Chương 13
tôi chỉ mong sao thầy cho tôi quay lại đây, áp lực công việc ở đó làm tôi thấy căng thẳng quá.. “biết sai thì thôi, buồn làm gì. vui lên đi, hen?” “hình như… con ko làm tốt như thầy trông đợi..” “chẳng ai hoàn hảo cả. hồi trước Quân nó cũng vậy..” “sư huynh? sư huynh sao ạ?” tự nhiên tôi lại đi tò mò tìm hiểu về bếp trưởng Sỹ Quân, có lẽ do tôi bắt đầu thấy anh ta hơi kỳ lạ.. xấu tính mà ko phải xấu xa.. “Quân học thầy năm nó 19 tuổi, làm suốt 3 năm để dành tiền đi Pháp học, nó làm cho 1 tiệm ăn ở Paris, bị ông chủ mắng suốt 2 tháng liền, chịu ko nổi, bỏ hết chạy về đây uống bia với thầy..” “hả? bỏ hết?” “ừh, nó lúc đó 22 tuổi mà bồng bột nông cạn lắm. thầy phải khuyên nó nhiều..rồi đưa nó 1 số tiền để mua vé máy bay trở lại đó…. sau 2 năm thì nó về nước và làm ở Chereston được 1 năm rồi” “dạ…” “nó bảo ko nhờ thầy thì giờ có lẽ nó cũng chẳng ra sự nghiệp gì.” ah…hèn chi… mà anh ta trọng sư phụ như thế.. gần như tuân theo răm rắp.. tôi tự hỏi ko biết gia đình anh như thế nào? “Quân nó bị nhiễm tính của cha, 1 phần của ông chủ, cộc cằn, thô lỗ…” “cha ảnh?” “uh. ông ta là lão nát rượu, suốt ngày la mắng con cái..lúc nó học ở Pháp, ông bị ung thư gan rồi mất. mẹ nó tái giá với người khác. Quân còn 1 đứa em gái đang sống với mẹ.” “sao…tội vậy…” “thầy coi nó như con trai. cái thằng cộc tính nhưng tài giỏi và có cái tâm..” tôi gật gù lắng nghe, cố xua suy nghĩ xấu của mình về bếp trưởng Quân, đồng thời cho mình 1 động lực để tiếp tục.. tôi ko nên bỏ cuộc chỉ vì 1 sai lầm nhỏ xíu đó.. cảm ơn sư phụ.. ……. tôi định về nhà trọ thì tự nhiên nhớ ba mẹ, gia đình.. xung quanh tôi, Khải, Thắng và sư huynh John Quân, đều ko có 1 gia đình hạnh phúc như tôi… có những thứ ở trong tay mình mà mình ko bao giờ thấy nó quý giá, ai đó đã nói như vậy… “chị ba??!! trời, ba ơi, chị Ba về nè…” nhỏ Út nhà tôi nhỏ hơn Vân 1 tuổi, nó cũng nhí nhảnh, nhưng ko đanh đá như Vân.. ba tôi đang ngồi uống cà phê, ngó ra cửa nhìn tôi, ánh mắt như thoáng cười, mà vẻ mặt vẫn cứ lạnh tanh. sao mà… Khải và ba giống nhau quá đỗi.. sự lạnh lùng ko cần thiết. “mẹ đâu, Út?” “mẹ ngủ sớm rồi… gần 10h chứ bộ..” “còn anh Hai, chị Hai?” “để em lên kêu, chắc đang thủ thỉ rù rì, hí hí..” “thôi…….chị về..” tôi túm Út lại vì dù sao trời cũng đã khuya, ko nên phiền anh chị.. “tối rồi còn đi đâu? vào nhà ngủ đêm nay đi, đường khuya nguy hiểm” giọng ba tôi.. uy lực và nghiêm nghị… chất chứa cả tình thương thầm kín nữa.. Út kéo tôi lên phòng nó, hai chị em ngủ cùng giường như trước đây nửa năm, nó bảo tôi thay đồ ra, mấy bộ đồ của tôi vẫn nằm yên trong tủ áo.. tôi bỗng thấy lòng quặn thắt. đây là nhà của tôi, ba tôi, mẹ tôi, em gái tôi, anh chị tôi, phòng của tôi… tại sao tôi chỉ ở lại 1 đêm như 1 người khách lỡ đường… tại sao……………….??? “chị đừng khóc mà..” “………………………….hic………..hic……….” “chị về nhà ở đi.” “thôi, chị đã nói với ba là…” “chị cứng đầu làm gì..” tôi im lặng. dù muốn về nhà đến đâu, tôi cũng ko thể… tôi tin rằng con đường mình đi là ko sai, chỉ có ba quá nghi ngờ nó, đầu bếp cũng là 1 cái nghề thôi………. mẹ nói tôi và ba cố chấp y như nhau. có lẽ vậy. …………………… 12h30 khuya, tôi và Út đang say giấc thì cái điện thoại của tôi réo inh ỏi, bài hát “Người ấy và tôi em phải chọn”… ack ack.. là Thắng gọi. O_______O tôi trả lời máy bằng giọng ngái ngủ.. “alo? gì..vậy?” “chị? trời ơi chị đi đâu đó… sao ko về??” “Vân hả?? em đang ở chỗ Thắng??” “Thắng ở chỗ phòng mình nè, cả Khải nữa… em lo cho chị quá…chuyện gì vậy? chị đang ở đâu..” tôi ngồi dậy dụi mắt, nhớ ra là mình còn 1 ngôi nhà khác, còn có người chờ cửa …trời ạh… “xin lỗi, chị…về nhà chị ngủ 1 hôm..” “cái gì?” Vân chỉ nói to giọng câu đó rồi cúp máy ngang, chắc nó giận tôi.. cũng phải, tôi ko nhớ gì tới con bé… ít ra là phải báo nó 1 tiếng… T___T tôi bấm số gọi lại, nhưng ko ai bắt máy. từ đó cứ trằn trọc mãi tới gần 5h, thì mò xuống bếp nấu bữa sáng cho cả nhà… mẹ đã dậy từ hồi nào. “ngủ ngon ko con?” “dạ…ngon… mẹ dậy sớm vậy?” “ngày nào mẹ cũng dậy giờ này, con mới đi khỏi nhà gần nửa năm mà làm như người xa lạ.” mẹ nói giọng hơi buồn, tôi cười chua xót, tôi đâu có cố tình làm ra vẻ như thế..-__- “để con làm bữa ăn sáng cho..”
Chương 14
tôi nói và mẹ lùi ra tránh chỗ cho tôi vào bếp, bún gạo nấu nước lèo xương heo, cho 1 quả hột gà vào là ngon tuyệt… “con ra dáng 1 đầu bếp thành thạo rồi đó, Yên à” nghe mẹ khen, tôi chưa kịp cười vui thì bóng ba tôi từ phòng bước ra tằng hắng làm tôi im thinh.. thậm chí ko dám nhìn ông. “nếu thích mấy trò nấu nướng đó thì lấy chồng cho rồi, học Đại học chi cho tốn tiền của cha mẹ” “con…có muốn học đâu…” “thế ra ba ép mày hả?mày nghĩ ba bắt mày đi học ĐH là lợi lộc gì cho ba??” “sao ba cứ….” tôi cất giọng định cãi nhưng mẹ giật nhẹ tay, nháy mắt bảo tôi nhịn ông… thật tình, dù thương ba, thương mẹ,nhớ nhà bao nhiêu… mà hễ cha con gặp nhau nói câu nào cũng bất đồng. đợi ông đi lên nhà trước, mẹ mới khẽ khàng vào tai tôi.. “ba con cứ bị anh em bên nội rồi bạn bè nói ra vào.. là có con gái đi làm phụ bếp… ba con vốn sĩ diện..con biết mà..” “nhưng phụ bếp hay đầu bếp có phải là ăn cướp hay ăn mày đâu???” “với suy nghĩ của mấy người đó thì … nghề đó thường dành cho mấy kẻ…ít học.” “kỳ lạ… ba cũng nghĩ vậy sao chứ??” “nghĩ hay ko mà bị nói này nói kia thì ba con khó chịu cũng có lý do.” “thôi, mẹ dọn bữa sáng…con đi..” tôi thất vọng nói, đi rửa tay và rời khỏi nhà, dù mẹ có cố giữ lại, tôi cũng ko còn thấy vui vẻ gì ngồi vào bàn ăn sáng.. ngày nào tôi ko thành đạt với con đường mình chọn, chắc ngày ấy ba vẫn ko chấp nhận tôi… ………….. tôi tranh thủ còn chút thời gian ghé nhà trọ, xin lỗi Vân và mong nó ko giận lâu.. dù chỉ ở cùng nhau mới mấy tháng nhưng chúng tôi gần như là chị em, nó thực sự lo cho tôi.. cửa khoá. sao nó đi sớm vậy? tôi đành thay bộ đồ mới và cũng rời khỏi phòng lúc 6h30.. khi tôi hối hả chạy ra trạm xe, thì tiếng Khải, nghe như tiếng ba vậy, gọi tôi.. “Yên…!” “oh..hi..” lần thứ hai tình cờ gặp nhau, xem ra cũng có duyên..-__- mà lần này thì Khải thấy tôi trước. “ko thấy tôi sao?” “uh… tại Yên đang vội..” “đi làm sớm quá vậy?” “đầu bếp mà… luôn sớm hơn những công việc khác.” Khải gật gù ra vẻ hiểu rồi, bảo tôi lên xe để anh chở vì tiện đường.. tôi hơi ngại nên tỏ ra ngập ngừng. “hay Yên ngại gì ?” “sợ phiền…” “chúng ta là bạn, đúng ko? nếu là bạn đừng nói chữ “phiền”.” ya.. tôi đồng ý và leo lên xe KHải lần thứ hai, trong 1 tâm trạng vui vui, ko biết nữa.. ít ra là anh ta đã chịu mở miệng nói nhiều hơn. “tối qua… Vân nó giận lắm à?” “uh..thấy cô bé khóc...” nghe Khải nói, tôi lại thấy mình vô tâm.. ít khi nào Vân rơi nước mắt vì chuyện gì đó vậy mà… “anh khi nào có dịp..nói giúp Yên 1 tiếng…” “tôi thì biết gì mà nói giúp Yên?” “…thì bảo là Yên có chút chuyện ko vui nên…muốn về nhà.. tâm trạng lộn xộn nên chẳng nhớ gì…” “sao Yên ko tự nói?” “nó giận vậy chắc ko chịu nói chuyện với Yên.” tôi nghe tiếng Khải cười nhẹ phía trước, ko hiểu tại sao anh cười.. tôi cũng cười như cười bản thân mình. “bảo Thắng nói ấy. mà nó cũng chưa gọi Yên à?” “chưa?” “hôm qua nó cũng lo lắng ra mặt.” lo lắng gì? cho tôi à?… anh ta đâu là gì của tôi, sao lo cho tôi? “ở đây phải ko?” tôi giật mình ngẩng lên khi Khải hỏi, đúng cổng Chereston rồi.. “cảm ơn anh.” “đường này cùng đường tôi đi học nên sáng cứ đi chung cho tiện.” “thật ko?” mặt tôi có lẽ ghi nguyên chữ “sung sướng” hay sao, mà Khải nhìn tôi tròn mắt.. như ko hiểu.. tại sao tôi lại mừng rỡ như thế? T____T “chẳng lẽ tôi đang đùa?” “ah,,ko…chỉ là… Yên… thấy…” “nếu ok thì mai nhắn tin cho tôi trước khi đi 10 phút.” Khải vừa nói vừa lấy điện thoại bấm số tôi gọi vào, để tôi biết số của anh.. tôi nói “OK” xong thì Khải chào tạm biệt, đi khuất.. còn tôi cứ đứng ngẩn ngơ nhìn dáng anh xa dần..T___T ………… tôi vào bếp lục coi có… bánh mì sandwich còn thừa ko để ăn sáng, ko thì có ít mì làm đĩa spaghetti cũng được.. nhưng Chereston ko phải Âu Việt quán, mọi thứ nguyên liệu thực phẩm đều cho vào tủ có khoá, chỉ có Bếp trưởng và bếp phó – mới mở được.. hic hic.. “em tìm cái gì?” giọng sư huynh hỏi khiến tôi giật bắn, như đang ăn vụn mà bị bắt quả tang.. dù tôi còn chưa tìm được thứ gì để mà ăn nữa kìa.
@by txiuqw4