sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nếu Em Ở Đây (If you're here) - Chap 35 - 36

Chương 35

tiếng gọi làm tôi giật mình, mở mắt.. một khung cảnh lạ hoắc. tôi đã…ngất ư?? sao tôi ko nhớ gì cả vậy? còn… cái người ngồi cạnh giường tôi, ko phải Thắng, ko phải sư huynh, ko phải Vân.. mà là Khải. “anh… sao Yên ở đây vậy?” “Yên xỉu cái đùng ngay bãi xe. thằng Thắng nó xanh cả mặt.” bãi xe à? hình như tôi có mang máng nhớ…lúc ra ngoài… tôi đứng chờ họ lấy xe..Vân cũng ở ngay cạnh bên. và rồi…tôi tỉnh lại ở đây T___T “nhưng…đây là đâu mới được?” “phòng trọ của tụi tôi.” “gì cơ? phòng…2 người..?” Khải gật đầu, chống tay đứng dậy lấy cho tôi 1 ly nước lọc, tôi cố ngồi dậy nhìn quanh tìm…Vân.. sao nó để tôi ở trong phòng đàn ông con trai thế này chứ?!+__+ “Yên uống đi. có thấy đói ko?” “Vân đâu hả anh?” “ở ngoài kia…” Khải chỉ tay về hướng có 1 cái rèm,  rồi như hiểu sự ngờ vực của tôi, anh đi tới đó, khẽ kéo nhẹ để tôi thấy Vân đang ôm gối ngủ trên 1 cái ghế dài.  “Yên tâm chưa?” anh sinh viên Y khoa năm cuối tự nhiên nhoẻn miệng cười kiểu như buồn cười thái độ lo ngại của tôi, khiến tôi đỏ mặt…vừa uống nước, vừa giả bộ ngó lung tung. “phòng các anh…rộng gấp đôi phòng tụi Yên áh.” “vậy thì 1 cô sang đây ở cùng cho bớt rộng.” Khải nói với vẻ mặt tỉnh queo, thậm chí ko hề cười, khiến tôi ko hiểu đó là lời đùa hay nghiêm túc.. tôi lại phải nhìn chỗ khác.. trên đầu giường, 1 quyển sách có bìa xám.. “If you are here? tiểu thuyết hả anh?” “của thằng Thắng. nó rinh đâu về tôi cũng ko rõ.” “nội dung thế nào nhỉ? hay ko? mà..Thắng cũng ở ngòai đó hả?” “Thắng đi mua cháo cho Yên rồi.” “giờ này áh?” tôi tròn mắt hỏi vì cái đồng hồ trên tường chỉ 2h khuya, ặc ặc. ko lẽ tôi lại xứng đáng để 1 người lặn lội ra ngoài mua cháo lúc đêm hôm khuya khoắt thế này?” “nó đợi Yên ổn mới đi mà.” giọng Khải hơi chùng xuống, tôi còn nghe 1 thoáng thở dài, anh ko hài lòng? anh ko thích Thắng làm thế vì tôi? mà sao cứ phải quan tâm việc Khải nghĩ gì thế chứ?! thôi mệt quá. >_< “nhắc cũng thấy hơi đói…hình như Yên chưa ăn gì từ chiều..” “uh, mà ai cho Yên uống thuốc vậy?” “thuốc nào?” “có lẽ là liều hạ sốt. nhưng uống thuốc mà ko ăn chính là thủ phạm làm Yên ngất.” àh ra thế. liều hạ sốt của sư huynh. anh Vạn có bảo tôi ăn chút gì đi,  nhưng khi đó do vội tới chỗ Thắng và mọi người.. “đó là do Yên..ko phải tại người mua thuốc đâu..” “tôi có bắt tội ai đâu mà phải giải thích vậy?” “ơ..hơ..thì tại…anh nói thủ phạm…nghe ghê quá T___T” tôi lại lúng túng, ko hiểu sao mình phải biện hộ cho cái “người mua thuốc” kia đúng là Khải có trách cứ hay đổ tội gì cho hắn đâu.. vì bối rối, tôi chỉ biết cúi mặt đan 2 tay vào nhau… và nhờ vậy tôi nhận ra tay mình có 1 vết băng cá nhân nho nhỏ?? “tôi truyền 1 chai cho Yên đấy.” “sao ạ? chai…nước biển hả?” “uh. nếu ko thì giờ này Yên chắc ko tỉnh nổi” “truyền nước biển..tại đây hay sao?” Khải mở miệng định trả lời tôi, nhưng nghe tiếng kéo cửa, anh ngừng nói rồi đi ra ngòai đón Thắng.. tôi cũng tranh thủ bước xuống giường. bởi lẽ tôi vốn đã thấy ko ổn khi ở trong phòng của 2 gã con trai rồi, giờ lại còn nằm trên giường của họ nữa thì…ack ack.

Chương 36

cái khu trọ này mà muốn đồn ầm lên, ko chừng cả quận cũng biết ấy chứ. lỡ như nó mà tới tai mẹ hay anh hai tôi, chắc tôi bị lôi cổ về nhà chửi cho 1 trận quá. “khỏe chưa mà đi lung tung đó chị hai?” “gọi tôi chị Hai hả? hihi, giỏi.” “phew..giọng vậy thì chắc ko chết được hen.” nét mặt Thắng có vẻ mệt mỏi,  nhưng cũng như vừa trút được nỗi lo nào đó. “cảm ơn ...”  tôi thôi kiểu nói gây sự mà thay vào đó, là 1 giọng chất chứa cảm kích thực sự. Thắng kéo tôi trở lại giường và ấn tôi ngồi xuống, xong đặt 2 tay lên má tôi, argh.. “này, lần sau, ai bắt Yên đi làm vào ngày nghỉ, hay vào lúc Yên ko khỏe, tôi sẽ giết người đó. nếu ko muốn có án mạng thì ko đi, biết chưa?” “anh bị khùng hả? có ai bắt tôi đâu!” tôi nhăn mặt khó chịu, và cố gỡ 2 cái tay của Thắng ra, bóng Khải lục đục phía góc trong chỗ đựng mấy cái chén.. hơi khựng lại như lắng nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi. “vậy sao đang đau đầu ko chịu nghỉ ở nhà? Yên muốn bệnh chết hả??” “anh chết thì có…>_< anh có phải…ba tôi đâu. mặc kệ tôi!” Thắng cười rất lạ, vừa nham nhở, vừa buồn buồn sao đó, rồi ngồi xuống sát bên, khóac vai tôi..ack ack. cái anh này, tay chân cứ phải táy máy mới chịu được thì phải?!! “tôi chết thì sao. Yên chết thì sao. Ai chẳng tới lúc xuống đó.” “…??” “mày nói nhảm quá. Bệnh nhân, ăn cháo đi” Khải bê tô cháo nóng bốc khói ra, vừa đặt xuống cái ghế cạnh giường thì liền kéo Thắng khỏi tôi  và kêu anh ta đi rửa mặt gì đó.. tôi ko để ý nữa…vì đã bị tô cháo thơm thu hút. T__T “anh ko ăn à?” tôi hỏi trước khi ăn muỗng đầu tiên, nhưng Khải có vẻ suy nghĩ gì đó, ko trả lời. vì vậy tôi cũng ko cần khách sáo nữa…ăn ngon lành….^_^ ………..  sau khi ăn xong, tôi thức chơi ca rô với Thắng 1 lúc, còn Khải mở đèn ngồi đọc quyển sách dày cộm.. ko ai ngủ cả, ngoại trừ con bé đang say giấc ngoài kia.. “ăn gian! sao tôi thua hòai vậy?!” “ặck, tôi thắng vì tôi chơi hay, sao bảo tôi ăn gian?” “ko chơi nữa T___T” tôi quăng cây bút và ngửa ra cạnh giường, nãy giờ ngồi dưới đất mỏi cả lưng… đầu tôi chạm phải quyển sách ban nãy. “àh, Thắng đọc cái này hả?” “uh.” “nó…là truyện tình cảm à?” “muốn biết thì mang về đọc. mà ko chắc Yên có đọc được ko.. vì toàn Tiếng Anh thôi” *__* này..cứ như dòm mặt tôi là dốt ngoại ngữ lắm chắc?! tự ái dồn dập, tôi đùng đùng cầm quyển sách đứng dậy… “tôi đọc xong viết bình luận còn được. xí.” “vậy tại hạ chờ quý cô nương comment nhé.” Thắng ngước nhìn tôi bằng đôi mắt tinh quái,  vừa khinh khỉnh, vừa trêu ghẹo làm tôi tức điên và đùng đùng đòi về. T__T đồng hồ mới chỉ 3h hơn. tôi lay Vân dậy.. ………………… room sweet room. whoa………. “chị khỏe hẳn chưa?” Vân hỏi giọng vẫn ngái ngủ, mắt nó lờ đờ chẳng kém gì tôi. tôi khẽ gật đầu, cài chốt cửa, rồi lăn ra đệm.. “giờ chị chỉ buồn ngủ thôi.” “vậy mình ngủ tiếp nha chị?!” T__T


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx