sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nếu Em Ở Đây (If you're here) - Chap 11 - 12

Chương 11

Khải mặc sơ mi trắng sọc ca rô đen nhạt, chạy trên chiếc xe cub 85 xanh dương, đội nón kết xám. hơi khó để nhận ra… gặp tôi, anh ta chẳng nói câu nào, chỉ mỉm cười, rồi nổ máy xe chạy băng băng.. whew… “sao lại thở dài?” câu hỏi đột ngột của KHải làm tôi hơi bất ngờ.. nên khá ấp úng.. ”huh?? àh…thì… anh lạnh nhạt quá..” “xin lỗi…vì. tính tôi vậy.” “uh… nhưng khiến người khác thấy sợ…” “Vân có sợ đâu…” giống như buộc miệng nhắc tới Vân, Khải tự ngưng câu nói như muốn che giấu điều gì đó.. ko biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ. “Vân thế nào?” “cũng…ko có gì đặc biệt… cô bé ấy…bất trị thật..” tôi thoáng thấy ánh mắt Khải vui vui khi nói về Vân, có lẽ… anh ta thích nó.. ………… “chị!! nãy giờ có người nhắc chị hoài nè! biết ai ko? nhân vật chính đang sốt ruột kìa!!” tôi vừa leo khỏi xe Khải thì Vân đã nhào ra nói liên tục, tay chỉ về hướng chỗ Thắng đang mặc lễ phục tốt nghiệp nhìn tôi tươi cười. mặt tôi buồn hiu chán nản. ko biết tại sao. “chị bị sếp la sao mà mặt mày thảm vậy?” “…………” “anh!! anh ăn hiếp chị em hả?? bảo anh đi đón có 1 chút mà làm gì chị em??” nhỏ từ chỗ hỏi thăm tôi, ko thấy tôi phản ứng, thì quay sang mắng Khải bằng giọng lanh lảnh của nó. Khải ra vẻ ko bận tâm, cho tay vào túi quần, bước đi trước.. Vân vẫn giữ cái giọng liến thoắng của nó lầm bầm, rồi tôi đi vào trong.. chúng tôi ngồi 1 dãy ghế bên dưới đợi Thắng, cậu ấy nhận bằng xong cũng bước xuống gọi thợ chụp hình.. 4 người.. đúng là ko thấy gia đình của Thắng đâu. “mà sao người nhà anh ko tới vậy Thắng?” Vân hỏi thay tôi, giọng quan tâm chân thật, đúng ra nó có thể nói giọng như vậy có phải dễ nghe hơn ko.. mà cứ giống y như lão Quân.. arghh… hẳn là gã ấy đang nguyền rủa tôi ở đó.+___+ “ko có, anh lớn lên trong nhà mở.” “nhà mở?” cả tôi và Vân đều đồng thanh hỏi, như thể cụm từ đó là rất lạ, tôi hiểu cái gọi là nhà mở.. trẻ lang thang đường phố được mấy người tình nguyện viên gom lại, cho ăn, ở, học.. và dạy chúng làm việc…  chỉ có điều tôi ko nghĩ 1 người trông như Thắng, lại lớn lên từ đó.. “tốt nghiệp trung học thì bọn anh phải rời khỏi đó..giờ cũng ko liên lạc ai..” “bọn anh?” “thì anh, và hắn” Thắng đáp quay sang khoác vai Khải, thì anh chàng này nhún vai cười mỉm.. thì ra họ đã lớn lên cùng nhau trong một nơi như thế.. tôi và Vân ra vẻ thương cảm. “các cô đừng có làm như đang coi cải lương! nào, đi ăn uống thôi!!” “chiều em đi phát tờ bướm..việc bán thời gian đấy!!” “dẹp đi, phát được bao nhiêu 1 ca anh trả cho!” “thiệt ko? hứa đó. nếu vậy em bỏ liền, hí hí…” nhỏ cười tít cả mắt, lắc lư cái đuôi tóc dài mượt, vòng tay vào tay Thắng cảm ơn rối rít.. nó là vậy, vô tư 1 cách … quá đáng.  con trai con gái mới quen ko bao lâu mà đã… “này, bỏ anh ra, có người ghen kìa!” tự nhiên Thắng nói câu đó làm tôi bối rối, ack… tôi ghen cái gì… T___T nhưng điều quan trọng là ko chỉ có tôi, có vẻ Khải cũng như đang bị bắt quả tang nhìn cảnh ấy ko hài lòng. “ai?? anh Khải, hay chị Yên?? hình như cả 2 người họ đều liếc chúng ta khó chịu anh nhỉ??” lúc nào nó cũng ăn nói hàm hồ như thế..>__< con nhỏ này.. hợp với Thắng quá… sao họ ko thành 1 cặp thì, ko còn gì xứng bằng. -____- “giọng Lưu Chí Vỹ?? điện thoại của chị phải ko?” “ah.. phải!” tôi nhận ra máy của mình rung nhẹ trong túi quần, do mải nghĩ vẩn vơ mà ko để ý tiếng nhạc.. Bếp trưởng đang gọi. ôi trời. giờ tử đã đến.. tôi thậm chí ko dám nghe máy.. “sao ko nghe??” Thắng nhìn tôi thắc mắc và liếc nhìn vào màn hình, có lẽ thấy chữ Bep truong calling, anh ta liền đoạt máy và bấm nút nghe.. O__O “alo?……….tôi là ai ko quan trọng…bây giờ cô ấy ko nghe máy đuợc… cô ta phải đi với tôi..gì?? buồn cười, tại sao phải về??….. bếp trưởng?… sếp thì sao… bộ lớn lắm hả??……….” trời ạh.. tôi chồm lên giật lại máy trước khi Thắng ném tôi xuống địa ngục, lão ấy mà để yên cho tôi sau chuyện này thì hắn ko phải là bếp trưởng Phát xít! “alo?? anh còn đó ko, sư huynh??…” “cái tên vừa nói chuyện ở đâu ra vậy? cô TRỐN VIỆC ĐI CHƠI VỚI BẠN TRAI hả??” điếc… tôi sắp điếc rồi.. Quân nói lớn đến nỗi cả 3 người kia dường như cũng thoáng nghe thấy… và Thắng thích thú cười..

Chương 12

trong tình thế như vầy, tôi ko còn cách nào khác, là phải trờ về Chereston trình diện với tâm trạng lo sợ.. nào, bình tĩnh…cùng lắm là nghỉ việc.. hic hic.. Thắng bỏ vụ đi ăn uống, đòi chở tôi về nhà hàng cho bằng được, tôi ko muốn.. nhưng lại đồng ý, với mục đích để Vân về cùng Khải, chẳng hiểu tôi đang nghĩ cái gì nữa. hai người đồng nghiệp làm cùng bếp bước ra, chị Trinh, anh Lý, họ túm áo tôi thông báo… vẻ rất nghiêm trọng.. “chết em rồi, Quân nó đang điên..” *______* tôi gần như ko bước đi nổi nữa.. “làm gì sợ tay ấy vậy? có tôi đây…” “anh trả lương cho tôi chắc?? anh nuôi tôi nếu tôi thất nghiệp hả??” “cùng lắm là lấy Yên làm vợ thôi ^-^” ack, giờ phút này còn đùa.. tôi đẩy Thắng ra xe và ra lệnh cho hắn về, nếu ko tôi sẽ ko nói chuyện với hắn nữa.. như vậy Thắng mới chịu bỏ đi.. …… trong bếp vắng hoe, bây giờ là buổi nghỉ trưa, tôi mặc lại bộ đồng phục, tắt luôn máy điện thoại, tiến tới nồi súp gà ban nãy… nó đã vơi gần hết.. ko biết anh ta đã làm gì với nó, nấu nồi khác hay tìm cách chữa? gã sư huynh thình lình xuất hiện nắm cổ tay tôi,  kéo mạnh ra chỗ bàn chính của bếp.. đau nhưng tôi ko dám kêu, chỉ cúi mặt lết theo anh ta như tên tội phạm bị còng.. “em ăn hết đi.” trước mặt tôi là 1 tô súp to, súp gà +___+ tôi ngồi xuống, ko nói gì cả và múc 1 muỗng.. ngọt quá!!!!!!!!!!! như chè. mà nếu như chè thì ko sao.. chỉ có là chè gà thì mới kinh. món súp đầy đường! nó ko phải tôi đã làm.. tôi bỏ lộn 1 tí thôi.. hơi ngọt, nhưng…ko như thế này!! anh ta… đã……….. “sao hả? sao ko ăn?” “anh thừa biết là nó ngọt!” “dĩ nhiên. đó là hình phạt.” “anh chọn hình phạt khác đi, em ko thể nuốt nổi thứ này.” tay Quân vẫn nắm chặt cổ tay tôi, anh ta siết mạnh nó và,  kéo tôi sát vào mình , nhìn tôi đằng đằng sát khí tưởng chừng gã có thể nuốt sống tôi. *___* “em có thể xin 1 lựa chọn khác, em nghĩ tôi có thể sao??” “…………?” “tôi phải dọn cho bàn khách 6 người chỉ trong vòng 5 phút với nồi súp gà ngọt của em. em bảo tôi lựa chọn thế nào???” “em…em..” “em thậm chí BỎ ĐI mà ko chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình..!!” ko còn lời nào hơn, tôi đành im lặng nhận tội, … anh ta đúng… tôi đã hành động quá vô trách nhiệm.. đây ko phải là gia đình, quán ăn.. mà có thể chọn cách chữa bình thường là đổ thêm nuớc, cho thêm muối.. tôi nhận ra mình đã coi thường sự việc quá. do vậy, tôi ngồi ăn hết tô súp ngọt đó trước cặp mắt còn đang rất giận của Quân Sỹ sư huynh.. trong sự hối lỗi thực lòng. ……………… buổi chiều tôi im thinh thít, giống như đứa trẻ bị cha mẹ quở phạt, ko dám hó hé hay làm gì nữa..chỉ lo cho xong phận sự của mình, anh ta đã ko đá động gì đến Thắng và cuộc điện thoại ban nãy.. tôi đã nghĩ sai phần nào đó về sư huynh.. cuối buổi, tôi cũng lẳng lặng thay đồ, cất tạp dề, và lủi thủi ra về.. khi đi ngang phòng quản lý, tôi thoáng thấy bóng bếp trưởng, đang bước ra , bên trong có 1 người mặc veston, cà vạt màu đồng..hình như là Manager.. chị Trinh khều vai tôi. “Quân chắc lại bị nhắc nhở…..” “sao ạ?” “thì chuyện hồi sáng nồi súp gà đó. phải nấu lại, để khách chờ 30 phút.bếp mình bị than phiền…” “hic..lỗi tại em…” “sao? thì ra là em hả?? vậy mà sáng nó bảo là tại nó sơ suất!” “hah??” “chị cũng ko lạ. nó mấy lần nhận phần lỗi thay cho nhân viên rồi.” tự nhiên tôi cảm thấy mình tội nặng gấp đôi. có cần phải vậy ko? tôi… ko hiểu. anh ta ko thích tôi, rõ ràng đây là cơ hội tốt để tống khứ cái gai trong mắt, sao lại… “làm gì đứng đó? còn chưa về?” “em…………xin lỗi…………” “đủ rồi, về đi.” tôi nhìn theo cái dáng to cao của Sỹ Quân, trong lòng có vô vàng dấu chấm hỏi… 1 con người khó hiểu. mặc cho tôi tần ngần đứng giữa sảnh, sư huynh đi thẳng 1 mạch ko hề ngoáy đầu, cả câu an ủi hay bỏ qua cho tôi cũng ko có.. ………………… tôi đi lang thang rồi ko biết tại sao tới trước cửa quán Âu Việt, giờ này quán rất đông… gần 8h tối.. sư phụ ở trong bếp, mấy người hồi trước làm chung nhìn tôi chào qua loa rồi lo làm việc của họ.. tôi lấy tạp dề cũ của mình mặc vào, ko nói gì mà chỉ lo phụ mọi người… do bận rộn nên dù sư phụ có hơi thắc mắc, thầy cũng ko hỏi, chỉ tới khi khách về gần hết, sư phụ mới vừa lau tay vừ ahỏi tôi. “có chuyện gì hả?” “sư huynh… ko kể cho thầy sao?” “ko… buổi sáng con xin đi đâu .. nó cho phép mà phải ko..?” “con sai rồi..” tôi gục mặt thú tội, sư phụ ngồi xuống vỗ vai cười xoà..


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx