sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 45

Này, mau buông cô ấy ra ! - Chương 45

Sau khi Diệp Sơ trở về trường học kì thi cuối kì cũng nhanh chóng tới So với mấy học kì trước tâm trạng bấp bênh, đến kì này rút cục nàng cũng lấy lại phong độ, mấy môn thi đều cảm thấy hết sức thuận lợi, trước khi môn thi cuối cùng kết thúc đã có điểm mấy môn thi trước, kết quả thật không tệ Năm ngoái Tương Phương Phỉ đứng thứ nhất nhưng năm nay khoogn biết vì nguyên nhân gì mà kết quả thi lại tuột dốc. Nàng không giống với Diệp Sơ, có chuyện gì không bao giờ giấu ở trong lòng, vừa mới biết điểm liền cả ngày thở ngắn than dài

“Ai, xem ra này học kỳ học bổng đã mọc cánh mà bay rồi...” sau khi lập lại N lần cảm thán Tương Phương Phỉ bỗng nhiên quay đầu lại hướng Diệp Sơ nói, “Diệp Tử, ngươi giống như thi không tệ nga?”

“Cũng bình thường thôi.” Diệp Sơ trả lời rất hàm hồ.

Tương Phương Phỉ không chịu bỏ qua cho nàng, tiếp tục nói: “Ngươi nói như vậy thật là giống như đả kích ta đi, ngay môn vật lý khó như vậy ngươi cũng cao hơn ta mười điểm, ngươi có bí quyết sao? Nói ta nghe một chút.”

Diệp Sơ lắc đầu: “Có thể có cái gì? Vận khí tốt thôi.”

“Ta tại sao lại không có cái vận khí tốt đó đi?” Tương Phương Phỉ thở dài, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi, “Được Diệp Tử, mấy ngày hôm trước ta thấy ngươi tới phòng làm việc của gióa sư dạy vật lý, không phải là có tin tức gì không nói cho chúng ta biết đi? Nếu là như vậy thật, thật không có nghĩa khí đi...”

Nàng vừa thốt ra lời này, Diệp Sơ nghe được liền thấy mất hứng.

Không sai, mấy ngày hôm trước nàng có tới phòng làm việc của giáo sư dạy vật lý, là cán sự môn vật lý bị ốm, nàng thay hắn đến chỗ lão sư lây tài liệc cho lớp mà thôi, tại sao việc đơn thuần như vậy qua miệng Tương Phương Phỉ lại thành nàng nịnh bợ lão sư lấy tin tức đi

“Ta chẳng làm gì cả, để ngươi thất vọng, thật xin lỗi” Diệp Sơ lạnh lùng nói.

Chưa từng thấy Diệp Sơ thái độ như vậy, Tương Phương Phỉ cũng ngây ngẩn cả người, một lúc lâu, trong miệng nàng lầm bầm một câu: “Chỉ đùa một chút mà thôi, có cần thiết phảnh ứng như vậy sao...”

“Kia, phiền ngươi sau này không nên nói đùa loại chuyện như vậy, ta không thích” Diệp Sơ nghiêm nghị nói.

Tương Phương Phỉ không nói thêm câu nào, nhưng sắc mặt hiển nhiên đã thay đổi, trong phòng trải qua mười mấy phút đồng hồ trầm mặc, sau đó nàng phẫn nộ thu thập một ít đồ, liền đóng cửa lại đi ra ngoài, chạy cũng không có giống như thường ngày còn phá lệ lê dép tạo thanh âm

Nàng không ngờ tới, Diệp Sơ tự nhiên cũng mặc kệ nàng, tiếp tục chú tam vào học môn thi cuối cùng vào ngày mai

Một lát sau, Trương Tiểu Giai bỗng nhiên từ trên giường đi xuống, nhìn Diệp Sơ, vẻ mặt ẩn nhẫn ý cười nói: “Ơ, nên biết thục nữ cũng có thể nổi cáu nha”

Diệp Sơ biết nàng nghe được hai người nói chuyện với nhau, mặt khẽ đỏ hồng: “Ta chỉ là cảm thấy, nàng nói chuyện rất quá đáng.”

“Ngươi không sợ nàng ghét ngươi?”

Diệp Sơ lặng yên một hồi, bỗng nhiên từ trong miệng nhảy ra một câu: “Đạo bất đồng, bất tương vì mưu.” ( ý kiểu như những người không cùng ý tưởng không thể đi chung đường ấy, chả biết dịch sao cho hay, thôi để nguyên vậy”

Một câu nói, lời ít ý nhiều làm cho Trương Tiểu Giai vui vẻ: “Ta không nghe lầm chứ? Ngươi thậm chí nói như vậy?”

Diệp Sơ khẽ cắn môi, không nói gì.

“Bất quá ngươi nói những lời này cũng rất hợp phong cách của ta, nếu không ngại ta mời ngươi đi ăn coi như chúc mừng ngươi rốt cục cũng trải qua cảm giác bị phản bội đi” Mặc dù nàng cùng Trương Tiểu Giai quan hệ đã sớm không giống như lúc mới nhập học xa lạ nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng chủ động mời cơm

“Ngươi sẽ không lại nói, đạo bất đồng bất tương vi mưu đi?” Trương Tiểu Giai cười, nụ cười kia làm mặt mày tung bay, sặc sỡ loá mắt.

“Ta đi.” Diệp Sơ quyết đoán nhận lời. Quán ăn bên cạnh trường học trong thời buổi giá rét như vậy vẫn phá lệ đông đúc

Diệp Sơ thấy Trương Tiểu Giai ăn rất nhiều mù tạp, nhịn không được hỏi: “Ngươi thích ăn mù tạp?”

“Uhm.”

“Ta một chút cũng không có thể ăn.” Diệp Sơ thẳng thắn.

“Ta trước kia cũng vậy.” Trương Tiểu Giai thuận miệng nói.

Lời này khơi gợi lên hứng thú của Diệp Sơ: “Kia sau tại sao lại ăn?”

“Vì một người.”

“Trác Húc?”

“Ta phát hiện ngươi rất bát quái, ôi chao!” Trương Tiểu Giai tựa hồ có chút không nhịn được, bất quá nàng hôm nay hiển nhiên tâm tình rất tốt, cho nên vẫn gật đầu.

“Nhìn không ra, Trác Húc thích ăn mù tạp.”

“Hắn có thể ăn mù tạp?” Trương Tiểu Giai cơ hồ cười ra tiếng, “Nếu là hắn có thể ăn, khắp thiên hạ cây ớt cũng biết cười.”

“...” Diệp Sơ quýnh “Ngươi không phải nói vì hắn mới ăn sao?”

“Ta mới không phải là người vĩ đại như vậy đi! Ta chính là muốn lôi chuyện hắn không ăn được ra làm trò hề mới đi học cách ăn mù tạp” lúc nàng nói những lời này rất hiển nhiên lộ ra vẻ đắc ý

Nhưng là Diệp Sơ hết chỗ nói rồi: “... Ta cảm thấy được bạn trai ngươi rất thảm.”

“Xác thực nói, hắn không tính bạn trai ta.”

Không tính? Diệp Sơ chợt nhớ tới, Trương Tiểu Giai từng nói với nàng, Trác Húc anh khác cha khác mẹ với nàng, trong lúc nhất thời, lòng hiếu kỳ chiến thắng lý trí: “Trác Húc hắn... Thật là ca ca ngươi?”

“Ngươi đừng nói những chuyện đáng sợ như vậy, ta cùng hắn khoogn coi là anh em”

“Ta không phải là ý tứ này, ta chỉ là kỳ quái, cha mẹ các ngươi sẽ không phản đối chuyện các ngươi ở cùng một chỗ sao?”

“Phản đối? Vậy cũng phải bọn họ biết trước mới được.” Trương Tiểu Giai lơ đễnh.

Diệp Sơ kinh ngạc: “Các ngươi chẳng lẽ cũng lừa gạt cha mẹ sao?” một chữ “ cũng “ này đã đem nàng lật tấy

Trương Tiểu Giai nheo mắt: “Tiểu muội muội, ngươi có vấn đề nha.” Nàng học lại một năm, so sánh với Diệp Sơ lớn hơn một tuổi, quả thật có tư cách làm trưởng bối đi

Diệp Sơ le lưỡi, không nói nữa.

Nàng không nói, Trương Tiểu Giai hiển nhiên cũng không phải là loạ người thích tra khảo tới cùng nên đề tài này liền kết thúc tại đây, hai người tiếp tục nói những chuyện ngoài lề khác, thoáng chốc cũng đã xong bữa Từ trong quán ăn đi ra, Trác Húc lái xe tới đón Trương Tiểu Giai, chiếc xe màu bạc trên con đường nhỏ này phá lệ bắt mắt “ Cùng đi hóng gió đi!” Lời này nếu là từ miệng một hoa hoa công tử nói ra, liền lộ vẻ tán tỉnh, nhưng Trác Húc nói như vậy, làm cho người ta cảm giác giống như thân sĩ muốn mời khách, phá lệ hòa nhã

Diệp Sơ không có hứng thú làm bóng đèn, xin lỗi lắc đầu: “Không được, ta còn phải trở về phòng ngủ đi học bài một lát.”

Nàng đã cự tuyệt, Trác Húc cũng không ép buộc, hai người sau khi hàn huyên vài câu liền khởi động xe, trong nháy mắt chiếc xe hơi hai người đã biến mất không thấy tăm hơi Nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng Diệp Sơ bỗng nhiên sinh ra cảm thán, chẳng lẽ không có chuyện tình nào có thể thuận buồm xuôi gió sao? Hy vọng con đường Trương Tiểu Giai cùng Trác Húc phải đi không quá gian nan đi


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx