Chương 5
lời đề nghị của Thắng có vẻ rất nghiêm túc, như thể anh ta đang đánh cược canh bạc cuộc đời vậy T__T tôi tỏ ra phòng thủ.. “trò gì?” “oẳn tù tì” ack, lớn rồi còn chơi oẳn tù tì. mà tôi chơi oẳn tù tì cũng giỏi, sợ gì chứ… phải cho cậu em này biết điều mới được. “Ok, quân tử nhất ngôn.” “1, 2…3!!!” bao gặp kéo… ặc… tôi định ra búa mà… sao lại giơ bao???? thế là…tôi thua á?? “YEAHH YEAHH… nào, gọi anh đi, kakakka” “-______- tôi phải đi làm.” tôi lật đật đứng dậy, kéo anh ta ra khỏi cửa, đóng sầm nó lại, khoá xong thì vụt chạy nhanh nhất có thể, hukk…hukk “này, ko chơi nuốt lời đâu nhé!!!!!!!!” tiếng Thắng vẫn còn vang đằng sau, *__* tự nhiên tôi lại đồng ý chơi trò đó làm gì ko biết. +______+ ……… “cô là sao với sư phụ Vĩnh?” anh ta cao khoảng 1m75, vai rộng, đầu đội cái nón bếp trưởng cao, làm cho tôi như đứng cạnh con khủng long, ngước đến mỏi cổ. +___+ “sư phụ bảo..em tới đây… làm phụ bếp..” “đùa à??” gã đầu bếp nhíu mày, trông thật đáng sợ với đôi mắt 1 mí, mẹ nói đàn ông mắt 1 mí khó chịu lắm.. tôi rụt vai lại. “chuyện này buồn cười thật, tôi đã có bếp phụ rồi. cô về đi” ???? thế là thế nào. hic hic, sư phụ bảo tôi tới gặp gã này là ok thôi mà, giờ đuổi tôi về?? ò e ò e te teee… “tiẾng điỆn thoẠi cỦa ai?? tôi đã bảo…LÀ KO AI ĐƯỢC MỞ MÁY TRONG KHI LÀM VIỆC MÀ!!!” toàn bộ các nhân viên trong bếp đều nép vào tường sợ hãi, cái giọng kinh khủng của tay bếp trưởng, ai mà ko sợ, tôi giật bắn người sờ túi… cũng may nó ko phải là điện thoại của tôi reo.. mà hình như…nó phát ra từ…túi tạp dề của anh ta?? “của…của…anh reo…reo đó” “cái gì????” vẫn cái thái độ quạu quọ đó, lão bếp trưởng khó chịu quay nhìn tôi, tôi chỉ vào túi chỗ nghe thấy tiếng reo.. khi đó, anh ta mới nhận ra đúng là điện thoại của mình, trời ạh.. bằng vẻ tự thấy tội lỗi, gã bếp trưởng khoác tay cho mọi người tiếp tục làm việc và đi ra cửa bếp sau..để nghe điện thoại. tôi chỉ đứng yên tại chỗ chờ. gian bếp này thật là… to lớn và sang trọng.. đầy đủ các thứ… thích thật.. nhưng có vẻ cái gã bếp trưởng đó nhất định ko cho tôi làm rồi. T________T anh ta ló đầu vào hất hàm bảo tôi theo ra, chắc sắp tống cổ tôi về. “cô… làm được gì ở đây?” “dạ??” “tôi hỏi làm được gì!” “thì… em nấu được vài món phụ… trang trí..vâng vâng..” “chẳng có gì đặc sắc.” tôi như vừa mở miệng là bị xối nước cho im vậy, đã thế thì anh cứ nói đại 1 câu cho xong, tôi ko thích cô, cô về đi… cần gì phải kiếm cớ thế!!!!!!!!! “này, làm gì vậy?” “thì em đi về.” “tôi có bảo cô về đâu hả???” “>_< muốn sao cho vừa lòng anh đây, Ngài Bếp trưởng??” mặt tôi xị ra, chán nản, đến khi tôi bị dồn ép là tôi cứ như thế, mặc kệ nó… anh ta nhìn tôi hơi bất ngờ rồi đi vào trong, mang ra cho tôi 1 bộ tạp dề và cái nón đầu bếp màu trắng. “mặc và đội vào. tôi vì nể lời sư phụ mà nhận thôi.” thì ra cuộc điện thoại đó là của sư phụ. xem ra mối quan hệ của anh chàng đầu bếp cau có này với sư phụ, ko phải bình thường. ……………………… “tại sao cho rượu vang vào trước??” … “tôi ko phải nói là bật lò ở 150 độ rồi mới cho bánh vào sao??” … cả ngày làm trong bếp tôi nghe giọng anh chàng này quát và la hét đến mệt cả đầu, ai cũng bị mắng như nô lệ T__T cứ tỏ ra mình như là Phát xít Hít le thời chiến tranh Thế Giới cần gì như thế, anh là bếp trưởng, ai dám chống lại anh đâu. như vậy chỉ làm người ta khó gần…… 1 chị hơi lớn tuổi nói nhỏ với tôi. “hết giờ rồi, em có làm ca tối ko?” “ca tối? chắc là ko…còn chị?..” “ah..chị..” chúng tôi chỉ vừa chào nhau có 2 câu.. chị ấy còn chưa kịp trả lời..thì cái lão bếp trưởng khó ưa đó lại sẵn giọng gọi “cô kia…”
Chương 6
“huh? anh gọi em?” “chứ ai? 7 giờ bắt đầu ca tối, đi ăn rồi vào!” “em đâu có làm ca tối??” “ko làm?? sư phụ giới thiệu người gì thế này!!… vậy thôi về đi. mai ko được trễ như sáng nay, ok?” “ok” tôi cười cầu hoà, tháo tạp dề và tung tăng lấy túi xách của mình, chị ban nãy vẫn mang đồng phục.. “ủa, chị làm luôn ca tối hả?” “uh, làm ca tối lương gấp rưỡi.” “hả?” trời, sao ko nói… sớm…………. hic hic, lương gấp rưỡi… tối về nhà cũng có làm gì đâu. tôi suy nghĩ 1 lúc thì tò tò đi theo gã bếp trưởng, thậm chí tôi còn ko nhớ anh ta tên gì.. lúc này hắn đã tháo nón, tạp dề và cả cái áo trắng dài của đầu bếp ra, để lộ bộ đồ sơ mi bên trong áo xanh dương và quần tây đen.. oh..phong độ quá.. T___T vì theo quá sát nên khi anh ta quay phắt lại, tôi giật mình ngã ngửa ra sau, nhưng nhờ… anh ta vội chụp tay tôi giật lại để giữ tôi ko té.. “cô đang định móc túi tôi chắc??” “ah..ko có… em chỉ…xin cho em làm ca tối ^_^” “giỡn mặt hả?” lại cau mày sừng sỏ nữa rồi, kiểu người hung dữ thế này, phải nhờ nhỏ Vân cãi giúp mới mong có cơ may thắng thế.. hic hic.. “ở bên cạnh tôi xin đừng làm khổ tôi”… ah. điện thoại của tôi.. hi hi…bài này thịnh hành mà nghe cũng vui.. nên tôi set làm chuông chính.. sư phụ gọi. “alo? hi, sư phụ!^^” “buổi đầu thế nào, nó tốt với con chứ?” “nó? ai là nó ạ?” “thằng Quân. bếp trưởng.” “ah… ko tốt lắm…”
tôi nói tới câu đó thì mắt lão Quân nhìn tôi trừng trừng, môi mím lại..argh..đáng sợ thật… “cũng tốt ạh.T___T” “bảo nó nghe điện thoại đi.” “da?” “đưa máy cho nó!” tôi làm theo, chìa cái điện thoại cho bếp trưởng cộc cằn -___- anh ta ngó tôi 1 vài giây rồi cũng cầm máy lên.. “dạ?… ờ..phải……… bữa đầu chỉ cho cô ta… rửa chén… sao?…con ko dám.. dạ?… bây giờ??… con biết rồi…ok… tới ngay.” bấm nút cúp máy xong, bếp trưởng Quân nhìn tôi tức tối thế nào ấy.. rồi hỏi giọng khô khan.. “có đi xe ko?” “ko..?” “vậy đi theo xe tôi.” “đi đâu ạ??” “quán Âu Việt, sư phụ gọi tới.” ah há… mà, đi theo anh ta ư? lỡ cái gã này đem tôi đi… giết thì sao… ko, chắc ko đâu. bình tĩnh.. “ủa anh ko làm ca tối à??” “ca tối có bếp trưởng khác.” người khác?? phải chi tôi làm ca tối, biết đâu gặp vị sếp nào đó dễ thương thì sao… ai như cái anh này..*__* “lên đi nhưng đừng có đụng vào tôi, giữ yên xe thôi. ai ôm là tôi ko sao chạy được!” ack. làm như tôi thèm ôm lắm vậy, buồn cười chưa. cái xe SH này … cao quá… mà tôi thì thấp tè, leo hoài ko được.. “sao thế hả??” “…cao..hic hic…quá đi..” “trời ơi, phiền chết được. sao lại có người lùn thế ko biết!” tôi phải đặt tên lão này là Mr. Khó tính cái gì lão cũng gắt gỏng la lối được cả. “Vậy thôi anh đi 1 mình đi, em bắt xe buýt!” tôi nói bực dọc và bỏ cuộc, đi ra hướng trạm xe gần khách sạn, thì anh ta gạt chống xe, chạy tới, bế tôi từ phía sau, ack ack… cho lên yên xe. “lộn xộn.” ??? T___T ……………………………. sư phụ bảo tôi bưng ra cái lẩu cá chép nóng hổi, quán hôm nay vắng khách.. làm ở đây có phải tốt hơn ko, sao thầy lại bắt con theo cái lão này.. thật kinh khủng. Quân bếp trưởng cho cái vá vào nồi và múc lên thử, hắn chép miệng vài cái rồi suy tư.. “cái món lẩu..hôm nay sao vị hơi khác vậy sư phụ?” “ah, ngon ko?” “lạ, nhưng ok lắm.. thầy cho thêm gì phải ko?” “hương quế, sáng kiến của con Yên đó” tôi nghênh mặt tự hào khi sư phụ khẽ đưa mắt sang tôi hàm ý khen ngợi.. nhưng cái gã bếp trưởng cục cằn đó bỗng đổi sắc mặt, vừa tâm đắc đó lại đâm ra xét nét ngay khi nghe tới tên tôi. “hương quế? sao thầy lại liều mạng làm theo 1 cô bé chả ra làm sao.” cái gì… “chả-ra-làm-sao” áh? whew…>_< hình như anh ta đã có ác cảm với tôi rồi. sư phụ cười xoà, bảo tôi ngồi xuống cạnh ông, rồi múc cho tôi 1 chén nhỏ..
@by txiuqw4