Chương 19
anh ta ko hỏi tôi điều gì cả, gần như lần nào cũng chỉ có tôi hỏi mà thôi… như thể chỉ có tôi quan tâm Khải, mà anh thì ko quan tâm tôi. vậy thì sao lại đón tôi làm gì. “sao thở dài vậy?” tôi giật mình, nhận ra đúng là mình vừa thở dài, Khải khẽ quay đầu ra sao 1 chút, giọng hơi ấm.. tôi bối rối tìm ra 1 lý do vớ vẩn. “chắc…đói bụng” “hả? đói à? vậy… ăn gì đi.” nói xong Khải đưa mắt ngó quanh trên đường, rồi chạy chậm lại để tìm quán ăn.. thực ra..tôi đâu có đói. nhưng thay vì bảo Khải chạy thẳng về nhà trọ, tôi lại làm thinh chờ đợi bữa ăn chung của tôi và anh.. tự dưng tôi thấy mình trẻ con hết sức. hôm qua trằn trọc tôi còn định sẽ thôi, ko nghĩ nhiều về Khải nữa.. vì Vân thích anh, mà anh dường như cũng… “ăn ở đây vậy!” tôi ngước lên và đó là …….Âu Việt quán!! ôi ko… ko phải chỗ này. “thôi, ăn ở nơi khác đi… tiệm này hơi sang…chắc …mắc!” “ko đâu…tôi ăn 1 lần rồi…” vì Khải đã cho xe lên lề nên anh Hùng giữ xe nhận ra tôi ngay, cho dù tôi cố tránh mặt nhưng anh Hùng vẫn kêu lên và vỗ vai tôi cái bụp T____T “Yên dắt bạn trai về ủng hộ hả em! Haha…” tôi đỏ bừng 2 má nhăn mặt phủ nhận, nhưng anh Hùng quen tính hay chọc ghẹo mà chịu để yên.. tôi đành đi vào nhanh… trong quán đã khá đông.. tôi nhớ ra hôm nay thứ 6, chắc do ngày cuối tuần. mấy nhỏ phục vụ cũng chạy lu bu nên ko để ý đến tôi, tranh thủ cơ hội tôi kéo Khải nói nhỏ. “đông quá..hết chỗ rồi. Hay mình đi ăn hủ tíu đi hen” “uhm..” Khải ậm ừ nhưng chần chừ nhìn quanh xem còn chỗ nào ko.. chính vì vậy mà tôi bị phát hiện.. nhỏ Lan làm chung trong bếp đi đổ rác đẩy cửa vào, nhìn tôi hơi bất ngờ.. “ủa… đi đâu đây?…” rồi nó quay sang nhìn Khải nheo mắt, hỏi tiếp – “còn đây là ai?” Khải mỉm cười, chờ tôi giới thiệu, nhưng tôi phải mất 20 giây mới nói được 1 câu đàng hòang.. “Quốc Khải…bạn cùng chỗ trọ.” “ah, giới thiệu quán hả? trên lầu còn chỗ đó.. dắt ảnh lên đi!” nhỏ Lan thân thiện nói rồi nháy mắt với tôi, cái nháy mắt của nó làm Khải nhìn tôi lạ lẫm.. “Yên… biết chỗ này sao?” “Yên từng làm … phụ bếp ở đây mà.” “ah há.” lần đầu tiên tôi thấy Khải ngẩn người ra cười, xóa tan khuôn mặt đầy băng giá… tôi thoáng nghe tim mình đập mạnh… “sao lúc nãy ko chịu vào đây?” câu hỏi làm tôi thực sự bối rối.. tôi cũng ko hiểu tại sao. chúng tôi vừa ló mặt lên tầng trên, tôi còn chưa kịp hỏi Lan sư phụ có trong bếp ko để ghé chào, thì đã thấy ông và…sư huynh đang ngồi 1 bàn trong góc, ngay sát chỗ cầu thang. T_________T O__O sư phụ nhìn tôi trước, vì ông thấy tôi trước. cái lưng sư huynh to lớn cũng quay lại khi ánh mắt sư phụ có vẻ ngạc nhiên.. còn nét mặt Quân bếp trưởng.. hình như là cố tình thản nhiên.. vậy là…ngồi cùng thôi. +__+ …….. “đây là…” “bạn trai.” ơ hay…cái anh này… bộp chộp đến thế là cùng. tự nhiên ngắt lời tôi? vô duyên kinh dị. >___< hắn nói mà ko nhìn tôi, mặt làm tỉnh nhìn xuống dĩa cá.. sư phụ khẽ cười và hỏi lại tôi. “phải bạn trai ko Yên?” “dạ ko, dĩ nhiên là ko…sư huynh nói nhảm!!!” tôi gắt gỏng khó chịu nhìn anh ta nhưng lão ấy ko chịu ngẩng lên để thấy bộ mặt bực bội của tôi.. Khải thì vẫn im lặng, ko bào chữa, ko đính chính, như 1 vị khách lịch sự được mời.. “thế sao đưa đi đón về..?” giọng sư huynh lại nhiều chuyện cất lên, chúng tôi còn chưa ngồi xuống ghế nữa.. buồn cười thật. “này, Quân… mày hôm nay lạ thật nhỉ? con bé đã bảo ko thì là ko…” sư phụ gõ cái đũa vào đầu hắn và tôi thì đắc chí trong bụng, Quân bếp trưởng bình thường hống hách thế nào gặp sư phụ thì cứ như con mèo ứớt, hehe. tôi kéo ghế ngồi cạnh sư phụ, còn Khải thì ngồi xuống kế bên sư huynh.. rồi mỉm cười chào. O__o “lại gặp nhau ở đây nhỉ? Sak...she ko dzô đươc nên kiu SC post dzùm á.......xong......cung easy thiệt ^_^
Chương 20
tôi bắt đầu nhớ ra việc họ đã đứng nói chuyện ở trước cổng Chereston.. nên đôi mắt tôi cứ giương to. O___o “hai người quen nhau sao?” “ko quen.” – “mới quen” họ cùng đồng thanh đáp nhưng lại là 2 câu trả lời khác nhau, sư huynh bảo là ko quen.. còn Khải lại bảo mới quen?? “vậy là sao?” “uh, thì mới quen…” lúc này, lão sư huynh phát xít mới chịu ngẩng mặt nhìn tôi, thái độ nửa phớt lờ nửa xét nét.. khó mà diễn tả được. sư phụ gọi người mang thêm 2 cái chén, và 2 đôi đũa. “hai đứa quen nhau sao vậy?” sư phụ hỏi và nhìn Khải, anh vừa uống ngụm nước nghe thấy thì trả lời nhanh.. “àh bọn cháu..gặp nhau ở cổng khách sạn..anh này nói là đồng nghiệp của Yên.” “ko, tôi hỏi cậu và con bé này quan hệ thế nào kìa” “oh, xin lỗi..cháu cứ tưởng.. cháu và Yên ở cùng 1 khu trọ.” “khu trọ?…chỗ Khu Phố 5 đường Cô Giang phải ko?….” sư phụ và Khải trao đổi thêm gì đó nhưng tôi hầu như ko để ý… tôi vừa nghe Khải nói, rằng sư huynh bảo anh ta là… ĐỒNG NGHIỆP của tôi? ko phải là bếp trưởng hay cấp trên sao? whew……. “đồng nghiệp”… tôi đưa mắt liếc nhìn sư huynh, bất chợt, thấy anh ta cũng đang nhìn tôi…T___T thế là cả hai cùng lính quýnh ngó chỗ khác. ơn trời chẳng có ai chứng kiến vụ này cả. -_____- “hai đứa này…câm hết rồi hả?” “T__T dạ…tại thầy với Khải đang nói…” “có học được của nó món nào hay chưa?” “ch…” tôi mở miệng định bảo “chưa”, nhưng rồi có ý nghĩ nào đó chợt ngăn lại, hoặc là tôi chợt nhớ ra cái món couple cơm ban trưa. “ah… có ạ.” câu trả lời của tôi dường như làm Quân ngỡ ngàng thì phải, vì đang ăn bỗng anh ta sững người ngước lên nhìn… giọng phát xít thường ngày bỗng trở nên nhẹ tênh. “có.. sao..?” tôi ko đáp, cũng vì ko biết nói sao.. và rồi xộc đôi đũa của mình vào chén và gắp món mì xào Hải sản, Khải cũng vừa bắt đầu ăn… do quán đông nên sư phụ chỉ ngồi thêm 5 phút thì bỏ xuống bếp, nên thành ra chỉ còn lại 3 chúng tôi.. điều quan trọng là 3 người ngồi cùng bàn, mà chẳng ai mở miệng hỏi ai câu nào.. tính của Khải, người ta ko hỏi mình thì thôi, ít khi nào anh chịu bắt chuyện với ai đó.. còn anh kia, sư huynh bếp trưởng, chả biết vì sao cũng câm như hến, như thể anh ta ko hề quen biết chúng tôi. ko khí làm tôi khó chịu quá.. hít 1 hơi sâu, tôi bắt đầu xóa tan bầu tĩnh lặng của bữa cơm tối. bằng 1 lời giới thiệu.. “anh này… tên Quân, là bếp trường, cấp trên của Yên.” “ah, vậy à?” Khải ngừng ăn, quay sang Quân, bày tỏ sự tôn trọng xã giao gã sư huynh nhìn tôi trước, rồi cũng quay nhìn Khải.. “và là sư huynh của cô ta.” O___o ??? tôi ngậm 1 họng mì ngạc nhiên khi sư huynh nói câu ấy, ko phải anh ta ko hề muốn thừa nhận điều đó hay sao? Quân đưa tay chỉ ra hướng cầu thang. “chúng tôi cùng học 1 thầy, là người lúc nãy, chủ quán.” Khải có vẻ thấy thú vị với những bật mí mà sư huynh vừa nói, mắt anh sáng và môi khẽ nhoẻn cười.. “thế sao 2 người có vẻ ko… thân thiện với nhau lắm?” câu hỏi khiến tôi lẫn sư huynh đều cứng họng, rõ ràng là Khải nhận ra điều gì đó ko được tốt đẹp cho lắm giữa chúng tôi.
@by txiuqw4