuyện gì.” Vệ Bắc vứt điện thoại trong tay sang một bên, mở máy vi tính ra.Tần Dao đâu chịu ngừng, lại gần hỏi: “Cãi nhau với Diệp Tử à?”“Mẹ đi mà hỏi…” Vệ Bắc lầu bầu một tiếng, đầu óc đặt hết lên con chuột đang để trên mặt bàn mà chơi game.Tần Dao lại nóng nảy hơn, giật lấy con chuột trong tay con trai: “Cãi nhau mà còn có lòng dạ chơi game à, cái thằng ranh này sao không biết lo lắng gì thế?”“Mẹ!” Dễ nhận thấy Vệ Bắc hơi bực mình: “Cãi nhau thì cãi nhau, cũng không phải là chưa từng cãi nhau, mẹ quan tâm làm cái gì?”“Đấy là con dâu tương lai của mẹ, đương nhiên mẹ phải quan tâm, nói tóm lại là mau nói cho mẹ các con cãi nhau cái gì? Hôm nay không nói thì mẹ sẽ không đi!” Tần Dao nghiêm mặt.Thấy mẹ giống như làm thật, Vệ Bắc cũng bó tay, không thể làm gì khác đành phải đem chuyện vừa rồi nói lại lần nữa.Vừa mới nói dứt câu, Tần Dao vỗ mạnh lên đầu con trai một cái: “Hai đứa thật là!”Vệ Bắc xoa chỗ bị vỗ đau, phát cáu nói: “Mẹ, mẹ mắng thì mắng, sao lại động chân động tay?”“Động cái đầu con ấy!” Tần Dao lên tiếng mắng: “Mẹ nói cho con biết, sao con lại ngu ngốc thế hả? Tính tình Diệp Sơ như thế nào? Đến lúc đó con có gọi nhiều cuộc điện thoại, có lằng nhằng thêm, dỗ nó vài câu thì nó sẽ sớm trở về? Bây giờ con và nó cãi nhau, nhỡ đâu nó có tức giận cả đời không về thật thì làm sao bây giờ?”Vệ Bắc ngẩn ra, tỏ vẻ không nghĩ đến mẹ anh lại nghĩ sâu xa đến thế, sau khi ngẩn người anh lúng túng nói: “Không thể nào…”“Đến lúc đó con chờ đến phát khóc thôi!” Tần Dao liếc mắt nhìn con trai.Lần này Vệ Bắc cũng có chút hối hận thật, chẳng qua vì suy nghĩ cho thể diện của một người đàn ông, đương nhiên anh sẽ không biểu hiện ra trước mặt mẹ.Vệ Bắc bĩu môi nói: “Cãi nhau thì cũng cãi rồi, có cách gì được? Không về thì không về chứ làm sao…”“Con!” Tần Dao thấy giống như bị con trai làm phát bực: “Được, mẹ không quản được chuyện của con, con thích làm gì thì làm! Đến lúc đó mất con dâu thì đừng có tìm mẹ mà khóc!” Sau khi nói xong lập tức bỏ đi.Tần Dao vừa đi, Vệ Bắc cũng không bình tĩnh.Con trỏ chuột chạy vài vòng trên màn hình máy tính cũng không chơi tiếp trò chơi kia mà mở QQ ra.Trên QQ, ảnh Diệp Sơ đang sáng.Vệ Bắc do dự một lúc, mở khung chat ra, trong gói biểu cảm chọn một cái biểu cảm [đập đầu vô tường], muốn gửi qua cho Diệp Sơ như vậy lại sợ Diệp Sơ không thèm để ý đến anh, chần chừ hồi lâu, cuối cùng đành chịu đựng, không gửi tin nhắn đi, trực tiếp mở một cửa sổ chat trước.*biểu cảm [đập đầu vô tường]: hơi giống hình rabbit đập đầu vào tường chảy máu mũi.Diệp Sơ đang xem phim chợt máy tính của cô phát ra một chuỗi âm rồi hiện ra khung chat với Vệ Bắc.Thông báo của hệ thống: Bạn tốt “Cực Bắc” gửi cho bạn một cửa sổ rung.* gần như buzz ở yahoo mình đó.*[Mẹ A Bảo]:?[Cực Bắc]: Sai rồi….[Mẹ A Bảo]: = =,Năm phút sau.Bạn tốt “Cực Bắc” gửi cho bạn một cửa sổ rung.[Mẹ A Bảo]:?[Cực Bắc]: Sai rồi….[Mẹ A Bảo]:...[Cực Bắc]: Đang làm gì vậy?[Mẹ A Bảo]: Xem phim.[Cực Bắc]: Xem phim gì?[Mẹ A Bảo]: Kamikaze Girls (Những cô gái nổi loạn.)[Cực Bắc]: Nổi loạn?[Mẹ A Bảo]: Ừ…Lại năm phút sau.Bạn tốt “Cực Bắc” gửi cho bạn một cửa sổ rung.[Mẹ A Bảo]:?Cực Bắc: Sai rồi…[Mẹ A Bảo]: [đập đầu vô tường].[Cực Bắc]: Phim hay không?[Mẹ A Bảo]: Cũng được....Hai người trò chuyện câu được câu chăng, vì cửa sổ rung vẫn hiện lên, Diệp Sơ xem phim bị ngắt quãng, làm cô thấy hơi phiền.[Mẹ A Bảo]: Có chuyện gì à? Không có chuyện gì thì em đi xem phim đây.[Cực Bắc]: Chờ một chút![Mẹ A Bảo]:?[Cực Bắc]: Em không thể gõ thêm mấy chữ sao?[Mẹ A Bảo]: À…[Cực Bắc]: …Diệp Sơ tức giận không để ý đến anh, tiếp tục xem phim của mình, qua mười mấy phút sau, cuối cùng phim cũng đến đoạn cao trào: Kyoko Fukada lái xe máy đi cứu Anna Tsuchiya, gió tạt qua mặt, cờ của bọn bonozoku bay bay trong gió, ngay sau đó có một chiếc xe bỗng nhiên lao ra đâm cô tung lên….*Bosozoku lần đầu tiên được phổ biến bởi các băng nhóm cuồng xe gắn máy ở Nhật Bản, những người rất thích sửa đổi hình dạng ban đầu của chiếc xe. Ban đầu, mục đích chính của việc độ đó là bằng cách thay đổi ống xả để tạo tiếng ồn. Ngoài việc thay đổi hình thức của xe gắn máy, giới trẻ cuồng xe cũng thường thay đổi cả quần áo và kiểu tóc với phong cách riêng.*Bạn tốt “Cực Bắc” gửi cho bạn một cửa sổ rung.Rốt cục Diệp Sơ cũng tức giận.[Mẹ A Bảo]: Anh gửi nhầm à?[Cực Bắc]: Lần này không phải gửi nhầm.[Mẹ A Bảo]: …[Cực Bắc]: Khi nào về quê?[Mẹ A Bảo]: Sáng sớm mai.Bên kia dừng lại một lúc, một lát sau.[Cực Bắc]: Tám giờ tối nay, chờ em dưới nhà.Diệp Sơ giật mình, gửi lại một cái tin nhắn.[Mẹ A Bảo]: Có chuyện gì sao?Đợi hồi lâu, bên kia cũng không đáp lại cô, đợi đến khi cô nhớ ra muốn đóng bảng chat lại thì hệ thống đã thông báo đối phương đã logout rồi.Làm cái gì vậy? Diệp Sơ suy nghĩ, nhìn lại cái tin nhắn quan trọng kia, phim cũng đã chiếu hết. Cô nhìn đồng hồ ở góc phải màn hình đã hiện: 19 giờ 46 phút.Không có tâm tư mà xem lại màn hình một lần nữa, Diệp Sơ tắt máy tính, mặc quần áo vào đi ra ngoài.Nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, Lưu Mỹ Lệ xem ti vi ở trong phòng hỏi: “Đi đâu vậy?”“Đi đổ rác ạ.”“Không phải là đã đổ rồi sao?”“Đổ thêm lần nữa ạ.”“Con bé này…” Lưu Mỹ Lệ than vãn với chồng đang ngồi bên cạnh một câu: “Có ai bắt nó đi đâu? Sao suốt ngày cứ loanh quanh với việc đổ rác thế nhỉ?”“Con gái đi đổ rác bà cũng để ý, bớt lo nghĩ đi, xem ti vi của bà đi.” Diệp Kiến Quốc vừa nói vừa nhìn ra ngoài phòng, trong mắt chợt hiện lê chút ý tứ làm người ta không dễ nắm bắt.Bản thân là một người cha, có chuyện gì qua nổi mắt ông? Nhưng mà bọn trẻ đều lớn cả rồi, thôi kệ tụi nó đi… Trong lòng ông thầm nghĩ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ.Lúc Diệp Sơ xuống dưới nhà, Vệ Bắc đã chờ ở đấy rồi.Anh mặc một bộ áo khoác màu đen đứng im trong gió lạnh, lông mày ánh mắt kia lại mang theo vài phần giống một vị võ hiệp trong kịch bản của đạo diễn Từ Khắc**Đạo diễn Từ Khắc, vốn tên là Từ Văn Quang, quê quán tỉnh Quảng Đông, năm 1951 sinh ra trong một đại gia đình Hoa kiều ở Sài Gòn, Việt Nam. Ông là một đạo diễn nổi danh về thể loại phim kiếm hiệp về cảnh quay và kĩ thuật công nghệ quay hiện đại. Nổi tiếng với các bộ phim “Bản Sắc Anh Hùng”, “Thiện Nữ U Hồn”, “Hoàng Phi Hồng”, “Long Môn Phi Giáp”…Diệp Sơ chỉnh lại bộ quần áo, cái mũ lông rồi đi qua nhưng vẫn còn vài cơn gió lạnh len vào cổ, cái lạnh làm cả người cô phát run.Vệ Bắc thấy thế bước mấy bước tới, ôm cô vào lòng: “Đi tìm nơi nào ấm trước đã.” Anh nói.Trong thời gian này, nơi ấm áp bọn họ có thể tìm được chính là cửa hàng đồ ăn ngọt ở đối diện thôi.Một tách sô cô la sữa nóng hổi xua đi cái lạnh làm tinh thần của người ta cũng giãn ra. Mới vừa nãy Diệp Sơ còn cảm thấy Vệ Bắc khó hiểu nhưng bây giờ lại cảm thấy bình thường, chẳng qua là hơi mâu thuẫn một chút mà thôi, đáng ra cô không nên quan tâm.“Không tức giận nữa rồi hả?” Vệ Bắc hỏi.Diệp Sơ định quay đầu đi, bỗng liếc mắt thấy bánh pudding trà xanh đang bày trên tủ kia, đưa tay chỉ chỉ: “Cái kia.”“Ăn thì sẽ không giận nữa chứ?”“Ừ.” Cô chớp chớp mắt, gật đầu.“Diệp Siêu Nặng, rồi cũng có ngày em mập chết thôi.” Trong miệng anh mặc dù không cam lòng lầu bầu nhưng tay vẫn chỉ về cái tủ kia: “Cái kia, cái kia, còn cái kia nữa.”Diệp Sơ kéo kéo góc áo của anh: “Em sẽ béo mất.”“Ai bảo em ăn? Anh mua cho anh!” Vệ Bắc liếc cô một cái.Diệp Sơ nhíu mày: “Có mà anh béo chết ấy.”“Nói đùa à?” Vệ Bắc đã nắm tay cô, cực kì tự nhiên đặt lên hông mình: “Em xem nơi nào có tí thịt? Đây? Đây? Hay là đây…”Diệp Sơ vội vàng rút tay về, gương mặt thoáng đỏ bừng.Cô còn chưa hết xấu hổ, Vệ Bắc đã đưa tay đến hông của cô: “Ngược lại là em này, toàn thịt, đây, đây, còn có ở đây nữa…”Người bán hàng ngay tại cái tủ khẽ nở nụ cười.Diệp Sơ hận không thể đem mặt dấu vào trong cốc trà sữa.“Này, anh đủ rồi nhé!” Cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh.Vệ Bắc nhún nhún vai, cuối cùng cũng chén được miếng, lúc này mới thôi sờ mó, nhận lấy cái bánh ngọt mà người bán hàng đưa tới.“Tình cảm của hai người thật hạnh phúc.” Người bán hàng trẻ tuổi hâm mộ nói.“Hạnh phúc cái gì? Cô ấy định bỏ tôi về nhà mẹ đẻ đây.” Vệ Bắc trêu đùa.Người bán hàng tưởng thật, kinh ngạc mà nhìn Diệp Sơ: “Không thể nào? Bạn trai chị đối xử tốt với chị như vậy mà!”Diệp Sơ hận không thể một phát đá văng tên Vệ Bắc này đi, chẳng qua thấy anh không thể nào mà trốn được cô đành bỏ qua, khẽ nghiến răng lấy cái bánh ngọt đang trên tay anh, sau đó tìm nơi gần cửa sổ ngồi xuống.Vệ Bắc cũng ngồi xuống theo, khóe miệng còn giữ nụ cười: “Lại giận à?”Nói bằng thừa, có người nào bị ăn đậu hũ một cách quang minh chính đại có thể không tức giận không? Diệp Sơ trừng mắt nhìn anh, lấy cái thìa xiên vào trong chiếc bánh pudding, hung hăng chọc ngoáy. Vô cùng hiển nhiên, chiếc bánh pudding đáng thương đã trở thành đối tượng để cô trút giận.“Không ăn đừng lãng phí!” Vệ Bắc lấy cái bánh pudding đang ở trong tay cô.“Ai nói em không ăn?” Diệp Sơ muốn giật lại lại bị anh bắt được bàn tay, không chớp mắt mà nhìn cô.Diệp Sơ thấy lúng túng, nhưng sức lực giữa hai người chênh lệch làm không không tài nào tránh thoát dễ dàng, ánh mắt người bán hàng nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, vẻ mặt như đã hiểu rõ rồi cười thầm trong lòng.Diệp Sơ vừa mới thôi lúng túng thì lại nhìn thấy mấy đám người theo nhau vào trong cửa hàng, cuối cùng cũng phải xin tha cho: “Em không giận nữa rồi, buông tay ra đi.” Không biết từ lúc nào mà cô có thể thỏa hiệp với người con trai xấu xa kia, nếu là trước đây, chỉ có anh mới phải thoả hiệp thôi.Không phải là đời thay đổi, chẳng qua là ai trong tình yêu cũng không dám đảm bảo sẽ một giây sau này sẽ thay đổi những gì vì đối phương.“Còn phải về sớm một chút nữa.” Vệ Bắc suy nghĩ rồi nói.Lúc này Diệp Sơ không phản đối, yên lặng gật đầu.Mọi người xem, thật ra thì có rất nhiều mâu thuẫn không nhất định phải cãi vã mới có thể giải quyết, ít nhất là đối với hai người họ mà nói, còn không bẳng yên lặng ngồi cũng một chỗ, anh đùa giỡn lưu manh, cô ngồi uống sữa ăn bánh còn tốt hơn nhiều.
Chương 47
Diệp Sơ về nhà bà nội, ở quê có rất nhiều đồ ăn ngon, nháy mắt đã đến tết Âm Lịch
Bà nội không nỡ xa rời cháu gái, muốn giữ cô thêm mấy ngày, Diệp Sơ nhớ đến chuyện đã đồng ý với Vệ Bắc, cô liền khuyên bà cùng cô về nhà ăn tết, khuyên mấy ngày cuối cùng bà cũng đồng ý.
Diệp Kiến Quốc rất vui mừng, mẹ của ông cái gì cũng tốt, nhưng lại không thích bị phụ thuộc, đã hơn tám mươi rồi mà vẫn cứ nhất định ở quê, mấy đứa con ba bốn lần khuyên bà vào thành phố an hưởng tuổi già mà bà nhất định không chịu. Không ngờ, lần này Diệp Sơ lại thuyết phục được, cách đối nhân xử thế của con gái ông sao có thể làm ông mất mặt chứ?
Trước tết âm lịch mấy hôm, ông cố ý lái xe đến đón mẹ, trên xe mẹ ông bỗng nhiên hỏi “Kiến Quốc, Diệp Sơ nhà chúng ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sang năm là tròn hai mươi mốt ạ.” Diệp Kiến Quốc trả lời.
“Hai mươi mốt sao? Mẹ năm hai mươi hai tuổi đã sinh hai đứa nhỏ rồi…” Bà lẩm bẩm một hồi rồi bỗng nhiên hỏi Diệp Kiến Quốc: “Vậy con bé đã có người yêu chưa?”
Diệp Sơ ngồi ở phía sau như bị sét đánh
“Mẹ, sao tự dưng lại hỏi đến việc này” Diệp Kiến Quốc hỏi
“Cũng không có gì, ở cạnh nhà có cậu con trai nhà ông Vương, năm nay cũng hai mươi mốt, nếu Diệp Sơ chưa có người yêu, mẹ muốn giới thiệu một chút…”
Lúc đó Diệp Sơ đang gửi tin nhắn cho Vệ Bắc thì tay liền run một cái, tí nữa thì rơi điện thoại.
“Bà nội nói, sẽ giới thiệu bạn trai cho em” Cô gửi một tin nhắn cho Vệ Bắc
Một lát sau, Vệ Bắc trả lời, chỉ có hai chữ: ”Em dám?”
Tên nhóc này, đắc ý đến nỗi không biết lo lắng gì nữa sao? Vì thế cô liền gửi lại: “Có gì mà không dám?”
Vệ Bắc không cam lòng chịu yếu thế. Vì vậy trên đường về nhà, hai người nói đến vấn đề bà định giới thiệu đối tượng, gửi đi gửi lại N tin nhắn, cứ thế, một giờ đi xe cũng trôi qua
“Còn mải gửi tin nhắn nữa à? Còn không mau xuống xe xách hành lí đi” Diệp KiếnQuốc ở bên cạnh giục con gái
Diệp Sơ bừng tỉnh, bỏ điện thoại vào túi, xuống xe xách hành lí
Nhìn bóng lưng con gái vội vội vàng vàng, trong lòng Diệp Kiến Quốc thở dài,hai đứa trẻ này cũng thật lộ liễu quá? Nếu để cho mẹ cô biết được, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện kinh thiên động địa, nghĩ đến đã thấy đau đầu.
Xem ra phải tìm cơ hội để nhắc nhở con gái một chút, trong lòng ông lặng lẽ nghĩ vậy.
Bà nội ở nhà cô đến hôm thứ ba thì giao thừa đã đến, trừ đêm giao thừa, và ngày mùng một, thì nhà cô đón tiếp khách nườm nượp.
So với nhà Diệp Sơ, Nhà Vệ Bắc còn náo nhiệt hơn
Vệ Đông Hải được giải oan, cấp trên cảm thấy có lỗi với ông, không chỉ phục lại chức vị mà còn giao cho ông những công việc quan trọng. Tháng trước còn cử ông lên đi họp trên tỉnh, nhất định bồi dưỡng ông thành người nối nghiệp thị trưởng.
Ngày trước thì ai ai cũng e sợ tránh cho xa, hôm nay ngửi thấy mùi vị quyền lực, lại ra vào không ngớt mang quà cáp người ngựa đến nhà ông nịnh,
Có sự việc lần trước làm bài học, Vệ Đông Hải đều hiểu rõ đám người này, cho nên mấy ngày liền đều đóng cửa không tiếp khách, không ngờ mấy kẻ đó vẫn mặt dày bám chặt.
Nếu như là trước đây, thì nói không chừng Vệ Bắc đã đánh cho bọn họ một trận, nhưng hiện tại anh đã không còn là cậu thiếu niên kích động ngày xưa, đã hiểu rõ rằng rất nhiều việc không thể dùng nắm đấm để giải quyết, chỉ là anh thực sự không nhìn nổi mấy bản mặt đáng ghét này. Vì vậy anh đều kiếm cớ ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.
Đi tránh nạn, tất nhiên là phải kéo theo Diệp Sơ.
Diệp Sơ đáng thương, mỗi ngày đều phải kiếm cớ đi tránh nạn cùng anh, vài lần sau, Lưu Mỹ Lệ phải oán trách: “Lâm Mậu Mậu cũng thật rảnh rỗi, sao mỗi ngày đều rủ con ra ngoài như vậy hả?”
“Cô ấy rất thích đi chơi mà!” Diệp Sơ giải thích rồi ra khỏi nhà
Hai người sau khi ra ngoài, Vệ Bắc và Diệp Sơ cùng nhau đi xem phim “Trường Giang Số Bảy”*. Năm đó tên tuổi của Châu Tinh Trì rất nổi tiếng với thể loại phim hài. Chỉ là năm tháng trôi qua, ai cũng phải thay đổi, diễn viên nổi danh đóng phim hài ngày đó nay cũng đã thay đổi phong cách nhận một vai diễn trong phim tình cảm.
* Siêu khuyển thần thông hay Trường Giang số bảy, Trường Giang thất hiệu là một bộ phim Hồng Kông ra mắt năm 2008. Phim thuộc thể loại khoa học viễn tưởng hài hước, do Chu Tinh Trì làm đạo diễn, viết kịch bản kiêm nhà sản xuất..
Cuối phim, cảnh Châu Tinh Trì chết khiến không ít người rơi nước mắt
Diệp Sơ dĩ nhiên cũng không nhịn được mà hốc mắt cũng hơi ướt ướt, không phải vì nội dung bộ phim, mà bởi vì ngày trước diễn viên này toàn đóng phim hài, giờ lại diễn một bộ phim bi, trong lòng cô có cảm giác không nói nên lời.
Một ngày nào đó, cô cũng sẽ lớn lên, ra trường, đi làm, kết hôn rồi sinh con. Rồi có một ngày, cô không còn trẻ nữa, liệu người ngồi cạnh cô xem phim lúc đó có phải là anh không?
“Em đang nghĩ gì thế?” Vệ Bắc nhìn rất sự thất thần của cô, rồi hỏi
“Em đang nghĩ đến chuyện sau này”
“Chuyện gì sau này?”
“Ví dụ như tốt nghiệp ra trường, đi làm, kết hôn và v..v…”
Vệ Bắc ngẩn ra rồi cười lớn: “Vợ à, em đang ám chỉ muốn anh cưới em sao?”
Diệp Sơ thật bội phục khả năng nắm bắt trọng điểm câu chuyện của anh, nhưng mà nếu chủ đề câu chuyện đã bắt đầu, không bằng cứ thuận theo tự nhiên. Vì vậy Diệp Sơ nói: “Vậy anh chịu cưới sao?”
“Nói lời vô nghĩa! Em không gả cho anh thì còn gả cho ai hả?”
Anh vừa nói xong, hai người đều sững sờ, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, đây không phải lời nói vui đùa, lời hứa hẹn đã nói ra khỏi miệng, đó chính là chuyện cả đời
Sông cạn đá mòn,quyết không thay đổi.
“Diệp Sơ” Vệ Bắc ôm Diệp Sơ vào lòng, giọng nói bỗng nhiên trở nên dịu dàng: “Em biết, anh không phải đang nói đùa, anh thật sự chỉ muốn ở bên em”
“Em cũng vậy.” Diệp Sơ cúi đầu dụi vào trong ngực anh, khẽ nói: “Thế nhưng nếu có một ngày, chúng ta bỗng chán ghét đối phương thì phải làm sao?” Phụ nữ trời sinh thích đặt giả thuyết cho tương lai
“Sao có thể như thế?” Vệ Bắc kích động
“Chuyện tương lai, ai có thể nói trước chứ?”
“Thì nếu thật sự có một ngày như vậy.” Vệ Bắc bỗng trở nên nghiêm túc, đưa tay chạm lên mặt cô, kiên định nói: “Anh cũng nhất định sẽ không buông tay em”
Diệp Sơ sững sờ rồi cười rộ lên.
“Em cũng sẽ không buông tay” Cô nói xong, đưa tay ôm lấy tay anh
Hai bàn tay giao nhau, đây chính là hẹn ước của bọn họ, ai cũng sẽ không buông tay trước, Diệp Sơ nghĩ như thế là quá đủ rồi
Trường cảnh sát khai giảng rất sớm, Diệp Sơ còn được nghỉ một tuần nữa mà Vệ Bắc đã phải quay về trường học. Ngày anh đi, lại đúng hôm trời mưa, vì người nhà lái xe đưa anh đi nên Diệp Sơ không thể đi tiễn, cô không thể làm gì ngoài ngồi bên cửa sổ, nhìn xe cha anh chầm chậm rời đi.
Giọt mưa cô đơn khẽ bay bay vào cửa sổ, càng làm tăng thêm nỗi buồn chia xa.
Gặp nhau, xa nhau, rồi gặp nhau, rồi lại xa nhau. Tình yêu của hai người như một vòng tròn luẩn quẩn, có đôi khi chan chứa những nhung nhớ, có đôi khi lại tràn đầy những ưu thương,thời gian càng lâu cô càng cảm thấy không đành lòng, chỉ mong có một ngày gặp nhau, sẽ không phải xa nhau nữa.
“Con gái, ăn cơm!” Lưu Mỹ Lệ ở bên ngoài gọi cô ăn cơm.
“Con đến đây!” Diệp Sơ nén lại tâm tư, ra khỏi phòng
Bừa cơm hôm nay là bữa tối cuối cùng bà nội ở lại, vì ngày mai bà sẽ trở về quê, bà nói trong thành phố rất không tốt, quá nhiều xe cộ, đường phố lại đông đúc, không yên bình bằng quê nhà của bà.
Trong một ngày, đối mặt với hai lần chia ly, trong lòng Diệp Sơ thấy rất hụt hẫng.
“Diệp Sơ, còn một tuần nữa cháu mới khai giảng, hay là về quê với bà mấy ngày?” Bà nội rất yêu mến cô cháu gái, không chỉ có một lần hôm nay tỏ ý muốn cô cùng trở về.
Diệp Kiến Quốc ở bên cạnh cười nói: “Mẹ, mẹ không từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng cho Diệp Sơ sao?”
Bà nội lắc đầu: “Còn cho ta đã lớn tuổi mà không biết hả? Diệp Sơ đã có bạn trai rồi, ta cũng không cố chấp làm gì?”
Trong ngực Diệp Sơ bỗng đập mạnh, đôi đũa cầm trong tay thiếu chút nữa thì rơi
“Mẹ, mẹ nói gì ạ?” Lưu Mỹ Lệ cảnh giác.
Diệp Kiến Quốc cảm thấy không ổn, lập tức chen ngang: “Không có gì, không có gì, chắc mẹ nghĩ tiểu Nam là bạn trai của Diệp Sơ hả? Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, đó không phải là bạn trai của Diệp Sơ đâu”
“Không phải là người đến nhà chúng ta chơi!” Bà nóng nảy: “Ngày đó ta thấy Diệp Sơ tay trong tay với cậu bạn kia ở dưới tán cây dưới nhà, tên nhóc đó cũng rất đẹp trai”
Diệp Sơ ngay lập tức khẩn trương, mấy ngày hôm trước, cô thực sự có gặp Vệ Bắc ở dưới nhà, nhưng hôm đó là ban ngày, cô sợ bị người khác nhìn thấy, hai người chỉ gặp nhau rồi rời đi, không ngờ hôm đó bà nội lại nhìn thấy.
Thảo nào mấy hôm nay bà nội không nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cho cô nữa.
Thảo nào buổi sáng hôm nay bà nội đã nói linh tinh rằng muốn có cháu bế
Diệp Sơ nhịn không được liếc nhìn mẹ cô, sắc mặt Lưu Mỹ Lệ lúc này đã đen xì,cố nhẫn nhịn hỏi: “Có chuyện đó sao?”
Mặc dù vì Vệ Bắc, cô đã nói dối mẹ không ít lần, nhưng chuyện này, cô lại không thể lắc đầu phủ nhận. Trong lòng có một âm thanh nói với cô, chuyện gì đến cũng phải đến, không bằng nhân cơ hội này thừa nhận luôn.
Bàn ăn vừa nói vừa cười rôm rả giờ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Trong lòng Diệp Sơ rối loạn, không rõ mẹ sẽ phản ứng thế nào
Vừa lúc đó, có một đôi đũa rơi trên bàn gây ra một tiếng “cạch”
“Sao thế?” Bà nội càng hoảng sợ hỏi con dâu
“Không có gì, con bị trượt tay chút, mẹ đừng để ý” Lưu Mỹ Lệ cười cười xin lỗi bà, nhưng vẻ mặt tươi cười qua di, lại hung dữ trừng mắt với Diệp Sơ
Ánh mắt kia như muốn nói, sẽ tính sổ với cô sau!
@by txiuqw4