Chương 7
mặt sư phụ tỏ ra rất bí mật. “thử xem thầy đã bỏ thêm cái gì..” tôi làm theo, cho 1 muỗng vào nồi và nếm.. đúng là vị khác với mọi lần, có hương quế của tôi, nhưng hình như.. “lá chanh?” “hehehe… Quân, mày thấy ko, sư phụ nhận được đệ tử tốt rồi đấy!” “đệ tử gì!! sư phụ ko phải nói chỉ nhận con là đệ tử duy nhất hả???????” “uh thì… con bé này.. nó có khiếu quá… thôi có thêm 1 sư muội cũng tốt mà..” “KHÔNG!” àh, thì ra… cái lão ấy ghen tỵ… ích kỷ thấy ớn.. ko muốn sư phụ nhận thêm tôi.. nên vì vậy việc tôi được thầy giới thiệu theo hắn học hỏi là khó mà chấp nhận được. giả sử như.. tôi là 1 cô nhỏ nào đó lơ mơ vào xin việc, có thể anh ta đã ko ghét tôi như vậy. “mày cứ cái tính khí đó, Sỹ Quân àh.” “………” “Sỹ Quân? tên hơi ngược ngạo.. gọi…Quân Sỹ có phải …dễ nghe hơn ko?^-^” vì thấy ko khí có vẻ căng thẳng nên tôi mới pha trò, ai ngờ câu nói của tôi chỉ làm cho anh ta nổi quạu thêm,ack ack.. anh ta giơ cái đũa dứ vào mặt tôi, trời, đàn ông gì mà vũ phu… định đánh tôi nữa.. “Quân Sỹ ? nghe cũng vui vui phải ko, haha” tiếng cười của sư phụ làm anh ta tức tối vò đầu, rồi xụ mặt xúc đũa vào nồi cặm cụi ăn.. cái bộ dạng buồn cười làm sao.. hihiii… “cười cái gì hả?” “sư huynh… quê độ… thấy dễ thương hơn lúc nổi khùng.. ^o^” “dễ thương cái đầu cô!” hắn lại cầm đũa giơ lên định hăm doạ tôi, nhưng sư phụ đã nhanh hơn gõ đôi đũa của thầy vào đầu Quân Sỹ ^^ khiến hắn giật mình kêu đau.. “AAh!! sao thầy lại đánh đầu con?” “kiểu cách gọi con gái “cô, cô” hoài ko bỏ được! hỏi sao 1 bếp trưởng đẹp trai phong độ mà lại ko tìm ra người yêu…” “chẳng cần!” ah ha… sư huynh này..ế…^________^ phải rồi, tính cách hung dữ như vậy, ai mà dám yêu.. dù sao tôi cũng thừa nhận là anh ta trông cũng được, chứ ko phải là “đẹp trai phong độ”.. hơi quá lời. “gọi 1 tiếng sư muội đi, Quân” “ko gọi.” “vậy đừng gọi sư phụ nữa!!” “thầy…” sư phụ làm mặt giận, khiến cho lão sư huynh khó chịu tỏ ra lúng túng và miễn cưỡng nhìn tôi.. “sư …muội!” “tốt!” thầy vỗ vai anh ta 1 cái rồi cười khà, sau đó quay sang tôi tươi tắn.. “con cũng gọi sư huynh đi, từ nay 2 anh em nhớ giúp đỡ nhau!” ok… với tôi thì anh ta lớn hơn, theo thầy trước, làm đến bếp trưởng, có gì mà ko gọi được… dễ dàng thôi.. tôi gắp 1 miếng cá trong nồi vào chén anh ta, cố gắng làm hoà thật tốt.. “sư huynh ăn miếng cá cho hạ hoả này!” Quân Sỹ, àh ko, Sỹ Quân mặc dù vẻ ko thích lắm, nhưng vì nể sư phụ nên im thinh ko phản ứng.. cố ăn cho xong cái lẩu ngon.. …………… trên đường về, tôi tạt ngang nhà thuốc tây gần khu trọ, mua ít thuốc nhức đầu, cái giọng của gã sư huynh làm tôi chịu ko nổi..T___T mà lão ấy nhất định bắt tôi đi xe buýt, bảo rằng ko tiện đường gì đó, nên ko thể chở về mặc cho sư phụ la lối thế nào… -__- khi tôi xông vào cửa tiệm, thì thấy cái dáng khắc khổ của Khải, anh chàng lạnh lùng đi nhanh ra ngoài trong trạng thái cúi mặt..ko thấy tôi.. “ơ… Quốc Khải..??” chỉ khi tôi gọi hơi lớn, anh ta mới quay lại nhìn, tôi nhận ra trên tay Khải xách 1 bịch thuốc to.. “anh bệnh hả?” “ko… tôi học Y, mua về coi công thức thuốc thôi..” “ah…” “còn Yên?” “mua Decolgen.. ah phải rồi, viên kẹo của anh… Yên..ăn rồi. T__T” “??” tôi hơi bối rối khi Khải nhìn tôi với đôi mắt mở to, hình như…anh ta ko nghĩ là tôi có thể ăn…viên kẹo mà lẽ ra là của Vân? “Vân nó ko sao nhưng mà…Yên thì…hơi bị…choáng…nên..” “àh..kẹo giải rượu?” “uh..” “ko sao, ai cần thì ngậm thôi.” rồi anh ta khẽ cười, khiến tôi giải toả sự xấu hổ, thấy nhẹ nhõm hẳn… “vào mua nhanh đi, tôi chờ về luôn.” “oh..okay, đợi chút nhé!” tôi toe toét cười và nhảy tới quầy thuốc, xin mua 2 viên Decolgen… Khải đứng ở ngoài, cho 1 tay vào túi quần, tay còn lại chống khuỷu lên cạnh cửa.. tôi thấy thật là..cuốn hút.T___T … “anh học năm mấy rồi?” “năm thứ 6.” “oh… vậy anh lớn hơn Yên.. lớn hơn Thắng luôn?” “uh…lớn hơn” “anh ít nói nhỉ?” “bản tính rồi.” Khải trả lời tôi như 1 con robot, ko hỏi thêm, cũng ko giải thích hay bắt chuyện khiến tôi đâm ra vô duyên khi cứ hỏi mãi.. nên đành im lặng đi song song.
Chương 8
chúng tôi gặp Thắng và Vân ở ngay cổng, 2 người họ cũng đang đi cùng về… vui thật… cũng may tôi ko gặp Thắng mà thay vào đó, là Khải. -__- “ủa 2 anh chị cũng…đi chung?” “gặp ở nhà thuốc.. còn 2 người?” “hồi chiều về gặp nên em nhờ Thắng chở đi gửi thư cho mẹ luôn….” “uh…” tôi đang nói chuyện với Vân thì thấy Thắng xông lên, kéo Khải về phía mình.. “ông…lại mua thuốc à??” “về nhà đi” “..tui đã nói…nè, nè…chờ đã..” thế là 2 người họ cứ vậy mà đi về khu B, tôi lẫn Vân đều ko hiểu gì.. nên cũng về phòng mình .. cũng lạ là Thắng ko đòi hỏi vụ hồi sáng gọi “anh”, thậm chí ko hỏi tôi hay nói với tôi câu nào. thế càng tốt. … “chị bị sao mà mua thuốc? sáng giờ vẫn chưa khoẻ?” “chị đi làm bị nhức đầu thôi..” “ah, việc ở nhà hàng sao?? vui ko?” “đừng nhắc nữa…” “sao thế?” “môi trường tốt, mà có ông sếp khó chịu quá.” Vân hiểu ra, tặc lưỡi tỏ vẻ thông cảm, tôi thở dài chán chường…ko muốn đi tắm T__T trễ quá rồi. “chị ko tắm à? em thấy phòng tắm trống đó” “em tắm rồi hả?” “ya, hồi chiều, em mà ko tắm tới giờ này là chịu ko nổi..” “chiều phòng bên mình kẹt suốt mà..” “Khải giành phòng tắm cho em.” Vân nói và 2 má cô nàng đỏ ửng, tôi nhận ra hình như nó có vẻ tự hào khi kể điều đó.. còn tôi, có cái gì đó khó diễn tả được.. “Khải có vẻ thích em nhỉ?” “hì hì, ko biết nữa…thấy cũng… vui” nói xong, Vân cười tươi bới tóc, bật đèn và tiếp tục học bài, nó học suốt… ngày nào cũng học tận khuya.. tôi xách khăn ra phòng tắm của khu mình, vì ko có ai giành phòng tắm cho tôi… …………………… “eh! chào anh đi chứ” buổi sáng vừa tót xuống cầu thang, Thắng đã túm áo tôi lại và nói câu ấy.. tôi cố gỡ tay cậu ta ra.. “chào anh, được chưa?” “miễn cưỡng cứ như bị ép gả chồng!!!!” “vậy muốn sao mới được, anh Thắng??” chữ “anh Thắng” tôi nhấn giọng đầy bực bội, sáng sớm chưa ăn gì đã gặp… quấy phá rồi. hic hic.. “đói bụng hả, đi ăn với tôi nhé!” “ăn gì…?” “hủ tiếu nam vang? hay cơm sườn? hay bánh bèo chén ngoài hẻm 32? thôi hay ăn bún riêu đi?” đang đói mà kể nhiều món vậy, chắc chết thèm, tôi còn chưa kịp chọn món bánh bèo chén thì anh chàng đã quyết định.. “thôi, hủ tiếu đi, sáng ăn hủ tiếu nóng cho…nó..” Thắng đang nói thì điện thoại reo thì phải, anh ta cho tay vào túi lấy ra nghe, sau chữ alo, thì quay mặt đi ko cho tôi thấy… thậm chí còn đứng xa vài bước. ……… “xin lỗi, mai tôi bù, hôm nay có chút việc rồi. Yên đi ăn 1 mình nhé” “trời… vô duyên!! >_<” hắn vẫy tay, cười nhăn răng và vọt lên xe máy, phóng cái vèo… xịt khói đầy phía sau… T___T … trên đường ra trạm tôi ghé xe bánh mì chị Liên, mua 1 ổ gặm trên xe.. bữa sáng hủ tiếu nam vang tự nhiên thành ổ bánh mì, cái tên sinh viên thấy ghét.. 7giờ kém 10… tôi đến sớm 10 phút, phew… vì vậy chưa vội mặc đồng phục vào, tôi ngồi ở cửa bếp ăn cho xong ổ bánh mì quan sát mấy anh bếp Trung Hoa đang làm món Dim Sum.. bếp của tôi là bếp Âu. tôi thẫn thờ mơ bữa sáng Trung Hoa với Hoành thánh và Sủi cảo, bánh tôm hải sản nữa… “NÀY!!!!!” ôi trời.. hết hồn.. ổ bánh còn ¼ bị anh ta làm tôi giật mình đánh rơi xuống đất… arghhh.. cái giọng khiếp đảm.. “hic.. sư huynh.. anh làm… mất bữa sáng của em!” lão Quân nhìn xuống chân tôi và thấy ổ bánh mì gặm dở, thì cau mặt lại nói giọng nửa quan tâm nửa dạy khôn.. “sáng ăn bánh mì ko thấy khô hả? đầu bếp ko biết ăn sáng phải thế nào hử?” “nhưng…mà thôi, em sai… hic hic..” tôi cúi mặt lụm ổ bánh cho vào sọt rác và chuẩn bị đi thay đồ thì, gã sư huynh lại kêu.. “nè.” “??” “ở đây gọi tôi là bếp trưởng hoặc anh Quân, ko được kêu sư huynh, biết ko?” huh? là sao?
@by txiuqw4