Chương 17
khi tôi bước ra khỏi shop thì lão Quân đã phóng xe đi từ lâu.. cuối cùng thì chẳng có bữa tiệc nào ở Montana cũng ko có món Couple rice gì nữa… tôi đi về nhà trọ bằng xe ôm với cái bụng đói meo, 8h tối… thôi tấp đại 1 quán ăn bụi, rồi về ngủ… tôi nhìn thấy Thắng. anh ta hình như cũng vừa mệt mỏi sau 1 ngày dài, bước chân nặng nề hơn bình thường.. trông thấy tôi, Thắng ko tỏ vẻ vui hay buồn, nét mặt trống rỗng… tôi đành gọi trước. “ngồi chung đi, Thắng.” anh ta làm ngơ đi qua mặt tôi. ??? okay… nếu đó là ý của anh…tuỳ thôi. tôi rút muỗng nĩa ra và định lau sạch để chuẩn bị ăn, thì Thắng bất ngờ giật lấy.. “để tôi.” whew.. tôi để mặc cậu ấy muốn làm gì thì làm. đầu óc vẫn lang thang chỗ shop thời trang với những bộ đầm đẹp… chàng hoàng tử lịch lãm vẫn chỉ là cổ tích… ơ hay, tôi có phải lọ lem đâu? “sao hôm qua ko về?” … câu hỏi của Thắng khiến tôi chợt tỉnh trở về thực tại… đĩa cơm sườn nóng bốc khói ngon lành, ánh mắt Thắng có gì đó lắng đọng. “về nhà.” “nhà?” ”tôi có 1 gia đình…ở Sài Gòn..” “gia đình ư? thế sao phải ở trọ?” “đừng hỏi…” tôi thở dài cắm muỗng múc 1 thìa cơm.. Thắng hơi tò mò nhưng rồi cũng ko hỏi thêm gì, gọi 2 ly trà đá và bắt đầu nói đều giọng.. “uh…mỗi người 1 hoàn cảnh. mỗi người 1 giấc mơ.. có giấc mơ của người này là thứ người kia đang có..mà ngừoi đó lại ko hề trân trọng giữ…” “anh đang nói cái gì vậy?” “tôi nói linh tinh ấy mà” Thắng khẽ cười. tôi nheo mắt nhìn anh chàng nhiều chuyện thường ngày, hôm nay có cái gì đó rất khác… tôi muốn quan tâm, nhưng khổ nỗi chẳng biết quan tâm thế nào.. đành im lặng ăn hết dĩa cơm. …………. cửa phòng ko khoá trong nên tôi đẩy cửa vào, Vân đang nói chuyện điện thoại với ai đó… cái điện thoại nó vừa mua thì phải.. trước giờ nó vẫn bảo ko cần thiết mà. tiếng Vân cười khúc khích vẻ rất vui, nó nhìn tôi cười mỉm – hình như đã bớt giận… rồi nói tạm biệt với nguời trong điện thoại, xong cúp máy.. tôi hỏi cầu hoà.. “em vừa mua điện thoại sao?” Vân đứng dậy chống nạnh nhìn tôi. “chị đó! em mua để chị có về trễ thì nhắn cho em và…ngược lại luôn.” “trời…đừng nói mua vì chị nha…!!” “hihi.. vì chị mà.. ko tin chị hỏi Khải đi…ảnh đưa ra ý này đó” nhắc đến Khải, mắt Vân lại sáng long lanh, trong khi tim tôi thì loạn xạ đập.. rõ khổ… 2 chị em lại đi thích cùng 1 người con trai. “uh..em nhắn số qua cho chị…” Vân gật đầu và liền nhá máy cho tôi, nó dường như đã hạ cơn giận chỉ sau 1 ngày.. tôi đoán chắc Khải cũng đã nói gì giúp tôi rồi. ………………………………… trong lòng tôi tràn ngập nhiều thứ suy nghĩ, nào là sư huynh phát xít đáng ghét, nào là Thắng tự nhiên khó hiểu như vậy nào là Khải và Vân… nên cả đêm hầu như ko ngủ được.. buổi sáng.. hôm qua Khải nói tôi hãy nhắn cho anh nếu cần người chở đi làm. nhưng… tôi ko nên chen vào nếu Vân và Khải thực sự thích nhau. …… tôi quyết định đi xe buýt như bình thường. khi tôi đã ngồi yên trên xe thì Khải lại gọi tôi…T___T “alo?” “Yên đi rồi à?” “uh… đi xe buýt.” “sao ko nhắn tôi?” “thôi chắc ko cần đâu, vậy nha..” tôi vội vàng cúp máy vì sợ mình lại …xao động, giọng của Khải… làm tôi bối rối ko tự chủ được. ……………… “tới rồi kìa… hôm qua thế nào? món ấy ngon ko?” “nghe nói nhà hàng đó có nhạc trữ tình hả?” “mà ăn bữa cơm tình nhân với bếp trưởng ko biết thế nào hen!!” mọi người trong bếp bu vào hỏi han tới tấp tôi ngơ ngác như người mộng du… vừa định nói rằng mình ko có đi, thì tiếng lão Phát xít lại cất lên dõng dạc T____T “cái bếp này… LÚC NÀO CŨNG NHƯ CÁI CHỢ!!” và bọn họ lục tục giải tán… mỗi người đều ko quên lầm bầm, chắc nguyền rủa thầm gã bếp trưởng..
Chương 18
Quân sư huynh nhìn thoáng qua mặt tôi, ko nói câu nào, cũng ko la lối gì… mà có gì để la chứ?! tôi thay đồng phục, mang tạp dề vào và làm công việc của mình, suốt cả buổi sáng sư huynh hầu như ko ngó ngàng tới tôi.. vậy mà đến trưa khi tan ca ăn cơm, hắn ko rời bếp mà ở lại, và còn gọi cả tôi nữa! “sao ạ?” “làm thử món hôm qua.” “món hôm qua?” “couple cream rice” “ơ… anh đi 1 mình à??” “với em gái tôi. hôm qua tôi quay lại đó nhưng em đã về rồi… tôi đã gọi nó đi cùng.” thì ra là vậy. thì ra là anh ta có bữa tiệc ở Montana còn tôi thì ko.. sao anh ko quay lại sớm hơn chứ??! T_T do lệnh của bếp trưởng nên tôi phải ở lại, cùng anh ta làm thử món couple cơm.. loại cơm dẻo Nhật Bản và sốt barbecue với kem tươi béo nhẹ, 1 miếng gà nướng mật ong.. món này cũng ko khó mấy…nhìn hấp dẫn khủng khiếp… bụng tôi đói cồn cào.. “ngồi xuống ăn đi.” chỉ chờ có thế, tôi xộc ngay cái muỗng của mình vào đĩa cơm và ăn thử… Quân Sỹ bếp trưởng vẫn ngồi chống cằm nhìn. “thế nào?” “cũng ngon!” sư huynh liếc nhìn tôi rồi cũng dùng muỗng thử, tách 1 miếng gà cho vào miệng.. nhưng anh ta nheo mắt lắc đầu. “ko, thiếu cái gì đó…” “vậy hả?” “tôi nghĩ… hình như là…nên thêm tiêu xanh?” đừng nhìn tôi. tôi có ăn món ấy ở Montana đâu? về mà hỏi em gái anh ấy! lão sư huynh cứ thử thêm vài muỗng, mặt mày suy tư.. tôi thì ko cần quan tâm mà chỉ lo ăn phần của mình, tuy nhiên để có chút trách nhiệm, tôi cũng đưa ra ý kiến. “sao phải giống như bản sao nhỉ? ko phải chúng ta cũng làm 1 món y như thế ở Chereston đó chứ?” “dĩ nhiên là ko. việc của chúng ta là làm ra 1 món xuất chúng hơn.” “xuất chúng hơn?” “uhm..” sư huynh gật đầu và ăn nhanh cho hết đĩa của mình, xong bảo tôi dọn dẹp và rửa bát… >___< bữa trưa 1 giờ đồng hồ của tôi trôi qua cái vèo, dù sao thì… tôi cũng học được 1 món mới. trong thoáng suy nghĩ này, tôi nhận ra hình như sư huynh cố tình bảo tôi ở lại để dạy cho tôi… vì nếu muốn thử làm, 1 mình anh ta cũng đã đủ.. món ấy ko khó lắm. tôi bắt đầu tin rằng thực ra Sỹ Quân sư huynh cũng tốt… như mọi người đã nói. thế mà ko hiểu sao anh ta vẫn có cái kiểu cư xử ấy, thô lỗ và khó khăn… …………………… giờ ra về. tôi đeo túi uể oải ra khỏi cổng sau nhà hàng, rồi vòng ra trước để đến trạm xe.. nhưng ngay cách cổng chính khoảng vài chục met, tôi thấy Khải, và sư huynh bếp trưởng? O___o cả hai đều ngồi trên xe máy, nhưng ở 2 phía ngược chiều nhau.. tôi vội núp vào vách để quan sát..họ quen nhau ư??? gã sư huynh nói gì đó với vẻ hơi kênh kênh, Khải vẫn giữ thái độ lạnh lùng thường thấy.. tôi ứơc chi mình có thể nghe họ nói gì, hic hic. sau vài câu thì sư huynh chạy đi trước, Khải ko nhìn theo anh ta mà ngóng về phía cổng chính nhà hàng, rồi nhìn đồng hồ… rồi lấy điện thoại… máy của tôi reo lên!!!!!!!!!!!! anh ta gọi tôi? “alo?” “vẫn còn trong đó à? tôi đang đợi ngoài này..” “ờ…ra ngay…” giọng tôi hơi nhỏ và lừng khừng, phần chính là do tôi ko biết Khải đến đón tôi.. hay là quen với bếp trưởng sư huynh nữa?! ngộ thật. tôi đánh 1 vòng cung quay vào trong rồi ra lại cổng chính, giả vờ như ko thấy gì cả từ nãy giờ.. và mặt ko giấu nổi vẻ hớn hở (thực sự) “anh Khải… đón Yên à?” “tôi ko đón Yên thì đón ai ở đây?” “tưởng anh tìm người quen nào đó…” tôi nói và pha chút tò mò trong ánh mắt, nhưng Khải ko cho thấy là anh ta có điều gì đó che giấu tôi, hoặc ko nói cho tôi biết… anh chỉ bảo rằng do hôm nay học buổi chiều nên sẵn tiện ghé ngang đón tôi về thôi. “khi nào thì anh tốt nghiệp?” tôi phải suy nghĩ mãi mới hỏi được 1 câu trên quãng đường về nhà trọ, mặc dù tôi có đến hàng chục câu khác để thắc mắc, ko hiểu sao tôi lại chỉ hỏi câu ấy.. “ah..hè này.” vẫn kiểu trả lời khô khan ngắn gọn đó, Khải đáp.
@by txiuqw4